Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94
Ngại Tang Vãn Cách đang ngồi kế bên, Hùng Thần Giai đành miễn cưỡng át chế cơn giận của mình, rồi lại quay sang Tang Vãn Cách không ngừng cố gắng thuyết phục đề nghị thứ hai của mình, bởi vì hắn hiểu rõ phải có sự đồng ý của công chúa hắn mới có thể đuổi mấy thằng nhóc này đi: "Hay để cho bọn nó qua nhà đối diện ở đi, dù sao phòng ốc cũng rất sạch sẽ, mỗi tuần anh đều có quét dọn." Ánh mắt hắn lấp lánh hiếm thấy ngắm nhìn Tang Vãn Cách, lòng tràn đầy mong mỏi cô đồng ý.
Tang Vãn Cách đang gắp thức ăn cho hắn chợt nhíu mày một cái, lúc cô đang muốn trả lời Giản Phồn liền nhanh chóng nói trước: "Chị dâu, không cần phiền phức như vậy, bọn em bốn người ngủ chung gian phòng khách này được rồi, khỏi mắc công qua nhà đối diện nữa, cứ để cho bọn em ở chỗ này ở một buổi là được rồi, trong xe bọn em có mang theo Thụy Đại, có thể lấy ra dùng, nếu không chị dâu cho bọn em cái chăn trải dưới đất nằm cũng được rồi." Căn nhà đối diện cũng mua luôn rồi sao, như vậy tầng này không phải chỉ có lão đại hai người bọn họ ở sao? Ah ~~~ có nội tình!
Nếu như nói bảy năm qua Hùng Thần Giai vẫn luôn khống chế vô cùng hoàn mỹ tâm tình của mình, thì bây giờ hắn thật sự có loại cảm giác tâm trạng kích động, đã hết giới hạn chịu đựng của mình rồi, lâu rồi hắn không nổi giận, mà nay nó lại đang lặng lẽ dâng trào trong lòng hắn, nếu có người tinh mắt nhất định có thể nhìn thấy bàn tay hắn ở dưới mặt bàn đã siết lại thành nắm đấm vô cùng lớn, ngay cả cặp mắt đen thăm thẳm kia cũng bắt đầu toát ra tia lửa nhỏ.
Đám người Giản Phồn thật có mười phần lý do tin tưởng, nếu như không có Tang Vãn Cách ở đây, hiện tại, mấy người bọn họ có thể cũng không còn nữa rồi! Lần này dám nhổ lông gấu, không biết ngày sau xương cốt sẽ gãy mấy trăm lần đây?!
Mặc dù biết rõ sẽ có kết quả thế nào, nhưng mà... Thật sự rất đặc sắc!! Luôn luôn nghiêm cẩn hiên ngang như 800 ngọn núi, vậy mà lão đại cũng có bộ dáng chân chó nịnh hót như thế, trừ phi mắt bị mù, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua vụ này đâu! Cho nên, vì mắt bọn họ tất nhiên không mù nên có đánh chết cũng phải cố ở lại xem! Nói không chừng tối nay có thể coi chút phim hành động gì đó ấy chứ... Suy nghĩ một chút, quyết định mạo hiểm ở lại là hoàn toàn sáng suốt!
"Cũng tốt." Tang Vãn Cách khẽ mỉm cười, "Chỉ cần các anh không ngại là được." Nói xong lại quay đầu hỏi Hùng Thần Giai vô cùng nhẹ nhàng, "Em nhớ hình như trong ngăn kéo của anh còn rất nhiều chăn giường, tối hôm nay lấy cho bọn họ trải trên giường được chứ?"
Nhìn nụ cười mềm mại mỹ lệ trước mắt, quả đấm của Hùng Thần Giai hết thả lỏng rồi lại nắm chặt, tới tới lui lui nhiều lần, bất đắt dĩ gật đầu: "... Được." Chữ này chính là từ trong kẽ răng thốt ra, giọng như sử dụng sức lực rất lớn, nghe cũng nặng nề hơn, quả thật có thể làm cho người ta rợn tóc gáy sợ hãi.
Nghe vậy, Tang Vãn Cách nhất thời cười thỏa mãn, nụ cười ấm áp này làm Hùng Thần Giai không tự chủ được mà mềm mại hơn, hắn chỉ cảm thấy nếu như cô vui vẻ, kêu hắn làm cái gì hắn cũng nguyện ý, huống chi chỉ là cho mấy tên không tính là người này ngủ lại một đêm thôi. Dù sao sáng sớm ngày mai trời vừa sáng hắn quẳng bọn nó ra ngoài hết, thâm thù đại hận này mai mốt báo thù cũng không muộn, hiện tại quan trọng nhất là để cho công chúa của hắn được vui vẻ.
Kỳ ── tích!!!
Đây là ý tưởng chung của bốn người Tần Thông, Lý Minh, Dương Ngạo, Giản Phồn, có thể nhìn thấy một người sắc mặt luôn luôn bình lặng không đổi trước phụ nữ như lão đại lại có thể lộ ra bộ mặt nhu tình như nước thế này, bọn họ về sau có bị dạy dỗ trả thù cũng không phải việc lớn nữa! Quả thật là thép có thể luyện thành sợi chỉ mềm mại, nhưng anh hùng lại khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân đúng là mồ chôn anh hùng ── A Phi!
Hất đầu một cái, bọn họ ở cùng một chỗ tiếp tục giương mắt nhìn diễn biến của hai người đối diện.
Thật sự con mẹ nó quá đặc sắc!
Rõ ràng là phòng khách lớn như vậy, vậy mà bốn người kia lại không chịu cùng Hùng Thần Giai và Tang Vãn Cách ngồi một bên, cố chấp ngồi ngay đối diện, bốn người cầm ly rượu trong tay, ánh mắt thì lại dính chặt trên người Hùng Thần Giai và Tang Vãn Cách, làm Tang Vãn Cách cũng nổi cả da gà.
"A... Mì không biết chính chưa, tôi đi nhìn một chút." Nói xong cô liền đứng lên đi vào phòng bếp, Hùng Thần Giai thấy thế cũng muốn đi theo nhưng lại bị đôi tay nhỏ bé của cô nhấn xuống, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, "Anh ở đây chờ được rồi, để em đi bưng."
Lông mày rậm rạp to dài của Hùng Thần Giai nhíu lại: "Rất nặng, em không bưng nổi đâu." Hơn nữa còn rất nóng, lỡ may không cẩn thận tổn thương đến cô thì sao?!
"Không có chuyện gì đâu, hôm nay anh là thọ tinh, làm gì có chuyện bắt thọ tinh đi bưng đồ chứ?" Tang Vãn Cách khéo léo cười thật tươi đè lại vai con gấu nào đó đang muốn đứng lên, mặt hơi đỏ lên, "Hơn nữa, anh đi... Không may mắn." Nói qua liền sờ sờ gương mặt của hắn một cái rồi mới vội vàng xoay người chạy về phía phòng bếp, là một người trẻ trung hiện đại lại làm cô giáo mà nói mấy lời như mê tín thế này thật là cực kỳ hiếm thấy.
Sờ sờ nơi vừa bị ngón tay nhỏ nhắn lướt qua, Hùng Thần Giai bất giác mỉm cười, nụ cười này làm cho mấy người ngồi đối diện như bị một cơn gió lạnh thổi qua.
Lý Minh giật thót mình, "Đại ca, anh đừng có cười dâm đãng như vậy được không? Em thật sự chịu không nổi!"
Dương Ngạo cũng cười rồi tặc lưỡi mấy cái: "Đúng là, cho dù có ôm mỹ nhân trong lòng cũng không cần phải hả hê vậy chứ?"
Mặc dù mấy người này miệng lưỡi đều là chọc ghẹo không buông tha, nhưng trong mắt họ đều tràn đầy ý niệm chúc phúc, Tần Thông uống một hớp bia, đột nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai: "Đại ca, anh thật sự đã quyết tâm?"
Xoay tròn ly rượu trong tay, Hùng Thần Giai nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Liều mạng đã nhiều năm như vậy, cậu cảm thấy tôi còn lưu luyến gì sao?"
Tần Thông gật đầu một cái: "Đại ca muốn gì thì làm đó đi, mọi người nhất định ủng hộ anh."
"Đúng vậy, thế lực bây giờ của chúng ta, ở trong nước dù chỉ một gót chân chúng ta cũng có thể đứng vững được, lão đại, chị dâu biết chúng ta làm cái gì không?" Giản Phồn tò mò nháy mắt hỏi, bộ dáng vô cùng ngây thơ vô tội, chỉ có người quen mới có thể nhận ra tài năng của hắn, ở một nơi như vậy, che giấu cũng là một chuyện vô cùng cần thiết, hắn vốn là kẻ cực kỳ thông minh, IQ so với người thường cao hơn rất nhiều. Hắn có thể làm ra tất cả vũ khí công nghệ cao, bất kỳ FireWall của Computer nào ở trước mặt hắn đều trở thành cái màn mỏng vô cùng yếu ớt.
Tròng mắt đen lóe lóe, Hùng Thần Giai có chút mất tự nhiên, hắn nhấp một ngụm rượu, vừa định nói liền nghe thấy giọng nói dịu dàng vẫn luôn vang vọng trong đầu hắn nhiều năm qua: "Tốt lắm, mì đến rồi!" Thế là hắn lập tức thu hồi lời sắp nói ra khỏi miệng, nhanh chóng đứng lên giúp cô bưng cái nồi để trên bàn, sau đó liền lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tang Vãn Cách cầm lấy bát đũa sạch sẽ bày trên bàn, đầu tiên gắp một chén cho Hùng Thần Giai, cảm giác nước trong chén như tuyết trắng mềm dẻo, nước canh dưới đáy trong suốt sạch sẽ, dọc theo vành chén nổi một chút váng dầu nhàn nhạt, một cái trứng luộc để ở trên cùng, chung quanh là hành lá cắt nhỏ và rau cải, còn có một cục thịt nữa, vừa nhìn đã khiến người ta động lòng, mùi thơm xông vào mũi làm cho bụng người nào cũng nhốn nháo như có mấy con kiến đang bò.
"Ở đây có tiêu, anh ăn không?" Cô giương mắt hỏi Hùng Thần Giai.
Bạn gấu nào đó liền gật đầu một cái, cô múc mấy muỗng bỏ vào chén cho hắn, sau đó lại nhìn mấy người đàn ông đối diện cười nói: "Tôi không múc dùm các anh, ai muốn ăn xin cứ tự nhiên."
Đúng là có sự đãi ngộ khác biệt, một sự khác biệt quá mức trần trụi!!!
Nhưng bọn họ chỉ dám thầm oán giận ở trong lòng, ngoài mặt mỗi người vẫn là ngoan ngoãn tự động cầm bát đũa ăn, trong lòng tràn đầy hâm mộ ghen ghét trừng mắt nhìn đôi uyên ương đang ân ái kia.
Tang Vãn Cách đang gắp thức ăn cho hắn chợt nhíu mày một cái, lúc cô đang muốn trả lời Giản Phồn liền nhanh chóng nói trước: "Chị dâu, không cần phiền phức như vậy, bọn em bốn người ngủ chung gian phòng khách này được rồi, khỏi mắc công qua nhà đối diện nữa, cứ để cho bọn em ở chỗ này ở một buổi là được rồi, trong xe bọn em có mang theo Thụy Đại, có thể lấy ra dùng, nếu không chị dâu cho bọn em cái chăn trải dưới đất nằm cũng được rồi." Căn nhà đối diện cũng mua luôn rồi sao, như vậy tầng này không phải chỉ có lão đại hai người bọn họ ở sao? Ah ~~~ có nội tình!
Nếu như nói bảy năm qua Hùng Thần Giai vẫn luôn khống chế vô cùng hoàn mỹ tâm tình của mình, thì bây giờ hắn thật sự có loại cảm giác tâm trạng kích động, đã hết giới hạn chịu đựng của mình rồi, lâu rồi hắn không nổi giận, mà nay nó lại đang lặng lẽ dâng trào trong lòng hắn, nếu có người tinh mắt nhất định có thể nhìn thấy bàn tay hắn ở dưới mặt bàn đã siết lại thành nắm đấm vô cùng lớn, ngay cả cặp mắt đen thăm thẳm kia cũng bắt đầu toát ra tia lửa nhỏ.
Đám người Giản Phồn thật có mười phần lý do tin tưởng, nếu như không có Tang Vãn Cách ở đây, hiện tại, mấy người bọn họ có thể cũng không còn nữa rồi! Lần này dám nhổ lông gấu, không biết ngày sau xương cốt sẽ gãy mấy trăm lần đây?!
Mặc dù biết rõ sẽ có kết quả thế nào, nhưng mà... Thật sự rất đặc sắc!! Luôn luôn nghiêm cẩn hiên ngang như 800 ngọn núi, vậy mà lão đại cũng có bộ dáng chân chó nịnh hót như thế, trừ phi mắt bị mù, nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua vụ này đâu! Cho nên, vì mắt bọn họ tất nhiên không mù nên có đánh chết cũng phải cố ở lại xem! Nói không chừng tối nay có thể coi chút phim hành động gì đó ấy chứ... Suy nghĩ một chút, quyết định mạo hiểm ở lại là hoàn toàn sáng suốt!
"Cũng tốt." Tang Vãn Cách khẽ mỉm cười, "Chỉ cần các anh không ngại là được." Nói xong lại quay đầu hỏi Hùng Thần Giai vô cùng nhẹ nhàng, "Em nhớ hình như trong ngăn kéo của anh còn rất nhiều chăn giường, tối hôm nay lấy cho bọn họ trải trên giường được chứ?"
Nhìn nụ cười mềm mại mỹ lệ trước mắt, quả đấm của Hùng Thần Giai hết thả lỏng rồi lại nắm chặt, tới tới lui lui nhiều lần, bất đắt dĩ gật đầu: "... Được." Chữ này chính là từ trong kẽ răng thốt ra, giọng như sử dụng sức lực rất lớn, nghe cũng nặng nề hơn, quả thật có thể làm cho người ta rợn tóc gáy sợ hãi.
Nghe vậy, Tang Vãn Cách nhất thời cười thỏa mãn, nụ cười ấm áp này làm Hùng Thần Giai không tự chủ được mà mềm mại hơn, hắn chỉ cảm thấy nếu như cô vui vẻ, kêu hắn làm cái gì hắn cũng nguyện ý, huống chi chỉ là cho mấy tên không tính là người này ngủ lại một đêm thôi. Dù sao sáng sớm ngày mai trời vừa sáng hắn quẳng bọn nó ra ngoài hết, thâm thù đại hận này mai mốt báo thù cũng không muộn, hiện tại quan trọng nhất là để cho công chúa của hắn được vui vẻ.
Kỳ ── tích!!!
Đây là ý tưởng chung của bốn người Tần Thông, Lý Minh, Dương Ngạo, Giản Phồn, có thể nhìn thấy một người sắc mặt luôn luôn bình lặng không đổi trước phụ nữ như lão đại lại có thể lộ ra bộ mặt nhu tình như nước thế này, bọn họ về sau có bị dạy dỗ trả thù cũng không phải việc lớn nữa! Quả thật là thép có thể luyện thành sợi chỉ mềm mại, nhưng anh hùng lại khó qua ải mỹ nhân, mỹ nhân đúng là mồ chôn anh hùng ── A Phi!
Hất đầu một cái, bọn họ ở cùng một chỗ tiếp tục giương mắt nhìn diễn biến của hai người đối diện.
Thật sự con mẹ nó quá đặc sắc!
Rõ ràng là phòng khách lớn như vậy, vậy mà bốn người kia lại không chịu cùng Hùng Thần Giai và Tang Vãn Cách ngồi một bên, cố chấp ngồi ngay đối diện, bốn người cầm ly rượu trong tay, ánh mắt thì lại dính chặt trên người Hùng Thần Giai và Tang Vãn Cách, làm Tang Vãn Cách cũng nổi cả da gà.
"A... Mì không biết chính chưa, tôi đi nhìn một chút." Nói xong cô liền đứng lên đi vào phòng bếp, Hùng Thần Giai thấy thế cũng muốn đi theo nhưng lại bị đôi tay nhỏ bé của cô nhấn xuống, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, "Anh ở đây chờ được rồi, để em đi bưng."
Lông mày rậm rạp to dài của Hùng Thần Giai nhíu lại: "Rất nặng, em không bưng nổi đâu." Hơn nữa còn rất nóng, lỡ may không cẩn thận tổn thương đến cô thì sao?!
"Không có chuyện gì đâu, hôm nay anh là thọ tinh, làm gì có chuyện bắt thọ tinh đi bưng đồ chứ?" Tang Vãn Cách khéo léo cười thật tươi đè lại vai con gấu nào đó đang muốn đứng lên, mặt hơi đỏ lên, "Hơn nữa, anh đi... Không may mắn." Nói qua liền sờ sờ gương mặt của hắn một cái rồi mới vội vàng xoay người chạy về phía phòng bếp, là một người trẻ trung hiện đại lại làm cô giáo mà nói mấy lời như mê tín thế này thật là cực kỳ hiếm thấy.
Sờ sờ nơi vừa bị ngón tay nhỏ nhắn lướt qua, Hùng Thần Giai bất giác mỉm cười, nụ cười này làm cho mấy người ngồi đối diện như bị một cơn gió lạnh thổi qua.
Lý Minh giật thót mình, "Đại ca, anh đừng có cười dâm đãng như vậy được không? Em thật sự chịu không nổi!"
Dương Ngạo cũng cười rồi tặc lưỡi mấy cái: "Đúng là, cho dù có ôm mỹ nhân trong lòng cũng không cần phải hả hê vậy chứ?"
Mặc dù mấy người này miệng lưỡi đều là chọc ghẹo không buông tha, nhưng trong mắt họ đều tràn đầy ý niệm chúc phúc, Tần Thông uống một hớp bia, đột nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai: "Đại ca, anh thật sự đã quyết tâm?"
Xoay tròn ly rượu trong tay, Hùng Thần Giai nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Liều mạng đã nhiều năm như vậy, cậu cảm thấy tôi còn lưu luyến gì sao?"
Tần Thông gật đầu một cái: "Đại ca muốn gì thì làm đó đi, mọi người nhất định ủng hộ anh."
"Đúng vậy, thế lực bây giờ của chúng ta, ở trong nước dù chỉ một gót chân chúng ta cũng có thể đứng vững được, lão đại, chị dâu biết chúng ta làm cái gì không?" Giản Phồn tò mò nháy mắt hỏi, bộ dáng vô cùng ngây thơ vô tội, chỉ có người quen mới có thể nhận ra tài năng của hắn, ở một nơi như vậy, che giấu cũng là một chuyện vô cùng cần thiết, hắn vốn là kẻ cực kỳ thông minh, IQ so với người thường cao hơn rất nhiều. Hắn có thể làm ra tất cả vũ khí công nghệ cao, bất kỳ FireWall của Computer nào ở trước mặt hắn đều trở thành cái màn mỏng vô cùng yếu ớt.
Tròng mắt đen lóe lóe, Hùng Thần Giai có chút mất tự nhiên, hắn nhấp một ngụm rượu, vừa định nói liền nghe thấy giọng nói dịu dàng vẫn luôn vang vọng trong đầu hắn nhiều năm qua: "Tốt lắm, mì đến rồi!" Thế là hắn lập tức thu hồi lời sắp nói ra khỏi miệng, nhanh chóng đứng lên giúp cô bưng cái nồi để trên bàn, sau đó liền lôi kéo cô ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tang Vãn Cách cầm lấy bát đũa sạch sẽ bày trên bàn, đầu tiên gắp một chén cho Hùng Thần Giai, cảm giác nước trong chén như tuyết trắng mềm dẻo, nước canh dưới đáy trong suốt sạch sẽ, dọc theo vành chén nổi một chút váng dầu nhàn nhạt, một cái trứng luộc để ở trên cùng, chung quanh là hành lá cắt nhỏ và rau cải, còn có một cục thịt nữa, vừa nhìn đã khiến người ta động lòng, mùi thơm xông vào mũi làm cho bụng người nào cũng nhốn nháo như có mấy con kiến đang bò.
"Ở đây có tiêu, anh ăn không?" Cô giương mắt hỏi Hùng Thần Giai.
Bạn gấu nào đó liền gật đầu một cái, cô múc mấy muỗng bỏ vào chén cho hắn, sau đó lại nhìn mấy người đàn ông đối diện cười nói: "Tôi không múc dùm các anh, ai muốn ăn xin cứ tự nhiên."
Đúng là có sự đãi ngộ khác biệt, một sự khác biệt quá mức trần trụi!!!
Nhưng bọn họ chỉ dám thầm oán giận ở trong lòng, ngoài mặt mỗi người vẫn là ngoan ngoãn tự động cầm bát đũa ăn, trong lòng tràn đầy hâm mộ ghen ghét trừng mắt nhìn đôi uyên ương đang ân ái kia.
Bình luận facebook