Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 95
Kết thúc bữa tiệc sinh nhật phong phú khiến ai cũng phải vỗ bàn khen ngon, cuối cùng từng người chống tay ưỡn cái bụng lên rồi từ từ ngã xuống trên thảm trải sàn, đau xót kêu lên: "Chịu hết nổi rồi, chịu hết nổi rồi, chịu hết nổi rồi ~~", Trong đó tiếng kêu của Dương Ngạo là nghe dâm đãng nhất, trình độ dâm đãng cơ hồ đạt tới tiếng rên rỉ giống như phụ nữ, làm người nghe cũng phải lạnh xương sống một hồi.
Hùng Thần Giai tuyệt đối là người khoa trương nhất trong đám, bởi vì Tang Vãn Cách làm rất nhiều món ăn, mà những thức ăn kia đa số là vào bụng của hắn hết, hơn nữa ăn hết một nồi mì nước, Tang Vãn Cách còn làm riêng cho hắn một chén mì xào nữa, hắn thật sự không nhét gì thêm nổi nữa rồi. Nhưng cho dù bụng có căng muốn chết, bộ mặt của anh bạn gấu nhà ta vẫn cứ nhìn chằm chằm những món còn dư lại trên bàn, hận không thể nhét hết vào bụng mình.
Tang Vãn Cách trợn mắt há mồm nhìn một màn thảm kịch nhân gian trước mắt, khóe môi mềm mại ẩm ướt không tự chủ được chu lên ── ai làm ơn nói cho cô biết những người đàn ông này ruốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi, tại sao ai cũng mọc râu hết cả mà còn bày ra bộ dáng ngây thơ như vậy nữa? Hơn nữa đồ ăn có ngon cũng không cần ăn như hổ đói vậy chứ?!
Thở dài: "Tôi có pha trà hương chanh, nó giúp tiêu hóa tốt, mọi người đợi một chút nha, tôi bưng ra." Nói xong liền đứng lên đi vào phòng bếp, cô ăn ít nhất, sức ăn của cô vốn rất ít, hơn nữa thật sự cô không có thói quen ăn hết sức no bụng, cho nên hiện trường chỉ có một mình cô có thể đi lại bình thường được thôi.
"Chị dâu, chị thật tốt!"
"Chị dâu, chị thật là hiền dịu!"
"Chị dâu, chị thật lợi hại!"
"Chị dâu, chị thật dịu dàng!"
Bốn người đàn ông cùng than thở ra tiếng, hơn nữa dùng bộ mặt vô cùng hâm mộ ghen ghét len lén nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai, nhưng khi tầm mắt Hùng Thần Giai vừa nhìn đến bọn họ, từng người một lại giả bộ như không có gì xảy ra, cái loại ánh mắt buồn bã tới cực điểm kia căn bản không phải là do bọn họ muốn như vậy.
Trà hương chanh đã sớm pha trước, để trong tủ lạnh ướp lạnh lâu rồi, cho nên tốc độ của Tang Vãn Cách rất nhanh, trên khay trà đã để sẵn một bộ ấm trà nên cũng tiết kiệm được nhiều thời gian của cô.
Màu nước vàng nhạt lạnh như băng, cô chậm rãi rót vào cái ly trắng tráng men, còn có mấy cánh hoa nhỏ bồng bềnh trên bề mặt, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Thế mà mấy người đàn ông thô lỗ không biết thưởng thức nhanh chóng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó lại đem cái ly tới trước mặt Tang Vãn Cách.
Đôi mắt lung linh sững sờ nháy vài cái, Tang Vãn Cách suýt nữa bị bọn họ làm cho đông cứng, nào có ai uống trà lại uống kiểu này? Uống kiểu lừa chết khác, tuyệt đối là uống kiểu lừa chết khát! Nhưng cô vẫn rót cho bọn họ, sau đó cô tỉ mỉ bưng ly của mình, giơ tới bờ môi xoay vài vòng, rồi mới ưu nhã khẽ nhấp một miếng, hương thơm nhè nhẹ trong nháy mắt trượt vào cổ họng, răng môi vẫn còn lưu hương, dư vị vô cùng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không khỏi hé ra một tia cười dịu dàng.
Lơ đãng nhìn về phía trước, Tang Vãn Cách bỗng giật cả mình, Hùng Thần Giai và bốn người kia, tổng cộng năm người đàn ông cao lớn đều dùng một loại biểu tình thật quỷ dị nhìn cô mặt người nào cũng như đang than thở. Khóe môi co giật một cái, cô mím mím môi hồng, "Mọi người làm gì vậy?"
"Chị dâu chị thật muốn đi theo lão đại sao?!" Lý Minh nhanh mồm nhanh miệng nói trước, hắn ảo não vỗ đùi một cái, "Thật là đáng tiếc!"
"Nói đúng lắm" Giản Phồn cũng gật đầu thật mạnh đồng ý.
Còn lại hai người cũng vừa định nói gì đó, nhưng lại bị tầm mắt hung ác như muốn ăn thịt người của Hùng Thần Giai làm cho phải đảo mắt nhìn trở về, không thể làm gì khác hơn là đành nuốt một ngụm nước bọt giả bộ nâng ly trà, tuy nhiên ánh mắt họ vẫn lộ ra biểu tình như là: đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng tiếc~.
Tang Vãn Cách bị Lý Minh hỏi đỏ bừng khuôn mặt, cô chậm rãi đem ly trà để xuống, nhìn bạn gấu nào đó một chút, thấy hắn như hung thần ác sát nhìn chằm chằm bốn người đối diện, hoàn toàn không để ý cô, cô nhất thời cười cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn, nhưng cũng thật kiên định không lay chuyển: "Anh ấy đối với tôi, so với tôi đối với anh ấy tốt hơn nhiều lắm."
Uyển chuyển nói rõ lập trường của mình.
Thế là một tổ bốn người lập tức kêu rên lên một hồi, bạn gấu nhà ta nghe vậy cũng lập tức nhân tiện cười, hắn cầm lấy bàn tay Tang Vãn Cách để vào trong ngực mình, đem ly trà uống một hơi cạn sạch, nhíu mày nói: "Tiểu Ngũ, cậu và lão Tam phụ trách đem đống... chén dĩa này rửa sạch sẽ, lão Nhị cùng lão Tứ đi ôm chăn trải ra đất ngủ."
Giản Phồn sửng sốt: "Không phải thế chứ?" Làm gì có chủ nhà nào bắt khách rửa chén, hơn nữa còn bắt ngủ dưới đất nữa?!
"Có ý kiến gì cứ nói đi?" Hùng Thần Giai không muốn nói nhảm với hắn, toét ra hàm răng trắng hếu cười thật ôn hòa.
Giản Phồn bị dọa đến giật mình, lập tức chấp tay hành lễ bắt đầu xin khoan dung, "Tốt rồi tốt rồi, em rửa, em đi rửa chén được chưa?!" Trong lòng hắn lệ rơi chảy đầy cả một chậu nước rửa mặt, cái này không phải thể hiện rõ khi dễ người ta sao, khi dễ quá rõ ràng! Hắn không phải chỉ nói có một câu thôi sao, cho nên bây giờ đang trả đũa sao?!
Thế là bốn người lập tức ai bận việc nấy, Tang Vãn Cách buồn cười nhìn Giản Phồn và Lý Minh chân tay vụng về, không thể kìm được cười một chút, đang chuẩn bị đến bên họ chỉ một hai câu, đột nhiên Hùng Thần Giai lại lên tiếng: "Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi." Móa ơi, đợi tiếp hắn chỉ sợ nhịn không được nữa, biến thân thành sói ngay tại đây đem ăn cô vào trong bụng luôn quá!
Ấy là do hào Michio salad sao? Tại sao hiện tại hắn cảm thấy phần dưới bụng lửa càng cháy càng lớn vậy, quả thật sắp cháy lan cả người hắn luôn rồi?! Dập lửa quan trọng hơn, dập lửa quan trọng hơn!
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, nhanh chóng ôm eo Tang Vãn Cách, mạnh mẽ mang cô ra xa khỏi phòng bếp, từng bước từng bước đến gần phòng ngủ.
Tang Vãn Cách còn không biết hắn giở trò quỷ gì, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: "Làm sao anh ──" tiếng cuối biến mất ở nơi khóe miệng nhỏ nhắn vừa khẽ nhếch lên, đôi mắt to kinh ngạc nhìn Hùng Thần Giai, cô bị đáy mắt cơ hồ như có lửa này của hắn làm cho giật mình, thân thể mảnh khảnh ý thức được hơi co rụt lại, vòng eo mịn màng lại bị Hùng Thần Giai vững vàng nắm chặt, làm cho cô muốn trốn cũng không được.
Cô, quá, quen, thuộc, cái, loại, ánh, mắt, này, rồi!
Nhìn một cái cũng biết đầu gấu này lại có tà ý rồi! Tang Vãn Cách phát hiện chỉ trong một ngày hôm nay mà khóe miệng cô đã co giật nhiều hơn so với bảy năm qua cộng lại. Công tâm mà nói, cô quả thật là rất muốn trốn, nhưng mà... Đôi mắt lung linh không để lại dấu vết liếc tới đôi tay tráng kiện có lực đang vòng bên hông mình, cô có thể chạy thoát sao?!
Coi như trốn thoát thì cuối cùng cũng sẽ bị hắn bắt trở lại, đến lúc đó đầu gấu này nhất định sẽ lấy cớ cô không ngoan mà giày vò cô đến chết đi sống lại mất!
Đang lúc Tang Vãn Cách cực kỳ rối rắm, Hùng Thần Giai động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng đã đưa cô vào phòng ngủ, hơn nữa hắn không nói câu gì đã đi thẳng vào vấn đề, bàn tay lấy tốc độ như tia chớp lột bỏ quần áo trên người cô, dọa cô sợ đến nổi da gà, hai tay nhỏ bé trắng non mềm khiếp sợ níu lấy vạt áo mình, đôi mắt to giống như đang đề phòng cướp nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai: "Anh muốn làm gì?!"
Bạn gấu nào đó làm bộ mặt vô tội nhìn cô đáp: "Cởi quần áo cho em."
"Quần áo của em tự em cởi!" Tang Vãn Cách kích động hô to ra miệng, nhưng ngay sau đó lập tức bắt đầu hối hận.
Quả nhiên..."Vậy em cởi đi." Bạn gấu hưng phấn bắt đầu chà xát tay, khuôn mặt bỉ ổi vô cùng.
Tang Vãn Cách nhếch khóe miệng nói: "Không muốn."
"Tại sao?!" Bạn gấu rất là bất mãn hỏi.
"Bởi vì có anh ở đây." Cô tận lực ẩn nhẫn trả lời.
Nhưng cô lại không nghĩ tới người này lại trả lời rất nhẹ nhàng bâng quơ: "Vậy thì sao? Phòng này hiệu quả cách âm rất tốt, làm ra tiếng động lớn hơn nữa cũng không sao cả."
Nghe vậy, mặt Tang Vãn Cách nhất thời có một vạch đen: "Tóm lại là không được."
Bạn gấu liền không vui nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh." Hắn là thọ tinh, hắn lớn nhất.
"... Vậy cũng không được." Cô công chúa nào đó cũng vô cùng kiên định lập trường của mình.
"Tại sao?!!" Lần này mặt bạn gấu nào đó như hiện lên rất nhiều chữ tại sao kèm dấu chấm than, vậy cũng đủ để chứng minh bạn gấu nhà ta đang tức giận đến cỡ nào.
"... Anh hôm nay đã làm rất nhiều lần rồi, thân thể sẽ không chịu nổi." Tang Vãn Cách thật sự ngượng ngùng nói, nhưng thật ra là mình tự cứu lấy mình...
Nhưng lời này lại rất dễ kích thích lòng tự ái của đàn ông, nhất là bạn gấu nào đó đối với phương diện này luôn luôn rất tự tin: "Công chúa, em lặp lại lần nữa lời vừa nói anh nghe xem." Thì ra sợ hắn không chịu nổi mới làm con hàu!
Da đầu Tang Vãn Cách nhất thời sợ hãi run lên, một loại dự cảm chẳng lành bao phủ lấy cô.
Cô..... Có phải vừa nói sai cái gì không?!
Hùng Thần Giai tuyệt đối là người khoa trương nhất trong đám, bởi vì Tang Vãn Cách làm rất nhiều món ăn, mà những thức ăn kia đa số là vào bụng của hắn hết, hơn nữa ăn hết một nồi mì nước, Tang Vãn Cách còn làm riêng cho hắn một chén mì xào nữa, hắn thật sự không nhét gì thêm nổi nữa rồi. Nhưng cho dù bụng có căng muốn chết, bộ mặt của anh bạn gấu nhà ta vẫn cứ nhìn chằm chằm những món còn dư lại trên bàn, hận không thể nhét hết vào bụng mình.
Tang Vãn Cách trợn mắt há mồm nhìn một màn thảm kịch nhân gian trước mắt, khóe môi mềm mại ẩm ướt không tự chủ được chu lên ── ai làm ơn nói cho cô biết những người đàn ông này ruốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi, tại sao ai cũng mọc râu hết cả mà còn bày ra bộ dáng ngây thơ như vậy nữa? Hơn nữa đồ ăn có ngon cũng không cần ăn như hổ đói vậy chứ?!
Thở dài: "Tôi có pha trà hương chanh, nó giúp tiêu hóa tốt, mọi người đợi một chút nha, tôi bưng ra." Nói xong liền đứng lên đi vào phòng bếp, cô ăn ít nhất, sức ăn của cô vốn rất ít, hơn nữa thật sự cô không có thói quen ăn hết sức no bụng, cho nên hiện trường chỉ có một mình cô có thể đi lại bình thường được thôi.
"Chị dâu, chị thật tốt!"
"Chị dâu, chị thật là hiền dịu!"
"Chị dâu, chị thật lợi hại!"
"Chị dâu, chị thật dịu dàng!"
Bốn người đàn ông cùng than thở ra tiếng, hơn nữa dùng bộ mặt vô cùng hâm mộ ghen ghét len lén nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai, nhưng khi tầm mắt Hùng Thần Giai vừa nhìn đến bọn họ, từng người một lại giả bộ như không có gì xảy ra, cái loại ánh mắt buồn bã tới cực điểm kia căn bản không phải là do bọn họ muốn như vậy.
Trà hương chanh đã sớm pha trước, để trong tủ lạnh ướp lạnh lâu rồi, cho nên tốc độ của Tang Vãn Cách rất nhanh, trên khay trà đã để sẵn một bộ ấm trà nên cũng tiết kiệm được nhiều thời gian của cô.
Màu nước vàng nhạt lạnh như băng, cô chậm rãi rót vào cái ly trắng tráng men, còn có mấy cánh hoa nhỏ bồng bềnh trên bề mặt, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Thế mà mấy người đàn ông thô lỗ không biết thưởng thức nhanh chóng ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, sau đó lại đem cái ly tới trước mặt Tang Vãn Cách.
Đôi mắt lung linh sững sờ nháy vài cái, Tang Vãn Cách suýt nữa bị bọn họ làm cho đông cứng, nào có ai uống trà lại uống kiểu này? Uống kiểu lừa chết khác, tuyệt đối là uống kiểu lừa chết khát! Nhưng cô vẫn rót cho bọn họ, sau đó cô tỉ mỉ bưng ly của mình, giơ tới bờ môi xoay vài vòng, rồi mới ưu nhã khẽ nhấp một miếng, hương thơm nhè nhẹ trong nháy mắt trượt vào cổ họng, răng môi vẫn còn lưu hương, dư vị vô cùng làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp không khỏi hé ra một tia cười dịu dàng.
Lơ đãng nhìn về phía trước, Tang Vãn Cách bỗng giật cả mình, Hùng Thần Giai và bốn người kia, tổng cộng năm người đàn ông cao lớn đều dùng một loại biểu tình thật quỷ dị nhìn cô mặt người nào cũng như đang than thở. Khóe môi co giật một cái, cô mím mím môi hồng, "Mọi người làm gì vậy?"
"Chị dâu chị thật muốn đi theo lão đại sao?!" Lý Minh nhanh mồm nhanh miệng nói trước, hắn ảo não vỗ đùi một cái, "Thật là đáng tiếc!"
"Nói đúng lắm" Giản Phồn cũng gật đầu thật mạnh đồng ý.
Còn lại hai người cũng vừa định nói gì đó, nhưng lại bị tầm mắt hung ác như muốn ăn thịt người của Hùng Thần Giai làm cho phải đảo mắt nhìn trở về, không thể làm gì khác hơn là đành nuốt một ngụm nước bọt giả bộ nâng ly trà, tuy nhiên ánh mắt họ vẫn lộ ra biểu tình như là: đáng tiếc, đáng tiếc, thật đáng tiếc~.
Tang Vãn Cách bị Lý Minh hỏi đỏ bừng khuôn mặt, cô chậm rãi đem ly trà để xuống, nhìn bạn gấu nào đó một chút, thấy hắn như hung thần ác sát nhìn chằm chằm bốn người đối diện, hoàn toàn không để ý cô, cô nhất thời cười cười, giọng nói cũng dịu dàng hơn, nhưng cũng thật kiên định không lay chuyển: "Anh ấy đối với tôi, so với tôi đối với anh ấy tốt hơn nhiều lắm."
Uyển chuyển nói rõ lập trường của mình.
Thế là một tổ bốn người lập tức kêu rên lên một hồi, bạn gấu nhà ta nghe vậy cũng lập tức nhân tiện cười, hắn cầm lấy bàn tay Tang Vãn Cách để vào trong ngực mình, đem ly trà uống một hơi cạn sạch, nhíu mày nói: "Tiểu Ngũ, cậu và lão Tam phụ trách đem đống... chén dĩa này rửa sạch sẽ, lão Nhị cùng lão Tứ đi ôm chăn trải ra đất ngủ."
Giản Phồn sửng sốt: "Không phải thế chứ?" Làm gì có chủ nhà nào bắt khách rửa chén, hơn nữa còn bắt ngủ dưới đất nữa?!
"Có ý kiến gì cứ nói đi?" Hùng Thần Giai không muốn nói nhảm với hắn, toét ra hàm răng trắng hếu cười thật ôn hòa.
Giản Phồn bị dọa đến giật mình, lập tức chấp tay hành lễ bắt đầu xin khoan dung, "Tốt rồi tốt rồi, em rửa, em đi rửa chén được chưa?!" Trong lòng hắn lệ rơi chảy đầy cả một chậu nước rửa mặt, cái này không phải thể hiện rõ khi dễ người ta sao, khi dễ quá rõ ràng! Hắn không phải chỉ nói có một câu thôi sao, cho nên bây giờ đang trả đũa sao?!
Thế là bốn người lập tức ai bận việc nấy, Tang Vãn Cách buồn cười nhìn Giản Phồn và Lý Minh chân tay vụng về, không thể kìm được cười một chút, đang chuẩn bị đến bên họ chỉ một hai câu, đột nhiên Hùng Thần Giai lại lên tiếng: "Chúng ta cũng đi nghỉ ngơi đi." Móa ơi, đợi tiếp hắn chỉ sợ nhịn không được nữa, biến thân thành sói ngay tại đây đem ăn cô vào trong bụng luôn quá!
Ấy là do hào Michio salad sao? Tại sao hiện tại hắn cảm thấy phần dưới bụng lửa càng cháy càng lớn vậy, quả thật sắp cháy lan cả người hắn luôn rồi?! Dập lửa quan trọng hơn, dập lửa quan trọng hơn!
Hắn mím chặt đôi môi mỏng, nhanh chóng ôm eo Tang Vãn Cách, mạnh mẽ mang cô ra xa khỏi phòng bếp, từng bước từng bước đến gần phòng ngủ.
Tang Vãn Cách còn không biết hắn giở trò quỷ gì, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi: "Làm sao anh ──" tiếng cuối biến mất ở nơi khóe miệng nhỏ nhắn vừa khẽ nhếch lên, đôi mắt to kinh ngạc nhìn Hùng Thần Giai, cô bị đáy mắt cơ hồ như có lửa này của hắn làm cho giật mình, thân thể mảnh khảnh ý thức được hơi co rụt lại, vòng eo mịn màng lại bị Hùng Thần Giai vững vàng nắm chặt, làm cho cô muốn trốn cũng không được.
Cô, quá, quen, thuộc, cái, loại, ánh, mắt, này, rồi!
Nhìn một cái cũng biết đầu gấu này lại có tà ý rồi! Tang Vãn Cách phát hiện chỉ trong một ngày hôm nay mà khóe miệng cô đã co giật nhiều hơn so với bảy năm qua cộng lại. Công tâm mà nói, cô quả thật là rất muốn trốn, nhưng mà... Đôi mắt lung linh không để lại dấu vết liếc tới đôi tay tráng kiện có lực đang vòng bên hông mình, cô có thể chạy thoát sao?!
Coi như trốn thoát thì cuối cùng cũng sẽ bị hắn bắt trở lại, đến lúc đó đầu gấu này nhất định sẽ lấy cớ cô không ngoan mà giày vò cô đến chết đi sống lại mất!
Đang lúc Tang Vãn Cách cực kỳ rối rắm, Hùng Thần Giai động tác nhanh nhẹn, nhanh chóng đã đưa cô vào phòng ngủ, hơn nữa hắn không nói câu gì đã đi thẳng vào vấn đề, bàn tay lấy tốc độ như tia chớp lột bỏ quần áo trên người cô, dọa cô sợ đến nổi da gà, hai tay nhỏ bé trắng non mềm khiếp sợ níu lấy vạt áo mình, đôi mắt to giống như đang đề phòng cướp nhìn chằm chằm Hùng Thần Giai: "Anh muốn làm gì?!"
Bạn gấu nào đó làm bộ mặt vô tội nhìn cô đáp: "Cởi quần áo cho em."
"Quần áo của em tự em cởi!" Tang Vãn Cách kích động hô to ra miệng, nhưng ngay sau đó lập tức bắt đầu hối hận.
Quả nhiên..."Vậy em cởi đi." Bạn gấu hưng phấn bắt đầu chà xát tay, khuôn mặt bỉ ổi vô cùng.
Tang Vãn Cách nhếch khóe miệng nói: "Không muốn."
"Tại sao?!" Bạn gấu rất là bất mãn hỏi.
"Bởi vì có anh ở đây." Cô tận lực ẩn nhẫn trả lời.
Nhưng cô lại không nghĩ tới người này lại trả lời rất nhẹ nhàng bâng quơ: "Vậy thì sao? Phòng này hiệu quả cách âm rất tốt, làm ra tiếng động lớn hơn nữa cũng không sao cả."
Nghe vậy, mặt Tang Vãn Cách nhất thời có một vạch đen: "Tóm lại là không được."
Bạn gấu liền không vui nói: "Hôm nay là sinh nhật của anh." Hắn là thọ tinh, hắn lớn nhất.
"... Vậy cũng không được." Cô công chúa nào đó cũng vô cùng kiên định lập trường của mình.
"Tại sao?!!" Lần này mặt bạn gấu nào đó như hiện lên rất nhiều chữ tại sao kèm dấu chấm than, vậy cũng đủ để chứng minh bạn gấu nhà ta đang tức giận đến cỡ nào.
"... Anh hôm nay đã làm rất nhiều lần rồi, thân thể sẽ không chịu nổi." Tang Vãn Cách thật sự ngượng ngùng nói, nhưng thật ra là mình tự cứu lấy mình...
Nhưng lời này lại rất dễ kích thích lòng tự ái của đàn ông, nhất là bạn gấu nào đó đối với phương diện này luôn luôn rất tự tin: "Công chúa, em lặp lại lần nữa lời vừa nói anh nghe xem." Thì ra sợ hắn không chịu nổi mới làm con hàu!
Da đầu Tang Vãn Cách nhất thời sợ hãi run lên, một loại dự cảm chẳng lành bao phủ lấy cô.
Cô..... Có phải vừa nói sai cái gì không?!
Bình luận facebook