-
Chương 116-120
Chương 116 Chương 116. Chỉ cần có thực lực thì không có chuyện gì khó cả! (2)
"Tại sao có thể như vậy được? Ngự Thú Tâm Quyết của ta không những không khống chế được nó, ngược lại còn khiến cho nó càng thêm hung tàn nóng nảy hơn nữa!"
Hoán Kiệt Tiêu không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sau đó nghe được một giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng.
"Ngự thú chi thuật thật ra cũng có đạo lý giống như là ngự nhân chi thuật."
"Muốn để nó hoàn toàn phục tùng ngươi hoặc là triệt để khống chế nó, hoặc là khiến cho nó hoàn toàn không dám phản kháng."
Hoán Kiệt Tiêu vội vàng quay người hành lễ nói: "Đế phu cao kiến! Chỉ là bây giờ tính tình của nó đã hoàn toàn mất khống chế, phải làm như thế nào mới có thể thuần phục được nó?"
Trong lòng hắn nghĩ, nếu như Lâm Hiên đã có thể nói đạo lý rõ ràng như thế, chắc chắn cũng có hiểu biết rất sâu về ngự thú chi đạo.
Dù sao người đứng ở trước mặt hắn đường đường là Bắc Huyền Thiên Đế phu.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Đối với ma thú hung tàn như là Hắc Lân Ma Long, nên triệt để khống chế nó thì tốt hơn."
Hoán Kiệt Tiêu sau khi nghe xong lắc đầu cười khổ: "Muốn hoàn toàn khống chế con Hắc Lân Ma Long này có thể nói là còn khó hơn cả lên trời!"
"Ma Long này có hơn tám nghìn năm tuổi thọ, đã mở ra linh trí, tâm trí cực cao."
"Ngự Thú Tâm Quyết của tại hạ chính là công pháp Thiên giai thượng phẩm mà cũng bị nó tùy tiện phá giải được, như vậy có thể thấy được là độ khó lớn như thế nào rồi đó!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Chỉ cần có thực lực thì không có chuyện gì khó cả."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Lân Ma Long xông tới, thản nhiên nói: "Lui ra."
Mấy người Hoán Kiệt Tiêu khiếp sợ nhìn thấy.
Sau khi Lâm Hiên nói xong, Hắc Lân Ma Long giống như thay đổi tính tình, lập tức rút thân thể vào trong nước. Chỉ để lại một cái đầu, tràn ngập kính sợ nhìn về phía Lâm Hiên trên bờ.
Chương 82: Thiên tài chăm con!
"Chuyện này. . ."
Sau khi lại bình tĩnh, Hoán Kiệt Tiêu có chút khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên: "Nó lùi về phía sau thật!"
Trịnh Trạch vỗ tay mà thở dài: "Đâu chỉ lui ra phía sau? Nó phải nói là ngoan ngoãn đến mức không thể tưởng tượng nổi, một chiêu này của Đế phu đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt!"
Sau lưng, một đám quý tộc cũng liên tục gật đầu.
Danh xưng Đông Vực Thiên Ma Giới mạnh nhất Vạn Ma Quốc, xếp hạng top năm Đông Vực Thiên Ma Giới cũng không giải quyết được Ma Long hung ác. Đế phu chỉ nói một câu ngắn ngủi mà nó trở về trong nước giống như là một bé ngoan. Điều này nói rõ thực lực ngự thú của Đế phu có thể nói là siêu tuyệt.
"Nếu như ta đoán không sai, tu vi ngự thú của Đế phu ngài ít nhất cũng đang đạt tới cấp bậc tông sư!" Hoán Kiệt Tiêu mặt mũi tràn đầy vẻ sùng bái.
Từ xưa đến nay, tông sư như rồng. Vô số Ngự Thú Sư xem tông sư như theo đuổi suốt đời của mình. Phải biết, đạt tới thực lực tông sư, chẳng những có thể khống chế đại yêu và ma thú Tam giai trở xuống. Còn có thể khai tông lập phái, sáng lập ngự thú tông môn của mình, quảng nạp môn đồ. Đây là chuyện lớn vinh quang và vĩ đại như thế nào!
Nhưng mà tu luyện ngự thú khó như lên trời! Ngoại trừ cần thiên phú cực cao ra thì còn cần có sự kiên trì bền bỉ, liên tục liên hệ với các loại yêu thú ma thú. Chẳng những phải quen thuộc với đặc thù và tập tính của các loài yêu thú ma thú mà còn phải hiểu rõ phương thức sinh tồn, hoàn cảnh sinh tồn và tính trước được độ khó khi thuần phục bọn chúng. Quan trọng nhất chính là còn phải thông qua ngự thú để gia tăng tu vi và thực lực của mình. Tổng hợp tất cả những điều kiện này khiến cho Ngự Thú Sư trở thành một chức nghiệp cực kì khan hiếm, đồng thời cực khó tu luyện. Nhưng mà Lâm Hiên vừa ra tay đã thể hiện ra năng lực cấp tông sư để cho Hoán Kiệt Tiêu cảm thấy kính sợ và sùng bái từ tận đáy lòng.
"Cha, vậy bây giờ ta có thể cưỡi nó hay chưa?" Tuyền Ấu không kịp chờ đợi lôi kéo Lâm Hiên.
Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng: "Có thể!"
Sau đó hắn vẫy vẫy tay với Hắc Lân Ma Long.
Hắc Lân Ma Long lập tức ngoan ngoãn bơi lên trên bờ, cúi đầu ngoan ngoãn để cho Tuyền Ấu leo lên trên người của nó.
Mấy người Tuyền Châu mới đầu còn có chút do dự nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Lâm Hiên thì lập tức can đảm bò lên trên người nó.
Sau đó Hắc Lân Ma Long vội vàng cõng các tiểu nha đầu bơi qua bơi lại trong ao, khiến cho các nàng vui vẻ cười ha ha.
"Cha, Ma Long dài như vậy, ta có thể chơi trượt cầu tuột trên người của nó hay không?"
Chơi một hồi, Tuyền Hi lập tức nghĩ ra một ý tưởng, nói với Lâm Hiên.
Phải biết, trong hoa viên trong Thủy Tinh Cung có một chỗ dành riêng cho các nàng chơi cầu tuột.
"Đương nhiên có thể!" Lâm Hiên vung tay lên, Hắc Lân Ma Long lập tức ngoan ngoãn chở bọn nhỏ bay lên trên bờ.
Sau đó, còng thân thể biến thành một cái cầu tuột ba tầng.
"Oa! Đây là một cái cầu tuột có thể tuột vòng vòng!"
"Quá thần kỳ, chắc chắn sẽ chơi rất vui!"
Các tiểu nha đầu đều sợ ngây người. Các nàng chưa bao giờ nhìn thấy cái cầu tuột nào có thể tuột một vòng quanh đó được.
Bọn người Trịnh Trạch, Hoán Kiệt Tiêu líu lưỡi không thôi. Ai cũng không ngờ được là Lâm Hiên lại chơi Hắc Lân Ma Long ra hoa.
"Đế phu đúng là một thiên tài chăm con!"
Trong lúc nhất thời trong lòng tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm thán không thôi, triệt để bị thủ đoạn và trí tuệ của Lâm Hiên chinh phục.
Mà lúc này.
Đinh!
Giọng nói máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên.
"Ngươi khiến cho chúng nữ nhi trải nghiệm được cầu tuột mới lạ, ban thưởng: Ly Hỏa Kim Đồng!"
"Mẹ nó ơi, đây là thể chất Thần cấp thứ hai kế Hỗn Độn Thánh Thể!"
Lâm Hiên mừng rỡ trong lòng. Ly Hỏa Kim Đồng, tên như ý nghĩa, chính là có thể dùng con ngươi phóng xuất ra Nam Minh Ly Hỏa. Mà Nam Minh Ly Hỏa chính là một trong số thượng cổ thập đại thần hỏa. Nghe đồn chính là bản mệnh chi hỏa của Thần thú Chu Tước, không gì không thiêu cháy!
Chương 117 Chương 117. Không có cái gì là một kiếm không giải quyết được!
Có được Ly Hỏa Kim Đồng, con mắt Lâm Hiên giống được thần hỏa vũ trang. Trong lúc triển khai, nhưng thôi động thần hỏa thiêu cháy tất cả!
Đinh!
"Có muốn nhận phần thưởng hay không?"
"Có!"
"Thành công nhận Ly Hỏa Kim Đồng!"
Một đạo kim quang lóa mắt chợt lóe lên ở trong mắt Lâm Hiên.
Ở chính giữa con ngươi của hắn mơ hồ có một đạo tử kim sắc thần hỏa cháy lên. Cho đến một lát sau thì ngọn lửa này mới ẩn giấu sâu vào bên trong.
Lâm Hiên cảm nhận được hỏa chủng đến từ Nam Minh Ly Hỏa giấu sâu vào bên trong ý niệm của mình. Chỉ cần hắn muốn thì có thể tùy thời phóng ra Nam Minh Ly Hỏa.
Bọn người Trịnh Trạch và Hoán Kiệt Tiêu đang đứng bên cạnh trong lúc vô tình nhìn thấy trong mắt Lâm Hiên lấp lóe kim quang thì lập tức trái tim co rút lại. Bọn họ rõ ràng cảm nhận được áp lực đáng sợ đến từ trong mắt của Lâm Hiên phóng ra ngoài. Dưới cỗ uy áp này, dường như thân thể và linh hồn của bọn họ sẽ bị đốt thành tro bụi bất cứ lúc nào.
"Không hổ là Đế phu, chỉ một ánh mắt là đã dọa cho chúng ta sợ suýt nữa là hồn lìa khỏi xác, đúng là rất đáng sợ!"
Len lén vuốt mồ hôi lạnh một cái, bọn người Trịnh Trạch, Hoán Kiệt Tiêu không còn dám nhìn vào mắt Lâm Hiên.
Chốc lát sau.
Hộ vệ trưởng vội vàng đi vào hậu cung nói ra: "Đế phu, ngoài cung có một đám người cầu kiến, bọn họ nói mình đến từ Lạc Dương Thánh Địa, Tuyệt U Thánh Địa và Hàn Huyết Thánh Địa, chuyên tới để thỉnh tội với Đế phu!"
Bọn người Trịnh Trạch nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ chấn kinh. Xem ra, tam đại Thánh Địa Lạc Dương Thánh Địa đã đắc tội với tội Đế phu. Bọn họ đúng là đang tìm đường chết mà!
Lâm Hiên thờ ơ nói ra: "Để bọn họ vào đi."
Tam đại Thánh Địa Lạc Dương Thánh Địa vì cướp đoạt Thiên Ma Thánh Huyết của Tiêu Dạ Nhiễm mà đại khai sát giới với U La Tông. Chuyện này trong thế giới huyền huyễn cá lớn nuốt cá bé này, nhất là trong Thiên Ma Giới thì mọi người đã sớm nhìn mãi thành quen rồi. Nếu không phải trời xui đất khiến gặp được Tiêu Dạ Nhiễm, Lâm Hiên cũng sẽ không dính líu tới tam đại Thánh Địa này.
Nhưng mà nếu như đã gặp được hơn nữa còn phải duy trì giới võ đạo Vạn Ma Quốc yên ổn, vậy thì thuận tay cảnh cáo tam đại Thánh Địa này một chút đi.
Không lâu sau thì Thánh Chủ tam đại Thánh Địa đều đi tới.
Chúc Thiên Vũ, Chung Đỉnh Lôi và Lăng Túc vẻ mặt cực kỳ sợ hãi đi vào bên trong. Ba người vừa nhìn thấy Lâm Hiên, thì vội vàng khom người hành lễ: "Lạc Dương Thánh Địa Chúc Thiên Vũ, Tuyệt U Thánh Địa Chung Đỉnh Lôi, Hàn Huyết Thánh Địa Lăng Túc tới đây để thỉnh tội với Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Lâm Hiên ung dung mà nhìn bọn họ: "Các ngươi lấy cái gì thỉnh tội?"
Ba người Chúc Thiên Vũ nghe nói như vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đế phu ngụ ý là chỉ cần bọn họ biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội để chuộc tội.
Liếc nhìn nhau, Chúc Thiên Vũ lấy một cái ngọc giản truyền công ra nói: "Đế phu tại thượng, đây là tuyệt học cấm kị của Thánh Địa chúng ta, 'Vô Cực Ma Âm Công', từ trước đến nay chỉ có Thánh Chủ mới được quyền tu luyện."
"Mời Đế phu nể mặt nhận lấy!"
Lâm Hiên thản nhiên nhìn một chút. Ma công như thế này thì hẳn là Thiên giai thượng phẩm, phẩm chất khá cao, xem ra đúng là bảo bối áp đáy hòm của Lạc Dương Thánh Địa. Mặc dù không cần nhưng Lâm Hiên vẫn cất nó vào.
Sau đó Chung Đỉnh Lôi và Lăng Túc cũng lấy bảo bối áp đáy hòm của mình ra.
Một cái ngọc giản truyền công Thiên giai thượng phẩm, một thanh ma đao Linh cấp thượng phẩm phong ấn mười vạn năm năng lượng cấm kỵ Ma tộc.
Tiện tay cất những thứ này vào trong nạp giới sau đó Lâm Hiên thản nhiên nói: "Đồ vật ta nhận, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là các ngươi có thể yên tâm mà ngủ."
Hắn Ly Hỏa Kim Đồng ẩn ẩn lóe ra một đạo thần hỏa, mà La Sát Thần Niệm cũng thông qua con ngươi phóng ra ngoài
Ánh lửa lóa mắt cộng thêm thần niệm kinh khủng khiến cho ba người Chúc Thiên Vũ đối mặt với hắn con mắt nóng lên giống như là đang bị lửa đốt.
Ba người đều lập tức hiểu được Đế phu đang ra oai vũ đầu với bọn họ.
Nếu như Đế phu có lòng muốn xuất thủ thì vừa rồi trong khoảnh khắc là ba người bọn họ sẽ bị đốt mất con mắt thậm chí là mất mạng!
"Đúng là quá kinh khủng! May mắn chúng ta nhanh chóng chạy đến để thỉnh tội nếu không thì hậu quả khó mà lường được!"
Trong lòng ba người đồng thời sinh ra ý nghĩ này, âm thầm cảm thán chuyện mình làm rất là sáng suốt.
…………………………………
"Sau này chúng ta chỉ nghe theo lệnh Thánh nữ U La Tông, không dám có bất kỳ tâm tư khác nào!"
"Xin Đế phu yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ đồng khí liên chi với Vạn Ma Quốc, vinh nhục cùng hưởng!"
Chúc Thiên Vũ, Chung Đỉnh Lôi và Lăng Túc lập tức uống máu thề. Trong lòng bọn họ biết rõ, Lâm Hiên trợ giúp Thánh nữ U La Tông. Như vậy thì từ nay về sau, Thánh nữ chính là bầu trời của giới võ đạo Vạn Ma Quốc!
Vì lấy lòng Đế phu, bọn họ nhất định phải cúi đầu với Thánh nữ. Đồng thời, Vạn Ma Quốc chính là quốc gia, do Huyền Băng Nữ Đế đánh hạ, bị Bắc Huyền Thiên quản hạt. Như vậy tam đại Thánh Địa ở gần Vạn Ma Quốc còn phải chủ động gánh vác trách nhiệm giữ gìn sự ổn định của Vạn Ma Quốc.
Như thế này. . . mới là phương pháp chính xác để được Đế phu tha thứ!
"Ừm." Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Nếu như bọn họ đã nói như vậy thì hắn cũng không cần phải nói nhiều để làm gì.
Nhìn thấy Lâm Hiên dọa cho Thánh Chủ của tam đại Thánh Địa sợ thành như vậy, bọn người Trịnh Trạch kinh hãi trong lòng cả buổi khó mà bình phục lại được. Đồng thời, bọn họ lại cảm thấy vô cùng may mắn. Có thể sống dưới sự che chở của Đế phu, có thể nói là may mắn lớn nhất đời bọn họ!
Vạn Ma Quốc là một cái quốc gia nhỏ bên trong Thiên Ma Giới, thực lực không mạnh, không biết có bao nhiêu Ma tộc nhìn chằm chằm bọn họ. Bây giờ thì khác, có cao thủ khoáng thế như Đế phu tọa trấn, đã dọa sợ không biết bao nhiêu người trong lòng mang ý đồ xấu.
Chương 118 Chương 118. Không có cái gì là một kiếm không giải quyết được! (2)
Mắt thấy Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái ở đây du ngoạn, mấy người Chúc Thiên Vũ cũng không có dám quấy rầy nữa.
"Vậy Đế phu, chúng ta lui xuống!"
Ba người vẻ mặt cung kính quay người chuẩn bị rời đi.
Hô ~
Lúc này bốn phía Ma Cung đều dâng lên hắc sắc ma khí nồng đậm. Chỉ trong nháy mắt, ma khí đã che đậy vạn dặm trên không trung Ma Cung, hình thành một cái đầu lâu màu máu vô cùng to lớn.
Huyết sắc đầu hốc mắt trống rỗng, răng nanh dữ tợn, kinh khủng giống như là một Diệt Thế Ma Thần.
Thấy cảnh này, Chúc Thiên Vũ toàn thân lông tơ dựng đứng, trong nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
"Ma khí thật là khủng khiếp!"
"Mạnh mẽ như thế, chắc chắn là Đế Cảnh Ma Quân không thể nghi ngờ!"
"Chuyện này. . . sợ là một lão Ma Quân ít nhất năm vạn năm trở lên!"
Người của Ma tộc có cảm giác cực kỳ nhạy cảm với ma khí. Chỉ với cái đầu lâu màu máu này thì có thể khiến cho mấy người Chúc Thiên Vũ cảm nhận được sợ hãi tử vong.
Mà mấy người Tuyền Châu chơi đùa trên người Hắc Lân Huyền Long cũng bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện doạ cho hét rầm lên.
"Oa, lộc cộc đầu thật là khủng khiếp!"
"Tuyền Ấu, không phải lộc cộc đầu, là đầu lâu!"
"Tỷ tỷ đừng nói nữa, ta rất sợ đó!"
"Cha cứu mạng!"
Nhìn thấy chúng nữ nhi hoảng sợ thất thố như thế, Lâm Hiên lập tức vung ra một đạo linh lực ôm các nàng vào trong lồng ngực của mình.
Mà lúc này, hắc sắc ma khí đầy trời hội tụ thành một bóng dáng lưng gù lơ lửng ở bên trên Ma Cung.
"Vô Thủy Ma Quân!"
Bọn người Chúc Thiên Vũ cẩn thận quan sát thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Vô Thủy Ma Quân chính là sư tôn của Thị Huyết Ma Quân Diệp U, là cường giả Đế Cảnh có tu vi năm mươi tám ngàn năm!
Tại Đông Vực Thiên Ma Giới, hắn chính là một nhân vật cấp truyền thuyết, tương đối kinh khủng!
Lâm Hiên lại mỉm cười.
Diệp U bị giết lâu như vậy, Vô Thủy Ma Quân mới lộ diện, đúng là rất biết cách nhẫn nhịn.
Vô Thủy Ma Quân nhìn chằm chằm Lâm Hiên, một lát sau rốt cục mở miệng: "Bắc Huyền Thiên Đế phu?"
"Đúng vậy." Lâm Hiên thần tình lạnh nhạt.
Vô Thủy Ma Quân con ngươi phát lạnh, vì giúp đồ nhi Diệp U báo thù, hắn ẩn nấp rất là lâu chỉ chờ đến ngày thần công đại thành.
Hiện tại xem ra mình nhẫn nhịn là đúng, bởi vì người giết Diệp U đúng là không có đơn giản!
Sau đó, trong ánh mắt Vô Thủy Ma Quân lóe lên một tia túc sát: "Đồ nhi ta Diệp U bị giết, quốc quân Vạn Ma Quốc cũng đã chết, người được lợi lớn nhất chính là Bắc Huyền Thiên các ngươi."
"Cho nên, ngươi và Huyền Băng Nữ Đế đều là kẻ thù của bổn tọa!"
"Ngươi phân tích rất khá, đáng tiếc là vẫn chưa có chính xác cho lắm." Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Thật ra thì Diệp U là do ta giết."
Vô Thủy Ma Quân lạnh lùng gật đầu: "Không hổ là nam nhân của vạn cổ Nữ Đế, có thể giết được đồ đệ Đế Cảnh của ta, ngươi cũng là năng lực phi phàm."
"Đáng tiếc, Đế Cảnh và Đế Cảnh cũng có khác nhau, bản tọa muốn để cho cái Ma Cung này trở thành mồ chôn ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, vô biên ma khí vờn quanh bốn phía xung quanh Ma Cung phóng lên tận trời giống như là trăm sông đổ về một biển. Trong nháy mắt đã hình thành một cái lồng ánh sáng màu đen cực lớn bao phủ lại toàn bộ Ma Cung.
"Đây là sát trận!"
Trong lòng mấy người Chúc Thiên Vũ run lên, cảm thấy có vô biên sát cơ đã khóa chặt chính mình.
Lâm Hiên thần sắc bình tĩnh đảo mắt nhìn sát trận to lớn: "Đô Thiên Ma Sát Đại Trận, không tệ."
Mấy người Chúc Thiên Vũ nghe vậy thì trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Hóa ra Đế phu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được cái sát trận này. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong trên mặt hắn thì nói không chừng hắn đã nghĩ ra được cách để giải quyết. Nghĩ tới đây, tâm tình hoảng loạn của tất cả mọi người mới giảm bớt rất nhiều.
Mà Vô Thủy Ma Quân thì thần sắc dữ tợn: "Vậy ta cũng muốn xem xem, ngươi làm như thế nào để phá giải được đại trận của ta!"
Hô ~
Vô biên hắc sắc ma khí điên cuồng xoay tròn, hình thành từng đạo gió táp lợi đao kinh khủng.
Bốn phía loạn tung tóe, khí thế bức người!
"Đơn giản." Lâm Hiên đứng trước sát cơ to lớn mà không nhúc nhích tí nào. Nâng ngón tay thon dài trắng nõn lên chỉ vào hướng Tây Bắc của Đô Thiên Ma Sát Đại Trận một cái.
"Cho dù là bất kỳ trận pháp nào thì cũng đều sẽ không hoàn mỹ, Đô Thiên Ma Sát Đại Trận hội tụ ma khí từ bốn phương tám hướng, nói trắng ra là cũng vận dụng lực lượng trong thiên địa."
"Phương pháp phá giải cũng bắt đầu từ đó."
Một đạo kim sắc ấn quyết huyền diệu từ đầu ngón tay của hắn bắn ra.
Oanh một tiếng, đạo ấn quyết này đã bắn vào trong mắt trận của Đô Thiên Ma Sát Đại Trận, hoàn toàn đánh nát nó.
"A... chuyện này!" Vô Thủy Ma Quân trong lòng kinh hô một tiếng.
Đây chính là đại sát trận xếp hạng top ba mươi trong trận pháp của Ma tộc, bây giờ lại sụp đổ một cách dễ dàng như vậy?
Mấy người Chúc Thiên Vũ cực kì kính sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
Quả nhiên từ lúc vừa mới bắt đầu thì Đế phu đã biết được phương pháp để phá giải trận này!
"Hừ!"
Vô Thủy Ma Quân nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực vận chuyển chân nguyên Đế Cảnh kinh khủng tích lũy được trong hơn năm mươi tám ngàn năm.
"Bản tọa kính ngươi là cao thủ, dùng 'Vô Thủy Ma Công' hóa cảnh đối phó ngươi đi!"
Giờ khắc này, giống như ma khí trong toàn thế giới đều điên cuồng hội tụ vào chỗ Vô Thủy Ma Quân. Thân thể của hắn xuất hiện một đạo lực lượng pháp tắc, có dấu hiệu hòa thành một thể với ma khí xung quanh.
Đồng thời. Một thanh ma kiếm to lớn đen nhánh dung hợp với cái đầu lâu màu máu đang lơ lửng ở trên không, sau đó bộc phát ra khí thế mạnh mẽ như có thể hủy thiên diệt địa.
Dưới uy ác của hắn, không những mấy người Chúc Thiên Vũ mà toàn bộ người của Vạn Ma Quốc đều hoảng sợ không thôi.
Chương 119 Chương 119. Không có cái gì là một kiếm không giải quyết được! (3)
Vô số ma tu ngẩng đầu nhìn về phía Ma Cung, trong lòng cảm nhận được sợ hãi như ngày tận thế đến.
"Trên đời này không có cái gì mà một kiếm không giải quyết được."
Lâm Hiên tùy ý lấy một thanh kiếm tới sau đó phi thân bay lên trên không trung.
Tay trái bóp ra một cái Ngũ Hành Lôi Quyết ném lên trên không trung.
Tiếng vang ầm ầm vang lên không ngừng, một đám ngũ thải lôi vân phạm vi vạn dặm đột ngột xuất hiện. Khi bị lôi vân này chiếu rọi xuống, hắc sắc ma khí bao phủ trên bầu trời Vạn Ma Quốc lập tức tản đi rất nhiều.
Chúng ma tu ở trong Vạn Ma Quốc vừa rồi còn đang rất là sợ hãi bây giờ đã trở nên bình tĩnh lại.
"Ngũ Hành Thần Lôi! Chắc chắn là Đế phu xuất thủ!"
"Vạn dặm lôi vân, bao phủ thiên khung, Đế phu đúng là thần!"
"Làm đối thủ của Đế phu có thể nói là một loại bi ai!"
Trong lúc tất cả mọi người sợ hãi thán phục.
Lâm Hiên và Vô Thủy Ma Quân đồng thời xuất thủ. Đón ma kiếm có vô biên hắc sắc ma khí quanh quẩn, kiếm trong tay Lâm Hiên hấp thu chục tỷ đạo thần lôi trong ngũ thải lôi vân.
Cả hai gặp nhau, kiếm khí hỗn hợp có lôi lực nổ tung trong nháy mắt.
Hóa thành một cỗ lực lượng kinh khủng có thể xé rách thương khung điên cuồng nghiền nát ma kiếm của Vô Thủy Ma Quân.
"A..."
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn chấn động thiên địa vang lên.
Trong nháy mắt thân thể Vô Thủy Ma Quân tan rã thành vô số hạt, bị Lôi Hỏa nóng rực đốt cháy hết sạch. Tính cả thần hồn của hắn cũng bị lôi lực kinh khủng đánh cho tan biến thành vô hình.
Trong nháy mắt, bầu trời Vạn Ma Quốc sáng lên.
Ức vạn người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng ngạo nghễ đứng ở đó!
……………………………………..
"Cường giả uy tín lâu năm như Vô Thủy Ma Quân mà cũng bị Đế phu một kiếm miểu sát, quả nhiên Đế Cảnh và Đế Cảnh vẫn rất khác nhau!"
Nhìn thấy hắc sắc ma khí che phủ bầu trời đang từ từ tiêu tán, trong lòng mấy người Chúc Thiên Vũ vẫn rất là rung động.
Ba người vội vàng cáo biệt mà đi, không dám ở trước mặt Lâm Hiên lâu.
Có câu nói là gần vua như gần cọp.
Lâm Hiên khí tràng quá mạnh, uy nghiêm quá thịnh.
Bọn họ phạm sai lầm, vốn là chột dạ.
Ở bên cạnh Lâm Hiên, thở cũng không dám thở mạnh một cái.
Phải nói là kìm nén đến khó chịu cho nên chỉ có thể trốn đi sớm.
Mắt thấy Vô Thủy Ma Quân đã giải quyết, mà bốn tiểu nha đầu bởi vì bị kinh sợ cho nên cũng không còn hứng thú tiếp tục chơi với Hắc Lân Ma Long. Lâm Hiên dẫn các nàng đi dạo một vòng ở những chỗ khác phía sau cung điện, sau đó chuẩn bị rời khỏi Vạn Ma Quốc.
"Ta tiễn ngài!" Trịnh Trạch vội vàng đuổi theo.
Còn chưa đi ra cửa hậu cung thì đã có một ma tướng vội vàng đi tới. Ở phía sau hắn, có một nam tử cao lớn mặc áo giáp màu trắng bạc đi theo.
Nam tử mặc áo giáp màu trắng bạc vừa mới đi tới thì đã vội vàng hành lễ: "Bắc Huyền Thiên tả tiên phong tướng quân Vương Hạo Long, bái kiến Đế phu!"
Vừa rồi khi đứng từ xa thì hắn đã nhìn thấy Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái. Kết hợp với những gì mình vừa mới nghe thấy được thì hắn lập tức đoán được thân phận của Lâm Hiên.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên xuất hiện trong Ma Cung. Vương Hạo Long không khỏi suy đoán, chỉ sợ Lâm Hiên cũng là vì chiến sự giữa Nữ Đế bệ hạ và Vô Sinh Quốc mà tới.
Trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái, Đế phu và Nữ Đế đúng là phu thê tình thâm, đồng tâm hiệp lực.
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Hắn kết luận, Bắc Huyền Thiên tả tiên phong tướng quân bỗng nhiên xuất hiện ở Vạn Ma Quốc, chắc là Bắc Huyền Thiên lại sắp có chiến sự xảy ra.
Quả nhiên, tiếp theo, cuộc nói chuyện giữa hai người Trịnh Trạch và Vương Hạo Long cũng chứng minh suy đoán của Lâm Hiên là đúng.
Trịnh Trạch thở dài nói: "Không biết Vương Tướng quân đến đây cần làm chuyện gì?"
Vương Hạo Long lấy ra một khối Huyền Băng Lệnh, nói ra: "Tại hạ phụng Nữ Đế bệ hạ chi mệnh, đến đây hợp nhất ba mươi vạn ma quân Vạn Ma Quốc, ngày mai theo quân tiên phong ta tiến đánh Vô Sinh Quốc!"
"Vô Sinh Quốc?" Trịnh Trạch không khỏi hơi lấy làm kinh hãi: "Tại sao đột nhiên lại muốn tiến đánh Vô Sinh Quốc?"
Vương Hạo Long nghĩ thầm chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Nhìn mấy người Tuyền Châu một chút, trong lòng hắn nghĩ không thể để cho bọn nhỏ nghe được chuyện tàn nhẫn Giang Phàm giết cha được.
Thế là nói ra: "Bắc Huyền Thiên chúng ta có một nam tử tên là Giang Phàm, vì tu luyện ma công, đả thương phụ thân và thê tử của mình, bỏ trốn theo công chúa Vô Sinh Quốc."
"Vô Sinh Ma Quân không những thu nạp hắn và hơn nữa còn mở miệng đó là nếu như bệ hạ dám truy cứu thì sẽ tàn sát càng nhiều người của Bắc Huyền Thiên chúng ta hơn nữa để răn đe!"
"Mà lúc trước Vô Sinh Ma Quân đã hiến tế mười vạn người của Bắc Huyền Thiên, cho nên hành vi lần này của hắn khiến cho phượng nhan bệ hạ giận dữ, vì đòi lại công đạo và bình ổn lòng người trong Bắc Huyền Thiên, cuối cùng bệ hạ quyết định xuất binh tiến đánh Vô Sinh Quốc!"
Sau khi Trịnh Trạch nghe xong, trầm tư một hồi sau đó lộ ra vẻ lòng đầy căm phẫn nói: "Vô Sinh Ma Quân này đúng là quá đáng!"
"Bệ hạ tiến đánh Vô Sinh Quốc chính là thuận theo dân tâm, thuận theo chính đạo, ta sẽ toàn lực phối hợp!"
Nói xong, hắn lập tức cáo biệt Lâm Hiên với Vương Hạo Long, hai người vội vàng rời khỏi hậu cung tiến về quân doanh vạn ma.
"Cha, Giang thúc thúc đó thật là xấu xa!" Sau đó Tuyền Châu kéo ống tay áo Lâm Hiên.
Ở trong lòng của tiểu nha đầu, cho dù là ai, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể đánh cha của mình!
Tuyền Hi cũng gật đầu theo: "Đúng đó, sao có thể đánh cha của mình như vậy?"
Tuyền Hàm ôm tay trái Lâm Hiên: "Cha tốt như vậy, ta muốn ở bên cạnh cha cả cuộc đời!"
Tuyền Ấu thở phì phò vểnh miệng nhỏ lên: "Quá đáng hơn là Giang thúc thúc đó còn khiến cho mẫu thân tức giận như vậy, hắn quá xấu xa rồi!"
Chương 120 Chương 120. Đúng là phu thê tình thâm, đồng tâm hiệp lực!
Bốn tiểu nha đầu tiện tay cùng kéo tay Lâm Hiên, nâng khuôn mặt nhỏ lên, mỗi người đều dáng vẻ tràn đầy chính nghĩa.
"Cha, chúng ta đi giúp mẫu thân dạy dỗ Giang thúc thúc đó có được hay không?"
Nhìn thấy chúng nữ nhi đều gấp gáp muốn đi, Lâm Hiên đành phải đồng ý: "Được được được, bây giờ cha lập tức dẫn các ngươi đi dạy dỗ hắn!"
Tìm một người ở trong Ma cung hỏi thăm phương hướng đại khái của Vô Sinh Quốc, sau đó hắn dẫn theo chúng nữ nhi đi tới Vô Sinh Quốc.
...
Một vạn dặm bên ngoài biên cảnh Vô Sinh Quốc, có một tòa ma thành, tên là La Lão Thành. Người thống trị của ma thành này chính là gia chủ Tiêu gia Tiêu Tu Tề.
Hoàng hôn phủ xuống, Tiêu Tu Tề đang hưởng dụng mỹ thực ở trong cung điện của mình.
Bành! ! !
Bỗng nhiên mặt đất chấn động, chén ở trên bàn rớt xuống đất, trong nháy mắt tất cả mọi thứ trở nên lộn xộn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Tu Tề kinh sợ vô cùng đứng lên hỏi.
Đệ đệ của hắn Tiêu Thụy từ ngoài cửa vọt vào, vẻ mặt hoảng sợ nói ra: "Đại ca, phò mã gia Vô Sinh Quốc đến công đánh thành trì chúng ta!"
"Phò mã gia Vô Sinh Quốc?" Tiêu Tu Tề nghe vậy bỗng nhiên chau mày: "Hắn đến công đánh chúng ta làm gì?"
La Lão Thành cách Vô Sinh Quốc rất gần, thực lực tổng hợp còn lâu mới có thể sánh được với Vô Sinh Quốc. Hơn nữa La Lão Thành địa thế vắng vẻ, xây thành trì hơn mười vạn năm, vẫn luôn không lọt nổi mắt xanh của Vô Sinh Quốc.
Mặt khác, mỗi một đời thành chủ của La Lão Thành hàng năm đều sẽ tiến cống một chút bảo vật cho Vô Sinh Quốc theo thời gian cố định để được che chở. Cho nên qua nhiều năm như vậy, La Lão Thành từ trước đến nay vẫn nước sông không phạm nước giếng với Vô Sinh Quốc.
Không ngờ được là phò mã gia Vô Sinh Quốc lại đột nhiên công đánh.
Tiêu Thụy nói ra: "Nghe ý của hắn là muốn cướp đoạt bảo vật tổ truyền của Tiêu gia chúng ta, Tu La Tôn!"
Tiêu Tu Tề ánh mắt run lên: "Tu La Tôn chính là Thánh khí tu luyện Tu La Ma Thể, tổ tiên Tiêu gia chúng ta chính là dựa vào Thánh khí này mà đứng vững gót chân ở Thiên Ma Giới."
"Hẳn là phò mã gia Vô Sinh Quốc đó cũng là Tu La Ma Thể sao?"
Tiêu Thụy gật gật đầu: "Nhìn dáng vẻ của hắn là tình thế bắt buộc, có khả năng rất lớn chính là như vậy!"
"Hừ!" Tiêu Tu Tề lấy ra một thanh Phương Thiên Ma Kích cầm trong tay: "Đó là gốc rễ của Tiêu gia chúng ta, không ai có quyền lấy nó đi được, trừ phi là bước qua thân thể của ta!"
Nói xong, hắn mang theo một đạo ma khí cuồng bạo xông ra khỏi cửa.
"Đại ca, đối phương rất mạnh, có Huyền Băng Ma Long..."
Tiêu Thụy không kịp nói xong, Tiêu Tu Tề đã xông ra cửa, hắn đành phải xông ra ngoài theo.
Oanh! ! !
Nhưng mà hai huynh đệ còn chưa đi ra khỏi đại môn cung điện ừ thì đã có một đạo băng trụ thô to màu xanh thẳm bắn xuống đất sau đó ầm ầm nổ tung.
Vô số băng tinh nứt toát ra trong khoảnh khắc, hóa thành ức vạn lợi khí tốc độ cực nhanh, đánh cho toàn bộ vách tường của cung điện nổ thành bột mịn.
"Tê ~ Huyền Băng Ma Long này cũng quá mạnh!"
Tiêu Tu Tề và Tiêu Thụy trong lòng sợ hãi không thôi.
Bọn họ đều là Linh Luân Cảnh đỉnh phong. Mà Huyền Băng Ma Long của Vô Sinh Quốc thấp nhất cũng có thực lực có thể so với Thần Phách Cảnh. Hơn nữa Huyền Băng Ma Long trời sinh Ngũ Hành thuộc Thủy, Tiên Thiên băng tức trong cơ thể vô cùng có lực ăn mòn. Một khi bị phun trúng thì sẽ biến thành khối băng trong nháy mắt. Nếu bị băng tinh bắn trúng sẽ còn bị hàn băng đốt bị thương và nổ tổn thương.
Bởi vậy, chỉ một đạo băng trụ đã khiến cho Tiêu Tu Tề và Tiêu Thụy sĩ ,khí rớt xuống hơn phân nửa.
Sau đó nghe được một giọng nói phách lối vang lên.
"Gia chủ Tiêu gia, nếu như biết điều thì hãy nhanh chóng giao Tu La Tôn cho ta, nếu không hôm nay bản phò mã sẽ để cho Huyền Băng Ma Long đồ diệt toàn bộ La Lão Thành!"
"Trong mắt Vô Sinh Quốc chúng ta, La Lão Thành các ngươi chỉ là sâu kiến, tiện tay có thể diệt, khuyên các ngươi thông minh một chút, đừng có ép mình lên bước đường cùng!"
Giang Phàm cưỡi Huyền Băng Ma Long, dẫn theo một đội kị sĩ ma tộc hơn trăm người bay ở trên bầu trời.
Tiêu Tu Tề ngẩng đầu nhìn lại, giận không kềm được nói: "Tên khốn kiếp, bổn thành chủ cho dù có chết cũng sẽ không có giao Tu La Tôn cho ngươi!"
…………………………………….
"Đã tính trước được ngươi sẽ không giao đồ ra một cách dễ dàng như vậy rồi!"
Đối mặt Tiêu Tu Tề giận mắng, Giang Phàm vẻ mặt bình tĩnh nở một nụ cười, giống như tất cả đều đã nằm ở trong lòng bàn tay. Vì tu luyện Tu La Ma Thể, hắn lật xem vô số điển tịch ở trong Ma Cung Vô Sinh Quốc.
Trong lúc vô tình biết được cách biên cảnh Vô Sinh Quốc ngoài một vạn dặm có một tòa La Lão Thành.
Lão tổ Tiêu gia xây dựng tòa thành này lại cũng là Tu La Ma Thể.
Hơn nữa lúc trước khi lão tổ Tiêu gia tu luyện Tu La Ma Thể. Đạt được Thánh khí Tu La Tôn trợ giúp, công lực tiến triển cực nhanh, tăng trưởng tấn mãnh. Từ nay về sau, Tu La Tôn được Tiêu gia xem như truyền thế chi bảo, vẫn luôn lưu truyền đến hôm nay.
Đáng tiếc là. Sau lão tổ Tiêu gia, hậu đại Tiêu gia huyết mạch dần dần suy yếu, một đời không bằng một đời. Tu La Tôn này cũng trở thành bảo bối tổ truyền tuy có tiếng nhưng mà không có miếng của Tiêu gia.
Mà Vô Sinh Ma Quân bởi vì không phải Tu La Ma Thể. Lại thêm Tiêu gia đời đời kiếp kiếp đều cuối đầu nghe theo Vô Sinh Quốc, hắn cũng lười động thủ cướp đoạt Tu La Tôn.
Nhưng mà đối với Giang Phàm bất ngờ nhận được truyền thừa Tu La Ma Thể thì Tu La Tôn chính là bảo vật mà hắn nhất định phải đạt được. Vì cấp tốc quật khởi, đạt được Vô Sinh Ma Quân coi trọng, hắn quyết tâm muốn cướp cho bằng được Tu La Tôn.
Cho nên hắn ỷ vào công chúa Kinh Hàn Tâm đối xử với mình rất tốt. Hắn không có thông báo với Vô Sinh Ma Quân, trực tiếp điều động trên trăm ma kỵ của Ma Cung, đồng thời cưỡi Huyền Băng Ma Long tới.
"Tại sao có thể như vậy được? Ngự Thú Tâm Quyết của ta không những không khống chế được nó, ngược lại còn khiến cho nó càng thêm hung tàn nóng nảy hơn nữa!"
Hoán Kiệt Tiêu không khỏi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Sau đó nghe được một giọng nói bình tĩnh vang lên sau lưng.
"Ngự thú chi thuật thật ra cũng có đạo lý giống như là ngự nhân chi thuật."
"Muốn để nó hoàn toàn phục tùng ngươi hoặc là triệt để khống chế nó, hoặc là khiến cho nó hoàn toàn không dám phản kháng."
Hoán Kiệt Tiêu vội vàng quay người hành lễ nói: "Đế phu cao kiến! Chỉ là bây giờ tính tình của nó đã hoàn toàn mất khống chế, phải làm như thế nào mới có thể thuần phục được nó?"
Trong lòng hắn nghĩ, nếu như Lâm Hiên đã có thể nói đạo lý rõ ràng như thế, chắc chắn cũng có hiểu biết rất sâu về ngự thú chi đạo.
Dù sao người đứng ở trước mặt hắn đường đường là Bắc Huyền Thiên Đế phu.
Lâm Hiên thản nhiên nói: "Đối với ma thú hung tàn như là Hắc Lân Ma Long, nên triệt để khống chế nó thì tốt hơn."
Hoán Kiệt Tiêu sau khi nghe xong lắc đầu cười khổ: "Muốn hoàn toàn khống chế con Hắc Lân Ma Long này có thể nói là còn khó hơn cả lên trời!"
"Ma Long này có hơn tám nghìn năm tuổi thọ, đã mở ra linh trí, tâm trí cực cao."
"Ngự Thú Tâm Quyết của tại hạ chính là công pháp Thiên giai thượng phẩm mà cũng bị nó tùy tiện phá giải được, như vậy có thể thấy được là độ khó lớn như thế nào rồi đó!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Chỉ cần có thực lực thì không có chuyện gì khó cả."
Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Lân Ma Long xông tới, thản nhiên nói: "Lui ra."
Mấy người Hoán Kiệt Tiêu khiếp sợ nhìn thấy.
Sau khi Lâm Hiên nói xong, Hắc Lân Ma Long giống như thay đổi tính tình, lập tức rút thân thể vào trong nước. Chỉ để lại một cái đầu, tràn ngập kính sợ nhìn về phía Lâm Hiên trên bờ.
Chương 82: Thiên tài chăm con!
"Chuyện này. . ."
Sau khi lại bình tĩnh, Hoán Kiệt Tiêu có chút khiếp sợ nhìn về phía Lâm Hiên: "Nó lùi về phía sau thật!"
Trịnh Trạch vỗ tay mà thở dài: "Đâu chỉ lui ra phía sau? Nó phải nói là ngoan ngoãn đến mức không thể tưởng tượng nổi, một chiêu này của Đế phu đúng là khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt!"
Sau lưng, một đám quý tộc cũng liên tục gật đầu.
Danh xưng Đông Vực Thiên Ma Giới mạnh nhất Vạn Ma Quốc, xếp hạng top năm Đông Vực Thiên Ma Giới cũng không giải quyết được Ma Long hung ác. Đế phu chỉ nói một câu ngắn ngủi mà nó trở về trong nước giống như là một bé ngoan. Điều này nói rõ thực lực ngự thú của Đế phu có thể nói là siêu tuyệt.
"Nếu như ta đoán không sai, tu vi ngự thú của Đế phu ngài ít nhất cũng đang đạt tới cấp bậc tông sư!" Hoán Kiệt Tiêu mặt mũi tràn đầy vẻ sùng bái.
Từ xưa đến nay, tông sư như rồng. Vô số Ngự Thú Sư xem tông sư như theo đuổi suốt đời của mình. Phải biết, đạt tới thực lực tông sư, chẳng những có thể khống chế đại yêu và ma thú Tam giai trở xuống. Còn có thể khai tông lập phái, sáng lập ngự thú tông môn của mình, quảng nạp môn đồ. Đây là chuyện lớn vinh quang và vĩ đại như thế nào!
Nhưng mà tu luyện ngự thú khó như lên trời! Ngoại trừ cần thiên phú cực cao ra thì còn cần có sự kiên trì bền bỉ, liên tục liên hệ với các loại yêu thú ma thú. Chẳng những phải quen thuộc với đặc thù và tập tính của các loài yêu thú ma thú mà còn phải hiểu rõ phương thức sinh tồn, hoàn cảnh sinh tồn và tính trước được độ khó khi thuần phục bọn chúng. Quan trọng nhất chính là còn phải thông qua ngự thú để gia tăng tu vi và thực lực của mình. Tổng hợp tất cả những điều kiện này khiến cho Ngự Thú Sư trở thành một chức nghiệp cực kì khan hiếm, đồng thời cực khó tu luyện. Nhưng mà Lâm Hiên vừa ra tay đã thể hiện ra năng lực cấp tông sư để cho Hoán Kiệt Tiêu cảm thấy kính sợ và sùng bái từ tận đáy lòng.
"Cha, vậy bây giờ ta có thể cưỡi nó hay chưa?" Tuyền Ấu không kịp chờ đợi lôi kéo Lâm Hiên.
Lâm Hiên cưng chiều cười một tiếng: "Có thể!"
Sau đó hắn vẫy vẫy tay với Hắc Lân Ma Long.
Hắc Lân Ma Long lập tức ngoan ngoãn bơi lên trên bờ, cúi đầu ngoan ngoãn để cho Tuyền Ấu leo lên trên người của nó.
Mấy người Tuyền Châu mới đầu còn có chút do dự nhưng khi nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Lâm Hiên thì lập tức can đảm bò lên trên người nó.
Sau đó Hắc Lân Ma Long vội vàng cõng các tiểu nha đầu bơi qua bơi lại trong ao, khiến cho các nàng vui vẻ cười ha ha.
"Cha, Ma Long dài như vậy, ta có thể chơi trượt cầu tuột trên người của nó hay không?"
Chơi một hồi, Tuyền Hi lập tức nghĩ ra một ý tưởng, nói với Lâm Hiên.
Phải biết, trong hoa viên trong Thủy Tinh Cung có một chỗ dành riêng cho các nàng chơi cầu tuột.
"Đương nhiên có thể!" Lâm Hiên vung tay lên, Hắc Lân Ma Long lập tức ngoan ngoãn chở bọn nhỏ bay lên trên bờ.
Sau đó, còng thân thể biến thành một cái cầu tuột ba tầng.
"Oa! Đây là một cái cầu tuột có thể tuột vòng vòng!"
"Quá thần kỳ, chắc chắn sẽ chơi rất vui!"
Các tiểu nha đầu đều sợ ngây người. Các nàng chưa bao giờ nhìn thấy cái cầu tuột nào có thể tuột một vòng quanh đó được.
Bọn người Trịnh Trạch, Hoán Kiệt Tiêu líu lưỡi không thôi. Ai cũng không ngờ được là Lâm Hiên lại chơi Hắc Lân Ma Long ra hoa.
"Đế phu đúng là một thiên tài chăm con!"
Trong lúc nhất thời trong lòng tất cả mọi người đang có mặt ở đây cảm thán không thôi, triệt để bị thủ đoạn và trí tuệ của Lâm Hiên chinh phục.
Mà lúc này.
Đinh!
Giọng nói máy móc của hệ thống đột nhiên vang lên.
"Ngươi khiến cho chúng nữ nhi trải nghiệm được cầu tuột mới lạ, ban thưởng: Ly Hỏa Kim Đồng!"
"Mẹ nó ơi, đây là thể chất Thần cấp thứ hai kế Hỗn Độn Thánh Thể!"
Lâm Hiên mừng rỡ trong lòng. Ly Hỏa Kim Đồng, tên như ý nghĩa, chính là có thể dùng con ngươi phóng xuất ra Nam Minh Ly Hỏa. Mà Nam Minh Ly Hỏa chính là một trong số thượng cổ thập đại thần hỏa. Nghe đồn chính là bản mệnh chi hỏa của Thần thú Chu Tước, không gì không thiêu cháy!
Chương 117 Chương 117. Không có cái gì là một kiếm không giải quyết được!
Có được Ly Hỏa Kim Đồng, con mắt Lâm Hiên giống được thần hỏa vũ trang. Trong lúc triển khai, nhưng thôi động thần hỏa thiêu cháy tất cả!
Đinh!
"Có muốn nhận phần thưởng hay không?"
"Có!"
"Thành công nhận Ly Hỏa Kim Đồng!"
Một đạo kim quang lóa mắt chợt lóe lên ở trong mắt Lâm Hiên.
Ở chính giữa con ngươi của hắn mơ hồ có một đạo tử kim sắc thần hỏa cháy lên. Cho đến một lát sau thì ngọn lửa này mới ẩn giấu sâu vào bên trong.
Lâm Hiên cảm nhận được hỏa chủng đến từ Nam Minh Ly Hỏa giấu sâu vào bên trong ý niệm của mình. Chỉ cần hắn muốn thì có thể tùy thời phóng ra Nam Minh Ly Hỏa.
Bọn người Trịnh Trạch và Hoán Kiệt Tiêu đang đứng bên cạnh trong lúc vô tình nhìn thấy trong mắt Lâm Hiên lấp lóe kim quang thì lập tức trái tim co rút lại. Bọn họ rõ ràng cảm nhận được áp lực đáng sợ đến từ trong mắt của Lâm Hiên phóng ra ngoài. Dưới cỗ uy áp này, dường như thân thể và linh hồn của bọn họ sẽ bị đốt thành tro bụi bất cứ lúc nào.
"Không hổ là Đế phu, chỉ một ánh mắt là đã dọa cho chúng ta sợ suýt nữa là hồn lìa khỏi xác, đúng là rất đáng sợ!"
Len lén vuốt mồ hôi lạnh một cái, bọn người Trịnh Trạch, Hoán Kiệt Tiêu không còn dám nhìn vào mắt Lâm Hiên.
Chốc lát sau.
Hộ vệ trưởng vội vàng đi vào hậu cung nói ra: "Đế phu, ngoài cung có một đám người cầu kiến, bọn họ nói mình đến từ Lạc Dương Thánh Địa, Tuyệt U Thánh Địa và Hàn Huyết Thánh Địa, chuyên tới để thỉnh tội với Đế phu!"
Bọn người Trịnh Trạch nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ chấn kinh. Xem ra, tam đại Thánh Địa Lạc Dương Thánh Địa đã đắc tội với tội Đế phu. Bọn họ đúng là đang tìm đường chết mà!
Lâm Hiên thờ ơ nói ra: "Để bọn họ vào đi."
Tam đại Thánh Địa Lạc Dương Thánh Địa vì cướp đoạt Thiên Ma Thánh Huyết của Tiêu Dạ Nhiễm mà đại khai sát giới với U La Tông. Chuyện này trong thế giới huyền huyễn cá lớn nuốt cá bé này, nhất là trong Thiên Ma Giới thì mọi người đã sớm nhìn mãi thành quen rồi. Nếu không phải trời xui đất khiến gặp được Tiêu Dạ Nhiễm, Lâm Hiên cũng sẽ không dính líu tới tam đại Thánh Địa này.
Nhưng mà nếu như đã gặp được hơn nữa còn phải duy trì giới võ đạo Vạn Ma Quốc yên ổn, vậy thì thuận tay cảnh cáo tam đại Thánh Địa này một chút đi.
Không lâu sau thì Thánh Chủ tam đại Thánh Địa đều đi tới.
Chúc Thiên Vũ, Chung Đỉnh Lôi và Lăng Túc vẻ mặt cực kỳ sợ hãi đi vào bên trong. Ba người vừa nhìn thấy Lâm Hiên, thì vội vàng khom người hành lễ: "Lạc Dương Thánh Địa Chúc Thiên Vũ, Tuyệt U Thánh Địa Chung Đỉnh Lôi, Hàn Huyết Thánh Địa Lăng Túc tới đây để thỉnh tội với Bắc Huyền Thiên Đế phu!"
Lâm Hiên ung dung mà nhìn bọn họ: "Các ngươi lấy cái gì thỉnh tội?"
Ba người Chúc Thiên Vũ nghe nói như vậy thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Đế phu ngụ ý là chỉ cần bọn họ biểu hiện tốt thì sẽ có cơ hội để chuộc tội.
Liếc nhìn nhau, Chúc Thiên Vũ lấy một cái ngọc giản truyền công ra nói: "Đế phu tại thượng, đây là tuyệt học cấm kị của Thánh Địa chúng ta, 'Vô Cực Ma Âm Công', từ trước đến nay chỉ có Thánh Chủ mới được quyền tu luyện."
"Mời Đế phu nể mặt nhận lấy!"
Lâm Hiên thản nhiên nhìn một chút. Ma công như thế này thì hẳn là Thiên giai thượng phẩm, phẩm chất khá cao, xem ra đúng là bảo bối áp đáy hòm của Lạc Dương Thánh Địa. Mặc dù không cần nhưng Lâm Hiên vẫn cất nó vào.
Sau đó Chung Đỉnh Lôi và Lăng Túc cũng lấy bảo bối áp đáy hòm của mình ra.
Một cái ngọc giản truyền công Thiên giai thượng phẩm, một thanh ma đao Linh cấp thượng phẩm phong ấn mười vạn năm năng lượng cấm kỵ Ma tộc.
Tiện tay cất những thứ này vào trong nạp giới sau đó Lâm Hiên thản nhiên nói: "Đồ vật ta nhận, nhưng như vậy cũng không có nghĩa là các ngươi có thể yên tâm mà ngủ."
Hắn Ly Hỏa Kim Đồng ẩn ẩn lóe ra một đạo thần hỏa, mà La Sát Thần Niệm cũng thông qua con ngươi phóng ra ngoài
Ánh lửa lóa mắt cộng thêm thần niệm kinh khủng khiến cho ba người Chúc Thiên Vũ đối mặt với hắn con mắt nóng lên giống như là đang bị lửa đốt.
Ba người đều lập tức hiểu được Đế phu đang ra oai vũ đầu với bọn họ.
Nếu như Đế phu có lòng muốn xuất thủ thì vừa rồi trong khoảnh khắc là ba người bọn họ sẽ bị đốt mất con mắt thậm chí là mất mạng!
"Đúng là quá kinh khủng! May mắn chúng ta nhanh chóng chạy đến để thỉnh tội nếu không thì hậu quả khó mà lường được!"
Trong lòng ba người đồng thời sinh ra ý nghĩ này, âm thầm cảm thán chuyện mình làm rất là sáng suốt.
…………………………………
"Sau này chúng ta chỉ nghe theo lệnh Thánh nữ U La Tông, không dám có bất kỳ tâm tư khác nào!"
"Xin Đế phu yên tâm, từ nay về sau chúng ta sẽ đồng khí liên chi với Vạn Ma Quốc, vinh nhục cùng hưởng!"
Chúc Thiên Vũ, Chung Đỉnh Lôi và Lăng Túc lập tức uống máu thề. Trong lòng bọn họ biết rõ, Lâm Hiên trợ giúp Thánh nữ U La Tông. Như vậy thì từ nay về sau, Thánh nữ chính là bầu trời của giới võ đạo Vạn Ma Quốc!
Vì lấy lòng Đế phu, bọn họ nhất định phải cúi đầu với Thánh nữ. Đồng thời, Vạn Ma Quốc chính là quốc gia, do Huyền Băng Nữ Đế đánh hạ, bị Bắc Huyền Thiên quản hạt. Như vậy tam đại Thánh Địa ở gần Vạn Ma Quốc còn phải chủ động gánh vác trách nhiệm giữ gìn sự ổn định của Vạn Ma Quốc.
Như thế này. . . mới là phương pháp chính xác để được Đế phu tha thứ!
"Ừm." Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Nếu như bọn họ đã nói như vậy thì hắn cũng không cần phải nói nhiều để làm gì.
Nhìn thấy Lâm Hiên dọa cho Thánh Chủ của tam đại Thánh Địa sợ thành như vậy, bọn người Trịnh Trạch kinh hãi trong lòng cả buổi khó mà bình phục lại được. Đồng thời, bọn họ lại cảm thấy vô cùng may mắn. Có thể sống dưới sự che chở của Đế phu, có thể nói là may mắn lớn nhất đời bọn họ!
Vạn Ma Quốc là một cái quốc gia nhỏ bên trong Thiên Ma Giới, thực lực không mạnh, không biết có bao nhiêu Ma tộc nhìn chằm chằm bọn họ. Bây giờ thì khác, có cao thủ khoáng thế như Đế phu tọa trấn, đã dọa sợ không biết bao nhiêu người trong lòng mang ý đồ xấu.
Chương 118 Chương 118. Không có cái gì là một kiếm không giải quyết được! (2)
Mắt thấy Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái ở đây du ngoạn, mấy người Chúc Thiên Vũ cũng không có dám quấy rầy nữa.
"Vậy Đế phu, chúng ta lui xuống!"
Ba người vẻ mặt cung kính quay người chuẩn bị rời đi.
Hô ~
Lúc này bốn phía Ma Cung đều dâng lên hắc sắc ma khí nồng đậm. Chỉ trong nháy mắt, ma khí đã che đậy vạn dặm trên không trung Ma Cung, hình thành một cái đầu lâu màu máu vô cùng to lớn.
Huyết sắc đầu hốc mắt trống rỗng, răng nanh dữ tợn, kinh khủng giống như là một Diệt Thế Ma Thần.
Thấy cảnh này, Chúc Thiên Vũ toàn thân lông tơ dựng đứng, trong nháy mắt mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
"Ma khí thật là khủng khiếp!"
"Mạnh mẽ như thế, chắc chắn là Đế Cảnh Ma Quân không thể nghi ngờ!"
"Chuyện này. . . sợ là một lão Ma Quân ít nhất năm vạn năm trở lên!"
Người của Ma tộc có cảm giác cực kỳ nhạy cảm với ma khí. Chỉ với cái đầu lâu màu máu này thì có thể khiến cho mấy người Chúc Thiên Vũ cảm nhận được sợ hãi tử vong.
Mà mấy người Tuyền Châu chơi đùa trên người Hắc Lân Huyền Long cũng bị cảnh tượng đột nhiên xuất hiện doạ cho hét rầm lên.
"Oa, lộc cộc đầu thật là khủng khiếp!"
"Tuyền Ấu, không phải lộc cộc đầu, là đầu lâu!"
"Tỷ tỷ đừng nói nữa, ta rất sợ đó!"
"Cha cứu mạng!"
Nhìn thấy chúng nữ nhi hoảng sợ thất thố như thế, Lâm Hiên lập tức vung ra một đạo linh lực ôm các nàng vào trong lồng ngực của mình.
Mà lúc này, hắc sắc ma khí đầy trời hội tụ thành một bóng dáng lưng gù lơ lửng ở bên trên Ma Cung.
"Vô Thủy Ma Quân!"
Bọn người Chúc Thiên Vũ cẩn thận quan sát thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Vô Thủy Ma Quân chính là sư tôn của Thị Huyết Ma Quân Diệp U, là cường giả Đế Cảnh có tu vi năm mươi tám ngàn năm!
Tại Đông Vực Thiên Ma Giới, hắn chính là một nhân vật cấp truyền thuyết, tương đối kinh khủng!
Lâm Hiên lại mỉm cười.
Diệp U bị giết lâu như vậy, Vô Thủy Ma Quân mới lộ diện, đúng là rất biết cách nhẫn nhịn.
Vô Thủy Ma Quân nhìn chằm chằm Lâm Hiên, một lát sau rốt cục mở miệng: "Bắc Huyền Thiên Đế phu?"
"Đúng vậy." Lâm Hiên thần tình lạnh nhạt.
Vô Thủy Ma Quân con ngươi phát lạnh, vì giúp đồ nhi Diệp U báo thù, hắn ẩn nấp rất là lâu chỉ chờ đến ngày thần công đại thành.
Hiện tại xem ra mình nhẫn nhịn là đúng, bởi vì người giết Diệp U đúng là không có đơn giản!
Sau đó, trong ánh mắt Vô Thủy Ma Quân lóe lên một tia túc sát: "Đồ nhi ta Diệp U bị giết, quốc quân Vạn Ma Quốc cũng đã chết, người được lợi lớn nhất chính là Bắc Huyền Thiên các ngươi."
"Cho nên, ngươi và Huyền Băng Nữ Đế đều là kẻ thù của bổn tọa!"
"Ngươi phân tích rất khá, đáng tiếc là vẫn chưa có chính xác cho lắm." Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Thật ra thì Diệp U là do ta giết."
Vô Thủy Ma Quân lạnh lùng gật đầu: "Không hổ là nam nhân của vạn cổ Nữ Đế, có thể giết được đồ đệ Đế Cảnh của ta, ngươi cũng là năng lực phi phàm."
"Đáng tiếc, Đế Cảnh và Đế Cảnh cũng có khác nhau, bản tọa muốn để cho cái Ma Cung này trở thành mồ chôn ngươi!"
Hắn vừa dứt lời, vô biên ma khí vờn quanh bốn phía xung quanh Ma Cung phóng lên tận trời giống như là trăm sông đổ về một biển. Trong nháy mắt đã hình thành một cái lồng ánh sáng màu đen cực lớn bao phủ lại toàn bộ Ma Cung.
"Đây là sát trận!"
Trong lòng mấy người Chúc Thiên Vũ run lên, cảm thấy có vô biên sát cơ đã khóa chặt chính mình.
Lâm Hiên thần sắc bình tĩnh đảo mắt nhìn sát trận to lớn: "Đô Thiên Ma Sát Đại Trận, không tệ."
Mấy người Chúc Thiên Vũ nghe vậy thì trên mặt đều lộ ra vẻ khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Lâm Hiên. Hóa ra Đế phu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra được cái sát trận này. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong trên mặt hắn thì nói không chừng hắn đã nghĩ ra được cách để giải quyết. Nghĩ tới đây, tâm tình hoảng loạn của tất cả mọi người mới giảm bớt rất nhiều.
Mà Vô Thủy Ma Quân thì thần sắc dữ tợn: "Vậy ta cũng muốn xem xem, ngươi làm như thế nào để phá giải được đại trận của ta!"
Hô ~
Vô biên hắc sắc ma khí điên cuồng xoay tròn, hình thành từng đạo gió táp lợi đao kinh khủng.
Bốn phía loạn tung tóe, khí thế bức người!
"Đơn giản." Lâm Hiên đứng trước sát cơ to lớn mà không nhúc nhích tí nào. Nâng ngón tay thon dài trắng nõn lên chỉ vào hướng Tây Bắc của Đô Thiên Ma Sát Đại Trận một cái.
"Cho dù là bất kỳ trận pháp nào thì cũng đều sẽ không hoàn mỹ, Đô Thiên Ma Sát Đại Trận hội tụ ma khí từ bốn phương tám hướng, nói trắng ra là cũng vận dụng lực lượng trong thiên địa."
"Phương pháp phá giải cũng bắt đầu từ đó."
Một đạo kim sắc ấn quyết huyền diệu từ đầu ngón tay của hắn bắn ra.
Oanh một tiếng, đạo ấn quyết này đã bắn vào trong mắt trận của Đô Thiên Ma Sát Đại Trận, hoàn toàn đánh nát nó.
"A... chuyện này!" Vô Thủy Ma Quân trong lòng kinh hô một tiếng.
Đây chính là đại sát trận xếp hạng top ba mươi trong trận pháp của Ma tộc, bây giờ lại sụp đổ một cách dễ dàng như vậy?
Mấy người Chúc Thiên Vũ cực kì kính sợ nhìn về phía Lâm Hiên.
Quả nhiên từ lúc vừa mới bắt đầu thì Đế phu đã biết được phương pháp để phá giải trận này!
"Hừ!"
Vô Thủy Ma Quân nổi giận gầm lên một tiếng, toàn lực vận chuyển chân nguyên Đế Cảnh kinh khủng tích lũy được trong hơn năm mươi tám ngàn năm.
"Bản tọa kính ngươi là cao thủ, dùng 'Vô Thủy Ma Công' hóa cảnh đối phó ngươi đi!"
Giờ khắc này, giống như ma khí trong toàn thế giới đều điên cuồng hội tụ vào chỗ Vô Thủy Ma Quân. Thân thể của hắn xuất hiện một đạo lực lượng pháp tắc, có dấu hiệu hòa thành một thể với ma khí xung quanh.
Đồng thời. Một thanh ma kiếm to lớn đen nhánh dung hợp với cái đầu lâu màu máu đang lơ lửng ở trên không, sau đó bộc phát ra khí thế mạnh mẽ như có thể hủy thiên diệt địa.
Dưới uy ác của hắn, không những mấy người Chúc Thiên Vũ mà toàn bộ người của Vạn Ma Quốc đều hoảng sợ không thôi.
Chương 119 Chương 119. Không có cái gì là một kiếm không giải quyết được! (3)
Vô số ma tu ngẩng đầu nhìn về phía Ma Cung, trong lòng cảm nhận được sợ hãi như ngày tận thế đến.
"Trên đời này không có cái gì mà một kiếm không giải quyết được."
Lâm Hiên tùy ý lấy một thanh kiếm tới sau đó phi thân bay lên trên không trung.
Tay trái bóp ra một cái Ngũ Hành Lôi Quyết ném lên trên không trung.
Tiếng vang ầm ầm vang lên không ngừng, một đám ngũ thải lôi vân phạm vi vạn dặm đột ngột xuất hiện. Khi bị lôi vân này chiếu rọi xuống, hắc sắc ma khí bao phủ trên bầu trời Vạn Ma Quốc lập tức tản đi rất nhiều.
Chúng ma tu ở trong Vạn Ma Quốc vừa rồi còn đang rất là sợ hãi bây giờ đã trở nên bình tĩnh lại.
"Ngũ Hành Thần Lôi! Chắc chắn là Đế phu xuất thủ!"
"Vạn dặm lôi vân, bao phủ thiên khung, Đế phu đúng là thần!"
"Làm đối thủ của Đế phu có thể nói là một loại bi ai!"
Trong lúc tất cả mọi người sợ hãi thán phục.
Lâm Hiên và Vô Thủy Ma Quân đồng thời xuất thủ. Đón ma kiếm có vô biên hắc sắc ma khí quanh quẩn, kiếm trong tay Lâm Hiên hấp thu chục tỷ đạo thần lôi trong ngũ thải lôi vân.
Cả hai gặp nhau, kiếm khí hỗn hợp có lôi lực nổ tung trong nháy mắt.
Hóa thành một cỗ lực lượng kinh khủng có thể xé rách thương khung điên cuồng nghiền nát ma kiếm của Vô Thủy Ma Quân.
"A..."
Một tiếng kêu thảm thiết đau đớn chấn động thiên địa vang lên.
Trong nháy mắt thân thể Vô Thủy Ma Quân tan rã thành vô số hạt, bị Lôi Hỏa nóng rực đốt cháy hết sạch. Tính cả thần hồn của hắn cũng bị lôi lực kinh khủng đánh cho tan biến thành vô hình.
Trong nháy mắt, bầu trời Vạn Ma Quốc sáng lên.
Ức vạn người ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng ngạo nghễ đứng ở đó!
……………………………………..
"Cường giả uy tín lâu năm như Vô Thủy Ma Quân mà cũng bị Đế phu một kiếm miểu sát, quả nhiên Đế Cảnh và Đế Cảnh vẫn rất khác nhau!"
Nhìn thấy hắc sắc ma khí che phủ bầu trời đang từ từ tiêu tán, trong lòng mấy người Chúc Thiên Vũ vẫn rất là rung động.
Ba người vội vàng cáo biệt mà đi, không dám ở trước mặt Lâm Hiên lâu.
Có câu nói là gần vua như gần cọp.
Lâm Hiên khí tràng quá mạnh, uy nghiêm quá thịnh.
Bọn họ phạm sai lầm, vốn là chột dạ.
Ở bên cạnh Lâm Hiên, thở cũng không dám thở mạnh một cái.
Phải nói là kìm nén đến khó chịu cho nên chỉ có thể trốn đi sớm.
Mắt thấy Vô Thủy Ma Quân đã giải quyết, mà bốn tiểu nha đầu bởi vì bị kinh sợ cho nên cũng không còn hứng thú tiếp tục chơi với Hắc Lân Ma Long. Lâm Hiên dẫn các nàng đi dạo một vòng ở những chỗ khác phía sau cung điện, sau đó chuẩn bị rời khỏi Vạn Ma Quốc.
"Ta tiễn ngài!" Trịnh Trạch vội vàng đuổi theo.
Còn chưa đi ra cửa hậu cung thì đã có một ma tướng vội vàng đi tới. Ở phía sau hắn, có một nam tử cao lớn mặc áo giáp màu trắng bạc đi theo.
Nam tử mặc áo giáp màu trắng bạc vừa mới đi tới thì đã vội vàng hành lễ: "Bắc Huyền Thiên tả tiên phong tướng quân Vương Hạo Long, bái kiến Đế phu!"
Vừa rồi khi đứng từ xa thì hắn đã nhìn thấy Lâm Hiên dẫn theo bốn cô con gái. Kết hợp với những gì mình vừa mới nghe thấy được thì hắn lập tức đoán được thân phận của Lâm Hiên.
Mà nhìn thấy Lâm Hiên xuất hiện trong Ma Cung. Vương Hạo Long không khỏi suy đoán, chỉ sợ Lâm Hiên cũng là vì chiến sự giữa Nữ Đế bệ hạ và Vô Sinh Quốc mà tới.
Trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái, Đế phu và Nữ Đế đúng là phu thê tình thâm, đồng tâm hiệp lực.
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm.
Hắn kết luận, Bắc Huyền Thiên tả tiên phong tướng quân bỗng nhiên xuất hiện ở Vạn Ma Quốc, chắc là Bắc Huyền Thiên lại sắp có chiến sự xảy ra.
Quả nhiên, tiếp theo, cuộc nói chuyện giữa hai người Trịnh Trạch và Vương Hạo Long cũng chứng minh suy đoán của Lâm Hiên là đúng.
Trịnh Trạch thở dài nói: "Không biết Vương Tướng quân đến đây cần làm chuyện gì?"
Vương Hạo Long lấy ra một khối Huyền Băng Lệnh, nói ra: "Tại hạ phụng Nữ Đế bệ hạ chi mệnh, đến đây hợp nhất ba mươi vạn ma quân Vạn Ma Quốc, ngày mai theo quân tiên phong ta tiến đánh Vô Sinh Quốc!"
"Vô Sinh Quốc?" Trịnh Trạch không khỏi hơi lấy làm kinh hãi: "Tại sao đột nhiên lại muốn tiến đánh Vô Sinh Quốc?"
Vương Hạo Long nghĩ thầm chuyện này cũng không phải là bí mật gì. Nhìn mấy người Tuyền Châu một chút, trong lòng hắn nghĩ không thể để cho bọn nhỏ nghe được chuyện tàn nhẫn Giang Phàm giết cha được.
Thế là nói ra: "Bắc Huyền Thiên chúng ta có một nam tử tên là Giang Phàm, vì tu luyện ma công, đả thương phụ thân và thê tử của mình, bỏ trốn theo công chúa Vô Sinh Quốc."
"Vô Sinh Ma Quân không những thu nạp hắn và hơn nữa còn mở miệng đó là nếu như bệ hạ dám truy cứu thì sẽ tàn sát càng nhiều người của Bắc Huyền Thiên chúng ta hơn nữa để răn đe!"
"Mà lúc trước Vô Sinh Ma Quân đã hiến tế mười vạn người của Bắc Huyền Thiên, cho nên hành vi lần này của hắn khiến cho phượng nhan bệ hạ giận dữ, vì đòi lại công đạo và bình ổn lòng người trong Bắc Huyền Thiên, cuối cùng bệ hạ quyết định xuất binh tiến đánh Vô Sinh Quốc!"
Sau khi Trịnh Trạch nghe xong, trầm tư một hồi sau đó lộ ra vẻ lòng đầy căm phẫn nói: "Vô Sinh Ma Quân này đúng là quá đáng!"
"Bệ hạ tiến đánh Vô Sinh Quốc chính là thuận theo dân tâm, thuận theo chính đạo, ta sẽ toàn lực phối hợp!"
Nói xong, hắn lập tức cáo biệt Lâm Hiên với Vương Hạo Long, hai người vội vàng rời khỏi hậu cung tiến về quân doanh vạn ma.
"Cha, Giang thúc thúc đó thật là xấu xa!" Sau đó Tuyền Châu kéo ống tay áo Lâm Hiên.
Ở trong lòng của tiểu nha đầu, cho dù là ai, cho dù như thế nào đi nữa thì cũng không thể đánh cha của mình!
Tuyền Hi cũng gật đầu theo: "Đúng đó, sao có thể đánh cha của mình như vậy?"
Tuyền Hàm ôm tay trái Lâm Hiên: "Cha tốt như vậy, ta muốn ở bên cạnh cha cả cuộc đời!"
Tuyền Ấu thở phì phò vểnh miệng nhỏ lên: "Quá đáng hơn là Giang thúc thúc đó còn khiến cho mẫu thân tức giận như vậy, hắn quá xấu xa rồi!"
Chương 120 Chương 120. Đúng là phu thê tình thâm, đồng tâm hiệp lực!
Bốn tiểu nha đầu tiện tay cùng kéo tay Lâm Hiên, nâng khuôn mặt nhỏ lên, mỗi người đều dáng vẻ tràn đầy chính nghĩa.
"Cha, chúng ta đi giúp mẫu thân dạy dỗ Giang thúc thúc đó có được hay không?"
Nhìn thấy chúng nữ nhi đều gấp gáp muốn đi, Lâm Hiên đành phải đồng ý: "Được được được, bây giờ cha lập tức dẫn các ngươi đi dạy dỗ hắn!"
Tìm một người ở trong Ma cung hỏi thăm phương hướng đại khái của Vô Sinh Quốc, sau đó hắn dẫn theo chúng nữ nhi đi tới Vô Sinh Quốc.
...
Một vạn dặm bên ngoài biên cảnh Vô Sinh Quốc, có một tòa ma thành, tên là La Lão Thành. Người thống trị của ma thành này chính là gia chủ Tiêu gia Tiêu Tu Tề.
Hoàng hôn phủ xuống, Tiêu Tu Tề đang hưởng dụng mỹ thực ở trong cung điện của mình.
Bành! ! !
Bỗng nhiên mặt đất chấn động, chén ở trên bàn rớt xuống đất, trong nháy mắt tất cả mọi thứ trở nên lộn xộn.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tiêu Tu Tề kinh sợ vô cùng đứng lên hỏi.
Đệ đệ của hắn Tiêu Thụy từ ngoài cửa vọt vào, vẻ mặt hoảng sợ nói ra: "Đại ca, phò mã gia Vô Sinh Quốc đến công đánh thành trì chúng ta!"
"Phò mã gia Vô Sinh Quốc?" Tiêu Tu Tề nghe vậy bỗng nhiên chau mày: "Hắn đến công đánh chúng ta làm gì?"
La Lão Thành cách Vô Sinh Quốc rất gần, thực lực tổng hợp còn lâu mới có thể sánh được với Vô Sinh Quốc. Hơn nữa La Lão Thành địa thế vắng vẻ, xây thành trì hơn mười vạn năm, vẫn luôn không lọt nổi mắt xanh của Vô Sinh Quốc.
Mặt khác, mỗi một đời thành chủ của La Lão Thành hàng năm đều sẽ tiến cống một chút bảo vật cho Vô Sinh Quốc theo thời gian cố định để được che chở. Cho nên qua nhiều năm như vậy, La Lão Thành từ trước đến nay vẫn nước sông không phạm nước giếng với Vô Sinh Quốc.
Không ngờ được là phò mã gia Vô Sinh Quốc lại đột nhiên công đánh.
Tiêu Thụy nói ra: "Nghe ý của hắn là muốn cướp đoạt bảo vật tổ truyền của Tiêu gia chúng ta, Tu La Tôn!"
Tiêu Tu Tề ánh mắt run lên: "Tu La Tôn chính là Thánh khí tu luyện Tu La Ma Thể, tổ tiên Tiêu gia chúng ta chính là dựa vào Thánh khí này mà đứng vững gót chân ở Thiên Ma Giới."
"Hẳn là phò mã gia Vô Sinh Quốc đó cũng là Tu La Ma Thể sao?"
Tiêu Thụy gật gật đầu: "Nhìn dáng vẻ của hắn là tình thế bắt buộc, có khả năng rất lớn chính là như vậy!"
"Hừ!" Tiêu Tu Tề lấy ra một thanh Phương Thiên Ma Kích cầm trong tay: "Đó là gốc rễ của Tiêu gia chúng ta, không ai có quyền lấy nó đi được, trừ phi là bước qua thân thể của ta!"
Nói xong, hắn mang theo một đạo ma khí cuồng bạo xông ra khỏi cửa.
"Đại ca, đối phương rất mạnh, có Huyền Băng Ma Long..."
Tiêu Thụy không kịp nói xong, Tiêu Tu Tề đã xông ra cửa, hắn đành phải xông ra ngoài theo.
Oanh! ! !
Nhưng mà hai huynh đệ còn chưa đi ra khỏi đại môn cung điện ừ thì đã có một đạo băng trụ thô to màu xanh thẳm bắn xuống đất sau đó ầm ầm nổ tung.
Vô số băng tinh nứt toát ra trong khoảnh khắc, hóa thành ức vạn lợi khí tốc độ cực nhanh, đánh cho toàn bộ vách tường của cung điện nổ thành bột mịn.
"Tê ~ Huyền Băng Ma Long này cũng quá mạnh!"
Tiêu Tu Tề và Tiêu Thụy trong lòng sợ hãi không thôi.
Bọn họ đều là Linh Luân Cảnh đỉnh phong. Mà Huyền Băng Ma Long của Vô Sinh Quốc thấp nhất cũng có thực lực có thể so với Thần Phách Cảnh. Hơn nữa Huyền Băng Ma Long trời sinh Ngũ Hành thuộc Thủy, Tiên Thiên băng tức trong cơ thể vô cùng có lực ăn mòn. Một khi bị phun trúng thì sẽ biến thành khối băng trong nháy mắt. Nếu bị băng tinh bắn trúng sẽ còn bị hàn băng đốt bị thương và nổ tổn thương.
Bởi vậy, chỉ một đạo băng trụ đã khiến cho Tiêu Tu Tề và Tiêu Thụy sĩ ,khí rớt xuống hơn phân nửa.
Sau đó nghe được một giọng nói phách lối vang lên.
"Gia chủ Tiêu gia, nếu như biết điều thì hãy nhanh chóng giao Tu La Tôn cho ta, nếu không hôm nay bản phò mã sẽ để cho Huyền Băng Ma Long đồ diệt toàn bộ La Lão Thành!"
"Trong mắt Vô Sinh Quốc chúng ta, La Lão Thành các ngươi chỉ là sâu kiến, tiện tay có thể diệt, khuyên các ngươi thông minh một chút, đừng có ép mình lên bước đường cùng!"
Giang Phàm cưỡi Huyền Băng Ma Long, dẫn theo một đội kị sĩ ma tộc hơn trăm người bay ở trên bầu trời.
Tiêu Tu Tề ngẩng đầu nhìn lại, giận không kềm được nói: "Tên khốn kiếp, bổn thành chủ cho dù có chết cũng sẽ không có giao Tu La Tôn cho ngươi!"
…………………………………….
"Đã tính trước được ngươi sẽ không giao đồ ra một cách dễ dàng như vậy rồi!"
Đối mặt Tiêu Tu Tề giận mắng, Giang Phàm vẻ mặt bình tĩnh nở một nụ cười, giống như tất cả đều đã nằm ở trong lòng bàn tay. Vì tu luyện Tu La Ma Thể, hắn lật xem vô số điển tịch ở trong Ma Cung Vô Sinh Quốc.
Trong lúc vô tình biết được cách biên cảnh Vô Sinh Quốc ngoài một vạn dặm có một tòa La Lão Thành.
Lão tổ Tiêu gia xây dựng tòa thành này lại cũng là Tu La Ma Thể.
Hơn nữa lúc trước khi lão tổ Tiêu gia tu luyện Tu La Ma Thể. Đạt được Thánh khí Tu La Tôn trợ giúp, công lực tiến triển cực nhanh, tăng trưởng tấn mãnh. Từ nay về sau, Tu La Tôn được Tiêu gia xem như truyền thế chi bảo, vẫn luôn lưu truyền đến hôm nay.
Đáng tiếc là. Sau lão tổ Tiêu gia, hậu đại Tiêu gia huyết mạch dần dần suy yếu, một đời không bằng một đời. Tu La Tôn này cũng trở thành bảo bối tổ truyền tuy có tiếng nhưng mà không có miếng của Tiêu gia.
Mà Vô Sinh Ma Quân bởi vì không phải Tu La Ma Thể. Lại thêm Tiêu gia đời đời kiếp kiếp đều cuối đầu nghe theo Vô Sinh Quốc, hắn cũng lười động thủ cướp đoạt Tu La Tôn.
Nhưng mà đối với Giang Phàm bất ngờ nhận được truyền thừa Tu La Ma Thể thì Tu La Tôn chính là bảo vật mà hắn nhất định phải đạt được. Vì cấp tốc quật khởi, đạt được Vô Sinh Ma Quân coi trọng, hắn quyết tâm muốn cướp cho bằng được Tu La Tôn.
Cho nên hắn ỷ vào công chúa Kinh Hàn Tâm đối xử với mình rất tốt. Hắn không có thông báo với Vô Sinh Ma Quân, trực tiếp điều động trên trăm ma kỵ của Ma Cung, đồng thời cưỡi Huyền Băng Ma Long tới.
Bình luận facebook