• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (2 Viewers)

  • [Đâu Là Lời Giả Đáp] Người sắp chết

Truyện 3: Người Sắp Chết.

Nguyên cả một đời người, có rất nhiều điều xảy ra, may mắn có, mà rủi ro thì cũng có. Nếu các bạn còn nhớ sự tích hoặc câu hỏi phú ông mất ngựa, chắc chắn các bạn đọc sẽ hiểu được cái sự thay đổi trong cuộc sống. Câu hỏi đó bắt đầu rằng, ngày xưa có một phú ông có một con ngựa chiến rất khỏe mạnh và đẹp. Nhưng rồi một hôm ngựa chạy mất, rồi mấy hôm sau, nó quay về cùng với một con ngựa cái khác. Thằng con trai của phú ông nhảy lên con ngựa cái phi mấy vòng, rồi cuối cùng bị ngã gãy chân. Nhưng rồi cũng nhờ vào đó, mà con trai ông phú ông không bị điều đi lính. Nếu hỏi một điều tổng thể, là phú ông được hay mất (hoặc gặp may mắn hay rủi ro) thì sẽ không bao giờ có một câu trả lời nhất định. Vấn đề mà rủi ro, hay may mắn là nó nằm trong tâm trí của mỗi một con người, có người coi đó là sự may mắn, còn có người lại coi đó là sự rủ ro. Cũng chính vì lí do đó, mà cuộc sống của mỗi con người hoàn toàn khác nhau, người ngoài cuộc nhìn vào sẽ có cái ý nghĩ này nọ, nhưng những người trong cuộc lại có cái ý nghĩ có thể nói là hoàn toàn trái ngược.

Nói đi nói lại, thì cái cuộc sống này có thể là bất công với người này, hoặc công bằng với người kia. Nhưng mà bạn ơi, ở đời, thì có người ác, người thiện. Chính sự tác động qua lại của hai loại người này đã tạo nên một sự ảnh hưởng góp phần không nhỏ vào cuộc sống của mọi người. Nhưng mà các bạn biết không? Theo quan điểm sống của tôi, thì cuộc sống này có bất công hay công bằng đến đâu, con người có tốt đẹp hay đểu cáng đến đâu, thì cuối cùng cũng chỉ có chung một cái kết thúc, đó là chết. Đúng vậy đó, dù bạn có ăn ở, hay đối nhân xử thế ra sao đi chăng nữa, tất cả chúng ta đều sẽ phải đi đến cuối con đường, đó là chết. Nói vậy thôi chứ tôi cũng chả quan tâm mấy tới việc ai ăn ở ra sao, nhưng tôi tin rằng, cái gì cũng có cái giá của nó, và bạn sẽ phải trả cái giá đó khi mà bạn chết. Và rồi, chúng ta sẽ biết, ai là người phải trả giá đắt nhất.

Nói về Tân, vào viện coi như là một sự tác động lớn tới cái việc viết tiểu thuyết của cậu. Giờ thì chân bó bột thế này thì còn lê lết đi đâu được nữa huống chi viết lách. Bố mẹ Tân có đến thăm Tân trong bệnh viện, đặc biệt là mẹ Tân rất lo lắng cho cậu con trai của mình, còn bố Tân thì nghĩ cậu đã lớn rồi, tự làm tự chịu nên cũng không lo lắng mấy. Sau khi bố mẹ Tân về, cậu đang ngồi chán nản coi lại những truyện mà mình đã viết. Tân cứ nghĩ rằng với tình trạng của cái chân bây giờ thì đành bó tay. Nhưng chợt, trong đầu Tân lóe lên một tia ý nghĩ, mình đang ở bệnh viện thì thiếu gì chuyện mà viết. Và rồi với cái ý nghĩ đó, Tân đã vui vẻ hẳn lên, và cậu bắt đầu công cuộc đi săn lùng những chuyện oan hồn trong bệnh viện. Phải khó khắn lắm, Tân cũng làm quen được với một cô y tá dễ thương trong bệnh viện, mà cũng có thể nhờ vào cái vẻ mặt đẹp trai của cậu mà cô y tá mê mẩn. Quen nhau được một hai ngày, Tân bắt đầu lân la hỏi cô y Tá, Tâm, coi coi trong viện này có chuyện gì kì quái xảy ra không. Tâm nhìn Tân cười mà nói:

- Bộ ấy định làm nghề bắt ma hay sao mà hỏi mấy vấn đề đó?

Tân gãi đầu trả lời:

- À thì… Ừm… Chả giấu gì ấy, tớ học khoa Văn, đang tìm đề tài để viết tiếp cho cuốn tiểu thuyết ngắn.

Nói rồi Tân mở máy tính xách tay ra cho Tâm đọc. Tâm rất khoái truyện của Tân, đọc xong, Tâm quay ra nói:

- Nếu ấy cần đề tài thì được để tớ kể cho ấy nghe.

Tâm bắt đầu câu chuyện kinh dị của mình. Câu chuyện đó bắt đầu từ cái phòng mổ trong bệnh viện. Đối với những ca thập tử nhất sinh, hay như những người bị bệnh nặng cần mổ, người ta thường được nhìn thấy oan hồn vì trước khi mổ, cái rủi ro là có, nên đứng trước con đường có hai ngã rẽ sinh và tử. Bệnh nhân mổ thường nhìn thấy những người thân quen sắp mất hoặc những người đã từng chết ngay trong phòng mổ hiện ra mà đứng đó nhìn họ. Tân vừa ghi chép lời Tâm nói vừa thêm vào:

- Chuyện này thì tớ có nghe qua, nhưng có gì làm bằng chứng không?

Tâm nhìn quanh, rồi nói nhỏ với Tân:

- Ba cái chuyện ma quỷ này bệnh viện cấm không được tuyên truyền lung tung, nên cần giữ bí mật. Bạn tớ làm phụ mổ bên khoa tim đã có lần chứng kiến người mổ nhìn thấy ma rồi đó.

Tân nheo mắt gượng hỏi:

- Thật chứ? Thế bạn ấy có tận mắt nhìn thấy không?

Tâm trả lời:

- Không hẳn là nhìn thấy ma, mà chỉ chứng kiến cái hình ảnh mà bệnh nhân sắp mổ nhìn thấy ma thôi.

Tân tỏ vẻ không hiểu, Tâm liền nói rõ hơn:

- Chả là cái tối hôm đó, nhỏ bạn mình được nhận phiên chăm nom một bệnh nhân chuẩn bị mổ tim. Thì theo như nguyên tắc ý, là nên đưa bệnh nhân vào phòng mổ trước một ngày để quen dần. Thì tối hôm đó, nó đẩy bệnh nhân vào phòng mổ, sau đó chạy đi lấy một vải thứ cho bệnh nhận. Lúc quay lại, nó nghe thấy tiếng bệnh nhân đang nói chuyện một mình. Nhỏ đó mới từ từ tiến lại phía cái cửa, nó nhòm vào thì rõ ràng chỉ có mình bệnh nhân nằm trong phòng bệnh ngoài ra không có ai cả. Thế mà cái bà sắp mổ tim kia kìa, cứ nhìn về phía góc tường mà nói chuyện. Nghe loáng thoáng thì như là đang nói chuyện với một người đàn ông. Nhỏ đó nhớ gia đình có kể là chồng bà này mất sớm, nên giờ chỉ còn bà ý. Thế là nhỏ từ từ đẩy cửa vô và vờ như không có chuyện gì xảy ra. Song vào đến nơi, thấy bà bệnh nhân vẫn nằm nói chuyện. Nhỏ đó mới tò mò, hỏi là bác đang nói chuyện với ai thế, thì bà bệnh nhân mới nói là chồng bà đến thăm bà ý đang đứng góc tường kìa. Con nhỏ này nghe xong thì nó rụng rời hết chân tay, nó sắp xếp mọi thứ thiệt lẹ rồi bảo bà bệnh nhân có cần gì thì bấm cái nút cạnh giường kêu nó tới. Nói xong nó đi thoăn thoắt ra khỏi phòng mổ. Lúc nó mới bước ra ngoài, nó nghe bà bệnh nhân nói ủa, ông đi đâu thế. Nhỏ đó nó mới rúm ró lại, nó đi bộ nhanh hơn về phía phòng trực. Mà nhỏ nói lúc mới ra khỏi buồng, nó có cái cảm giác như có một ai đó cứ lẽo đẽo theo sau nó. Nhỏ rợn da gà, ù té chạy ngay sang buồng bác sĩ trưởng, vì buồng bác sĩ trưởng có một cái bàn thở nhỏ thờ Quan Thế Âm Bồ Tát mà. Xong nó nài nỉ mãi bác sĩ mới đưa nó về phòng trực ban của y tá.

Tân nghe xong thì vừa mỉm cười cừa ghi lại, xong xuôi Tân mới nói với Tâm:

- Tiếc quá nhỉ, tiếc là cô y tá đó không thấy được oan hồn của người chồng.

Tâm lúc này mới hỏi đùa:

- Bộ ấy tính đi coi thiệt hay giả hử?

Tân thở dài và đáp:

- Nếu có cơ hội, là tớ đi ngay mà.

Tâm thấy Tân có vẻ thực lòng muốn trải nghiệm cái cảm giác đó, liền nói nhỏ với Tân:

- Nếu quả thật cậu thực sự muốn nhìn thấy cảnh đó thì tối nay, có một ca mổ tim nữa. Phòng mổ không khóa cửa, cậu có thể đứng ngoài hành lang mà nhìn vào cửa kính chứng kiến.

Tân mắt sáng lên, cám ơn Tâm rối rít. Sau khi đã chỉ đường cho Tân tới phòng mổ đó Tâm tạm biệt Tân để đi về phòng trực ban vì có bác sĩ gọi. Tân ngồi hí hửng và quyết định tối nay sẽ đi coi thử thực hư cái chuyện này ra sao.

Tối hôm đó, Tân giả vờ lẻn ra ngoài đi hít thở không khí, nhưng kì thực là cậu chạy thẳng về cái phòng mổ đó. Tân đến trước phòng mổ, cậu nhìn vào thì quả nhiên là có bệnh nhân đang nằm đợi mổ trong đó. Tân bèn đứng đó canh chừng, nhưng được mấy tiếng sau thì không có chuyện gì xảy ra, cậu chán nản về buồng. Sáng hôm sau, Tân nhận được tin nhắn của Tâm hỏi có nhìn thấy gì không,Tân chỉ buồn bã nhắn lại là không có chuyện gì sảy ra. Đến tầm trưa thì Tâm đến thăm Tân, Tân kể cho nhỏ nghe về việc tối hôm qua và tỏ vẻ rất buồn khi mà không thấy gì. Tâm ngồi lặng im một lúc, chợt nhớ ra điều gì, Tâm quay ra bảo Tân:

- Còn có một cách khác, đó là phòng hồi sức cấp cứu, nghe nói cũng có những trường hợp sau khi bệnh nhân đã được mổ xong, nằm trong phòng đó thì liên tục nhìn thấy người chết và không ít người sau khi mổ xong tưởng tai qua nạn khỏi, thì chỉ nằm trong phòng đó sau một đêm là qua đời.

Tân lúc này tươi tỉnh hẳn vội hỏi:

- Thật vậy không? Nếu vậy thì hay quá.

Nhưng Tâm mặt có vẻ đắn đo, liền quay ra nói với Tân:

- Ấy à, tớ nghe những bác sĩ nói, mấy cái vong ở buồng đó là vong chết oan, nên họ ở đó chờ cơ hội câu hồn thế chỗ đấy. Nên nếu chả may có việc gì xảy ra với ấy làm sao mà tớ gánh được.

Tân có năn nỉ:

- Biết là vậy, nhưng ma quỷ là ma quỷ, làm sao mà hại đến người được, tớ năn nỉ ấy giúp tớ nốt lần này đi.

Đôi cô mãi một hồi, cuối cùng Tâm cũng nhận lời. Tâm chỉ rõ cho Tân biết cái phòng hồi sức cấp cứu đó ở đâu rồi bảo rằng nếu có người cấp cứu được đưa vào phòng đó thì sẽ gọi điện báo ngay cho Tân. Đến độ giữa tuần sau, lúc đó là gần 10 giờ tối, quả nhiên chuông điện thoại của Tân rung lên bần bật. Tân nhấc máy trả lời thì đó là Tâm. Nhỏ bảo rằng có một vụ tai nạn xe máy, một thanh niên choai choai đang được đứa vào mổ cấp cứu tầm hơn một tiếng nữa sẽ đưa vào phòng hồi sức khi mổ xong, nên Tân chuẩn bị tinh thần. Tân nghe thấy vậy thì cám ơn Tâm rối rít rồi nằm canh giờ để đi ra cái phòng hồi sức đó. Gần 11 giờ, Tân nhổm dậy và lẻn ra ngoài đi thẳng về phía phòng hồi sức cấp cứu. May mắn cho Tân là bệnh nhân đã được đưa vào trong đó rồi, một anh thanh niên trẻ tuổi băng bó toàn thân, đang nằm truyền máu. Tân phục ở đó đợi một lúc. Quả nhiên người này đang ngủ chợt giật mình tỉnh giấc, nhỏm lên nhìn về phía cuối giường, vể mặt sợ hãi hét lên:

- Tha cho cho con bà ơi… hu hu hu… tha cho con bà ơi…

Người này vừa gào thét vừa khóc lóc thảm thiết, do đây là buồng cách âm nên tiếng phát ra không to lắm nhưng cũng đủ để nhận biết rằng người này đang phải trải qua một sự sợ hãi như thế nào. Vẻ mặt người này sợ sệt lắm, Tân quan sát thật kĩ nét mặt thì có thể thấy rằng anh ta không có đóng kịch một chút nào, Tân để ý một lúc rồi quay qua nhìn về phía góc buồng kia. Tân giật mình kinh hãi, ngã ngửa ra đằng sau, khi mà ngay đến cả Tân cũng nhìn thấy một bà già người đầy máu đang đứng ở phía góc buồng. Chưa kịp hoàn hồn lại thì Tân thấy một anh bác sĩ đang tức tốc chạy tới Tân đoán có thể do tiếng hét, anh bác sĩ này nhìn Tân nhưng cũng không buồn nói gì chỉ tức tốc chạy thẳng vào đè người thanh niên kia xuống. Người thanh niên thì cứ vẫy vùng, và đòi được đưa ra khỏi cái buồng này. Tân cứ đứng trơ người ra đó, cậu không tin vào mắt mình nữa, khi mà bác sĩ không nhìn thấy được người đàn bà đẫm máu kia trong khi bà ta vẫn đứng ngay đó. Một lúc sau có thêm ba bốn cô y tá nữa chạy vội vào phòng, họ giúp bác sĩ đè bệnh nhân ra và hình như tiêm một liều thuốc ngủ cho anh ta. Độ 5 phút sau có vẻ như bệnh nhân đã nằm yên. Họ mới bàn nhau đẩy bệnh nhân qua phòng khác để tiện theo dõi. Lúc đẩy anh ta ngang qua Tân, một cô y tá hỏi:

- Anh này ở buồng nào? Muộn rồi sao không về buồng còn lang thang ở đây làm gì?

Tân chỉ gật gù rồi bước vội về buồng. Chợt linh tính thế nào, Tân quay đầu nhìn lại phía cái buồng thì giật mình kinh hãi khi thấy người đàn bà đầy máu kia đang đứng trong buồng nơi cửa kính nhìn thẳng vào mắt Tân. Tân vội vã tập tà tập tễnh chạy về phòng. Cậu chui ngay lên giường và năm co ro lại vì sợ. Tân bị ám ảnh mãi vì hình ảnh người đàn bà đẫm máu kia. Đang nằm nghĩ ngợi lung tung chợt Tân nghe như có tiếng guốc gỗ ở đâu ngoài hành lang vọng lại. Tân bắt đầu run rẩy, cậu thầm nghĩ không có lí do gì mà cái vong đó lại theo mình. Tiếng guốc gỗ chậm rãi cứ lộp cộp ngày một gần. Tân nhắm mắt run rẩy lạy trời lạy Phật cho cái vong đó không qua đây. Được mấy giây thì tiếng guốc gỗ chợt biến mất, Tân mở he hé mắt ra nhìn về phía cửa sổ thì cậu rùng mình khi thấy người đàn bà đó đang đứng ngay trước cửa buồng và nhìn chằm chằm vào cậu. Tân mồ hôi vã ra và bắt đầu run lên cầm cập, chợt người đàn bà đó càng ngày càng tiến lại gần phía giường của cậu. Tân thấy tim mình càng ngày càng đập mạnh, và cậu nhìn không chớp mắt, cả người cứ càng ngày càng co rúm lại vào góc tường. Đến đúng đầu giường thì cái vong đó dừng lại, Tân thì lúc này quả thật là không còn nói lên lời, mặt cậu tái mét vì kinh hãi, giờ đây câu đã nhìn rõ khuôn mặt và toàn thân người đàn bà này, chỗ nào cũng đẫm máu và trầy xước. Chợt người đàn bà đưa cánh tay ra định với tới Tân thì Tân la toáng lên. Các bệnh nhân khác giật mình tỉnh giấc vì cái tiếng hét của cậu. Một người nhanh tay bật đèn, thì thấy Tân đang co ro run rẩy trong góc buồng, mặt tái mét và mồm há hốc ra. Về phần Tân thì khi đèn vừa được bật thì cái hình ảnh người đàn bà đó cũng biến mất. 5 phút sau một cô y tá chạy vội vào hỏi có chuyện gì mà lại hét toáng lên như vậy. Tân chỉ lắc đầu và bảo không có gì, mọi người lại quay về với giấc ngủ, còn Tân thì thức trắng nguyên đêm đó.

Sáng hôm sau, Tâm chạy vào thăm Tân thì thấy cậu ta có vẻ phờ phạc như mất ngủ. Tâm lại gần hỏi nhỏ nhẹ:

- Sao rồi nhà văn trẻ, có thấy gì tối qua không?

Tân vẫn ngồi đừ ra mắt nhìn vô hồn. Tâm thấy vậy cũng đoán là Tân đã nhìn thấy, nhỏ chỉ nói thêm:

- Có cô bạn tớ hôm qua bảo ấy tự nhiên hét lên, chắc ấy đã nhìn thấy rồi. Mà ấy có biết tin gì chưa?

Người thanh niên tại nạn xe máy hôm qua đã chết rồi đó.

Tân lúc này mới quay ra nhìn vào mắt Tâm hỏi lại:

- Cái gì? Làm sao mà chết được?

Tâm thở dài nói:

- Hôm qua, khi mà đưa qua phòng khác để tiện theo dõi, tự nhiên bệnh nhân lên cơn co giật tầm 5 phút thì tắt thở. Người ta nghi là trong máu truyền cho bệnh nhân có chứa chất gì đó, nhưung kết quả xét nghiệm cho thấy máu tốt không có dấu hiệu tạp chất gì, các thứ khác truyền cho bệnh nhân cũng đều tốt cả. Giờ người nhà bệnh nhân đang làm ầm lên cả viện kia kìa.

Tân thật không tin vào tai mình, mới có hôm qua còn gào thét khỏe vậy mà hôm nay đã chết rồi sao. Chợt Tân lại nhớ tới hình ảnh của người đàn bà đẫm máu, cậu vội hỏi Tâm:

- Thế hôm qua, có người đàn bà nào được đưa vào cấp cứu không? Cùng với người thanh niên kia kìa.

Tâm ngơ ngác:

- Người đàn bà… Nghe nói thằng đó đua xe đâm phải bà bán nước đang băng qua đường. Nhưng bà ta đã chết trên đường vào viện rồi.

Tân nghe xong lúc này lại càng tỏ vẻ sợ hãi hơn. Tâm nhìn Tân vẻ mặt nghi ngờ:

- Mà làm sao cậu biết được người đàn bà đó?

Tân lúc này mới nói giọng run run:

- Đêm qua, chính mắt tớ cũng đã nhìn thấy người đàn bà đó.

… Tân tháo băng ra viện sớm ba ngày, chân cậu đã ổn nhưng tạm thời chưa chạy nhảy được. Tân hết sức cám ơn Tâm về sự giúp đỡ vừa qua, Tân hứa là nếu có dịp sẽ mời Tâm đi uống nước, hơn thế nữa, cậu còn cho Tâm được phép đặt tên cho truyện này, Tâm đặt là: “Khoẳng khắc trước cái chết”. Tân ra viện là về nhà nghỉ một hôm rồi tiếp tuc hành trình của mình. Cậu còn nghe được một câu chuyện khá lý thú khi được ở trong viện, và cậu sẽ tìm đến ngọn đồi đó, ngọn đồi của những đứa trẻ không bao giờ được sinh ra.

*Chú Thích: Câu truyện trên đã xảy ra tại rất nhiều bệnh viện ở Hà Nội. Cả mẹ và bà chị họ tôi cùng làm tại một bệnh viện và đã không ít lần được nghe bệnh nhân than phiền tại phòng mổ là có quá nhiều người trong phòng mổ, rồi thì họ muốn đổi phòng, hay như có cả người đòi giết họ trong phòng mổ. Vì lí do đó, nếu bạn đọc vô tình có làm trong bệnh viện hay có người thân làm hay như đang trong bệnh viện, xin đừng có thử như nhân vật trên. Xin đừng có tò mò để cố mà nhìn thấy cái hay điều mà không dành cho bạn. Luôn nhớ cho một điều rằng, những gì viết trong truyện này không hoàn toàn trùng khớp với ngoài đời một trăm phần trăm, đặc biệt là về cái kết cục hay như hậu quả của mỗi truyện và hãy luôn luôn suy nghĩ cẩn thận về việc vượt qua cái làn ranh giới của người sống và người chết.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom