Truyện 4: Ngọn Đồi Của Những Linh Hồn.
Còn có một câu chuyện mà Tâm kể với Tân đó là hồi còn thực tập ở khoa sản, Tâm có quen một bác lớn tuổi thường đến viện xin những bào thai bị nạo phá đem về chôn cất. Mà nghe đâu bác này cũng đã được phỏng vấn lên truyền hình mấy lần về tấm lòng cao cả. Chả là nhà bác ở ngoại thành có nguyên một quả đồi trồng cây ăn trái, hai vợ chồng không may chả sinh được đứa con nào. Nên mỗi khi đọc báo, hay nghe đài, coi ti vi thấy việc nạo phá thai càng ngày càng tăng, thì vô cùng đau buồn và thương xót cho những sinh linh bé nhỏ chưa kịp chào đời đã bị giết hại. Cho nên hai vợ chồng bàn nhau đi đến các bệnh viện xin phép được mang thai nhi về cho vào những hộp gỗ nhỏ và chôn ở ngọn đồi sau nhà. Mà điều đáng nói là, ngọn đồi rộng sau nhà còn trồng cả cây ăn quả và chăn nuôi súc vật. Từ ngày nhận chôn những thai nhi về, gia đình chở nên khá giả hẳn, nói là vậy nhưng thực ra là cây trái được mùa hơn, rồi gia súc gia cầm con nào cũng béo tốt. Mà hơn nữa cả, là hai vợ chồng khỏe mạnh quanh năm không bao giờ đau ốm. Nhà giờ có của ăn của để, và gia đình cũng thường đi làm từ thiện nhiều lắm, cả làng đó hầu như không ai là không biết đôi vợ chồng tốt bụng đó. Sau một ngày ở nhà nghỉ ngơi, tâm quyết định khăn gói lên đường và tìm đến nhà người đàn ông tốt bụng đó. Điều mà khiến Tân muốn đến đó nhất là những oan hồn bé bỏng thường hiện diện ngay trên quả đồi đó, và thậm chí còn cả trong nhà.
Tân đã đứng trước được căn nhà của hàng vạn sinh linh nhỏ bẻ. Cậu gõ cửa, thì thấy một người đàn ông tầm gần năm mươi chạy ra mở cửa và hỏi:
- Cậu là… ?
Tân vội lễ phép:
- Dạ, cháu tên Tân, sinh viên khoa Văn, chả là cháu đang viết về đề tài tâm linh học. Mà cháu nghe danh bác đã lâu và hôm nay muốn đến hỏi chuyện và ngủ qua đêm một giấc để được chứng kiến những chuyện lạ ạ.
Người chồng vui vẻ mở to cửa và đưa Tân vào phòng khách, vừa đi ông vừa nói:
- Ô, vậy thì mời cậu vào nhà, chuyện ngủ lại thì không thành vấn đề, nhưng cái việc cậu có nhìn thấy được hay không thì lại là một chuyện khác.
Đi ngang qua mảnh sân nhỏ, Tân thấy có chuồng gà, chuồng heo, rồi vợ người đàn ông đó. Tân lẽ phép cúi chào, và người chồng cũng giới thiệu qua về Tân. Bà vợ vui mừng cũng chào lại và chạy đi pha trà mời Tân. Vào đến phòng khách, Tân thấy giữa gian chính là một bộ bàn ghế cổ ngay trước một cái bàn thờ không có đề ảnh hay tượng Phật, chỉ có ba bát hương và hai cây nến. Ông chồng mời Tân ngồi xuống, còn bà vợ thì mang khay nước trà lên. Ngồi nói chuyện Tân vào thẳng chủ đề, cậu lấy cái máy tính xách tay ra và bắt đầu hỏi:
- Dạ, cháu có coi đài, tivi và nghe nói hai bác thường hay tới các bệnh viện sản để xin những thai nhi bị nạo phá về đem chôn cất, vậy cho cháu hỏi vì đâu mà hai bác lại làm công việc nhân đạo này ạ?
Người chồng làm một ngụm trà rồi thong thả đáp:
- Chả giấu gì cậu, hoàn cảnh gia đình tôi là không có sinh được mụn con nào. Đi khám nhiều nơi, thì bác sĩ nào cũng nói là cả hai đều khỏe mạnh và không tìm ra nguyên nhân. Hai chúng tôi quả thật thất vọng vô cùng. Trong khi đó, đọc báo lại thấy tình trạng thanh thiếu niên dắt nhau đi phá thai ngày càng tăng, nên chúng tôi thực sự thương xót, nên quyết định đi xin mấy cái xác thai nhi bé nhỏ đó về chôn, và cúng bái chăm sóc.
Tân hì hục gõ và hỏi tiếp:
- Cháu quả thật nể phục hai bác, nhưng cho cháu hỏi, từ ngày làm việc chôn cất, quanh nhà ta có chuyện gì lạ không ạ?
Nghe câu hỏi đó của Tân, cả hai vợ chồng liền cười mỉm. Bà vợ liện đáp thay người chồng:
- Có chứ, từ ngày đem các thai nhi về chôn cất, gia đình tôi được phù hộ độ trì ăn nên làm ra. Cũng vì đó, mà chúng tôi thường làm từ thiện tới các cô nhi viện, chùa chiền coi như là đền đáp. Một ngày cũng làm cơm cúng ba bữa cho các cháu nó, còn mùng một tháng nào cũng thắp hương. Các ngày lễ khác thì cũng mua đồ chơi, bánh kẹo cúng các cháu. Các cháu nhỏ cũng thích lắm.
Tân lúc này chợt dừng gõ, cậu ngẩng lên hỏi lại như chưa tin vào tai mình:
- Ý bác là sao ạ, sao bác biết là mấy nhóc đó thích lắm?
Lúc này, ông chồng mới vội vàng nói thêm vào:
- Thì cậu tính, thi thoảng thấy các cháu nó cầm đồ chơi chạy quanh sân, rồi trên đồi, rồi thì trong nhà, vẻ mặt hớn hở. Nhìn thấy vậy là gia đình chúng tôi vui hết cỡ.
Lúc này đây, Tân bắt đầu nổi da gà, cậu hỏi giọng run run:
- Ý… ý… của hai bác là…
Người chồng thong thả đáp:
- Đúng, vong linh của những thai nhi đó vẫn thoắt ẩn thoắt hiện mà.
Lúc này Tân thực sự sợ hãi, cậu cứng lưỡi và năm đầu ngón tay. Thấy vậy thì hai vợ chồng buồn cười lắm, bà vợ nói giọng đùa đùa:
- Cháu đừng lo, chúng nó thắt ẩn thoát hiện không có ý hại ai cả. Chỉ vốn là muốn được quan tâm thôi.
Tân lúc này mỡi đỡ sợ, chợt bà vợ nói vọng ra đằng sau:
- Con à, đừng nhảy thế coi chừng ngã.
Tân dựng cả tóc gáy, quay mặt lại thì không thấy ai, nhưng chỉ nghe có tiếng uỵch nhẹ như có đứa nhóc trèo từ trên cái sập gỗ xuống đât, Tân khắp mình run lẩy bẩy vì bây giờ mới gần trưa, chả lẽ ma lại hiện vào được cả ban ngày. Rồi Tân chợt nhớ ra cái bàn thờ, cậu liền cất lời hỏi:
- Thưa bác, cháu có để ý là tại sao cái bàn thờ của bác lại không thờ ảnh thần Phật mà chỉ có ba bát hương và hai cây nến thôi ạ? Chẳng hay bác theo đạo gì?
Người chồng lúc này làm ngụm trà, rồi thong thả trả lời:
- Không giấu gì cậu, nhà tôi không theo đạo gì hết.
Tân thấy khó hiểu, liền hỏi thêm:
- Vậy có nghĩa là hai bác vô thần, nhưng cháu nghĩ là đã vô thần thì sao còn để bàn thờ ạ, hơn nữa đã vô thần sao còn tin vào oan hồn ạ?
Lúc này người vợ mới vội đáp lời:
- Ấy, không phải vậy, cháu hiểu nhầm rồi. Hai bác không theo đạo không có nghĩ là không tin vào tâm linh. Hai bác luôn tin tưởng là có một thế lực vô hình nào đó đứng trên mọi thứ, nhưng đó có thể không phải như thiên chúa giáo hay như Phật giáo. Hai bác vẫn tin vào luân hồi, và tin vào oan hồn. Hai bác để cái bàn thờ này là để cúng kiến các vong hồn nhỏ kia. Hơn thế nữa, hai bác nghĩ rằng mọi thứ đều ở mình thôi cháu ạ, cuộc sống của cháu sau này có ra sao, cũng luôn luôn nói lên một điều là mình sẽ đón nhận được những gì mình đã làm. Cho nên, ăn ở có đức thì gặp hiền thôi mà cháu.
Tân nghe xong tuy có phần không hiểu lắm, nhưng cậu cũng chả hỏi lại. Cái mà cậu băn khoăn nhất là dùng cái bàn thờ để cúng linh hồn, và cậu rất muốn biết rõ chuyện này. Ngồi nói chuyện một lúc, người chồng dắt Tân ra thăm ngọn đồi sau nhà. Tân hết sức kinh ngạc khi thấy một góc quả đồi là những khoảng cỏ nhỏ cỡ hơn lòng bàn tay một tí. Có thể hiểu là như những ngôi mộ bình thường nhưng đã được thu nhỏ lại. Tân cúi xuống để ý kĩ hơn, thì thấy những mảng đá nhìn như tấm bia mộ này thì chỉ ghi có một ngày tháng năm. Tân quay ra hỏi người chồng là ngày tháng năm trên những bia mộ này có nghĩa là gì. Người chồng đáp đó là ngày mà người chồng nhận những sinh linh bé nhỏ về chôn cất. Tại vì bệnh viện họ không lưu lại ngày nào cái thai nào bị phá, nên rất khó mà biết chính xác ngày, cộng thêm vào đó là những vong linh này lại chưa có tên tuổi, và không rõ quê quán. Rồi hai người lại đi tiếp, Tân để ý thấy quả thật nguyên gần nửa ngọn đồi toàn là những ngôi mộ tí hon này. Đi đến góc đồi trồng cây ăn trái, Tân có để ý thấy rằng vườn cây trồng rất nhiều loại quả, mà cái chính là cây nào cũng xum xuê như kiểu đang đúng mùa vậy. Tân có cảm giác rất lạ là tại sao, tại ngọn đồi này chỉ có mỗi người chồng và cậu ta nhưng cái cảm giác có rất nhiều người đang ở đây, một cái cảm giấc đông đúc mà ngột ngạt.
Tối đến, hai vợ chồng làm một mâm cơm thiết đãi Tân vì tối nay cậu ngủ ở nhà họ một đêm. Tân để ý thấy người vợ còn làm một mâm cơm nhỏ, gồm mỗi thứ một chút và đặt lên cái bàn thờ đó. Người vợ đồng thời thắp hai ngọn nến và mỗi bát hương bà cắm một cây, sau đó thì cả ba người cũng bắt đầu ăn cơm ở mâm dưới. Đang ngồi ăn, chợt Tân nghe tiếng lục cục như có ai đang trèo lên bàn, cậu quay qua cái bàn thờ thì hết sức kinh ngạc khi thấy có ba bốn đứa trẻ đang trèo lên mà bốc cơm ăn. Cậu đánh rơi đúa và há hốc mồm khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Người chồng với người vợ nhìn thấy cái cảnh tượng cậu lúc này thì buồn cười lắm, liền nói:
- Cậu nhìn thấy mấy đứa nhỏ rồi hả, cậu quả là có duyên đó.
Phải một lúc sau, Tân mới lấy lại được bình tĩnh và tiếp tục ăn cơm. Đang ngồi ăn, người chồng hỏi Tân:
- Tôi thấy cậu đang viết truyện ma, thế cậu có muốn nghe chuyện của tôikhông?
Tân bắt đầu hí hửng, trả lời:
- Dạ có ạ, bác có chuyện gì thế ạ?
Người chồng làm một ly rượu trắng, rồi nói:
- Câu chuyện này cũng có liên quan tới gia đình tôi, và đó cũng là một câu chuyện buồn.
Nói rồi, người chồng ông bắt đầu kể. Hóa ra ngày trước, lúc giá cả đất tăng lên, ngọn đồi sau nhà của hai vợ chồng đã được một tên nhà giấu dòm ngó và ngỏ ý muốn mua để làm sân golf. Tuy nhiên vì miếng đất này là của ông bà tổ tiên để lại, nên hai vợ chồng không có nỡ lòng bán đi. Tên nhà giàu dù có trả giá cao đến mấy nhưng cũng không mua được. Thế là hắn nghĩ ra đủ trò để ép đôi vợ chồng phải bán căn nhà này. Cuối cùng, sau khi phát hiện ra rằng hai vợ chồng này chưa có sổ đỏ, hắn tìm mọi cách mua chuộc chính quyền chức năng để ép cho đôi vợ chồng mất trắng nhà cửa. Có một đợt, thấy hắn và cơ quan chức năng đã bị mua chuộc xuống tân nơi và ép gia đình phải dọn đi nơi khác vì cư trú bất hợp pháp. Hai vợ chồng lúc đó chỉ còn ôm nhau khóc nức nở vì chả biết làm cách nào mà đời sống thì mới bắt đầu khấm khá lên. Thực ra mà nói thì hai vợ chồng có thể về quê sinh sống cũng được, chỉ thương cho những vong linh bé bỏng kia, không biết rồi người ta sẽ làm gì với chúng, mà có đem theo về quê thì cũng không biết lấy đâu ra chỗ chôn lại. Tuy nhiên, sau khi đã chuẩn bị đồ đạc kĩ lưỡng để từ bỏ mái nhà thân thuộc. Hai vợ chồng đợi mãi mà không thấy chính quyền và tên nhà giàu kia xuống để làm việc. Cứ đợi mãi, đợi mãi, rồi hai vợ chồng lại tháo hết đồ đạc ra và sống bình thường vì nghĩ rằng có lẽ tên nhà giầu đã kiếm được mảnh đất nào đó tốt hơn mà tha cho gia đình họ. Những mấy tháng sau, khi đang ngồi ăn cơm tối, chợt hai người nghe thấy có tiếng đập cửa. Người chồng chạy ra mở thì thấy chính là tên nhà giàu hôm nào, quần áo thì luộm thuộm, đầu tóc rối bù, đang quỳ gối khóc lóc trước cửa. Người chồng tuy có bàng hoàng nhưng cũng vội đỡ tên nhà giầu đó dậy và mời vào trong nhà. Lạ thay, vào đến sân trước. Tên nhà giầu vội chạy ra nấp sau lưng người chồng khóc lóc thảm thiết hơn và nói:
- Hu hu hu… bác làm ơn bảo chúng nó tha cho em… đừng giết em… em biết tội rồi mà… hu hu hu hu…
Người chồng hết sức ngạc nhiên, nhưng cũng cố dìu hắn vào tận nhà trong. Vừa bước đến cửa. Tên nhà giàu nhìn lên bàn thờ thì hắn té ngã ngửa ra đằng sau, khóc lóc còn thảm thiết hơn trước, với vẻ mặt thực sự sợ hãi. Lúc này người vợ cũng phải vội chạy ra đỡ hắn dậy cùng người chồng đưa vào trong nhà. Khi tên nhà giàu đã ngồi xuống bàn, nhưng cả người hắn run lên cầm cập, mồ hôi mồ kê nhễ nhại và thỉnh thoảng lại liếc nhìn lên bàn thờ. Người vợ mời hắn một ly nước, hắn cầm uống một hơi hết ngay, nhưng người vẫn run lên bần bật như kiểu sợ một cái gì đó rất khủng khiếp. Đợi cho hắn chấn tĩnh lại, người chồng mới hỏi có chuyện gì mà lại đường đột tới nhà này. Tên nhà giàu lúc này mới kể lại giọng run run. Hắn bảo rằng cái hôm đi tới nhà hai người để làm thủ tục bàn giao lại nhà, thì nguyên cái xe sáu chỗ chở hắn và cán bộ chính quyền bị một xe tải lao thẳng vào. Toàn bộ chính quyền đã chết sạch, còn hắn chỉ bị gãy tay nhẹ, và đập đầu. Hắn cứ tưởng là gặp xui xẻo, định rằng đợi ra viện xong sẽ lại tìm đến nhà. Nhưng trong thời gian ở trong viện, hắn luôn nhìn thấy bóng ma của những đứa trẻ lúc nào cũng lẽo đẽo theo hắn, và nhìn hắn với ánh mắt đầy hận thù. Hơn nữa là, đêm nào cũng như đêm nào, hắn nằm mơ thấy bị những oan hồn này đuổi đánh, lúc thì bứt tóc hắn, lúc thì lại cắn, rồi cào cấu. Rồi thì thật xấu số cho hắn, trong lúc ở trong viện, hắn nghe được tin vợ mình đang đi xe máy thì bị ô tô đâm phải, đang nằm trong viện và bị hôn mê.
Kể đến đây, hắn như không còn giấu nổi sự đau khổ, giọng hắn nghẹn ngào nói tỏng nước mắt:
- Đáng buồn nhất là, con trai tôi… đứa con hai tuổi của tôi… nó đã chết rồi hai bác ạ…
Nói đến đây tên nhà giàu ôm mặt khóc đau đơn. Người vợ và người chồng thì vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy điều đó. Người chồng cố gượng hỏi vì sao mà con hắn ta chết. Thì tên nhà giàu chỉ trả lời rằng nó đang bình thường, thì đến một buổi sáng, khi bà giúp việc gọi nó dậy ăn sáng thì lay mãi không thấy nó dậy, đưa tay lên mũi thì thấy nó đã tắt thở rồi. Lúc này thì người vợ không còn cầm được nước mắt, còn người chồng thì ngồi đó lặng im, không nói lên lời. Hăn kể xong, đột nhiên lao ngay xuống đất, quỳ lạy hai vợ chồng:
- Mong hai bác thương xót… tôi là người có tội, chứ vợ con tôi đâu có làm gì… mong hai bác hãy trả lại vợ con cho tôi…
Lúc này thì người vợ cũng đã nhỏ lệ từ lúc nào không hay, người chồng thì chỉ đáp lại giọng buồn rầu:
- Tôi thành thật chia buồn với bác, nhưng chúng tôi quả thật không có làm gì cả, có lẽ chúng tôi giờ chỉ còn biết cầu nguyện cho vợ bác mau chóng tai qua nạn khỏi thôi.
Tên nhà giàu vẫn quỳ xuống chân mà van nài, được một lúc thấy hai vợ chồng có vẻ như cũng hết cách. Hắn bèn buồn bã ra về. Nhưng có điều lạ là hắn vẫn sợ một cái gì đó, người chồng và người vợ phải đưa hắn ra khỏi cửa, hắn vừa đi vừa run run, thỉnh thoảng vẫn quay đầu về phía cái bàn thờ như nhìn một thứ gì đó. Vừa ra đến cửa, tên nhà giầu vội chạy thật nhanh đi về phía đường chính, bỏ lại hai vợ chồng. Vào đến nhà, hai vợ chồng nhìn nhau thở dài, người vợ lúc này mới quay qua bàn thờ, thắp nến, thắp hương và bắt đầu chắp tay lạy trong nước mắt:
- Các con à, mẹ không biết các con đã làm gì với gia đình người kia, nhưng xin các con hay rủ lòng thương mà tha cho vợ chồng ông ấy. Các con chả phải đã cướp đi mạng sống của con ông ta rồi sao? Vậy nên, bố mẹ thành khần cầu xin các con hãy nương tay, hãy vì bố mẹ mà tha cho gia đình người kia.
Người vợ vái ba vái, và người chồng cũng tiến lại mà vái lạy. Lạ thay, lúc vừa vái xong, thì một ngọn gió thổi ùa vào làm tắt hai cây nến. Hai vợ chồng nghĩ rằng có thể đó là điềm báo. Mấy hôm sau khi họ đọc báo đài, thì biết tin người vợ đã ra viện nhưng liệt nửa người, hai vợ chồng đó giờ còn nghèo hơn hai vợ chồng này.
Nghe xong câu chuyện, Tân thở dài:
- Thật là tội cho bà vợ và đứa con nhỏ của tên nhà giầu, chỉ vì hắn mà gặp báo ứng.
Người vợ liền nói:
- Chưa hết đâu cháu, mấy hôm sau đó, bác còn nằm mơ thấy hồn đứa con ông ta hiện về cơ.
Tân lúc này mới rùng mình, gặng hỏi:
- Thế nó có nói hay làm gì không ạ?
Người vợ đáp:
- Bác mơ cái vong hồn nhỏ tuổi đó đến trước mặt bác, quỳ lạy và mong hai bác tha thứ cho những việc mà bố nó đã gây ra. Nó kể là bố nó đã hại nhiều người và chiếm đoạt đất cát nhiều rồi. May cho nó, là được các anh chị đưa về đây chứ nếu là ai khác thì nó giờ chắc cũng thành oan hồn vất vưởng rồi. Nó còn xin bác cho phép được ở lại đây để sống và vui chơi với các anh chị. Bác liền đồng ý ngay.
Người chồng nói thêm vào:
- Sáng hôm sau, vợ bác có nói với bác. Thế là bác liền lên báo cắt tấm hình của đứa nhóc đó, bỏ vào cái lọ và chôn cùng với những thai nhi khác ngoài kia rồi.
Tân lúc này mới sững sờ cả người, thật không ngờ, hai vợ chồng lại được những vong hồn bé bỏng bảo vệ đến thế.
Ăn cơm xong, Tân phụ giúp hai người thu dọn bát đũa. Cậu tối nay sẽ ngủ ở cái sập và đồng thời ngồi hoàn thành nốt cuốn tiểu thuyết ngắn của mình. Tuy là có sợ hãi lăm, nhưng mà cũng chả còn chỗ nào khác cả. Cộng thêm vào đó, hai vợ chồng cam đoan là những vong hồn này hiền lắm, chúng như trẻ con bình thường, không ai làm hại chúng thì chúng cũng chả làm hại ai, chỉ cần có một ai đó quan tâm tới mà thôi. Đêm đó Tân thức rất khuya vì phải ngồi soạn lại mọi thứ và bắt đầu làm một cuốn tiểu thuyết hoàn chỉnh bao gầm những câu chuyện cậu đã thu được, cộng thêm những sự phân tích mà cậu đã học hỏi được qua sách vở mà cậu đã đọc và nghiên cứu. Đang hì hục viết, chợt Tân có cái cảm giác lạnh gáy, cậu dừng gõ và quay đầu lại. Tân giật thót tim khi thấy một đứa nhóc đang đứng sau mình ngó vào cái màn mình, Tân nhìn chằm chằm vào nó, mà không nói lên lời, bởi lẽ là cậu quá sợ. Nhưng lạ thay ở một chỗ, đứa trẻ này không đáng sợ như những oan hồn khác như cậu nghĩ, nó chỉ đơn thuần là hình ảnh đứa nhóc mờ mờ với vẻ mặt ngây thơ đang đọc những thứ cậu việt. Không hiểu từ lúc nào, Tân không còn cái cảm giác sợ hãi nữa, cậu quay lại tiếp tục viết và nói nhỏ:
- Em thấy anh viết truyện có hay không?
Rồi cậu quay lại nhìn đứa nhóc, nhóc con chỉ cười mỉm rồi vụt biến mất. Tân quay ngang dọc tìm nó nhưng không thấy. Lúc này Tân đặt máy xuống nghỉ ngơi, cậu đi vòng ra sân, ánh trăng sáng vằng vặc. Cậu đứng hít thở không khí trong lành, chợt Tân sững sờ khi nhận ra, cậu bắt đầu nhìn thấy rất nhiều bóng trẻ con mặc áo trắng đang thoát ẩn thoát hiện ngay tại sân và phía ngọn đồi. Cậu đứng đó quan sát, thấy có đứa đang ngồi, có đứa đang chơi chạy nhảy, rồi thì ngồi nhìn nhau như đang nói chuyện, lúc ẩn, lúc hiện. Tân khá thích thú khi nhìn thấy cảnh tượng này, cậu không thể ngờ được rằng, rồi cũng có ngày cậu sẽ nhìn thấy phía bên kia của sự sống, tức là cái thế giới của người chết. Tân đang đứng nhìn những cái bóng thoát ẩn thoát hiện. Chợt có hai đứa nhóc tiến lại về gần phía Tân, Tân nhìn chúng nó mà mỉm cười. Hai đứa nhóc cầm đồ chơi chạy lại chỗ Tân nhìn Tân chăm chú với ánh mắt hiền hậu và ngây thơ. Tân cúi xuống đưa tay lên đầu chúng làm ra vẻ như xoa đầu, rồi nói nhỏ:
- Các em đi chơi tiếp đi.
Hai đứa nhỏ liền chạy lại về phía cái sân giữa, rồi lại lúc ẩn lúc hiện. Cảm thấy hôm nay thế là đủ, Tân vào nhà trèo lên sập và quyết định đi ngủ sớm và sẽ hoàn thành cuốn sách vào ngày mai.
Sáng hôm đó, Tân được đôi vợ chồng mời ở lại ăn sáng rồi hẵng lên đường. Vừa ăn, Tân vừa kể cho đôi vợ chồng nghe về chuyện kì thú đêm qua. Đôi vợ chồng nhìn nhau vẻ e ngại, người chồng đặt đũa xuống và nói rằng:
- Cháu à, cháu có thể không gửi cuốn sách kia đi dự thi không?
Tân lúc này mới hết sức ngạc nhiên, câu hỏi lại:
- Bác bảo sao ạ, sao lại không gửi nữa ạ?
Người chồng thở dài rồi nói:
- Hôm qua, khi bác ngủ, có một vong hồn hiện về trong mơ, bảo bác là nên ngăn cháu không nên gửi cuốn sách đó đi, vì nếu cháu gửi đi thì số cháu sẽ không sống được lâu nữa đâu.
Tân lúc này mới đánh rơi đôi đũa xuống bàn, người vợ nói thêm:
- Có lẽ ăn xong cháu nên tạt qua nhà ông Trung thợ điện máy ở đầu làng, ông ấy sẽ nói rõ hơn.
Tân còn muốn hỏi thêm nhưng có lẽ cậu quá sốc nên cũng đành im lặng. Sau khi giúp thu dọn bát đũa, Tân soạn đồ đạc và chuẩn bị ra về, cậu mở máy tính xách tay coi lại mọi thứ, đọc đến tên của câu truyện cuối cùng tại nhà đôi vợ chồng này, “Những đứa con của cõi âm”, mà lòng cậu hồi hộp và lo lắng. Cậu không thể ngờ được rằng, đó chưa phải là câu chuyện cuối trong cuốn tiểu thuyết, mà câu truyện cuối cùng lại chính là câu chuyện về cậu ta, câu chuyện về người tác giả viết truyện ma.
Bình luận facebook