Chương 29: Quỷ Binh.
Ngồi mầy mò một lúc trong phòng một mình rồi cuối cùng cái cơn buồn ngủ cũng kéo đến. Tôi nhanh chóng gọi cho nữ điều trị viên để bà ta có thể bắt đầu tiến hành liệu pháp. Nữ điều trị viên nói tôi nằm lên chiếc giường ngay trong phòng đó, nằm ở một tư thế thật thoải mái, cái tư thế mà tôi có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Sau khi tôi đã nằm ngay ngắn trên giường, ở một cái tư thế thoải mái nhất, vị nữ điều trị viên này dặn dò:
- Trước khi tiến hành liệu pháp lucid dream, tôi phải dặn cậu một số việc như sau… cho dù có bị đau đớn hay gì…
Tôi cắt ngang:
- Tôi biết mà, bác sĩ khỏi lo.
Nữ điều trị viên ừ một tiếng thế rồi bà ta nói tiếp:
- Để chữa trị cho cậu khỏi bị tê liệt, trong lúc thực hiện lucid dream, hãy liên tục nghĩ tới việc đã làm cho cậu tê liệt hai chân, hay nói cách khác là tự tìm đến cái sự sợ hãi đó. Phải nhớ là luôn đối mặt với nó, tuyệt đối không được bỏ chạy…
Vừa nói vị nữ điều trị viên này vừa kéo một chiếc máy nhỏ để trên cái giá lại gần tôi, tôi thì đoán có lẽ đó là máy đo điện tâm đồ não. Vị nữ điều trị viên này cắm ba cái giác hút vào đầu tôi, một cái ngay chính giữa chán, và hai cái thì ở hai bên thái dương. Xong xuôi đâu đó, nữ điều trị viên nói:
- Bắt đầu nhé.
Tôi khẽ gật đầu, thế rồi vị nữ điều trị viên với cái điều khiển bất đài phát ra một bản nhạc du dương. Và rồi cứ như thế, cái bản nhạc du dương đó như lôi kéo tôi dần dần chìm vào giấc ngủ. Do quá rõ với cách thực hiện lucid dream, mặc cho cơn buôn ngủ đang kéo hai mí mắt tôi xuống; thế nhưng mà trong đầu tôi thì cứ nhẩm đi nhẩm lại cái câu không được ngủ, đồng thời tôi cố tìm tới cái cảm giác tỉnh táo nhất và cố nhận thức mọi thứ xung quanh.
Có lẽ cũng chẳng phải đợi lâu khi mà tôi bắt cầu có cảm giác ngột ngạt khó thở. Tiếp sau đó là một cái cảm giác nặng chĩu, toàn thân tôi như thể mang búa tạ vậy. Tôi dường như có thể cảm nhận được nhịp tim tôi đang đập loạn liên hồi, và bên tai tôi bây giờ chỉ còn lại cái tiếng nhịp tim đang đập thình thịch lấn át cả cái tiếng nhạc du dương êm đềm. Bất ngờ, một cơn đau ngực ập tời, tôi thì nhăn nhó mặt mày cố hứng chịu cái cơn đau tức ngực đến điên dại này. Tôi có thể cảm giác được những giọt mồ hôi lấm tấm đang từ từ lăn trên tran xuống, bên tai thì là tiếng nữ điều trị viên nói lí nhí:
- Bình tĩnh nào, gắng lên…
Chẳng bao lâu sau, bỗng nhiên cái cơn đau tức ngực của tôi như tan biến hẳn, thế rồi toàn thân bỗng chốc lâng lâng nhẹ bẫng, cứ như thể là toàn bộ tạ buộc quanh người tôi lúc nãy đã được tháo bỏ ra vậy. Thế rồi tôi có cái cảm giác như có một lực hút mạnh hút tôi bay thẳng lên trên cao. Tuy là đã đọc và tìm hiểu nhiều về lucid dream, thế nhưng có thể nói đây là lần đầu tiên tôi thực hiện thành công liệu pháp này. Tôi vô cùng ngạc nhiên khi mà rõ ràng vữa ban nãy tôi còn nằm trên giường, vậy mà giờ đây tôi đã lơ lửng trên không. Điều còn ngạc nhiên hơn nữa đó là khi tôi cúi xuống thì thấy rõ ràng là tôi vẫn đang nằm ngay ngắn trên giường, còn vị nữ điều trị viên kia thì vẫn đang ngồi cạnh nhìn chằm chằm vào cái máy đo điện tâm đồ não. Tôi từ từ dùng động tác như thể đang bơi hạ xuống dưới mặt đất. Tôi tiến lại về phía nữ điều trị viên, không biết là tôi muốn trêu trọc hay là thử coi liệu đây là mơ hay là thực mà tôi với tay vỗ nhẹ vào vai nữ điều trịn viên một cái.
Kệt quả thật là kinh ngạc, vị nữ điều trị viên này khẽ giật mình và quay đầu ngó nghiêng, cứ như thể là tôi thực sự đang đứng đó và vô vào vai vị nữ điều trị viên này vậy. Tôi đứng đó mà vô cùng ngạc nhiên, trong lòng tôi thì có một chút mừng thầm vì có vẻ như đúng là hồn tôi đang lìa khỏi xác vậy. Thế nhưng nhìn tới cái xe đẩy của tôi nằm bên cạnh giường thì tôi mới như nhớ ra mục đích của mình tới đây là để làm gì. Tôi đứng đó và làm theo như lời viên nữ điều trị viên này dặn, nhắm mắt và trong đầu liên tục nghĩ tới cái lúc mà tôi còn đang ở căn nhà bà Nga. Chỉ chưa đầy có mấy tích tắc, bỗng nhiên bên tai tôi là tiếng ù ù gió thổi giữ tờn. Ngay khi tôi vừa mở mắt ra thì ngay tức thì quang cảnh xung quanh đã thay đổi thành quang cảnh tại nhà bà Nga, nhưng chỉ có điều là cái căn nhà này nguyên vẹn, cứ như thể chưa từng có một vụ hỏa hoạn nào vậy. Tôi rướn người định bước tới thì bỗng có một cái cảm giác gì đó không phải. Tôi nhìn xuống thì thấy bản thân mình đã yên vị trên chiếc xe lăn như bình thường. Tôi chán nản dùng tay lăn xe tiến tới vào căn nhà, vừa tiến vào tôi vừa nhin quanh. Bất ngờ từ trong phía phòng bếp là tiếng nửa khóc nửa cười như điên dại của một đứa nhóc, và không lâu sau là xen lẫn cái tiếng chửi mắng thậm tệ của một người đàn bà:
- Thằng hãm tài, ăn mau!
Tôi nhanh tay hơn xoay bánh xe lao vào, trước mặt tôi là cảnh tượng một đứa bé bị bệnh tự kỉ dáng người gầy còm đang núp vào góc tường vừa cười vừa khóc. Thằng nhóc này lấy tay cố che đi cái cơ thể yếu ớt đang bị người con gái trẻ tuổi kia vừa nhéo vừa nhiếc mắng thậm tệ. Như không cầm lòng được trước cái cảnh tượng bất bình đó, tôi xoay xe lao vội tới phía người con gái kia, vừa lao tới tôi vừa hét lớn:
- Dừng tay!
Thế nhưng mà người con gái này như không nghe thấy tôi, cô ta vẫn cứ thế đưa tay cấu nhéo thằng bé một cách thậm tệ. Điên máu, tôi lao xe lại gần người con gái này, thế rồi tôi dùng hai tay giữ lấy một tay người con gái này lại rồi kéo mạnh cô ta hất văng ra, khiến cho cô gái này ngã lăn quay trên sàn nhà. Tôi tiến tới phía đứa nhóc bị tự kỉ mặt lo lăng hỏi:
- Em không sao chứ?
Đứa nhóc này vẫn nép vào góc tường vừa khóc vừa cười một cách điên dại. Còn đang ngồi đó nhìn đứa bé đáng thương, bất ngờ chiếc xe lăn của tôi bị nghiêng mạnh và đổ lật kềnh khiến tôi văng ra đập đầu thành tủ đứng cái “Cộp”. Tôi choáng váng ngước nhìn thì thấy một người đàn bá dáng hơi mập mặc bộ quần áo sộc xệch đang đứng đó nhìn tôi, trong tay bà ta là lăm lăm con dao phay còn đang dính một ít thịt. Tôi run rẩy cố chống tay dậy thì người đàn bà này cầm dao phay lao tới chặt mạnh vào chân tôi. Cứ ngỡ rằng tôi sẽ không hề cảm thấy đau đớn gì khi mà tôi đã bị liệt hoàn toàn hai chân, nào ngờ đâu cái tiếng “Phập” vừa vang lên, tôi có thể cảm nhận được cái lưỡi con dao lạnh buốt đang găm vào ống đồng của tôi. Máu cứ thế tuôn ra như mưa, và cái miệng tôi thì đang la hét toán loạn. Tôi cố với tay bò lổm cổm trên mặt đật như thể chạy chốn, thế nhưng người đàn bà mà tôi đoán là bà Nga này vẫn cứ thế cầm con dao mà băm chặt lên hai cái chân bại liện của tôi. Máu cứ thế văng tung tóe khắp cả căn phòng, từng cơn nhói đau buốt đến thấu xương cứ thế truyền tín hiệu lên não. Phải nói là cái cảm giác này đau đớn vô cùng, đau đến cái mức mà tôi phải gào trong nước mắt:
- Xin bà! Xin hãy dừng tay lại!
Thế nhưng mặc cho lời van xin thảm thiết của tôi, bà Nga vẫn cứ thế cầm con dao phay mà bổ xuống hai cái bàn chân có thể nói là đang dần nát bét của tôi.
… Quay trở lại hiện thực…
Nữ điều trị viên vẫn đang ngồi chú ý vào cái máy đo điện tầm đồ nào của Quang. Bất thì lình, đường điện tâm đồ não bỗng nhẩy loạn xạ. Nữ điều trị viên này có phần hốt hoảng, bà ta quay đầu lại nhìn Quang đang nằm trên giường, không biết từ lúc nào mà hai hàng nước mắt cậu ta tuôn trào trên má. Không lâu sau, toàn cơ thể Quang nằm trên giường bỗng rung lên bần bật, và những cái cơn rung người dữ dội đó đều phát ra từ hai cái chân bại liệt kia. Nữ điều trị viên này mặt tái mét, có vẻ như là bà ta đang thực sự lo ngại cho tình trạng của Quang. Đột nhiên toàn cơ thể Quang bỗng lên cơn co giật mạnh hơn nữa, miệng cậu bắt đầu chảy nước giãi, và rồi đột nhiên cả cơ thể của cậu ta lăn ra khỏi giường bệnh mà rung lên bần bật trên nền nhà. Quá sợ hãi, nữ điều trị viên lập tức lao vội ra ngoài gọi người cấp cứu.
… Quay trở lại với Quang…
Tôi cứ thế mà bò lồm cồm trên sàn nhà như một con sên, nước mắt nước miếng và cả nước mắt thì chảy đầm đìa trong sự đau đớn. Hai chân tôi thì có lẽ đã bị bà Nga băm nát, và bà ta đang chuyển dần những nhát chặt chém đó lên phần đùi và mông. Cứ nghĩ rằng cái cơn ác mộng này chỉ diễn ra đến đây là cùng, ai ngờ đâu không biết con gái bà Nga lúc nãy bị tôi kéo ngả nhẩy bổ từ đâu ra, trên tay cô ta là hai cái nĩa. Thế rồi cô ta nghiến răng cắm mạnh vào hai tay tôi đang cố lê lết kéo cả cái thân tàn phế lết trên nền nhà. Tôi thét lên cái tiếng thét đầy đau đớn, con gái bà Nga thì vẫn cúi người, hai tay giữ chặt hai cái nĩa đang cắm vào tay tôi thật chắc như thể không muốn tôi bò đi đâu vậy. Mặc cho khuôn mặt tôi thì đầy mồ hôi nước mắt và nước miếng thì trên mặt cô ta lại nhe hàm răng ra mà cười khoái trí. Những cơn đau đớn rụng rời cứ thế liên tục truyền tín hiệu lên não bộ của tôi cho tới một cái mức mà tôi không thể nào chịu đựng nổi nữa. Cứ như thể trong game, đột nhiên tôi hóa “chaos”. Tôi điên tiết nghiên răng lấy hết sức bình sinh mà giằng mạnh hai tay hất túc cả hai cái nĩa đang găm ở tay tôi ra. Nhanh như cắt, tôi rướn người với hai tay túm lấy tóc con gái bà Nga. Và rồi tôi bắt đầu giật mạnh tóc của cô ta và đập đầu cô tà xuống nền nhà ầm ầm, vừa đập tôi vừa gào lên:
- Cái đ*t con mẹ mày!
Tôi chỉ dừng tay cho đến khi mặt của con gái bà Nga đã ra bã. Bất ngờ tôi dùng chân với lên đá mạnh vào mặt bà Nga khiến bà ta rơi dao ngã bổ nhào. Nhanh như sóc, tôi đứng dậy bằng hai đôi chân mình, nhặt con dao phay lên thật nhanh. Thế rôi tôi tiến tới và vung dao lên giáng những nhát băm chặt chí tử lên đầu bà ta, vừa bổ con dao phay xuống tôi vừa hét:
- Đ*t! đ*t! đ*t!!!
Chăng bao lâu sau, cả căn phòng ăn đã vấy đầy máu, tôi cũng từ từ dừng tay khi mà nhận ra cái đầu bà Nga đã không còn gì để chặt chém nữa. Cánh tay tôi mỏi nhừ, tôi buông rơi con dao xuống nền nhà kêu “leng keng”. Đưa mắt nhìn thì thấy toàn thân mình là máu, nhất là đôi chân, tôi mừng rỡ khi thấy mặc dù hai chân tôi đã bị băm nát nhưng cuối cùng tôi cũng đã đứng được trên đôi chân mình. Tôi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như lâng lâng khi mà tôi tự nhủ “vậy là thoát kiếp tật nguyên rồi”.
Vữa nghĩ đến đây, bỗng nhiên cảnh vật xung quanh tôi như mờ dần đi và thay đổi hoàn toàn. Trước mắt tôi hiện ra là một căn buồng đẹp đẽ, một chiếc giường hình trái tim mầu đỏ, những ngọn nến lung linh và một bản nhạc êm đềm quyến rũ như đang xoa dịu tâm hồn tôi vậy. Và rồi điều còn khiến tôi mừng rỡ hơn nữa cả là Huệ bước vô phòng trong một bộ váy ngủ mỏng manh khiêu gợi, cơ thể của cô như thoát ẩn thoát hiện sau cái lớp vải mỏng manh đó vậy. Huệ chèo lên giường, cô ta nhìn tôi với một ánh mắt gợi tình và thèm khát, một tay Huệ thì bắt đầu tự sờ mó khắp cơ thể, một tay khác thì đưa ra ngoắc tôi lại và nói:
- Lại đây nào… anh yêu…
Tôi nhìn Huệ mà nước miếng cứ ứa ra, thế rồi tôi nuốt nước bọt cái “ực” và bắt đấu tiến lại, hai tay thì cứ thế chuẩn bị lột đồ, trong đầu tôi mừng rỡ “quất thôi”. Thế nhưng vừa mới tiến tới được đầu giường thì bất ngờ Huệ ngồi im lìm, còn chưa hết ngỡ ngàng thì bất ngờ trên cái cổ thanh mảnh quyến rũ của Huệ hiện ra một lằn đỏ. Tôi hỏi giọng lo lắng:
- Em làm sao thế?
Để đáp lại cho cái câu hỏi đó của tôi, bỗng nhiên cái đầu của Huệ lìa khỏi cổ lăn lông lốc trên giường, toàn thân cô đổ gục xuống, máu từ cổ bắt đầu tứa ra. Tôi đứng đó chết lặng người đi.
Chỉ mấy giây sau, một bóng người hiện rõ dần ra đứng trên giường. Người nằy mặc mộ bộ giáp sắt bọc vải, trên đầu được quấn khăn kín mít, miệng là tấm sắt bịt lại, chỉ lộ rõ có hai con mắt đỏ lừ. Trên tay người này là lăm lăm thanh kiếm dài sáng loáng còn đang vấy máu của Huệ. Tôi cứ đứng đó đực ra, trong đầu thì nghĩ “củ lạc giòn tan?”. Tên bịt mặt này đứng đó chĩa kiếm về phía tôi, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng rực lên. Lúc này thì cái giác quan thứ sau của tôi như phát dồ lên và nó truyền mệnh lệnh “chạy cái con mẹ mày ngay!”. Nhanh như cắt, tôi quay người và bắt đầu co giò lao ra ngoài cửa, thế nhưng tên bịt mặt này đã nhanh tay rút một con dao găm ở dưới tấm chắn vai ra và phi mạnh về phía tôi. Một cảm giác đau nhói phát ra từ đùi, tôi xoắn quẩy mà ngã lộn vòng vòng. Cứ như vậy toàn thân tôi xoay xoay vòng vòng trong cái không gian vô định, bốn bề hiện giờ chỉ còn là một mầu đen tối bao chùm.
Bình luận facebook