Chương 31:Vong Nữ Đơn Độc.
Biết rất rõ rằng địa điểm lần này khá là nguy hiểm khi mà vong quỷ nấp dưới gầm cầu này đã sát hại rất nhiều người, thêm vào đó là chính tay nó đã hạ gục cả một thầy pháp. Dù tôi không rõ rằng tên thầy pháp này là thầy thật hay thầy giả, thế nhưng mà tôi vẫn phải đề phòng và tìm thêm nhiều thông tin bên ngoài. Sau khi đã tìm hiểu thêm, tôi còn biết thêm được hai chi tiết khá là thú vị về cái vong quỷ và những người sống quanh vùng này. Điều thú vị thứ nhất đó là sở dĩ những người quanh vùng này thường gặp những phải những chuyện quái gở kì quặc xảy ra với gia đình họ là vì những vong hồn vất vưởng lộng hành. Theo như một số bài báo hay một số câu chuyện trên những trang web thì một số người dân sống tại đây trước kia đã từng tự mời thầy tà, hay như thầy phong ấn về để trấn yểm nhà vì họ tin rằng nhà mình bị tà ma quấy phá. Tuy rằng những người thầy này đã áp dụng nhiều cách như phong thủy, trấn yểm nhà, gọi hồn, vân vân. Thế nhưng kết quả vẫn là con số không, nhiều người thầy khi hết đường cứu giúp gia chủ thì chỉ lắc đầu mà thú thực rằng họ không còn cách nào để ngăn cản được vong hồn đang quậy phá cả. Thứ nhất là có rất nhiều vong hồn gây náo loạn, có thể nói là mỗi hôm lại có một vong khác, thứ hai là những vong hồn này không chịu nhận cúng lẽ hay như đàm phán, điều cuối cùng khá trầm trọng hơn đó là những người thầy này có linh cảm rằng giường như có mộtt thế lực bóng tối nào đó đứng đằng sau và kích động hay như thậm chí là điều khiển những vong hồn này làm loạn vậy.
Thế nhưng cái chi tiết về việc những vong hồn ở khu này gây náo loạn lại không thú vị bằng những câu chuyện về những người đã từng đến đây thờ cúng cái vong nữ kia. Bên cạnh đó, cái chi tiết thứ hai này lại chính là cái chi tiết mà tôi đang quan tâm, vì nó có liên quan tới cõi âm, cái thế giới bên kia của sự sống. Chẳng là có rất nhiều bài viết, những câu chuyện ma có thật được kể lại từ những người đi lễ vong nữ này. Theo như đặc điểm chung thì đa phần những người tới đây thờ cúng hầu hết chỉ xin một điều, đó là họ có thể gặp được người quá cố. Điều ngạc nhiên hơn nữa là có khá nhiều người sau khi đi lễ về thì tối nằm mơ đều thấy được những người quá cố hiện về để hỏi chuyện và giải quyết một số công việc. Bên cạnh đó, cũng có rất nhiều người lợi dụng cái cách này để gặp người nhà ở bên kia của sự sống mà hỏi về lô đề, và tất nhiên đã có người ăn lô ăn đề. Nhưng người này sau khi ăn lô đề thì tất nhiên là họ cũng không quên ơn mà hôm sau mang lễ lộc tới nhiều hơn nữa. Tuy nói là có thể gặp lại được người thân ở bên kia của sự sống, thế nhưng không phải ai cũng có thể gặp được, tôi đoán có lẽ là do lòng thành mà thôi. Nói là vậy nhưng trên thực tế thì đa phần những bài viết trên mạng như thế này cũng chỉ có thể tin được một nửa mà thôi vì tính xác thực không cao. Thêm vào đó, còn có khá nhiều câu hỏi xoay quanh cái vong nữ dưới gầm cầu này, liệu cô ta là thánh? Hay đơn thuần chỉ là một con quỷ? Nếu như đã nhận lễ và giúp những người tới cũng tế cho gặp lại người thân thì tại làm sao lại còn điều khiển vong hồn còn vất vưởng trên dương gian đi quậy phá người sống làm gì cơ chứ?
Hết suy nghĩ về cái vong nữ tại gầm cầu đó, tôi lại suy nghĩ về cái chi tiết mà vong quỷ này có thể giúp người sống gặp lại được người đã chết. Theo như sự hiểu biết và cái sự suy luận của một chuyên gia về vấn đề tâm linh như tôi thì cái vong nữ này chắc chắn có cách nào đó để đưa người âm về lại được với dương gian. Vì theo như tôi thấy thì việc vong quỷ này biến hóa khiến cho người sống gặp lại người âm trong mơ cũng chẳng khác gì cái việc mà mấy người lên đồng nhập hồn để người nhà nói chuyện với người chết cả. Cũng giống như những người lên đồng, con vong quỷ này chắc chắn có mối liên quan tới thế giới bên kia của sự sống, và nêu như khéo léo thì biết đâu tôi lại có thể một lần nữa bược được vào cái thế giới bên kia của sự sống. Mặc dù biết cái việc đàm phán với vong quỷ để nó giúp tôi đưa qua cõi âm là rất kho khăn và mong manh. Thế nhưng chỉ vì cái ý chí sôi sục mà tôi quyết tâm phải đối mặt với cái vong nữ này cho bằng được.
Như đã lên kế hoạch, sáng hôm đó tôi lên xe và chạy ngay ra cái cây cầu đó. Sau khi kiếm được một quán nước ven đường nhìn chéo vào cái miếu thờ dưới gầm cầu đó. Tôi gọi một cốc đá và làm chai coca, mắt thì nhìn không rời khỏi cái miếu. Do là mới có tầm mười giờ sáng, thế nên còn có khá nhiều người quỳ lạy ở đó dâng lễ mà cúi lạy xì xụp cầu xin. Tôi còn đang liếc mắt thăm dò thì ông bán nước hỏi:
- Cậu là phóng viên à?
Tôi quay ra nhìn ông bán nước lắc đầu nói:
- Không bác ạ.
Ông già này dít bi thuốc lào nói:
- Tôi thấy nãy giờ cậu cứ nhìn chằm chằm vào miếu cô nên nghĩ là cậu đang theo dõi để viết bài.
Tôi đáp:
- Dạ, thú thực với bác, cháu là nhà nghiên cứu tâm linh, tới đây để tìm hiểu thôi ạ.
Ông lão này cười lớn, một số người khác ngồi gần đó nghe tôi nói thì họ nhất loạt nhìn tôi, một cô em gái ghẹo:
- Nếu nói vậy thì anh có cách cứu mấy hộ dân sống quanh đây khỏi bị vong hồn phá đám không?
Bất ngờ một người đàn bà quát:
- Cỏn ranh! Mày nói linh tinh tối nay cô vật mày chết đó!
Cô em này im bặt, ông bán nước nhìn tôi hỏi:
- Thế cậu có biết gì về miếu cô không?
Tôi gật đầu đáp:
- Dạ, cháu có tìm hiểu qua. Hôm nay đến đây chỉ để xác thực thôi ạ.
Ông bán nước thở dài nói:
- Cho dù có làm sao đi chăng nữa, cho dù có là thần thánh hay như ma quỷ thì chỉ khổ người phàm như chúng ta mà thôi…
Tôi nhìn ông bán nước hỏi:
- Bác nói vậy không sợ cô phạt sao?
Ông lão cười khểnh nói:
- Phạt gì chứ? Vong hồn thì đêm nào tôi chả gặp, còn ốm đâu bệnh tật thì mãi rồi cũng sẽ có lúc khỏi mà thôi.
Tôi càng nghe ông bán nước này nói thì càng ngạc nhiên, chả nhẽ nào ông ta thực sự không sợ báng bổ hay sao? Ông bán nước này nhìn tôi hỏi:
- Nếu cậu có tìm hiểu nguồn gốc về miếu cô, thì cậu có biết trước đây đã từng có một thầy pháp tới đây để hóa giải chứ?
Tôi khẽ gật đầu đáp:
- Dạ, cháu có biết, chẳng phải ông ta đã tử nạn ngay tại trên cây cầu kia hay sao ạ?
Ông bán nước gật đầu nói:
- Đúng vậy, và chính tôi là người mời ông ta chứ ai.
Nghe đến đây thì tôi trố mắt như không tin vào mắt mình, chính cái ông già bán nước này là người đã mời vị thầy pháp đó về đây hay sao? Tôi tò mò hỏi thêm:
- Vậy … vậy bác kể rõ cho cháu nghe được không ạ?
Ông già bán nước ngậm ngùi buồn bã kể lại.
Chẳng là tầm hai ba năm sau, khi vụ án thương tâm xảy ra thì những người buốn bán ở khu trợ gần cầu này thường xuyên gặp phải những chuyện quái gở. Chẳng là chợ họp vào ba đợt, sáng sớm, trưa, và tối. Thế nên mà những người làm chợ thường phải dậy chuẩn bị từ rất sớm. Có nhiều người mỗi khi sáng sớm đi ngang qua cây cầu thì thường thấy bóng dáng một người con gái đứng ở bên thành cầu lúc thì vẫy tay gọi họ lại, lúc thì nhẩy từ trên cầu xuống dưới cứ liên tục như vậy. Nhiều người mới đầu không biết thì cứ tưởng là có người tự tử thật bèn quăng hết cả đồ đạc mà lao tới thành cầu. Thế nhưng khi họ tới nơi nhìn xuống dưới thì không hề thấy một bóng ai cả, mãi sau này thì người ta mới biết đó là oan hồn của người con gái này hiện về trêu ghẹo. Thế nhưng có lẽ mọi chuyện gần như tồi tệ hơn khi mà vong nữ này còn theo những người làm chợ về tới chợ. Thoạt đầu thì cũng không có gì nghiêm trọng lắm, chỉ là mấy người canh hàng buổi đêm ở chợ ngủ lại chuyên môn bị kéo chân, lật chăn, hay như là đẩy giường. Nhiều đêm hay như rạng sáng khi họ chuẩn bị hàng hóa thì thường thấy một người con vừa khóc thút thít vừa đi lại một mình. Mấy người dân ở trợ lúc đầu thấy thế cũng tội nghiệp cho vong hồn cô gái trẻ xấu số, thế nên họ chung tay làm một mâm cơm cúng thật thịnh soạn và cúng cho người con gái đó.
Quả nhiên sau cái lần cúng bái đó, người ta không còn thấy bóng dáng vong hồn người con gái đó luẩn quẩn ở chợ nữa. Bên cạnh đó, cả cái chợ nhỏ này như được vong nữ phù hộ hay sao mà bỗng nhiên trở nên tấp nập và nhộn nhịp hơn cả, khách tới nườm nượp và những người làm chợ ở đây chẳng mấy chốc mà ăn nên làm ra hơn bao giờ cả. Tiếng lành đồn xa, rất nhiều người làm ăn buôn bán từ nơi khác cũng tìm cách chen chân vô đây để làm ăn buôn bán, và trong số đó là một gia đình chuyên làm thịt chó và thịt mèo. Kể đến đây, bỗng nhiên ông già bán nước bỗng im bặt, vẻ mặt ông ta bỗng toát lên một cái vẻ gì đó man mác buồn. Thấy vậy tôi hỏi:
- Bác làm sao thế ạ?
Ông già lắc đầu xua tay:
- Không … không có gi…
Thế rồi ông già dít một hơi thuốc lào, tôi nôn nóng hỏi:
- Thế rồi sao nữa ạ, bác kể tiếp đi?
Ông già nhìn tôi nói thở dài nói:
- Con người quá ác độc, đến loài vật chung thành cũng đem ra làm thịt. cái ngày mà cái cửa hàng đó xuất hiện cũng chính là cái ngày mà vong nữ kia hóa thành quỷ.
Bình luận facebook