• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (1 Viewer)

  • [Lạnh Lẽo Cô Độc] Số phận an bài

phần 5: số phận an bài.

Đã không biết bao nhiêu ông, bao nhiêu bà thầy về, mà họ vẫn không làm cách nào để diệt, hay đánh tan hồn phách của Hứa Tiểu Lan cả. Chả là không lâu sau khi Hứa Tiểu Lan chết, người trong nhà kể cả Hứa Bổn Hòa thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy Hứa Tiểu Lan hiện về đòi mạng. Kinh hãi hơn là những âm thanh phát ra từ trong buồng nàng cứ như lúc nàng còn đang bị bệnh và bị giam cầm trong đó vậy. Người nhà Hứa Bổn Hòa sống trong căn biệt thự thì thi nhau đau ốm triền miên. Bởi cái lí do vậy mà Hứa Bổn Hòa đang đau đầu tìm cách diệt con gái mình. Nhớ có cái lần, Hứa Bổn Hòa đang ngồi ngoài sân uống rượu một mình. Chợt, một cơn gió lạnh thổi về, rồi thì ông ta nghe thấy có tiếng ai đó gọi tên mình ngay bên tai. Quay ngang quay dọc thì rõ ràng là chỉ có một mình mình ngồi ngoài sân. Chợt phía bên kia hồ nước, hiện ra một bóng người con gái áo trắng, cứ đứng đó nhìn ông chăm chú. Lúc này Hứa Bổn Hòa nửa tỉnh, nửa say, ông ta cố nheo mắt nhìn coi là ai, xong cất tiếng hỏi lớn:

- Đứa nào đứng đó đó?

Vẫn không tiếng trả lời, chợt Hứa Bổn Hòa như nhận ra Hứa Tiểu Lan, ông kinh hãi vì không ngờ rằng rồi cũng có ngày ông gặp được oan hồn của Hứa Tiểu Lan không chỉ trong mơ, mà còn ngoài đời thật. Tim ông đập nhanh, mặt bắt đầu lộ vẻ sợ hãi. Chợt cái oan hồn của Hứa Tiểu Lan tiến nhanh về phía Hứa Bổn Hoa, cái oan hồn này lướt thẳng qua hồ, tới gần trước mặt của Hứa Bổn Hoa thì cất tiếng nói:

- Hứa Bổn Hòa, tới giờ rồi.

Hứa Bổn Hòa đứng dậy, như phản xạ, đưa tay ra chặn lấy oan hồn Hứa Tiểu Lan, nhưng oan hồn đó chỉ đi lướt qua người Hứa Bổn Hòa tạo nên một luồng gió mạnh, làm ông ta ngã ngửa ra đằng sau. May cho Hứa Bổn Hoa số chưa tận, nên hôm đó chỉ ngã thôi chứ không sao cả. Nhưng mà cái việc oan hồn của Hứa Tiểu Lan đã có thể xô ngã được Hứa Bổn Hòa chứng tỏ một điều rằng, oán khí càng ngày càng nặng, đồng thời có lẽ cái ngày mà Hứa Bổn Hoa phải đền mạng cũng đã tới gần.

Nhưng rồi một hôm trưa nắng, có một vị sư tu hành đã đi ngang qua nhà Hứa Bổn Hòa ông ta gõ cửa và hóa duyên đồ chay. Lúc đầu người nhà của Hứa Bổn Hòa ra mở cửa và từ chối, đuổi ông ta đi. Hứa Bổn Hòa đi ra, nhìn thấy vị tu hành là một ông già, quần áo tuy có lấm lem bẩn thỉu, nhưng gương mặt thực sự phúc hậu, và giáng vẻ thì thanh cao lắm. Thấy vậy ông ta ra lệnh cho gia nhân mở cửa và tiếp đãi vị sư này. Hứa Bổn Hòa ngồi xuống nói chuyện về đạo lí làm người trong lúc vị tu hành đang dùng đồ chay. Chợt đang nói tới luật nhân quả, vị tu hành nói một câu:

- Theo bần tăng thấy, reo gió thì ắt gặt bão, điều này chắc hẳn thí chủ phải là người hiểu rõ nhất chứ.

Hứa Bổn Hòa nghe xong câu này thì rùng mình, ông ta nhìn chằm chằm vào vị tu hành và hỏi:

- Ý của ông là sao?

Vị tu hành lúc này đã ăn xong, ông ta lau miệng, chấp tay lậy mà nói:

- Mô Phật, việc mình làm chỉ có trong lòng mình là người hiểu rõ nhất thôi.

Càng nghe, Hứa Bổn Hòa càng có cảm giác như vị tu hành này đã biết tất cả mọi chuyện, Hứa Bổn Hòa có vẻ hơi sợ sệt. Vị tu hành nói tiếp:

- Tôi đi ngang qua nhà thí chủ, thấy trướng khí nặng nề, nên vô đây xin hóa duyên đồng thời hỏi coi sự tình thế nào.

Hứa Bổn Hoa nghe vậy, trong lòng mới nhẹ nhõm đi được một tí:

- Chả dám giấu gì ông, con gái tôi mới mất vì mắc bệnh phong cùi, hiện xác vẫn được để trong phòng, chưa dám mang đi chôn vì sợ bệnh sẽ lây lan ra khắp cả gia đình.

Vị sư thấy vậy mới hỏi lại:

- Mô Phật, thiện tai, thiện tai. Về bệnh lý thì bần tăng không rõ cho lắm, nhưng việc thi thể cứ để trong phòng mà không mang đi chôn, thì e rằng vong linh của người quá cố sẽ khó mà yên nghỉ được.

Hứa Bổn Hòa nghe xong thì như hiểu ra điều gì đó, ông ta nghĩ rằng biết đâu nếu đem cái xác con gái mình đi chôn thì mọi việc sẽ êm đẹp, vong hồn Hứa Tiểu Lan biết đâu sẽ đi an nghỉ. Nhưng nghĩ lại, Ông ta vẫn không muốn mang xác đi con gái mình đi làm an táng, vì sợ rằng để lâu ngày không chôn, giờ mà cho người vô thì e rằng sẽ lại có bệnh dịch khác lây lan. Hứa Bổn Hòa nheo mày suy nghĩ, thấy vậy, vị tu hành bèn nói thêm:

- Mô Phật, nếu thí chủ muốn, bần tăng có thể làm một lễ cầu siêu cho vong hồn con gái thí chủ, để hồn được yên nghỉ mà tiếp tục bước về cõi khác.

Hứa Bổn Hòa nghe vậy thì mừng như bắt được vàng, nhưng chợt ông ta lo ngại điều gì đó, nên hỏi lại:

- Liệu cách đó được sao?

Vì tu hành bèn nói:

- Mô Phật, bần tăng không dám hứa, chỉ biết hi vọng mà thôi.

Thấy cũng chả còn gì để mất, Hứa Bổn Hòa chấp thuận.

Ngày hôm sau, Hứa Bổn Hòa đã chuẩn bị đầy đủ bàn thờ, các đồ cúng, đồng thời mời thêm mấy vị sư nữa về phụ giúp cho vị tu hành làm lễ cầu siêu cho vong hồn của Hứa Tiểu Lan được yên nghỉ. Đồng thời, Hứa Bổn Hòa còn gọi tất cả mọi người trong nhà ra ngồi niệm kinh cùng. Đến đúng giờ lành, tiếng kinh siêu độ vang vọng khắp cả căn biệt thự của Hứa Bổn Hòa, đan xen vào là tiếng gõ mõ. Nhưng có điều lạ, đó là kho mọi người đọc kinh được một lúc, thì từng người một, như nghe được tiếng kinh bị dội lại, nghe xa xăm lắm… Nghe như tiếng một người con gái đang đọc kinh ngược trở lại. Thôi không xong rồi, Hứa Bổn Hòa càng lắng nghe càng rùng mình, cái giọng đọc kinh cầu siêu đó chính là của Hứa Tiểu Lan. Ngồi được hơn một tiếng, thì buổi lễ kết thúc. Tuy nhiên vị tu hành không nói một lời nào, chỉ lặng lẽ phụ giúp mọi người thu xếp mọi thứ. Đợi lúc mấy vị tu hành kia đã về hết, thì vị tu hành này mới ra về. Trước khi về, vị tu hành có xin phép được nói chuyện riêng với Hứa Bổn Hòa. Hứa Bổn Hòa đưa vị tu hành ra tới cổng, lúc này khi chỉ còn có hai người, vị tu hành hỏi Hứa Bổn Hòa:

- Bần tăng xin mạn phép hỏi, lúc nãy thí chủ có nghe thấy gì khi ngồi niệm kinh không?

Hứa Bổn Hòa lúc này mới hơi rùng mình, hóa ra không chỉ có mình ông ta nghe được tiếng Hứa Tiểu Lan đọc kinh văn, mà ngay cả vị tu hành. Hứa Bổn Hòa làm ra vẻ như không biết, bèn hỏi lại vị tu hành:

- Lúc này tôi chỉ có nghe thấy tiếng gõ mõ và tiếng mọi người tụng kinh mà thôi, chứ không nghe thấy gì hết nữa.

Vị tu hành chắp tay lại mà nói:

- Thiện tai, thiện tai. Chả lẽ thí chủ không nghe thấy tiếng kinh văn tụng niệm bị đánh văng lại về thế giới này hay sao.

Hứa Bổn Hòa lúc này thì thực sự sợ hãi, ông ta sợ hãi khi mà nghe thấy vị tu hành nói rằng kinh văn tụng niệm bị đánh văng lại, Hứa Bổn Hòa chưa kịp nói thêm gì thì vị tu hành đã nói thêm vào:

- Mô Phật. Bần tăng thiết nghĩ, việc kinh văn tụng niệm bị đánh văng trở lại chỉ có hai lí do. Một là vì ân oán quá nặng mà người này không chịu phục pháp kinh văn. Nên khi kinh văn tới được người này, thì bị đánh vọng trở lại. Hai, người này làm quá nhiều điều ác, nên khi chết đã bị đầy ngay vào ngã quỷ, oan hồn, mãi mãi không bao giờ được siêu thoát, cứ lởn vởn tại trần thế mà làm quỷ. Bần tăng không hiểu về lí do nào, nhưng một khi mà kinh văn đã bị đánh văng trở lại, thì bần tăng cũng hết cách mà thôi.

Nghe đến đây, Hứa Bổn Hòa quả thật là mặt cắt không còn một giọt máu, ông ta có cảm giác như toàn bộ cơ thể mình đổ gục xuống. Vị tu hành kia chào tạm biết và nói:

- Cám ơn thí chủ đã rộng lòng mà thiết đãi đồ chay, còn về việc kia, có lẽ bần tăng không giúp được gì cho thí chủ. Hi vọng có thể tìm được một người nào đó mà Phật pháp cao hơn bần tăng, hoặc là có thể hành thiện tích đức, biết đâu lại thay đổi được gì.

Nói đến đây vị tu hành cúi chào và bước đi, bỏ mặc Hứa Tiểu Hòa đứng đó nhìn theo với ánh mắt đầy thất vọng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom