Phần 9: là em đó sao?
Hôm sau, Jack và thông dịch viên tìm đến một ông lão sống cũng khá lâu trong vùng. Vừa ngồi xuống, Jack quay qua anh chàng thông dịch viên và nói:
- Tell this old man that I want to know about the house that I am living in right now, especially about Hua Bon Hoa’s daughter, Hua Tieu Lan. (Bảo ông lão này kể cho tôi nghe về căn nhà của Hứa Bổn Hòa, đặc biệt là con gái ông ta, Hứa Tiểu Lan).
Người thông dịch viên quay qua nói với ông lão. Ông lão liền kể mọi việc, kèm theo anh thông dịch viên phiên dịch ra tiếng Anh cùng lúc. Ông lão nói rằng Hứa Bổn Hòa gốc là Tầu xong sang miền Nam Việt Nam sinh sống. Lúc đầu thì nghèo lắm, phải bươn chải để kiếm sống, nhưng rồi gặp thời, cũng phất lên và không lâu sau đã trở thành một trong tứ đại địa chủ tại cái đất miền Nam này. Hứa Bổn Hòa có sinh hạ được một người con gái, tên là Hứa Tiểu Lan. Nói về người con gái này, thì tài sắc vẹn toàn nhưng có một kết cục bi thảm. Hứa Tiểu Lan nghe đồn có yêu một chàng trai nhà nghèo, nhưng nghe đâu Hứa Bổn Hòa cương quyết phản đối. Rồi thì số phận đen đủi đổ ập lên đầu cả nhà họ Hứa. Hứa Tiểu Lan mắc bệnh phong cùi, nghe đâu bị cha mình khóa lại, nhốt trong buồng vì sợ lây lan và cuối cùng phải chết trong một cái chết cô độc.
Nghe đến đây, Jack chỉ còn biết thở dài. Rồi ông lão còn nói thêm là nghe đâu Hứa Bổn Hòa còn không chôn con gái mình mà cứ khóa chặt cái xác đó trong buồng. Nghe thông dịch viên dịch đến đoạn đó, Jack mới há hốc mồm:
- Really, then where is her body now? (Thế xác của cô ấy hiện giờ ở đâu)?
Thông dịch viên quay ra hỏi ông lão, ông lão chỉ bảo không biết, cũng như cả nhà Hứa Bổn Hòa vậy, đột nhiên mất tích không để lại dấu vết gì. Rồi Jack chợt để ý ông lão nói cái gì đó mà khiến người thông dịch viên tỏ vẻ nghiêm nghị, và có vẻ như nói lại với ông lão giận dữ. Thấy mọi chuyện dường như đi vào bế tắc, Jack bảo thông dịch viên cáo từ ông lão, hai người ra về. Trên đường về, Jack quay qua hỏi thông dịch viên rằng đoạn cuối ông lão nói gì mà không dịch lại. Thông dịch viên lúc đầu nhất thiết không nói, mãi cho đến khi Jack lấy chức vị của mình là cấp trên ra lệnh cho thông dịch viên phải nói, anh ta mới kể rằng ông lão bảo người dân đồn rằng do Hứa Tiểu Lan chết cô độc quá, nên hồn luôn hiện về ám ảnh căn nhà đó. Nghe đến đây, Jack mới hơi rùng mình, vậy thì không còn lạ gì nữa, cái người con gái đó chính là Hứa Tiểu Lan, và cái khuôn mặt lở loét có lẽ là lúc nàng mắc bệnh phong cùi. Rồi Jack và người thông dịch viên rời khỏi quán nước ra về.
Chiều hôm đó, Jack đi gặp người cha xứ được cử sang cùng lính Mỹ để truyền giáo. Vừa gặp cha tại nhà thờ Jack vội nói:
- Father, I have something that I really need your help (Thưa cha, con có việc muốn nhờ cha giúp đỡ).
Cha sứ mời Jack ngồi, Jack tường thuật lại câu chuyện về căn nhà của mình đang ở, chuyện về gia đình họ Hứa, rồi chuyện Jack gặp được oan hồn Hứa Tiểu Lan như thế nào. Người cha xứ nghe Jack nói liền bảo rằng không có chuyện oan hồn người chết, đó là do quỷ Satan biến thành để trêu ghẹo, xong ông đưa cho Jack một cây thánh giá, một cuốn kinh thánh, và một lọ nước thánh. Bảo Jack về hãy đọc kinh, treo thánh giá lên, và nếu gặp quỷ Satan cứ vẩy nước này là quỷ sẽ bỏ chạy. Jack đành nghe theo, nhưung trong lòng đã có phần nào nghi hoặc rằng tất cả sẽ chỉ là vô dụng. Đêm đó, Jack nằm đọc kinh thánh rất khuya, chàng treo cây thánh giá và để lọ nước thánh đầu giường. Đang đọc, chợt gió ở đâu thổi vào phòng lạnh thấu xương, Jack nghĩ quái lạ, miền Nam thì lấy đâu ra gió lạnh mà thổi về cơ chứ. Chợt Jack ngừng đọc kinh thánh, lắng tai nghe như có tiếng bước chân nhè nhẹ lên cầu thang. Anh ta nằm im nín thở, tiếng bước chân gần lắm rồi. Tiếng bước chân dừng lại ngay tại cửa buồng của Jack, Jack với tay cầm lọ nước thánh mở nắp chuẩn bị tật. Chợt cái cánh cửa buồng được Jack khép lại khẽ khẽ mở ra, Jack kinh hãi khi nhìn thấy người con gái mặc đầm đen xóa tóc đang đứng ở cửa, Jack vội vẩy nước thánh về phía đó. Cái bóng biến mất, Jack bắt đầu đổ mồ hôi, chàng bắt đầu cảm thấy ớn lạnh. Jack với tay cầm cây thánh giá, một tay cầm nước thánh đi gần lại chỗ cánh cửa, Jack thò đầu ra nhìn, dưới nhà không biết ai lại mở đèn sáng trưng. Jack đáng định bước xuống, chợt có một ai đó vỗ vai, Jack quay lại sau lưng. Jack kinh hãi khi thấy người đứng sau là cái bóng đen lúc nãy, quá sợ hãi Jack ném cả hai thứ về phía đó rồi chạy xuống dưới nhà. Đứng bên cái piano, Jack thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Chợt cái nắp đàn piano bật mở, khiến Jack giật bắn mình. Rồi những bàn phím trên cây đàn piano các phím tự bấm, lại phát lên bản nhạc hôm nào. Jack đứng đó một lúc, rồi anh ta như hiểu ra điều gì đó. Lấy can đảm, Jack ngồi vào cái ghế trước cây đàn, chợt cây đàn im bặt. Jack bắt đầu đặt bàn tay mình lên và chơi lại bản nhạc đó, Jack nhắm mắt, các ngón tay vẫn nhảy múa trên phim đàn. Jack lắc lư người theo tiếng nhạc, và chàng thì thầm nói:
- I know how lonely you are, too sad that I can’t do anything for you. So let us talk to each other through the sweet sound (Tôi biết cô cô đơn như thế nào, và tôi rất buồn vì không thể làm gì cho cô, thôi thì chúng ta hãy nói chuyện với nhau qua tiếng nhạc du dương vậy).
Jack như chìm đắm vào tiếng nhạc. Chợt cái cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng bắt đầu xuất hiện, rồi cái cảm giác như có ai đó đang ngồi bên mình càng khiến Jack rờn rợn. Rồi Jack hé mở mắt, ngồi bên Jack đây chính là người con gái mặc đầm đen. Kinh hãi hơn là khuôn mặt và hai cánh tay của cô ta lở loét nhìn rất đáng sợ. Jack thấy vậy chợt rùng mình, dừng tiếng đàn, nhưng rồi chàng ta lấy bình tĩnh lại thật nhanh, tiếp tục bản nhạc đó, chàng ta lại nhắm mắt lại và nói với Hứa Tiểu Lan.
- I know behind the ugliness, is a beautiful and talented girl. I know that you are truly beautiful, and so other people. They will always remember you as a gorgeous flower (Tôi biết rằng đằng sau sự xấu xí kia, là một cô gái xinh đẹp và tài năng. Tôi biết rằng cô thực sự xinh đẹp, và những người khác cũng vậy. Họ sẽ luôn nhớ tới cô như một đóa hoa lộng lẫy).
Nói đến đây, Jack hé mắt nhìn thì không còn cô gái xấu xí nữa, mà là một Hứa Tiểu Lan xinh đẹp như ngày nào đang ngồi kế anh, chỉ có điều với một khuôn mặt vô cảm. Jack liền mở hết mắt và ngắm đóa hoa tuyệt sắc đang ngồi cạnh mình rồi chợt, Jack chơi một bản nhạc tình yêu, chàng quay qua và bắt đầu cất tiếng hát của mình:
- When I first saw you… i already knew you are the one… the one that make my heart warm… the one that stay in my arm forever… (Khi anh lần đầu nhìn thấy em… anh đã biết ngay rằng em là của anh… em là người sưởi ấm trái tim anh… em sẽ luôn luôn trong vòng tay anh…)
Tiếng nhạc và tiếng đàn cứ vang vọng, bất chợt, trên khuôn mặt Hứa Tiểu Lan đã nở một nụ cười nho nhỏ. Rồi một giọt lệ tuôn rơi trên gò má trắng trẻo của nàng. Jack nhìn thấy cảnh tượng này thì rung động trong lòng, rồi anh ta như nhận ra rằng, mình đã yêu người con gái này thật rồi, một người con gái ma, Hứa Tiểu Lan.
Bình luận facebook