Phần 11: Vẫn luôn nghĩ tới anh.
Cuối cùng, Jack đã đưa ra một lựa chọn mà có người ngoài nhìn vào có thể thấy anh ta là một người điên khùng và ngu ngốc, nhưng đối với những người thiên về tình cảm thì lại thấy quyết định của anh ta là đúng. Jack đã lên gặp ban lãnh đạo cấp trên, anh ta khước từ lời đề nghị về nghỉ phép, với lí do rằng cuộc chiến đang đến lúc căng thẳng, và cấp dưới còn có anh. Nghe được những lời này, ban lãnh đọa cấp trên vô cùng cảm phục Jack, họ tuyên bố sẽ tăng quân hàm cho anh. Nhưng nào đâu ai có thể ngờ được, anh ta quyết định ở lại chỉ vì một người con gái, đúng hơn là muốn ở bên cạnh vong hồn của một người con gái mà anh thầm yêu, đó là Hứa Tiểu Lan.
Thời gian thấm thoát trôi qua, đã mấy năm rồi, và biến cố chiến tranh Đông Dương đang đi vào đoạn gây cấn. Có lẽ cái thời kỳ của quân Mỹ đóng cứ tại miền Nam đã hết, Quân đội của Việt Nam cứ rậm rịch mang quân tiến đánh vào miền Nam, nhằm đánh bật Mỹ hoàn toàn khỏi Việt Nam. Nói về Jack, tính lại thì anh ta đã ở trên chiến trường Việt Nam này mười mấy năm rồi còn gì, đã chứng kiến hết những khổ đau, hủy diệt. Nhìn Jack bây giờ đã già đi rất nhiều, nhưng có lẽ chính bản thân Jack cũng không nhận ra điều đó. Cũng may mắn cho Jack, là anh luôn có một người bạn ở bên, hay nói đúng ra anh ta cói đó là một thiên sứ của cõi khác, được phái đến để bảo vệ anh ta. Jack giờ nói tiếng Việt đã thuần thục lắm rồi, nhiều đêm anh ta thường ngồi tâm sự với Hứa Tiểu Lan mỗi khi nàng hiện về. Jack kể cho Hứa Tiểu Lan rất nhiều điều, anh ta nhớ bố mẹ đang ở Mỹ. Rồi anh ta nghĩ đến đồng đội, mỗi lần nhìn thấy bạn bè mình bị thương sau mỗi trận đánh, nằm trong bệnh viện gào thét, rên rỉ, mà tim Jack nhói đau. Hay như những đồng đội đã ngã xuống tại cái chiến trường thảm khốc này, họ chết mà chỉ có được một cái bao ni lông, không người thân ở bên để nhìn mặt lần cuối, đó là còn chưa kể đến những người chết ngay tại chiến trường mà không mang được xác về. Jack nhiều lúc đã hoài nghi lại cuộc chiến tranh tại Việt Nam này. Nhiều khi nghĩ tới những người dân thường Việt Nam bị nghi là có liên quan, hay bao che cho Việt Cộng bị lính Mỹ tra tấn, có khi là giết thẳng tay. Jack quay qua nhìn oan hồn Hứa Tiểu Lan đang ngồi cạnh anh ta mà nói:
- Nhiều khi, Tôi tự hỏi bản thân mình. Tại sao con người có thể giết lẫn nhau một cách dễ dàng như vậy? Chỉ vì lý tưởng khác nhau, mà con người ta nhẫn tâm giết bao nhiêu mạng người để thực hiện được cái lý tưởng đó…
Nói rồi Jack bắt đầu khóc, anh ta không khóc thành lời đâu, chỉ là những giọt nước mắt đã lăn trên má anh ta lúc nào không hay. Jack lại nói:
- Tôi không hiểu rồi những người lính kia, khi họ trở về Hoa Kỳ, họ tự hào về điều gì? Họ tự hào vì đã hết lòng phục vụ Tổ quốc? Họ tự hào về cái huy chương, về cái bộ đồng phục mà họ đang mặc? Họ tự hào vì được mang tiếng là anh dũng, là vào sinh ra tử? Hay đơn giản, họ từ hào vì là kẻ chiến thắng số phận? Tự hào vì là những kể còn sống sót sau chiến tranh? Tự hào vì họ chưa tới số, chưa tới lúc chết?
Jack lau nước mắt, anh ta nhìn ra phía cửa sổ, nơi trăng sáng vằng vặc trên cái bầu trời đêm đen không mây kia mà nói:
- Thế còn họ? Những người ngã xuống? Ai sẽ khen ngợi họ đây? Họ nhận được gì hay chỉ là những lời nói qua loa? Một miếng đá lạnh lẽo có khắc tên họ với dòng chữ hết lòng vì Tổ quốc? Những bông hồng liệu có đủ cho họ? Chỉ có vậy thôi ư?
Cứ như vậy, Jack tâm sự rất nhiều điều với Hứa Tiểu Lan, oan hồn nàng thì cứ ở bên, dường như đang lắng nghe những ưu tư của anh. Khuôn mặt nàng lúc này cũng có thoáng chút nét buồn, như cũng thấu hiểu cho những suy tư của Jack.
Điện khẩn báo cáo có dấu hiệu hoạt động của lính Việt Cộng tại một ngôi chùa nhỏ nằm cách trung tâm Sài Gòn hơn năm mươi dặm. Jack và một số binh lính khác được điều đi để điều tra tình hình. Đến nơi, Jack thấy đây là một ngôi chùa cổ kính. Một số người lính đang đi lục lọi khắp nơi, một số khác đang lôi hết cả tăng ni, Phật tử ra sân để quản lý và tra hỏi. Jack đi một vòng quanh ngôi chùa, anh ta dừng lại trước một phòng có nhiều hốc nhỏ trên tường, trong mỗi hốc để một bức ảnh và một hũ bé. Jack có nghiên cứu về Phật giáo, và anh ta hiểu ảnh và hũ nhỏ đựng tro được đặt trên chùa để mong Phật tổ phù hộ vong hồn những người này. Jack đi một vòng xung quanh nhìn hết các bức hình, một số hũ có hình, còn một số thì không. Chợt, Jack đứng sững lại, như không còn tin vào mắt mình. Jack với tay cầm một bức ảnh xuống, thật không thể tin nổi, người trong ảnh đó chính là người con gái mà hàng đêm Jack vẫn gặp, Hứa Tiểu Lan. Jack cầm tấm ảnh ra đứng trước mặt các tăng ni Phật tử ngồi ngoài sân, anh ta giơ ảnh lên và hỏi:
- Ai trong bức hình này?
Tất cả các vị tăng ni, Phật tử đều sợ hãi, không ai nói lên lời. Chỉ duy có một vị sư già là ra vể ung dung thư thái. Nhà sư này đứng lên chấp tay và nói:
- Mô Phật, tất cả đều là duyên số. Thí chủ chắc hẳn phải biết người này rõ hơn ai hết chứ.
Một tên lính đứng đằng sau, chĩa súng vô đầu nhà sư và quát lớn:
- Sit down, old monk (Sư già, ngồi xuống)!
Jack liền quát lại người lính:
- Let him be (Mặc ông ta)!
Rồi Jack mời ông sư vào trong chùa nói chuyện. Khi đã vào trong căn buồng để tro, Jack chắp tay cúi chào nhà sư và nói:
- Cho tôi hỏi, ông cũng biết cô gái này?
Nhà sư cười và đáp:
- Có ai là không biết Hứa Tiểu Lan, một cô gái xinh đẹp nhưng xấu số.
Jack nghe xong mừng rỡ, vội hỏi:
- Thế ông có biết gì thêm về cô ấy nữa không?
Nha sư lúc này mới bắt đầu kể rõ cái ngày mà Hứa Bổn Hòa mang ảnh và tro lên chùa xin phép được để trên này. Từ ngày để ảnh trên này, oan hồn Hứa Tiểu Lan vẫn thưởng hiện về và ngồi nghe giáo huấn, giảng kinh của vị sư này. Tuy nói yêu ma không thể đứng ở cổng chùa chiền, nói gì đến vào tận trong. Nhưng vì Hứa Tiểu Lan chỉ là một vong hồn lầm đường lạc lối, bị oán hận làm mù quáng. Rồi nhà sư kể cho Jack nghe chuyện của nhà họ Hứa. Ông nói là giờ đây Hứa Tiểu Lan rất muốn được đi siêu thoát luân hồi, nhưng không thể. Thỉnh thoảng hàng đêm, vẫn hiện về đây nghe kinh, giảng đạo để hi vọng được an nghỉ mà bước tiếp, nhưng xem ra là không thể. Nghe đến đây, Jack thở dài:
- Thật là đáng thương cho số phận của nàng.
Nhà sư này mới chấp tay lại và nói:
- Thiện tai, thiện tai. Hứa thí chủ có kể cho tôi nghe về anh, không ngờ hôm nay mới được gặp mặt.
Jack nghe xong thì hững hờ, Anh giục nhà sư kể rõ hơn. Nhà sư bảo rằng hồi Jack mới hiện về, Hứa Tiểu Lan cố tìm mọi cách dọa nạt, và đuổi anh đi. Nhưng mãi sau này, nàng có cảm giác như anh là một người tốt thực sự, nên dần dần đã làm quen và trò chuyện với Jack qua tiếng dàn. Nàng rất cảm động vì có được Jack làm người bạn, suốt bao năm lạnh lẽo, cô độc cuối cùng cũng tìm được một người bạn tri kỉ. Nhưng tiếc thay kiếp này không thành, nàng hi vọng kiếp sau có thể gặp lại anh để trả hết duyên. Rồi nhà sư bảo Jack đã tâm sự rất nhiều điều với Hứa Tiểu Lan, và nàng rất thương Jack, nghĩ rằng Jack đáng lý phải tiếp tục học đại học, chứ nơi chiến trường này không dành cho những người trọng tình cảm như Jack. Nghe đến đây, Jack nước mắt đã tuôn rơi. Nhà sư còn nói thêm rằng để cám ơn tình cảm Jack đã dành cho Hứa Tiểu Lan, nàng đã không ít lần chết thay cho chàng. Jack nghe xong thì không hiểu cho lắm, nhà sư mới nói rõ ra rằng mỗi khi Jack gặp khó khăn hay ngoài chiến trường, oan hồn Hứa Tiểu Lan đã gánh hộ đạn cho chàng, và mỗi lần như vậy, hồn vía sẽ tan đi một ít, và rồi cứ như vậy, cho đến khi hồn vía bị đánh tan biến đi, sẽ không còn Hứa Tiểu Lan nữa, nàng sẽ vĩnh viễn không được luân hồi. Nghe đến đây Jack quỳ xuống mà khóc. Nhà sư chỉ biết chắp tay vào mà niệm Phật. Jack không ngờ vì mình mà Hứa Tiểu Lan đã chịu nhiều đau khổ, cố lau đi hàng nước mắt, Jack hỏi nhà sư:
- Xin hỏi ông, làm sao để giúp cho Hứa Tiểu Lan được siêu thoát khỏi kiếp này?
Nhà sư cầm bàn tay phải của Jack lên coi một lúc, rồi ông nói:
- Mọi việc là ở thí chủ mà ra cả, thí chủ cũng sẽ chính là người siêu thoát cho Hứa Tiểu Lan.
Đang định hỏi thêm, chợt một tên lính lao vào báo đã tìm ra một kho vũ khí, đạn dược và một kho lương thực ngay phía dưới bức tượng Phật tổ. Nghe vậy Jack liền chạy lại, thì đúng thật, đây là dấu hiệu cho thấy, chùa này là nơi ẩn nấp của quân Việt Cộng. Còn đang phân vân, chưa biết xử lý thế nào, vì đúng ra nếu phát hiện ổ hoạt động của quân Việt Cộng là phải phá và đốt hết, còn những người ở đó phải bắt về tra khảo mà Jack thì thực sự không muốn. Chợt nhà sư nói:
- Thiện tai, thiện tai. Thí chủ à, hồi đầu là ngạn. Chiến tranh rồi sẽ hết, người Việt Nam rồi sẽ dành lại được đất nước mà thôi. Tại sao không dừng ngay khi còn có thể?
May là chỉ có Jack hiểu được tiếng Việt, Jack quay qua nhìn nhà sư mắt bối rối và nói:
- Tôi muốn lắm chứ, nhưng tôi không phải là người điều khiển cuộc chiến này…
Nói rồi Jack quay qua hỏi tên lính Mỹ kia:
- Anyone else know about this (Còn ai biết về việc này nữa không)?
Tên lính kia đáp:
- No, sir. (Không, thưa sếp).
Thế rồi Jack ra lệnh cho tên này giữ kín mọi chuyện, khi cả ba người ra đến sân. Jack ra lệnh cho toàn bộ quân rút lui vì không có gì cả. Tên lính lúc nãy thấy vậy, vội chạy lên thì thầm:
- But sir… how can we fall back… (Thưa chỉ hủy… sao lại thu quân…)?
Jack quay qua nói:
- This is an order. You better keep your mouth shut about the supply. (Đó là mệnh lệnh, và cấm mày nói lung tung về cái kho lương thực, vũ khí).
Tên lính có vẻ không phục, nhưng đành nghe theo. Jack và toàn bộ binh lính rút về Sài Gòn, trên tay anh ta còn cầm bức ảnh của Hứa Tiểu Lan, và câu hỏi trong đầu, làm sao để giúp nàng siêu thoát.
Bình luận facebook