• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (1 Viewer)

  • [Lạnh Lẽo Cô Độc] Trả hết nợ này cho em

Sau cái lần khám xét ở ngôi chùa về, Hứa Tiểu Lan không còn hiện về với Jack mọi đêm nữa. Jack nhớ nàng lắm, và luôn tự hỏi không biết nàng ở đâu. Jack cầm ảnh nàng lên, mà trong lòng buồn bã khôn nguôi, Jack sợ là hồn phách của Hứa Tiểu Lan đã bị đánh tan đi như lời nhà sư nói, sợ rằng chính Jack đã hại nàng. Và cứ với cái ý nghĩ đó, Jack bao đêm nhung nhớ oan hồn Hứa Tiểu Lan, chàng đánh đàn hàng đêm nhưng mãi mà không thấy nàng đâu. Tiếng đàn du dương vẫn cất lên hàng đêm, riêng chỉ có bốn bề im lặng và không thấy bóng dáng nàng đâu.

Thật không may cho Jack, tên lính hôm nào mà chàng bắt giữ im lặng, cuối cùng đã mật báo lên cấp trên về vụ việc hôm đi khám xét ngôi chùa. Giờ người ta nghi cho Jack là kẻ nằm vùng, bị Việt Cộng mua chuộc. Jack bị giữ tại nhà riêng, và có người quản lý hai tư trên hai tư giờ. jack cũng chả quan tâm lắm, vì trong lòng anh giờ chỉ còn nhớ tới Hứa Tiểu Lan, và không biết nàng ở đâu. Mấy hôm sau, có thư từ bên trên gửi xuống, nói sẽ đưa Jack về Mỹ để điều tra thêm, đồng thời sẽ điều một người khác vào thay thế, và đảm nhiệm chức vụ của Jack bây giờ. Đọc lá thư đó, mà Jack cũng chẳng để tâm. Chợt chàng nhìn thấy chứ “thế chỗ”. Một tia ý nghĩ chợt hiện lên đầu anh, tại sao chàng không chết ở chiến trường, để mà thế chỗ cho Hứa Tiểu Lan. Nhưng vấn đề là anh đang bị giam lỏng tại nhà riêng, thì làm sao ra chiến trường để mà hy sinh được chứ. Chàng nghĩ đi nghĩ lại mãi, cuối cùng một ý nghĩ đã nảy lên trong đầu anh, đó là tự sát. Jack tin rằng nếu mình tự sát ở nhà riêng, thì hồn mình và hồn Hứa Tiểu Lan, và anh sẽ nói là đã tự sát, để thế chỗ cho nàng. Jack nghĩ vậy, vì chàng biết một khi đã bị nghi ngờ là bán nước, thì án nhẹ nhất là tù chung thân, mà chưa kể vụ việc kia là có thật, và cấp trên đang sai người lục soát lại ngôi chùa đó. Cho nên, dù có sống mà chịu tù tội thì thà chết đi còn hơn. Tối hôm sau, Jack viết một bức thư để trên bàn cho bố mẹ, rồi anh thắt một cuộn dây thừng tính treo cổ. Trước khi đá đổ ghế, chàng nói lời cuối trong nước mắt:

- Con xin lỗi bố mẹ, Hứa Tiểu Lan, anh sẽ gặp em sớm thôi.

Rồi chàng đá đổ ghế, kì lạ thay, sợi dây thừng chỉ dữ được có 5 giây là đứt lìa. Jack ngã xuống đất sõng soài mà không hiểu vì sao. Sợi dây thừng này còn tốt thì làm sao mà đứt được cơ chứ. Rồi lần khác, Jack lấy một mảnh kính vỡ do anh đập cái gương ra, cầm lên cứa vào cổ tay. Nhưng lần này còn kinh dị hơn, máu cứ chảy, nhưng Jack không hề hấn gì. Cảm thấy quả là quái lạ, anh cuối cùng đã lấy ra khẩu súng giấu dưới giường, cầm chĩa nòng lên ngang đầu. Jack nắm mắt nghiến răng siết cò. Một tiếng “tạch” vang lên, chàng bóp cò lại nhiều lần, nhưng lạ thay, súng không nổ. Kiểm tra thử thì sáu viên đạn rõ ràng là còn nguyên, súng hơn thế nữa lại còn tốt. Anh kiểm tra kĩ đạn thì thấy chúng đã ướt hết như kiểu bị ngâm nước lâu ngày. Jack vứt súng với vả thất vọng, chợt chàng như hiểu ra rằng, thì ra Hứa Tiểu Lan vẫn luôn ở bên chàng, vẫn luôn bảo vệ anh. Nghĩ đến đây, Jack nước mắt tuôn rơi, anh ôm mặt khóc, rồi chàng gào lên trong căn phòng ngủ:

- Sao không để anh chết đi?!

Sau cái lần đó, có nhiều lần khác Jack thử tự sát nhưng đều không thành… lần cuối Jack uống một nắm thuốc ngủ. Kết cục là được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Trong mơ màng, Jack thấy Hứa Tiểu Lan ngày nào hiện về, đứng trước mặt anh. Jack chạy tới ôm chầm lấy nàng, chàng òa khóc mà nói:

- Em có sao không? Em làm anh lo quá?

Hứa Tiểu Lan đứng đó, giọng nhỏ nhẹ đáp:

- Anh à, cám ơn tình cảm mà anh dành cho em. Cũng chính vì thế mà em không thể để anh chết được đâu.

Jack còn đang định hỏi thêm thì Hứa Tiểu Lan như bị một lực hút vô tình, tuột khỏi vòng tay của Jack mà lùi lại mãi. Jack chạy theo trong nước mắt gọi tên nàng. Jack từ từ mở mắt, một dòng nước mắt tuôn rơi, chàng đã chở lại với cái cõi sống. Nằm đây mà hình ảnh, và tiếng Hứa Tiểu Lan vẫn vang vảng đâu đây. Jack vô cùng thất vọng, chàng chỉ biết nằm đó mà ôm mặt khóc.

Cuối năm 1974, quân Mỹ tại miền Nam thực sự gặp nhiều khó khăn khi mà nhưng anh bộ đội Cụ Hồ, được gửi từ miền Bắc vào đánh càng ngày càng tợn. Diễn biến trong Nam bây giờ thực sự hỗn độn, khi mà người ủy nhiệm cầm quyền của lính Mỹ là tổng thống Ngô Đình Diệm đẫ có dấu hiệu thoái hóa, và suy đồi. Ngoài đánh vào, trong hỗn loạn, thì chỉ có thể nói cái ngày mà đất nước Việt Nam hợp thành một, và Mỹ bị đánh bật khỏi Việt Nam sẽ là không xa.

Nói về Jack, có lẽ giờ chết của anh ta cũng đã tới. Nhớ cái tối hôm đó, lính Việt Cộng đánh vào khu nhà của Jack. Người thương vô số, trong đó có cả Jack. Jack chạy khỏi nhà và bị một viên đạn vào đùi. Anh cố chạy, nhưng xem ra lính Mỹ chưa tới kịp để chi viện, chỉ còn Jack chạy dưới làn đạn. Chợt như nhận ra đây là cơ hội cuối cùng của mình, Jack quay người chạy lại phía những đồng đội bị thương và đưa họ vào chỗ an toàn. Lại một lần nữa, một viên đạn găm thẳng vào lưng, Jack tê liệt nằm đó. Quân Việt Cộng đã tới gần, Jack cố bò tới vươn tay móc quả lừu đạn khói của người đồng đội đã nằm bên anh ra, và giơ lên ra hiệu như sắp ném một quả lừu đạn nổ. Thấy vậy, lính Việt Cộng ra lệnh cho anh hạ xuống nếu không sẽ bắn. Chợt ngay lúc này đây, Jack thấy bóng Hứa Tiểu Lan Hiện ra trước mặt mình, Vẻ mặt nàng có nét buồn bã và lắc đầu ra hiệu cho Jack như đừng làm vậy. Một viên đạn xuyên qua cái bóng của Hứa Tiểu Lan cắm thẳng vào đầu Jack, nhưng lạ thay, viên đạn cho chỉ cảm vào trán Jack tạo nên một vết xước rồi rơi xuống đất. Jack như hiểu ra rằng, nếu Hứa Tiểu Lan còn đứng trước mình như thế này, thì anh ta sẽ không thể nào chết được, mà người chết chính là oan hồn Hứa Tiểu Lan. Jack tháo ngòi, ném thẳng quả lừu đạn về phía, lính Việt Cộng, khói mù mịt. Rồi anh ta nhìn vào Hứa Tiểu Lan mà hét lên trong nước mắt:

- Sao không để anh chết đi?! Tại sao?!

Chợt, lính chi viện của Mỹ đã kéo tới. Họ nhận ra thấy có người đang nằm đó mà la lối bằng tiếng Việt, nhận ra đó là giọng của Jack, sợ chàng đang kêu lính Việt Cộng tới cứu. Tên chỉ huy liền ra lệnh thủ tiêu Jack. Một loạt súng nã thẳng về phía Jack. Một vài viên đạn xuyên từ lưng anh vào đến tim. Chỉ thấy Jack ộc máu tươi, rồi cuối cùng một viên đạn xuyên qua đầu, văng thẳng vào bóng Hứa Tiểu Lan. Hứa Tiểu Lan đứng đó như không tin vào mắt mình, còn Jack thì chỉ mỉm cười và nói lời cuối cùng:

- Số trời đã định, đến lúc anh đi rồi.

Nối lời cuối cùng rồi Jack nằm gục xuống, đôi mắt mở to, nhưng miệng vẫn mỉm cười. Hứa Tiểu Lan Đứng đó, nàng đã nhỏ lệ, rồi nàng hét lên kinh hãi. Tiếng hét nghe inh tai và vang vọng, khiến cho binh lính hai bên phải buông súng, mà bịt tai lại vì không biết tiếng động thảm thiết đó từ đâu phát ra.

Thế rồi hồn Hứa Tiểu Lan và hồn Jack cùng hiện về và gặp nhau bên cạnh cây đàn piano ở phòng khách. Jack đứng ở cửa, chàng đã nhìn thấy Hứa Tiểu Lan đang đợi anh từ lúc nào. Hồn Jack tuôn rơi nước mắt, chạy lại ôm Hứa Tiểu Lan thật chặt, và cũng là lần đầu tiên, Hứa Tiều Lan đã vòng tay lại ôm anh. Hai người đứng đó ôm nhau thật chặt, rồi Jack buông Hứa Tiểu Lan ra mà nói:

- Em đi luân hồi đi, hãy để anh thế chỗ cho em.

Nghe xong câu này, Hứa Tiểu Lan chố mắt ra mà hỏi:

- Anh…

Jack mìm cười đáp:

- Anh đã có lời thề trước khi chết, anh thề sẽ thế chỗ cho em trước khi chết, để em mãi mãi không còn lầm đường lạc bước nữa. Có một người nữa đang đợi em đấy.

Hứa Tiểu Lan đang định nói thêm, thì chợt phán quan đại nhân và hai tên quỷ sai đã hiện lên và nói:

- Hứa Tiểu Lan, đã đến giờ rồi, mau theo chúng tôi về Âm Phủ.

Hứa Tiểu Lan quay lại, nhìn Jack nước mắt lưng tròng, rồi nàng nói:

- Kiếp này em không trả đủ ân tình cho anh, em xin hẹn anh kiếp sau. Kiếp sau không được thì kiếp sau nữa…

Nói rồi thì bóng của cả bốn người mờ dần, chỉ còn lại hồn Jack đứng đó, chàng ra hiệu hôn gió một cái rồi nói:

- Chào em, tình yêu của tôi.

Cái đêm hôm đó, căn nhà họ Hứa tự dưng phát ra bản nhạc bằng đàn piano vang vọng mà du dương. Rồi nhiều đêm cũng vậy, khiến cho lính Mỹ canh nhà vô cùng sợ hãi, cuối cùng chúng phải đem đốt bỏ cây đàn đi vì tin là có quỷ nhập vào đó.

Khi xuống đến Âm Phủ, Hứa Tiểu Lan đứng trước mặt Diêm Vương, nghe phán quan tuyên đọc phán từ:

- Hứa Tiểu Lan, chết ngày … tháng … năm. Là một cô gái tài sắc vẹn toàn, làm con gái của một phú hộ giàu có. Chỉ có điều, kiếp trước làm một người vợ xinh đẹp, lấy phải người chồng độc ác. Bị hành hạ quá nhiều, mà dẫn tới việc giết chồng rồi tự sát. Kiếp này phải trả đủ nợ, mắc bệnh phong cùi mà chết. Do lòng còn đầy oán hận, mà hồn bị lầm đường lạc lối, tuy là đã chết, mà còn vất vưởng ở nhân gian. Vào ngày… tháng… năm, được một viên lính trẻ, tên là Jack…, thương tình, nguyện chết để mà thế chỗ, chịu mọi ai oán, mãi lầm đường lạc lối, mà để hồn kẹt lại nhân gian, mãi mãi không bao giờ đầu thai, luân hồi. Nay sách có ghi, kiếp sau, Hứa Tiểu Lan kiếp sau sẽ được đầu thai làm một người con gái, sinh ra trong một gia đình trung lưu. Vẫn giữ nguyên tài sắc vẹn toàn, vì giờ đã trả đủ nợ, và kiếp này cũng là một người hiền lành, nhân hậu. Sống đến năm hai mươi tư tuổi thì cưới được một người chồng có chức quyền cao, hai người mãi mãi hạnh phúc.

Đọc xong, phán quan quay ra hỏi:

- Nhà ngươi còn gì để hỏi không?

Hứa Tiểu Lan nước mắt vẫn lưng chòng khi nghe phán quan đọc về số phận của Jack, rồi chợt nàng như nhớ ra Tống Ngọc Thư. Hứa Tiểu Lan vội cúi xuống, vái lạy phán quan mà nói:

- Xin phán quan cho biết, oan hồn của Tống Ngọc Thư đang ở đâu?

Phan quan vội ra hiệu cho quỷ sai dẫn một người ra. Hứa Tiểu Lan như không tin vào mắt mình, nàng òa khóc khi nhìn thấy Tống Ngọc Thư. Tông Ngọc Thư nhìn thấy Hứa Tiểu Lan thì vô cùng mừng rỡ chạy lại ôm nàng. Hai người cùng khóc òa lên. Diêm Vương lên tiếng:

- Hắn đáng lẽ đã đi đầu thai làm người, nhưng vì tình cảm với ngươi chưa dứt, nên đã nguyện ở lại âm tòa địa phủ, chịu mọi khổ đau dằn vặt, để đợi ngày nhà người xuống đây, cùng nhau đi đầu thai.

Nói đên đây, Hứa Tiểu Lan nhìn Tống Ngọc Thư lòng đầy ân tình. Tống Ngọc Thư nâng mặt Hứa Tiểu Lan lên:

- Có lẽ, kiếp sau mình cũng không thành đôi rồi, anh đã từ bỏ tất cả mọi việc tốt đẹp. Để đợi em ở đây, nếu kiếp sau ta không thành đôi, thì hẹn em kiếp sau nữa nhé, vì anh sẽ mãi mãi yêu em. Xin lỗi em rất nhiều.

Nói đên đây Hứa Tiểu Lan gục đầu vào người Tống Ngọc Thư mà khóc còn to hơn. Tống Ngọc thư chỉ còn biết ôm nàng vào lòng, không biết nói gì hơn. Không biết phải đến bao nhiêu kiếp nữa, thì đôi uyên ương này mới thực sự là của nhau. Chợt lúc này đây Diêm Vương mới lên tiếng:

- Địa Tạng Hoàng đã có nói với ta, ngã Phật từ bi. Nhà ngươi kiếp sau sẽ được giữ nguyên như ban đầu. Và người mà Hứa Tiểu Lan lấy làm chồng sau này sẽ chính là người.

Nghe đến đây, cả hai người mừng rỡ, mà quay ra cúi lạy tạ ơn Diêm Vương, rồi tạ ơn cả Địa Tạng Hoàng. Rồi Diêm Vương nói:

- Thôi, đến giờ rồi, hai người hãy đi luân hồi đi.

Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư cúi lạy Diêm Vương lần cuối, cả hai nắm tay nhau quay bước. CHợt Hứa Tiểu Lan quay lại cúi đầu và nói:

- Tôi còn có một việc xin Diêm Vương cho toại.

Diêm Vương cất tiếng hỏi:

- Nhà người còn có chuyện gì?

Hứa Tiểu Lan đáp:

- Thỉnh cầu Diêm Vương, cho tôi giữ một lại một chút kí ức về căn nhà này, cho tôi được hàng ngày quay lại đó. Mỗi ngày đặt ở đó một bông hoa hồng, để chứng tỏ lòng biết ơn của tôi với Jack.

Diêm Vương ngẫm nghĩ một lúc, rồi phán:

- Cho nhà người được toại nguyện.

Hứa Tiểu Lan mừng rỡ đáp:

- Đa tạ Diêm Vương.

Thế rồi xuân lại về, 30 tháng 4 năm 1975 là cái cột mốc đánh dấu cho cái sự hợp nhất làm một của đất nước Việt Nam. Chiến tranh qua đi, hòa bình trở lại. Nhưng thử hỏi, có mấy ai biết được cái câu chuyện tình bi đát, mà cũng đầy cảm động này, hay nói cách khác, sự thật về truyền thuyết con ma nhà họ Hứa cơ chứ? Dinh thự của nhà họ Hứa không hiểu sao vẫn còn có thể đứng vững qua bao nhiều làn đạn bom. Hiện giờ được làm một tòa nhà bảo tàng để người dân tham quan và chiêm ngưỡng. Có một điều, không ít lần mà khách tham quan, hay như nhân viên bảo vệ ở đó nhìn thấy bóng một người con gái, thoát ẩn thoát hiện ở căn nhà đó. Nhiều người nói rằng, đó là oan hồn của Hứa Tiểu Lan, mãi mãi không được siêu thoát, mà luôn hiện hữu ám lấy căn nhà này. Nhưng kì thực, đó lại là linh hồn người lính Mỹ hôm nào, Jack. Linh hồn Jack đã hiện hình thành Hứa Tiểu Lan, lởn vởn trong căn biệt thự để người đời luôn nhớ về nàng. Vậy, kiếp sau của Hứa Tiểu Lan là ai? Không một ai biết. Chỉ có điều lạ là, bỗng một ngày nọ, có một cô gái trẻ xinh xắn, mặc bộ quần áo đen đến tham quan viện bảo tàng. Cô gái này lần nào đến cũng đứng bên cây đàn piano ở phòng khách rất lâu, nhiều người hỏi lí do là tại sao, cô chỉ bảo là cây đàn piano mang lại cho cô ta một cái cảm giác đầm ấm, thân quen. Rồi mỗi lúc ra về, cô ta đặt một bông hồng trắng lên cây đàn đó, như để tưởng nhở một ai đó, hay một mối tình cũng nên. Cứ mãi như vậy, rồi sau này cô gái đó trở thành một nghệ sĩ piano nổi tiếng Việt Nam, bản nhạc làm cô nổi tiếng chính là bản nhạc ngày nào của Jack chơi tặng cô, cái bản nhạc du dương khiến người nghe liên tưởng đến một chuyện tình đầy cảm động. Khi được hỏi ai viết bản nhạc này, cô gái chỉ thật thà đáp rằng, không biết lí do vì sao, mà từ khi biết chơi đàn, cô đã đánh được bản nhạc này thuần thục rồi. Cô gái đó sau khi nổi tiếng, vẫn không quên đến thăm bảo tàng đó, vẫn đứng bên cạnh cây đàn piano, và như mọi khi… vẫn một bồng hồng trắng đặt trên cây đàn. Nghe đâu cái bản nhạc nổi tiếng đó được cô đặt tên là “Always in my hearts” có thể hiểu là “Mãi trong tim em”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom