Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13
Hắn và cô cùng bị ép hôn.
Trớ trêu thay, hắn lại là thầy giáo của cô. Từ ngày bước vào trường, ấn tượng về nhau của cả hai đã không tốt.
Cô luôn nằm trong danh sách phạt của hắn. Với hắn, cô chỉ là một học trò chưa hiểu sự đời, ngổ ngáo, không lễ phép.
Còn cô, hắn chỉ là tên nông cạn. Là kẻ hình thức, thù dai.
Trước sức ép của cả hai bên hắn và cô không thể từ chối. Họ về cùng một nhà sau một đám cưới nhỏ bé.
Điều đầu tiên khi về nhà là phân chia phòng.
Đêm tân hôn không lãng mãn, không hoa hồng rượu vang, không cảm xúc, không yêu thương.
Sống chung với nhau hơn 3 tháng, hắn và cô hầu như không nói chuyện với nhau quá 2 câu.
Sáng sớm, hắn dậy sớm tự nấu ăn cho mình rồi đến trường trước. Cô dậy muộn đành ra quán mua đồ rồi vội vã đến trường.
Với họ vợ chồng chỉ là trên giấy tờ, giữa họ không tồn tại thứ gọi là tình yêu.
Ở trường, cô ngày càng trở nên thậm tệ trong mắt hắn khi cô liên tục bỏ tiết của hắn.
Không những vậy, cô còn được "vinh danh" với tội đánh nhau. Hắn tức giận, đề nghị phạt cô hình phạt cao nhất là đình chỉ.
Cô liếc hắn, lạnh lùng quay đi. Cao giọng hứng chịu mọi tội lỗi thay cho mấy bạn của cô.
Về nhà, hắn đẩy mạnh cô ngã sõng soài, mặt nhăn lại quát:
-Cô là con gái hay con trai, sĩ diện của cô để đâu. Nếu mai này, người ta biết cô là vợ tôi, thì mặt mũi tôi để đâu.
Cô im lặng, chống tay đứng dậy, lặng lẽ bỏ đi. Nộ khí bốc lên, hắn giật mạnh tay cô lại xô ngã cô vào sô pha, hắn mở cặp cô, lôi sách vở ném thẳng vào cô.
-Cô đi học làm gì, loại như cô chỉ làm xấu mặt cái từ "học sinh".
"XOẢNG"
Vật nhỏ trong hộp cặp rơi xuống vỡ vụn. Chiếc dây chuyền có hình trái tim bằng thuỷ tinh chạm khắc tinh tế.
Cô nhìn từng mảnh vỡ tung toé trên sàn, mắt vô hồn, xen lẫn tuyệt vọng.
Hắn thấy cô bất thường thì chột dạ vì mình quá nóng nảy. Hắn không hề muốn nặng lời như vậy nhưng cô luôn chọc giận hắn.
Cô quỳ xuống sàn, lết đến gần chiếc vòng bị vỡ, đôi tay run run chạm vào.
Nước mắt như vỡ bờ tràn ra, ánh mắt toát lên vẻ vô vọng, không tia hi vọng, vừa bi thương vừa đau đớn.
Một trận khó chịu trào lên họng cô, từng đợt ho khan đầy máu cứ dồn dập xảy xa. Một tay bụm miệng, một tay ôm chặt ngực mình. Cơn đau bắt đầu hành hạ cô.
Hắn thấy cô ho ra máu, mặt xanh lại, bế cô ra xe tới viện.
Nằm trên xe đẩy, hơi thở cô lúc dồn dập, lúc đứt đoạn, máu tràn từ khoé miệng ngày một nhiều.
Hắn chạy theo, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang bấu vào hắn. Giờ đây, trước mắt hắn không phải là cô bé ngỗ nghịch nữa mà là một cô gái yếu ớt cần hắn bao bọc.
Thân thể cô khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu. Bạn cô không biết từ đâu hốt hoảng chạy tới bệnh viện. Nhìn thấy hắn, nắm tay chặt kiềm chế, xót xa lên án:
-Thầy thật nhẫn tâm.
Hắn nhìn họ, muốn nói gì đó rồi lại cụp mắt cúi đầu.
Cánh cửa mở ra, một anh bác sĩ bước tới hai người bạn của cô.
Lắc đầu đầy bất lực:
-Lần này sẽ rất khó khăn đó.
Hắn không hiểu đi theo họ vào phòng. Hắn thấy cô nằm đó, miệng mấp máy trong nước mắt:
-Vỡ rồi, vỡ mất rồi....Tất cả đều chấm hết...
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Trớ trêu thay, hắn lại là thầy giáo của cô. Từ ngày bước vào trường, ấn tượng về nhau của cả hai đã không tốt.
Cô luôn nằm trong danh sách phạt của hắn. Với hắn, cô chỉ là một học trò chưa hiểu sự đời, ngổ ngáo, không lễ phép.
Còn cô, hắn chỉ là tên nông cạn. Là kẻ hình thức, thù dai.
Trước sức ép của cả hai bên hắn và cô không thể từ chối. Họ về cùng một nhà sau một đám cưới nhỏ bé.
Điều đầu tiên khi về nhà là phân chia phòng.
Đêm tân hôn không lãng mãn, không hoa hồng rượu vang, không cảm xúc, không yêu thương.
Sống chung với nhau hơn 3 tháng, hắn và cô hầu như không nói chuyện với nhau quá 2 câu.
Sáng sớm, hắn dậy sớm tự nấu ăn cho mình rồi đến trường trước. Cô dậy muộn đành ra quán mua đồ rồi vội vã đến trường.
Với họ vợ chồng chỉ là trên giấy tờ, giữa họ không tồn tại thứ gọi là tình yêu.
Ở trường, cô ngày càng trở nên thậm tệ trong mắt hắn khi cô liên tục bỏ tiết của hắn.
Không những vậy, cô còn được "vinh danh" với tội đánh nhau. Hắn tức giận, đề nghị phạt cô hình phạt cao nhất là đình chỉ.
Cô liếc hắn, lạnh lùng quay đi. Cao giọng hứng chịu mọi tội lỗi thay cho mấy bạn của cô.
Về nhà, hắn đẩy mạnh cô ngã sõng soài, mặt nhăn lại quát:
-Cô là con gái hay con trai, sĩ diện của cô để đâu. Nếu mai này, người ta biết cô là vợ tôi, thì mặt mũi tôi để đâu.
Cô im lặng, chống tay đứng dậy, lặng lẽ bỏ đi. Nộ khí bốc lên, hắn giật mạnh tay cô lại xô ngã cô vào sô pha, hắn mở cặp cô, lôi sách vở ném thẳng vào cô.
-Cô đi học làm gì, loại như cô chỉ làm xấu mặt cái từ "học sinh".
"XOẢNG"
Vật nhỏ trong hộp cặp rơi xuống vỡ vụn. Chiếc dây chuyền có hình trái tim bằng thuỷ tinh chạm khắc tinh tế.
Cô nhìn từng mảnh vỡ tung toé trên sàn, mắt vô hồn, xen lẫn tuyệt vọng.
Hắn thấy cô bất thường thì chột dạ vì mình quá nóng nảy. Hắn không hề muốn nặng lời như vậy nhưng cô luôn chọc giận hắn.
Cô quỳ xuống sàn, lết đến gần chiếc vòng bị vỡ, đôi tay run run chạm vào.
Nước mắt như vỡ bờ tràn ra, ánh mắt toát lên vẻ vô vọng, không tia hi vọng, vừa bi thương vừa đau đớn.
Một trận khó chịu trào lên họng cô, từng đợt ho khan đầy máu cứ dồn dập xảy xa. Một tay bụm miệng, một tay ôm chặt ngực mình. Cơn đau bắt đầu hành hạ cô.
Hắn thấy cô ho ra máu, mặt xanh lại, bế cô ra xe tới viện.
Nằm trên xe đẩy, hơi thở cô lúc dồn dập, lúc đứt đoạn, máu tràn từ khoé miệng ngày một nhiều.
Hắn chạy theo, tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé đang bấu vào hắn. Giờ đây, trước mắt hắn không phải là cô bé ngỗ nghịch nữa mà là một cô gái yếu ớt cần hắn bao bọc.
Thân thể cô khuất sau cánh cửa phòng cấp cứu. Bạn cô không biết từ đâu hốt hoảng chạy tới bệnh viện. Nhìn thấy hắn, nắm tay chặt kiềm chế, xót xa lên án:
-Thầy thật nhẫn tâm.
Hắn nhìn họ, muốn nói gì đó rồi lại cụp mắt cúi đầu.
Cánh cửa mở ra, một anh bác sĩ bước tới hai người bạn của cô.
Lắc đầu đầy bất lực:
-Lần này sẽ rất khó khăn đó.
Hắn không hiểu đi theo họ vào phòng. Hắn thấy cô nằm đó, miệng mấp máy trong nước mắt:
-Vỡ rồi, vỡ mất rồi....Tất cả đều chấm hết...
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook