Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11
- Vẫn Khinh, Vẫn Khinh...đừng chạy nữa, sẽ ngã đó.
Nàng quay mặt cứ thế chạy nhanh về phía trước. Hắn đuổi theo phía sau, đưa tay cố với, bắt lấy nàng nhưng không thể.
Nàng cứ thế chạy, chạy cho đến khi cùng hắn lạc vào vùng thảo nguyên rộng lớn. Hắn thấy nàng hoà vào đám người đang nhảy múa, len qua họ từ từ vụt mất.
- VẪN KHINH...
Hắn hét lên, bật dậy. Khuôn mặt thảng thốt, trán đẫm mồ hôi, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nhắm lại, tay đưa tới xoa xoa hai bên thái dương.
***
Bộ lạc phía Nam.
Thiếu nữ ngồi trên xích đu, mỉm cười rạng rỡ, miệng nhẩm theo lời hát, cái đầu lắc qua lắc lại, thích thú dõi theo nghi lễ ăn mừng vụ mùa.
Hai chân đung đưa, đôi mắt trong trẻo, nàng ngồi ẩn mình phía sau đám người dự lễ, bên ngoài thảo nguyên.
Năm nay vụ mùa bội thu, thiên thời địa lợi, tộc trưởng đích thân cho mời chư hầu, khách quý tứ phương tới tham dự.
Trong đám người đó, có một ánh mắt sắc bén, thâm trầm lại khó hiểu luôn chăm chú tới thiếu nữ trên xích đu kia. Bất chợt trên môi người đó xuất hiện ý cười.
Thiếu nữ trên xích đu, chống cằm, vô cùng bất mãn:
- Luôn luôn là phần chào hỏi nhiều hơn, nhảy múa đang hay mà.
Nàng đứng dậy, phủi phủi váy, xoay người đi về phía sau. Nàng ngước mắt lên bầu trời xẩm xẩm tối, lấp lánh vì sao, buổi tối nơi đây thật đẹp. Nàng bước một bước, tâm tình khởi sắc, đầu nghiêng nghiêng, tận hưởng không khí trong lành này. Cảm giác có ai đó theo mình, thiếu nữ im lặng bước vài bước, rồi thình lình quay người về sau, nhảy lên ôm chầm lấy người đó, trêu chọc:
- Không phải huynh đang bị đám mỹ nam đó giữ chân sao?
Nhưng ngay lập tức, nàng sững sờ, hốt hoảng buông người đó ra, vô thức lùi lại vài bước, khuôn mặt cúi cúi né tránh.
- Không phải tên tộc trưởng đó nên nàng thất vọng sao?
Nam nhân âm trầm, theo dõi từng biểu cảm trên gương mặt nàng, ánh lên vài tia xót xa khổ sở.
Nàng không trả lời mà quay người, dồn sức chạy. Nam nhân không buông tha, ra lệnh:
- Đứng lại. Vẫn Khinh nàng đứng lại cho trẫm.
Nàng dường như không nghe thấy, thục mạng chạy. Hắn hướng tới chọn một con ngựa nhảy lên, thúc ngựa chạy. Không mất bao lâu đã đuổi kịp, hắn nghiêng người sang một bên, một tay giữ cương, một tay vòng xuống ngang hông, nhấc bổng nàng lên ngồi đối mặt với hắn trên yên ngựa.
Nàng kháng cự, hét lớn:
- Buông ra. Ngươi buông ta ra.
Hắn cúi xuống bịt cái miệng ồn ào của nàng bằng nụ hôn. Một tay đưa ra sau gáy, ép không cho nàng trốn tránh.
Hắn cho ngựa chậm lại, cứ thế trên yên ngựa hôn nàng. Đến khi nàng đỏ mặt, thở dốc, khó chịu mà yên tĩnh, hắn mới từ từ luyến tiếc rời khỏi đôi môi xinh xắn ấy.
Nàng vô lực, ra sức hô hấp, dựa vào ngực hắn làm điểm tựa. Hắn không hành động gì nữa, đưa cánh tay nhàn rỗi ra sau lưng nàng, kéo nàng vào trong dạ, cằm tựa trên đầu nàng, thư thái tiến về phía bìa rừng.
Nàng ngoại trừ im lặng, cũng không kháng cự nữa. Bởi nàng biết hành động đó là vô nghĩa.
Dừng ở căn lều trong rừng, hắn đỡ nàng xuống, ôm lấy gương mặt nàng, thâm tình lẫn xót xa:
- Vì sao không chịu về bên ta?
Nàng nhíu mày né tránh, gương mặt bị hắn giữ, không thể quay đi đành rời ánh mắt ra chỗ khác, né cái nhìn khác lạ của hắn.
Nhưng hắn nào dễ dàng tha cho nàng, hắn nghiêng đầu, ép nàng nhìn thẳng vào mình, cương quyết:
- Mau về với trẫm.
Nàng tròn mắt, đẩy mạnh hắn ra.
- Ta không muốn.
Trong lòng nổi lên cơn đau nhói, khổ sở, nhìn thấy nàng khước từ mình hắn ngoài thất vọng và đau đớn đều là tự dằn vặt bản thân. Nhìn thấy nàng vừa rồi còn vui vẻ, hoạt bát, mà giờ nhìn thấy mình lại né tránh, buồn bã, kháng cự, hắn không hề muốn như vậy.
- Ngươi mau đem ta trở về.
Khuôn mặt tuấn lãnh bỗng đen lại, đem nàng kéo vào trong dạ, cường quyền:
- Về bên cái tên tộc trưởng đó sao, tình nguyện theo hắn sao.
Đúng, hắn ghen, hắn giận. Nàng cư nhiên như vậy tình nguyện?
Nàng đẩy hắn nhưng không được, cúi mặt, như nhắc nhở: "Là người đem ta tặng cho huynh ấy."
Hắn cứng người. Cái cảm giác sợ hãi ngày nào lại ùa về, khiến hắn khẩn trương, ôm trọn lấy nàng, khít khao giữ chặt:
- Ta xin lỗi, xin lỗi nàng. Đừng xa trẫm nữa, trẫm thật sự sợ mất nàng lắm rồi. Cái hoàng cung trống vắng ấy thật giống như địa ngục. Vẫn Khinh về bên trẫm.
Đầu hắn rúc vào cổ nàng cọ cọ, tha thiết cầu xin nàng. Nàng run lên từng đợt, khoé mắt ươn ướt, kìm nén không nổi cảm xúc. Bàn tay đặt trên người hắn buông thõng, mặc kệ hắn trên người nàng, nước mắt dọc theo chảy xuống. Đôi mắt đau đớn cùng tuyệt vọng.
Phát hiện vai mình ẩm ướt, Hiên Viên Triệt, vội vàng buông ra xem xét. Hắn kinh hãi khi phát hiện sự đau đớn cùng cực đó của nàng.
Vươn tay muốn chạm vào gương mặt ấy, lại rơi vào khoảng không. Nàng lùi lại, ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng.
- Người muốn thiếp phải làm gì nữa? - hai tay đan vào nhau, bấm móng vào da thịt mình để kìm nén.- ngài muốn thiếp biến mất, thiếp đã biến mất. Giờ lại kêu thiếp về bên chàng, đừng như vậy mà, thiếp mệt lắm, đau lắm, sắp không chịu được nữa rồi. Người buông thiếp ra đi, đưa thiếp trở về thảo nguyên đi.
Đau xót nhưng không thể làm gì được. Nếu không phải tại hắn tàn nhẫn, tuyệt tình, nàng sẽ không khổ như vậy. Đôi mắt đầy nước mắt kia như vạn mũi xuyên tâm.
Hắn đi tới, cầm lấy tay nàng, rút con dao găm trong người ra, đặt vào tay nàng. Nàng ngừng khóc, kinh ngạc khó hiểu nhìn hắn.
- Chàng muốn làm gì?
Hắn không nói, kéo tay cầm con dao kề sát cổ mình, một lực ấn mạnh. Nàng kinh hãi, kéo mạnh tay mình lại ngăn cản hành động của hắn, nhưng trên cổ vết đỏ dần hiện ra.
Nàng ném con dao trong tay xuống, vội vàng nhón chân xem xét vết thương. Đau lòng, thương xót.
- Chàng điên rồi.
Hắn nắm lấy tay nàng bao bọc trong tay mình, thâm tình nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu:
- Hôm nay một nàng theo trẫm về, một tự tay giết chết ta.
Nàng trợn trừng mắt, phản kháng. Hắn điên thật rồi, lại như vậy ép buộc nàng lựa chọn.
- Buông nàng ấy ra.
Tiếng nói xen thở dốc phát ra. Cùng lúc, bóng người từ đâu đó lao tới kéo cổ tay nàng lôi về phía mình.
Hai nam nhân cùng siết chặt thiếu nữ ở giữa, ánh mắt sắc lạnh nhìn nhau, quyết không buông tay.
***
Ở một góc cũng trong khu vực ấy, một nơi quan sát được mọi chuyện diễn ra.
Từ Lãnh ôm Mộc Khinh trên cây.
- Chúng ta nên giúp ai đây.
Từ Lãnh hôn lên môi Mộc Khinh nói:
- Để xem tên nào cho chúng ta lợi đó.
Nàng bĩu bĩu môi, tên hám tài. Không biết mai sau hắn có vì tiền tài mà bán nàng đi không.
P/s: Ồ, mối tình tay ba. Theo ai, ai theo, đợi chương 4 nhá, #thần công suất quá, 1360 chữ.
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Nàng quay mặt cứ thế chạy nhanh về phía trước. Hắn đuổi theo phía sau, đưa tay cố với, bắt lấy nàng nhưng không thể.
Nàng cứ thế chạy, chạy cho đến khi cùng hắn lạc vào vùng thảo nguyên rộng lớn. Hắn thấy nàng hoà vào đám người đang nhảy múa, len qua họ từ từ vụt mất.
- VẪN KHINH...
Hắn hét lên, bật dậy. Khuôn mặt thảng thốt, trán đẫm mồ hôi, ánh mắt phức tạp, chậm rãi nhắm lại, tay đưa tới xoa xoa hai bên thái dương.
***
Bộ lạc phía Nam.
Thiếu nữ ngồi trên xích đu, mỉm cười rạng rỡ, miệng nhẩm theo lời hát, cái đầu lắc qua lắc lại, thích thú dõi theo nghi lễ ăn mừng vụ mùa.
Hai chân đung đưa, đôi mắt trong trẻo, nàng ngồi ẩn mình phía sau đám người dự lễ, bên ngoài thảo nguyên.
Năm nay vụ mùa bội thu, thiên thời địa lợi, tộc trưởng đích thân cho mời chư hầu, khách quý tứ phương tới tham dự.
Trong đám người đó, có một ánh mắt sắc bén, thâm trầm lại khó hiểu luôn chăm chú tới thiếu nữ trên xích đu kia. Bất chợt trên môi người đó xuất hiện ý cười.
Thiếu nữ trên xích đu, chống cằm, vô cùng bất mãn:
- Luôn luôn là phần chào hỏi nhiều hơn, nhảy múa đang hay mà.
Nàng đứng dậy, phủi phủi váy, xoay người đi về phía sau. Nàng ngước mắt lên bầu trời xẩm xẩm tối, lấp lánh vì sao, buổi tối nơi đây thật đẹp. Nàng bước một bước, tâm tình khởi sắc, đầu nghiêng nghiêng, tận hưởng không khí trong lành này. Cảm giác có ai đó theo mình, thiếu nữ im lặng bước vài bước, rồi thình lình quay người về sau, nhảy lên ôm chầm lấy người đó, trêu chọc:
- Không phải huynh đang bị đám mỹ nam đó giữ chân sao?
Nhưng ngay lập tức, nàng sững sờ, hốt hoảng buông người đó ra, vô thức lùi lại vài bước, khuôn mặt cúi cúi né tránh.
- Không phải tên tộc trưởng đó nên nàng thất vọng sao?
Nam nhân âm trầm, theo dõi từng biểu cảm trên gương mặt nàng, ánh lên vài tia xót xa khổ sở.
Nàng không trả lời mà quay người, dồn sức chạy. Nam nhân không buông tha, ra lệnh:
- Đứng lại. Vẫn Khinh nàng đứng lại cho trẫm.
Nàng dường như không nghe thấy, thục mạng chạy. Hắn hướng tới chọn một con ngựa nhảy lên, thúc ngựa chạy. Không mất bao lâu đã đuổi kịp, hắn nghiêng người sang một bên, một tay giữ cương, một tay vòng xuống ngang hông, nhấc bổng nàng lên ngồi đối mặt với hắn trên yên ngựa.
Nàng kháng cự, hét lớn:
- Buông ra. Ngươi buông ta ra.
Hắn cúi xuống bịt cái miệng ồn ào của nàng bằng nụ hôn. Một tay đưa ra sau gáy, ép không cho nàng trốn tránh.
Hắn cho ngựa chậm lại, cứ thế trên yên ngựa hôn nàng. Đến khi nàng đỏ mặt, thở dốc, khó chịu mà yên tĩnh, hắn mới từ từ luyến tiếc rời khỏi đôi môi xinh xắn ấy.
Nàng vô lực, ra sức hô hấp, dựa vào ngực hắn làm điểm tựa. Hắn không hành động gì nữa, đưa cánh tay nhàn rỗi ra sau lưng nàng, kéo nàng vào trong dạ, cằm tựa trên đầu nàng, thư thái tiến về phía bìa rừng.
Nàng ngoại trừ im lặng, cũng không kháng cự nữa. Bởi nàng biết hành động đó là vô nghĩa.
Dừng ở căn lều trong rừng, hắn đỡ nàng xuống, ôm lấy gương mặt nàng, thâm tình lẫn xót xa:
- Vì sao không chịu về bên ta?
Nàng nhíu mày né tránh, gương mặt bị hắn giữ, không thể quay đi đành rời ánh mắt ra chỗ khác, né cái nhìn khác lạ của hắn.
Nhưng hắn nào dễ dàng tha cho nàng, hắn nghiêng đầu, ép nàng nhìn thẳng vào mình, cương quyết:
- Mau về với trẫm.
Nàng tròn mắt, đẩy mạnh hắn ra.
- Ta không muốn.
Trong lòng nổi lên cơn đau nhói, khổ sở, nhìn thấy nàng khước từ mình hắn ngoài thất vọng và đau đớn đều là tự dằn vặt bản thân. Nhìn thấy nàng vừa rồi còn vui vẻ, hoạt bát, mà giờ nhìn thấy mình lại né tránh, buồn bã, kháng cự, hắn không hề muốn như vậy.
- Ngươi mau đem ta trở về.
Khuôn mặt tuấn lãnh bỗng đen lại, đem nàng kéo vào trong dạ, cường quyền:
- Về bên cái tên tộc trưởng đó sao, tình nguyện theo hắn sao.
Đúng, hắn ghen, hắn giận. Nàng cư nhiên như vậy tình nguyện?
Nàng đẩy hắn nhưng không được, cúi mặt, như nhắc nhở: "Là người đem ta tặng cho huynh ấy."
Hắn cứng người. Cái cảm giác sợ hãi ngày nào lại ùa về, khiến hắn khẩn trương, ôm trọn lấy nàng, khít khao giữ chặt:
- Ta xin lỗi, xin lỗi nàng. Đừng xa trẫm nữa, trẫm thật sự sợ mất nàng lắm rồi. Cái hoàng cung trống vắng ấy thật giống như địa ngục. Vẫn Khinh về bên trẫm.
Đầu hắn rúc vào cổ nàng cọ cọ, tha thiết cầu xin nàng. Nàng run lên từng đợt, khoé mắt ươn ướt, kìm nén không nổi cảm xúc. Bàn tay đặt trên người hắn buông thõng, mặc kệ hắn trên người nàng, nước mắt dọc theo chảy xuống. Đôi mắt đau đớn cùng tuyệt vọng.
Phát hiện vai mình ẩm ướt, Hiên Viên Triệt, vội vàng buông ra xem xét. Hắn kinh hãi khi phát hiện sự đau đớn cùng cực đó của nàng.
Vươn tay muốn chạm vào gương mặt ấy, lại rơi vào khoảng không. Nàng lùi lại, ánh mắt trống rỗng, tuyệt vọng.
- Người muốn thiếp phải làm gì nữa? - hai tay đan vào nhau, bấm móng vào da thịt mình để kìm nén.- ngài muốn thiếp biến mất, thiếp đã biến mất. Giờ lại kêu thiếp về bên chàng, đừng như vậy mà, thiếp mệt lắm, đau lắm, sắp không chịu được nữa rồi. Người buông thiếp ra đi, đưa thiếp trở về thảo nguyên đi.
Đau xót nhưng không thể làm gì được. Nếu không phải tại hắn tàn nhẫn, tuyệt tình, nàng sẽ không khổ như vậy. Đôi mắt đầy nước mắt kia như vạn mũi xuyên tâm.
Hắn đi tới, cầm lấy tay nàng, rút con dao găm trong người ra, đặt vào tay nàng. Nàng ngừng khóc, kinh ngạc khó hiểu nhìn hắn.
- Chàng muốn làm gì?
Hắn không nói, kéo tay cầm con dao kề sát cổ mình, một lực ấn mạnh. Nàng kinh hãi, kéo mạnh tay mình lại ngăn cản hành động của hắn, nhưng trên cổ vết đỏ dần hiện ra.
Nàng ném con dao trong tay xuống, vội vàng nhón chân xem xét vết thương. Đau lòng, thương xót.
- Chàng điên rồi.
Hắn nắm lấy tay nàng bao bọc trong tay mình, thâm tình nhìn thẳng vào mắt nàng, ôn nhu:
- Hôm nay một nàng theo trẫm về, một tự tay giết chết ta.
Nàng trợn trừng mắt, phản kháng. Hắn điên thật rồi, lại như vậy ép buộc nàng lựa chọn.
- Buông nàng ấy ra.
Tiếng nói xen thở dốc phát ra. Cùng lúc, bóng người từ đâu đó lao tới kéo cổ tay nàng lôi về phía mình.
Hai nam nhân cùng siết chặt thiếu nữ ở giữa, ánh mắt sắc lạnh nhìn nhau, quyết không buông tay.
***
Ở một góc cũng trong khu vực ấy, một nơi quan sát được mọi chuyện diễn ra.
Từ Lãnh ôm Mộc Khinh trên cây.
- Chúng ta nên giúp ai đây.
Từ Lãnh hôn lên môi Mộc Khinh nói:
- Để xem tên nào cho chúng ta lợi đó.
Nàng bĩu bĩu môi, tên hám tài. Không biết mai sau hắn có vì tiền tài mà bán nàng đi không.
P/s: Ồ, mối tình tay ba. Theo ai, ai theo, đợi chương 4 nhá, #thần công suất quá, 1360 chữ.
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook