Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hạt giống tâm hồn (Tập 7) - Phần 2
Những điều quan trọng của cuộc sống
Điều quan trọng không phải là bạn làmnghề gì để sống, mà công việc đó có phải là niềmđam mê của bạn hay không.
Điều quan trọng không phải là bạn có những ước mơ cao đẹp đến thế nào, mà chính là bạn có dám thực hiện những ước mơ đó để thỏa khao khát của mình hay không.
Điều quan trọng chẳng phải là tuổi tác, mà là sức sống trong con người bạn, là sự can đảm chấp nhận thử thách, dám dấn thân vào những chuyên phiêu lưu trong hành trình vô tận của cuộc sống.
Điều quan trọng không phải là cuộc sống của bạn luôn luôn bằng phẳng, rằng bạn chưa bao giờ phải nếm trải nỗi đau, mà chính là tinh thần bất khuất, là con tim ngoan cường không chịu đầuhàng nghịch cảnh của bạn. Liệu bạn sẽ đối mặt với những khó khăn, thử thách của mình như thế nào? Liêu ban có dám dấn thân, thử sức mìnhthêm một lần sau khi thất bại, hay lại run rẩy, thu mình lại vì sợ sẽ lại bị tổn thương? Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào bạn, vào bản lĩnh của bạn, và đó mới chính là điều quan trọng của cuộc sống.
Điều quan trọng không phải là bạn đặt ra cho mình bao nhiêu quy tắc sống, cũng không phải bạn đã tuân theo chúng nghiêm chỉnh như thế nào, mà chính là thái độ của bạn với cuộc sống. Liệu bạn có dám yêu hết lòng, có dám thể hiện cảm xúc một cách tự nhiên thay vì kìm nén chúng vì những chuẩn mực nào đó mà mình đã đặt ra?
Điều quan trọng không phải bạn là người cứng rắn đến thế nào, cũng không phải việc bạn chưa từng để người khác thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình, mà chính là khả năng vững vàng khi bị mọi người buộc tội chỉ vì đã dám sống thật với lòng mình; và chính là sự tự tin ngay cả khi không ai trao niềm tin nơi bạn.
Điều quan trọng không phải bạn là người xinh đẹp ra sao, không phải bạn sở hữu một làn da trắng ngần, một vóc dáng đáng mơ ước, mà chính là tâm hồn của bạn có thật sự nhạy cảm với nỗiđau đồng loại, có nhận ra vẻ đẹp cuộc sống, có biết tận hưởng từng ngày mà mình đang may mắn có được.
Điều quan trọng không phải là số của cải bạn đang sở hữu, cũng không nằm ở ngôi nhà lộng lẫy, chiếc xe sang trọng... mà chính là việc những vật chất đó có thực sự làm cho bạn hạnh phúc, có là phương tiện giúp bạn đạt đến mục đích cao đẹp của mình, hay là ông chủ mà suốt đời bạn phụ thuộc, tôn thờ?
Điều quan trọng không nằm ở việc bạn bè của bạn có quyền cao chức trọng không, mà chính là tình cảm họ dành cho bạn, là lòng sẵn sàng sát cánh cùng bạn trong hoàn cảnh khó khăn.
Điều quan trọng không phải là bạn có bao nhiêu tấm bằng danh giá trong tay, không phải bạn đã học được những gì, với ai và ở nơi đâu, mà chính là cách bạn vận dụng chúng trong cuộc sống này, và ở việc chúng có thể giúp bạn vững vàng hơn, trưởng thành hơn hay không.
- Thanh Phương
Theo The Invitation
Giá trị
Đừng bó chặt tâm trí vào những lối đi chật hẹp, vì chúng có thể che lấp tất cả những suy nghĩ tốt đẹp trong bạn.
- Khuyết danh
Cách đây rất lâu, tại đất nước Ai Cập xinhđẹp có một vị thiền sư nổi tiếng tài giỏi tên là Zun-Nun. Nghe tiếng tăm của thầy Zun-Nun, mộtchàng trai trẻ tìm đến bên dòng sông Nile hiềnhòa - nơi thầy đang sống để diện kiến. Chàng hỏi:
- Thưa thầy, con biết người đời rất kính trọng thầy, với địa vị như thế tại sao thầy không ăn vận và sống cuộc đời xa hoa hơn? Con nghĩ như vậy sẽ càng khiến mọi người nể trọng thầy hơn nữa.
Vị thiền sư chỉ mỉm cười, tháo từ tay mình một chiếc nhẫn cũ kỹ, đưa cho anh thanh niên và nói:
- Này con trai, ta sẽ cho con câu trả lời. Nhưng trước hết, ta cần con làm giúp một việc, hãy mang chiếc nhẫn này ra chợ và bán nó với giá một thỏivàng. Bán được rồi, quay về đây, ta sẽ trả lời câu hỏi đó của con.
Người thanh niên nhìn chiếc nhẫn, lòng đầy thất vọng. Làm sao anh có thể bán được chiếc nhẫn cũ kỹ và xấu xí này với giá một thỏi vàng?
Nhìn vẻ mặt nghi ngại của anh, Zun-Nun mỉm cười nói:
- Hãy cứ đi đi, con trai, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra!
Chàng trai đi ra chợ và rao bán chiếc nhẫn cho bất cứ thương nhân nào anh gặp. Nhưng đúng như anh dự đoán, tất cả họ đều lắc đầu, thậm chí còn cười nhạo trước cái giá một thỏi vàng anh đưa ra.
Với bộ dạng tiu nghỉu, chàng trai quay trở về căn nhà nhỏ bé, đơn sơ của thầy Zun-Nun.
- Thưa thầy, con đã hỏi khắp nơi nhưng không ai chịu mua chiếc nhẫn của thầy với giá đó cả.
Vẫn giữ nụ cười bình thản trên mặt, vị thiền sư nhẹ nhàng bảo anh:
- Con hãy đi tới cửa hàng vàng bạc cuối con đường này, đưa chiếc nhẫn của ta cho ông chủ tiệm. Đừng nói con muốn bán nó với giá một thỏi vàng mà hãy để ông ta ra giá.
Người thanh niên làm theo lời chỉ dẫn. Chỉ một lát sau, anh quay về với vẻ mặt đầy phấn khích. Chạy đến bên Zun-Nun, anh háo hức:
- Thầy ơi, tất cả thương nhân trong chợ đều là những người mù, họ không biết giá trị thật sự của chiếc nhẫn. Người chủ tiệm vàng đã đề nghị trả cho con một ngàn thỏi vàng để được làm chủ nó, gấp đến một ngàn lần cái giá con rao bán ngoài chợ.
Zun-Nun chỉ mỉm cười:
- Đó chính là câu trả lời của ta cho câu hỏi của con. Giá trị của con người không phải nằm ở cách họ ăn mặc như thế nào, cũng không ở chỗ ngôi nhà họ sống sang trọng ra sao, mà chính là bản chất con người họ. Con không thể nào phán đoán giá trị một ai đó chỉ qua cái nhìn đầu tiên. Đôi lúc, tưởng như con tìm được vàng, song hóa ra đó chỉ là đồng thau. Ngược lại, có khi con nghĩ nó là đồng thau thì đó lại là người bạn vàng mà con hằng tìm kiếm.
- Như Quỳnh
Theo Internet
Đừng chờ đợi
Chỉcó một con đường dẫn đến hạnh phúc, đó là ngừng lo lắng vềnhững gì vượt quákhả năng của mình.
- Epictetus
Thuở nhỏ, tôi vẫn thường ao ước rằng, lớnlên mình chỉ cần có được một ngôi nhà xinh xắnvà một gia đình êm ấm, thế là đủ hạnh phúc lắmrồi. Thế nhưng khi đã có được những thứ ấy, tôivẫn chưa thực sựthỏa mãn. Tôi thấy cần phải lotoan nhiều hơn bởi các con còn quá nhỏ và cũngbởi trách nhiệm làm vợ, làm mẹ lúc nào cũng đènặng trên vai.
Lúc này, tôi tự an ủi rằng mình sẽ an nhàn hơn khi bon trẻ lớn lên, có thể tư lo cho mình màkhông cần đến sự chăm sóc đặc biệt của tôi. Nhưng khi cuộc sống đã đến lúc lẽ ra phải an nhàn như tôi nghĩ thì lạixuất hiện hàng loạt những vấn đề rắc rối khác. Các con tôi lần lượt bước vào tuổi dậy thì với những thay đổi về tâmsinh lý, khiến tôi luôn phải lo lắng không yên.
Một lần nữa, tôi lại cố thuyết phục bản thân rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn khi chúng vượt qua giai đoạn này. Và cứ như thế, không biết bao lần tôi mơ tưởng về một cuộc sống hoàn toàn hạnh phúc, an nhàn khi con cái tôi lập gia đình, khi vợ chồng tôi có được một chiếc xe hơi mới, hoặc khi chúng tôi về hưu.
Nhưng sự thật cho thấy, không lúc nào thích hợp bằng chính lúc này để bạn cảm nhận hạnh phúc.
Cuộc sống không bao giờ thiếu những thử thách. Để tồn tại, chúng ta phải nỗ lực tìm cách vượt qua chúng, nhưng cũng đừng vì điều đó mà quên đi việc tận hưởng niềm vui, hạnh phúc trong đời. Alfred D’ Souza từng kể lại:“Trước đây, tôi thường cho rằng nếu tôi vượt qua hết những khó khăn trước mắt thì mọi thứ sẽ ổn hơn, tôi sẽ có thời gian cho chính mình và tận hưởng hạnh phúc. Nhưng dường như những trở ngại đó không bao giờ chấm dứt, cứ hết cái này lại tới cái khác: những hợp đồng chưa ký kết, những công việc phải làm cho xong trước kỳ hạn, những món nợ phải trả... Và cứ thế, cuộc sống mà tôi chờ đợi vẫn chỉ là một hứa hẹn ở đâu đó trong tương lai. Cuối cùng, tôicũng nhận thấy trở ngại mới chính là cuộc sống của mình, và cuộc sống đó có tốt đẹp, hạnh phúc hay không hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ và cách sống của chính tôi”.
Đúng là hạnh phúc không phải cất giấu ở một nơi xa lạ, huyền bí, hạnh phúc nằm ngay trên mỗi con đường chúng ta đi. Vì vậy, hãy trân trọng từng phút giây của cuộc sống.
Đừng chờ đợi một cột mốc nào đó có thể giúp bạn có được một cuộc sống mới cho riêng mình. Đừng chờ đợi tới khi bạn học xong, tới khi mua được căn nhà mới, hay lúc bạn kết hôn, hoặc khi các con đã lớn, vì điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Đừng chờ đợi cho đến khi xuân tàn, hè đến, thu sang rồi đông qua; khi bạn nghỉ hưu hay tái sinh ở một kiếp khác để rút ra được bài học: “Không có lúc nào thích hợp hơn lúc này để bạn hạnh phúc”.
- Thanh Thảo - Theo Stop Waiting
Đốm lửa sẻ chia
Hãy cho đi khi bạn vẫn còn có thể. Vì không có điều gì thuộc về bạn mãi mãi.
- Anphako
Ngàyxưa, thuở trái đất còn ngập chìmtrong băng giá, một người đàn ông nọnghe nói ởmột nơi kia thật xa, có một ngọn lửa linh thiêngđang cháy. Ngọn lửa ấy có thể giúp gia đình ôngsưởi ấm, có thể làm tan những tảng băng lạnhbuốt và mang lại nguồn sáng bất tận giữa mànđêm tăm tối. Khát khao có được ngọn lửa diệu kỳ, ông cất bước lên đường, bắt đầu cuộc hành trìnhtìm kiếm, lòng tự nhủ:“Tìm được ngọn lửa rồi, nhất định ta sẽ có hạnh phúc!”.
Hành trình tìm kiếm thật gian khổ. Bước chân ông mải miết, băng qua từng con suối, ngọn đồi, rồi những khu rừng rậm chưa ai từng đặt chân tới. Cuối cùng, sau bao khó khăn, vất vả, ông cũng tìm đến được nơi cất giữ ngọn lửa. Nâng niu ánhsáng hạnh phúc trên tay, ông quay về nhà, lòng đầy háo hức. Nhưng đường về dường như khó khăn gấp bội. Từng đợt gió vô tình thốc vào mặt lạnh buốt, thêm vào đó ngọn lửa trên tay ông cứ lập lòe, sẵn sàng vụt tắt bất cứ lúc nào.
Dọc đường đi, ông gặp một người đang rét run, ngồi co ro trong chiếc hang phủ đầy tuyết trắng. Thấy ngọn lửa, người đó nhìn ông với ánh mắt van nài, giọng nói như lạc đi trong niềm hy vọng và khát khao của kẻ được cứu sống.
Ông thoáng ngập ngừng –“Khó khăn lắm mình mới có được ngọn lửa quý giá, thiêng liêng này, sao có thể san sẻ một cách dễ dàng như vậy?”. Nhưng vẻ khắc khổ, đáng thương trên khuôn mặt người lạ khiến ông không đành lòng bước đi.
Quyết định chia một phần ngọn lửa cho người đó, ông tiếp tục hành trình trở về của mình, lòngthấy ấm áp, thanh thản kỳ lạ. Tâm trí ông hiện ra viễn cảnh hạnh phúc đang chờ đón mình. Chắc chắn vợ ông sẽ đón ông trong ánh mắt ngỡ ngàng và vòng tay ấm áp, những đứa con yêu quý sẽ hớn hở vây quanh cha chúng đầy hãnh diện...
Đường về nhà ngày một gần. Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm chóp bắt đầu nổi lên. Ông cố gắng bảo vệ ngọn lửa, nhưng phần còn lại quámỏng manh. Cuối cùng, ông đành bất lực nhìn nó từ từ tắt ngấm trong mưa gió.
Lòng trống rỗng, hai chân như muốn khuỵu xuống. Cuộc sống với ông thật vô tình và nghiệt ngã.“Về nhà trong sự thất bại - ta chẳng khác nào một kể vô dụng. Nhưng làm lại hành trình mới - liệu ta còn có đủ niềm tin và sức lực nữa hay không?” Bất chợt một ý nghĩ vụt lóe trong tâm trí ông“Sao ta không quay trở lại nơi mình từng chia sẻ ngọn lửa linh thiêng?”. Miệng mỉm cười, ánh mắt đầy hy vọng, ông bước đi.
Và thế là sau một chặng đường vượt gió mưa, ngọn lửa lại bừng sáng trong tay ông!
- Thanh Thảo
Theo Given Light
Hành động và ý định
Một buổi chiều mùa đông năm1990, khiđang lái xe về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bịxuất hiện trong một chương trình trò chuyện trêntruyền hình vào ngày hôm sau, tôi đã trông thấymột cảnh tượng rấtđáng thương: Một người đànông nằm ngủ ngay trên vỉa hè đã đóng một lớptuyết dày lạnh cóng và chỉ đắp một tấm bìa mỏngtrên người. Tôi thật sự xúc động khi nhìn thấy đôi chân trần của ông, một đôi chân không giày cũng không vớ giữa trời tuyết giá.
Lúc đó, dù không rõ về điều mình sắp làm nhưng tôi đã nghĩ mình nên dừng xe và xuống giúp ông ấy. Thế rồi, đèn giao thông bật tín hiệu xanh, cuộc sống dường như đòi hỏi tôi phải chuyển động. Và tôi đã nhấn ga hướng về khách sạn, nhanh chóng quên đi người đàn ông tộinghiệp trên vỉa hè.
Ngày hôm sau, trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện của mình, tôi ngồi trong một sảnh lớn và tranh thủ dùng một tách cà phê. Khi hầu hết mọi người đều đã bước ra ngoài, tôi đứng lại chuyện trò trong giây lát với người lao công đang lặng lẽ làm việc ở đó. Anh là người ít nói và luôn tươi cười với tất cả mọi người. Hầu như anh không bao giờ nói gì ngoại trừ câu ''Chào buổi sáng” hay“Tôi có thể giúp gì cho ông không, thưa ông?”. Tôi hỏi người lao công về cảm giác của anh trong ngày hôm nay. Anh trả lời rằng anh vừa mới đạp xe một vòng dưới trời tuyết và lấy làm buồn cho hoàn cảnh của chính mình... cho đến khi trông thấy một người đàn ông nằm ngủ ngay góc đường chỉ với một tấm bìa mỏng làm chăn và đôi chân thì không mang giày. Tôi cảm thấy cổ họng mình như tắc nghẹn khi nghe anh thuật lại việc mình đã vòng xe nhiều lần để mua cho người đàn ông khốn khổ kia một đôi giày và một đôi vớ.
Trong khi nghe câu chuyện của người lao công, tôi chợt nhớ đến một bức tranh quen thuộc. Bức tranh vẽ hình một cậu bé tay cầm một bông hoa đang cố nhón chân tặng nó cho một người lớnkèm lời chú thích:“Một hành động nhỏ vẫn có ý nghĩa hơn những ý định cao cả”.
Tôi đứng thẫn thờ và thầm ước giá như hôm qua mình dừng lại để thực hiện điều đã nghĩ. Khi buổi thu hình kết thúc, tôi trở lại tìm người đàn ông nghèo khổ ấy nhưng ông đã không còn ở con đường đó nữa.
- An Bình Theo Internet
Khiếm khuyết hay lợi thế?
Cơhội thường đến dưới tấm áo của những điều không may hoặc trong dángvẻ một thất bại tạm thời.
- Napoleon Hill
Mệtmỏi sau nhiều ngày lang thang tìm việc, người đàn ông thất nghiệp cảm thấy vô cùng chán nản và cùng quẫn. Thế rồi, vào một buổi chiều nọ, may mắn đã mỉm cười với ông khi ông vượt qua được cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên cho một công ty vệ sinh lớn. Khi kết thúc cuộc chuyện trò, vị giám đốc nhân sự bảo ông:
- Anh sẽ được thuê với tiền công 5, 35 đô một giờ. Hãy cho tôi địa chỉ e-mail của anh để chúng ta có thể dễ dàng làm việc với nhau. Hệ thống của chúng tôi sẽ tự động gửi cho anh mọi thông báo trong ngày cũng như chỉ cho anh biết nơi nộp bảnbáo cáo đầu tiên của mình.
Vô cùng bối rối, người đàn ông nói rằng ông ta rất nghèo nên không có nổi một cái máy vi tính và cũng không có cả địa chỉ e-mail.
Lúc đầu, vị giám đốc ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó, ông lạnh lùng nói:
- Anh phải hiểu rằng với một công ty kỹ thuật cao như chúng tôi, việc một nhân viên không có địa chỉ e-mail là chuyện không thể chấp nhận được. Rất tiếc... chào anh nhé.
Choáng váng, người đàn ông quay bước bỏ đi. Chỉ còn10 đô trong túi và không biết đi về đâu. Ông lang thang đến một khu chợ và thấy một quầy bán cà chua với những trái chín đỏ mọng. Sau khi mua hết những trái cà chua ấy, ông mang đến một nơi đông đúc ngay khu phố trung tâm rồi bày bán. Chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, ông đã bán hết tất cả cà chua và kiếm được gấp đôi số vốn bỏ ra. Quá hứng khởi với kết quả đạt được, ông lặp lại quá trình trên nhiều lần cho đến khi không còn sức để đi bộ nữa. Ngày hôm ấy, ông kiếm được100 đô và trở về nhà với một túi thức ăn thơm ngon cho gia đình.
Từ hôm đó, ông bắt đầu kinh doanh cà chua.
Ngày nào cũng vậy, ông dậy từ lúc trời còn chưa sáng để đi lấy mối hàng và chở đến bán tại một khu trung tâm đông đúc nào đó. Ông làm việc hăng say đến mức kéo dài nó vào cả ban đêm. Chẳng mấy chốc, lợi nhuận đã được nhân lên một cách nhanh chóng.
Trong tuần lễ thứ hai, ông mua được một chiếc xe kéo giúp công việc vận chuyển cà chua đỡ vất vả hơn. Rồi một tháng sau, ông bán xe kéo đi để mua một xe tải nhỏ. Đến cuối năm, ông làm chủ ba chiếc xe tải cũ. Hai người con trai lớn phụ ông buôn bán, vợ ông phụ mua cà chua, còn cô con gái quyết định học lớp kê toán ban đêm ở một trường đại học cộng đồng để kiểm tra sổ sách giúp ông.
Cuối năm thứ hai, ông có một đội xe tải mới đẹp và tuyển thêm 5 nhân công từ những người thất nghiệp - tất cả đều bán cà chua. Mặc dù đã có thể tận hưởng một cuộc sống an nhàn, nhưng ông vẫn tiếp tục làm việc một cách chăm chỉ.
Thời gian dần trôi qua. Cuối năm thứ năm, ông làm chủ một công ty lớn chuyên sản xuất và kinh doanh cà chua. Công ty của ông đã tạo việc làm cho hàng trăm người thất nghiệp và vô gia cư. Lợi nhuận của công ty - theo báo cáo của con gáiông - đã vượt qua con số một triệu đô-la.
Để bảo đảm cho sự phát triển lâu bền trong tương lai, ông quyết định mua bảo hiểm nhân thọ.
Tham khảo lời khuyên của nhân viên tư vấn, ông ký một họp đồng bảo hiểm phù hợp với hoàn cảnh của mình. Theo đúng thủ tục, cô nhân viên xin ông địa chỉ e-mail để gửi những giấy tờ cần thiết một cách nhanh chóng. Và khi nghe câu trả lời từ ông rằng, ông không có thời gian để mò mẫm máy tính, cũng chẳng có một địa chỉ e-mail nào cả, cô nhân viên tư vấn rất ngạc nhiên:
- Sao, ông không có địa chỉ e-mail nào à? Thậm chí ông còn không biết đến Internet? Nếu ông có tất cả những thứ này vào năm năm về trước, tôi nghĩ chắc chắn công việc kinh doanh của ông còn phát đạt hơn lúc này rất nhiều!
- Không! - Ông mỉm cười. - Nếu tôi có e-mail năm năm về trước, tôi đã suốt đời là một công nhân vệ sinh với tiền lương 5,35 đô một giờ rồi!
Người mẹ vĩ đại
Tình yêu thương của người mẹ là nguồn năng lượng diệu kỳ giúp một ngườibình thường có thể làm nên nhữngđiều phi thường.
- Marion c. Garretty
Không ai lại không thương cảm xót xa khichứng kiến hoàn cảnh một bé trai mới chào đời tạibệnh viện Milwaukee. Cậu bé bị mù từ trong lòngmẹ, không những thế, cậu còn bị chứng liệt nãonên chỉ có thể sống một đời sống thực vật. Bấthạnh thay, cha mẹ đã bỏ rơi em từ lúc mới sinh ra. Các bác sĩ, y tá của bệnh viện đều rất bối rối, không biết phải xử trí như thế nào với cậu bé đáng thương. Bỗng May Lempke, một nữ y tá đã có năm đứa con, mạnh dạn lên tiếng:
- Tôi sẽ nuôi cháu!
Quyết định của cô khiến mọi người hết sức ngạc nhiên. Làm sao một người mẹ của năm đứa con, phải chia sẻ gánh nặng mưu sinh với ngườichồng làm công nhân xưởng dệt, lại có thể nuôi thêm một đứa bé tật nguyền? Nhưng không một chút do dự, May quả quyết xin mọi người yên tâm và rằng cô sẽ yêu thương, chăm sóc đứa bé như con ruột của mình.
May đặt tên con là Les. Chăm sóc một đứa bé dị tật như Les là công việc thật không dễ dàng chút nào, nhất là khi cô còn có năm đứa con thơ khác nữa. Quả thật, nếu không có một tình yêu lớn lao dành cho Les, chắc chắn cô sẽ không thể nào làm được những công việc mà cô xem là “bình thường” mỗi ngày. Bị di chứng của bệnh bại não, Les chỉ có thể đi loạng choạng từng quãng ngắn. May phải tập cho bé đi từng bước. Hằng ngày, cô đều dành thời gian đưa Les đến trung tâm phục hồi chức năng, rồi xoa bóp toàn thân cho bé. Với Les, thậm chí cô còn phải nhọc công, nhọc lòng hơn so với cả năm đứa con còn lại của mình. Một người hàng xóm thấy vậy bảo May:
- Cô đang lãng phí cuộc sống của mình đấy.
Đáp lại lời bà, cô chỉ mỉm cười không nói.
Năm năm, 10 năm rồi 5 năm trôi qua, bé Les của May đã trở thành một chàng thiếu niên cao lớn, có thể đi lại được, nhưng trí óc cũng chỉ như đứa trẻ lên ba. Dù vậy, May vẫn tiếp tục yêuthương và cầu nguyện cho con. Bỗng một ngày nọ, May thấy ngón tay của Les búng vào một sợi dây được buộc rất căng của một kiện hàng. Cô chợt nảy ra sáng kiến, biết đâu âm nhạc có thể đánh thức tiềm năng bên trong cậu bé. Thế là từ đó, May bắt đầu cho Les làm quen với âm nhạc. Cô và chồng mua một chiếc pianocũ, đặt nó ngay trong phòng Les. Cô cầm những ngón tay của con và chỉ cho cậu bé cách bấm từng phím đàn.
Vào một đêm mùa đông, May bỗng thức giấc vì tiếng đàn của ai đó đang chơi bản Concerto số No.1 của Tchaikovky. Ngỡ ngàng, hai vợ chồng cô vội chạy lên phòng của Les. Họsững sờ bởi một thực tế vượt ngoài sức tưởng tượng: Les đang ngồi bên chiếc piano, bàn tay lướt nhẹ trên từng phím đàn. Thật khó mà tin rằng đó là sự thật. Trước đây, Les chưa bao giờ tự ngồi trước piano tập luyện. Vậy mà giờ đây, cậu như biến thành một con người khác, một người nghệ sĩ thực thụ.
May lặng người đi, nước mắt lăn dài trên má:
- Cảm ơn Thượng đế, Ngài đã không quên Les của chúng con!
Từ đó, Les bắt đầu sống cùng âm nhạc. Cậu bé chơi được nhạc cổ điển, nhạc đồng quê, nhạc raptim, thậm chí cả rock. Thật khó tin, nhưng cứ nhưthể những bản nhạc đó có sẵn trong tâm trí Les từ bao giờ, cậu chỉ cần dùng đôi tay tới hiện lại.
Năm 28 tuổi, Les trở thành một nghệ sĩ piano. Lúc này, anh đã là một người hoàn toàn bình thường - có thể nói, đi lại dễ dàng và đặc biệt có đôi tay tài hoa mà ai trông thấy anh đàn cũng phải kinh ngạc. Công việc của Les là chơi đàn trong các nhà thờ, tham gia các buổi hòa nhạc, gia nhập nhóm những người tình nguyện. Thậm chí, anh còn xuất hiện trên truyền hình quốc gia.
Các bác sĩ đã mô tả Les giống như một nhà bác học tài năng nhưng mắc chứng bệnh tự kỷ kỳ lạ. Anh là một người có những khiếm khuyết ở não bộ nhưng cũng là một thiên tài. Con người ấy từng bị đặt giữa ranh giới hoặc là một thiên tài, hoặc chỉ là một kẻ sống lay lắt đâu đó bên lề xã hội. Chính sự vĩ đại của một tâm hồn như ở người mẹ May Lempke của anh đã cứu vớt và đánh thức tiềm năng ấy.
- NgôHuệ Theo Love Prơiuces Mọiracles
Điều quan trọng không phải là bạn làmnghề gì để sống, mà công việc đó có phải là niềmđam mê của bạn hay không.
Điều quan trọng không phải là bạn có những ước mơ cao đẹp đến thế nào, mà chính là bạn có dám thực hiện những ước mơ đó để thỏa khao khát của mình hay không.
Điều quan trọng chẳng phải là tuổi tác, mà là sức sống trong con người bạn, là sự can đảm chấp nhận thử thách, dám dấn thân vào những chuyên phiêu lưu trong hành trình vô tận của cuộc sống.
Điều quan trọng không phải là cuộc sống của bạn luôn luôn bằng phẳng, rằng bạn chưa bao giờ phải nếm trải nỗi đau, mà chính là tinh thần bất khuất, là con tim ngoan cường không chịu đầuhàng nghịch cảnh của bạn. Liệu bạn sẽ đối mặt với những khó khăn, thử thách của mình như thế nào? Liêu ban có dám dấn thân, thử sức mìnhthêm một lần sau khi thất bại, hay lại run rẩy, thu mình lại vì sợ sẽ lại bị tổn thương? Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào bạn, vào bản lĩnh của bạn, và đó mới chính là điều quan trọng của cuộc sống.
Điều quan trọng không phải là bạn đặt ra cho mình bao nhiêu quy tắc sống, cũng không phải bạn đã tuân theo chúng nghiêm chỉnh như thế nào, mà chính là thái độ của bạn với cuộc sống. Liệu bạn có dám yêu hết lòng, có dám thể hiện cảm xúc một cách tự nhiên thay vì kìm nén chúng vì những chuẩn mực nào đó mà mình đã đặt ra?
Điều quan trọng không phải bạn là người cứng rắn đến thế nào, cũng không phải việc bạn chưa từng để người khác thấy những giọt nước mắt yếu đuối của mình, mà chính là khả năng vững vàng khi bị mọi người buộc tội chỉ vì đã dám sống thật với lòng mình; và chính là sự tự tin ngay cả khi không ai trao niềm tin nơi bạn.
Điều quan trọng không phải bạn là người xinh đẹp ra sao, không phải bạn sở hữu một làn da trắng ngần, một vóc dáng đáng mơ ước, mà chính là tâm hồn của bạn có thật sự nhạy cảm với nỗiđau đồng loại, có nhận ra vẻ đẹp cuộc sống, có biết tận hưởng từng ngày mà mình đang may mắn có được.
Điều quan trọng không phải là số của cải bạn đang sở hữu, cũng không nằm ở ngôi nhà lộng lẫy, chiếc xe sang trọng... mà chính là việc những vật chất đó có thực sự làm cho bạn hạnh phúc, có là phương tiện giúp bạn đạt đến mục đích cao đẹp của mình, hay là ông chủ mà suốt đời bạn phụ thuộc, tôn thờ?
Điều quan trọng không nằm ở việc bạn bè của bạn có quyền cao chức trọng không, mà chính là tình cảm họ dành cho bạn, là lòng sẵn sàng sát cánh cùng bạn trong hoàn cảnh khó khăn.
Điều quan trọng không phải là bạn có bao nhiêu tấm bằng danh giá trong tay, không phải bạn đã học được những gì, với ai và ở nơi đâu, mà chính là cách bạn vận dụng chúng trong cuộc sống này, và ở việc chúng có thể giúp bạn vững vàng hơn, trưởng thành hơn hay không.
- Thanh Phương
Theo The Invitation
Giá trị
Đừng bó chặt tâm trí vào những lối đi chật hẹp, vì chúng có thể che lấp tất cả những suy nghĩ tốt đẹp trong bạn.
- Khuyết danh
Cách đây rất lâu, tại đất nước Ai Cập xinhđẹp có một vị thiền sư nổi tiếng tài giỏi tên là Zun-Nun. Nghe tiếng tăm của thầy Zun-Nun, mộtchàng trai trẻ tìm đến bên dòng sông Nile hiềnhòa - nơi thầy đang sống để diện kiến. Chàng hỏi:
- Thưa thầy, con biết người đời rất kính trọng thầy, với địa vị như thế tại sao thầy không ăn vận và sống cuộc đời xa hoa hơn? Con nghĩ như vậy sẽ càng khiến mọi người nể trọng thầy hơn nữa.
Vị thiền sư chỉ mỉm cười, tháo từ tay mình một chiếc nhẫn cũ kỹ, đưa cho anh thanh niên và nói:
- Này con trai, ta sẽ cho con câu trả lời. Nhưng trước hết, ta cần con làm giúp một việc, hãy mang chiếc nhẫn này ra chợ và bán nó với giá một thỏivàng. Bán được rồi, quay về đây, ta sẽ trả lời câu hỏi đó của con.
Người thanh niên nhìn chiếc nhẫn, lòng đầy thất vọng. Làm sao anh có thể bán được chiếc nhẫn cũ kỹ và xấu xí này với giá một thỏi vàng?
Nhìn vẻ mặt nghi ngại của anh, Zun-Nun mỉm cười nói:
- Hãy cứ đi đi, con trai, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra!
Chàng trai đi ra chợ và rao bán chiếc nhẫn cho bất cứ thương nhân nào anh gặp. Nhưng đúng như anh dự đoán, tất cả họ đều lắc đầu, thậm chí còn cười nhạo trước cái giá một thỏi vàng anh đưa ra.
Với bộ dạng tiu nghỉu, chàng trai quay trở về căn nhà nhỏ bé, đơn sơ của thầy Zun-Nun.
- Thưa thầy, con đã hỏi khắp nơi nhưng không ai chịu mua chiếc nhẫn của thầy với giá đó cả.
Vẫn giữ nụ cười bình thản trên mặt, vị thiền sư nhẹ nhàng bảo anh:
- Con hãy đi tới cửa hàng vàng bạc cuối con đường này, đưa chiếc nhẫn của ta cho ông chủ tiệm. Đừng nói con muốn bán nó với giá một thỏi vàng mà hãy để ông ta ra giá.
Người thanh niên làm theo lời chỉ dẫn. Chỉ một lát sau, anh quay về với vẻ mặt đầy phấn khích. Chạy đến bên Zun-Nun, anh háo hức:
- Thầy ơi, tất cả thương nhân trong chợ đều là những người mù, họ không biết giá trị thật sự của chiếc nhẫn. Người chủ tiệm vàng đã đề nghị trả cho con một ngàn thỏi vàng để được làm chủ nó, gấp đến một ngàn lần cái giá con rao bán ngoài chợ.
Zun-Nun chỉ mỉm cười:
- Đó chính là câu trả lời của ta cho câu hỏi của con. Giá trị của con người không phải nằm ở cách họ ăn mặc như thế nào, cũng không ở chỗ ngôi nhà họ sống sang trọng ra sao, mà chính là bản chất con người họ. Con không thể nào phán đoán giá trị một ai đó chỉ qua cái nhìn đầu tiên. Đôi lúc, tưởng như con tìm được vàng, song hóa ra đó chỉ là đồng thau. Ngược lại, có khi con nghĩ nó là đồng thau thì đó lại là người bạn vàng mà con hằng tìm kiếm.
- Như Quỳnh
Theo Internet
Đừng chờ đợi
Chỉcó một con đường dẫn đến hạnh phúc, đó là ngừng lo lắng vềnhững gì vượt quákhả năng của mình.
- Epictetus
Thuở nhỏ, tôi vẫn thường ao ước rằng, lớnlên mình chỉ cần có được một ngôi nhà xinh xắnvà một gia đình êm ấm, thế là đủ hạnh phúc lắmrồi. Thế nhưng khi đã có được những thứ ấy, tôivẫn chưa thực sựthỏa mãn. Tôi thấy cần phải lotoan nhiều hơn bởi các con còn quá nhỏ và cũngbởi trách nhiệm làm vợ, làm mẹ lúc nào cũng đènặng trên vai.
Lúc này, tôi tự an ủi rằng mình sẽ an nhàn hơn khi bon trẻ lớn lên, có thể tư lo cho mình màkhông cần đến sự chăm sóc đặc biệt của tôi. Nhưng khi cuộc sống đã đến lúc lẽ ra phải an nhàn như tôi nghĩ thì lạixuất hiện hàng loạt những vấn đề rắc rối khác. Các con tôi lần lượt bước vào tuổi dậy thì với những thay đổi về tâmsinh lý, khiến tôi luôn phải lo lắng không yên.
Một lần nữa, tôi lại cố thuyết phục bản thân rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn khi chúng vượt qua giai đoạn này. Và cứ như thế, không biết bao lần tôi mơ tưởng về một cuộc sống hoàn toàn hạnh phúc, an nhàn khi con cái tôi lập gia đình, khi vợ chồng tôi có được một chiếc xe hơi mới, hoặc khi chúng tôi về hưu.
Nhưng sự thật cho thấy, không lúc nào thích hợp bằng chính lúc này để bạn cảm nhận hạnh phúc.
Cuộc sống không bao giờ thiếu những thử thách. Để tồn tại, chúng ta phải nỗ lực tìm cách vượt qua chúng, nhưng cũng đừng vì điều đó mà quên đi việc tận hưởng niềm vui, hạnh phúc trong đời. Alfred D’ Souza từng kể lại:“Trước đây, tôi thường cho rằng nếu tôi vượt qua hết những khó khăn trước mắt thì mọi thứ sẽ ổn hơn, tôi sẽ có thời gian cho chính mình và tận hưởng hạnh phúc. Nhưng dường như những trở ngại đó không bao giờ chấm dứt, cứ hết cái này lại tới cái khác: những hợp đồng chưa ký kết, những công việc phải làm cho xong trước kỳ hạn, những món nợ phải trả... Và cứ thế, cuộc sống mà tôi chờ đợi vẫn chỉ là một hứa hẹn ở đâu đó trong tương lai. Cuối cùng, tôicũng nhận thấy trở ngại mới chính là cuộc sống của mình, và cuộc sống đó có tốt đẹp, hạnh phúc hay không hoàn toàn phụ thuộc vào suy nghĩ và cách sống của chính tôi”.
Đúng là hạnh phúc không phải cất giấu ở một nơi xa lạ, huyền bí, hạnh phúc nằm ngay trên mỗi con đường chúng ta đi. Vì vậy, hãy trân trọng từng phút giây của cuộc sống.
Đừng chờ đợi một cột mốc nào đó có thể giúp bạn có được một cuộc sống mới cho riêng mình. Đừng chờ đợi tới khi bạn học xong, tới khi mua được căn nhà mới, hay lúc bạn kết hôn, hoặc khi các con đã lớn, vì điều đó hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Đừng chờ đợi cho đến khi xuân tàn, hè đến, thu sang rồi đông qua; khi bạn nghỉ hưu hay tái sinh ở một kiếp khác để rút ra được bài học: “Không có lúc nào thích hợp hơn lúc này để bạn hạnh phúc”.
- Thanh Thảo - Theo Stop Waiting
Đốm lửa sẻ chia
Hãy cho đi khi bạn vẫn còn có thể. Vì không có điều gì thuộc về bạn mãi mãi.
- Anphako
Ngàyxưa, thuở trái đất còn ngập chìmtrong băng giá, một người đàn ông nọnghe nói ởmột nơi kia thật xa, có một ngọn lửa linh thiêngđang cháy. Ngọn lửa ấy có thể giúp gia đình ôngsưởi ấm, có thể làm tan những tảng băng lạnhbuốt và mang lại nguồn sáng bất tận giữa mànđêm tăm tối. Khát khao có được ngọn lửa diệu kỳ, ông cất bước lên đường, bắt đầu cuộc hành trìnhtìm kiếm, lòng tự nhủ:“Tìm được ngọn lửa rồi, nhất định ta sẽ có hạnh phúc!”.
Hành trình tìm kiếm thật gian khổ. Bước chân ông mải miết, băng qua từng con suối, ngọn đồi, rồi những khu rừng rậm chưa ai từng đặt chân tới. Cuối cùng, sau bao khó khăn, vất vả, ông cũng tìm đến được nơi cất giữ ngọn lửa. Nâng niu ánhsáng hạnh phúc trên tay, ông quay về nhà, lòng đầy háo hức. Nhưng đường về dường như khó khăn gấp bội. Từng đợt gió vô tình thốc vào mặt lạnh buốt, thêm vào đó ngọn lửa trên tay ông cứ lập lòe, sẵn sàng vụt tắt bất cứ lúc nào.
Dọc đường đi, ông gặp một người đang rét run, ngồi co ro trong chiếc hang phủ đầy tuyết trắng. Thấy ngọn lửa, người đó nhìn ông với ánh mắt van nài, giọng nói như lạc đi trong niềm hy vọng và khát khao của kẻ được cứu sống.
Ông thoáng ngập ngừng –“Khó khăn lắm mình mới có được ngọn lửa quý giá, thiêng liêng này, sao có thể san sẻ một cách dễ dàng như vậy?”. Nhưng vẻ khắc khổ, đáng thương trên khuôn mặt người lạ khiến ông không đành lòng bước đi.
Quyết định chia một phần ngọn lửa cho người đó, ông tiếp tục hành trình trở về của mình, lòngthấy ấm áp, thanh thản kỳ lạ. Tâm trí ông hiện ra viễn cảnh hạnh phúc đang chờ đón mình. Chắc chắn vợ ông sẽ đón ông trong ánh mắt ngỡ ngàng và vòng tay ấm áp, những đứa con yêu quý sẽ hớn hở vây quanh cha chúng đầy hãnh diện...
Đường về nhà ngày một gần. Mưa càng lúc càng nặng hạt, sấm chóp bắt đầu nổi lên. Ông cố gắng bảo vệ ngọn lửa, nhưng phần còn lại quámỏng manh. Cuối cùng, ông đành bất lực nhìn nó từ từ tắt ngấm trong mưa gió.
Lòng trống rỗng, hai chân như muốn khuỵu xuống. Cuộc sống với ông thật vô tình và nghiệt ngã.“Về nhà trong sự thất bại - ta chẳng khác nào một kể vô dụng. Nhưng làm lại hành trình mới - liệu ta còn có đủ niềm tin và sức lực nữa hay không?” Bất chợt một ý nghĩ vụt lóe trong tâm trí ông“Sao ta không quay trở lại nơi mình từng chia sẻ ngọn lửa linh thiêng?”. Miệng mỉm cười, ánh mắt đầy hy vọng, ông bước đi.
Và thế là sau một chặng đường vượt gió mưa, ngọn lửa lại bừng sáng trong tay ông!
- Thanh Thảo
Theo Given Light
Hành động và ý định
Một buổi chiều mùa đông năm1990, khiđang lái xe về khách sạn nghỉ ngơi để chuẩn bịxuất hiện trong một chương trình trò chuyện trêntruyền hình vào ngày hôm sau, tôi đã trông thấymột cảnh tượng rấtđáng thương: Một người đànông nằm ngủ ngay trên vỉa hè đã đóng một lớptuyết dày lạnh cóng và chỉ đắp một tấm bìa mỏngtrên người. Tôi thật sự xúc động khi nhìn thấy đôi chân trần của ông, một đôi chân không giày cũng không vớ giữa trời tuyết giá.
Lúc đó, dù không rõ về điều mình sắp làm nhưng tôi đã nghĩ mình nên dừng xe và xuống giúp ông ấy. Thế rồi, đèn giao thông bật tín hiệu xanh, cuộc sống dường như đòi hỏi tôi phải chuyển động. Và tôi đã nhấn ga hướng về khách sạn, nhanh chóng quên đi người đàn ông tộinghiệp trên vỉa hè.
Ngày hôm sau, trước khi bắt đầu cuộc nói chuyện của mình, tôi ngồi trong một sảnh lớn và tranh thủ dùng một tách cà phê. Khi hầu hết mọi người đều đã bước ra ngoài, tôi đứng lại chuyện trò trong giây lát với người lao công đang lặng lẽ làm việc ở đó. Anh là người ít nói và luôn tươi cười với tất cả mọi người. Hầu như anh không bao giờ nói gì ngoại trừ câu ''Chào buổi sáng” hay“Tôi có thể giúp gì cho ông không, thưa ông?”. Tôi hỏi người lao công về cảm giác của anh trong ngày hôm nay. Anh trả lời rằng anh vừa mới đạp xe một vòng dưới trời tuyết và lấy làm buồn cho hoàn cảnh của chính mình... cho đến khi trông thấy một người đàn ông nằm ngủ ngay góc đường chỉ với một tấm bìa mỏng làm chăn và đôi chân thì không mang giày. Tôi cảm thấy cổ họng mình như tắc nghẹn khi nghe anh thuật lại việc mình đã vòng xe nhiều lần để mua cho người đàn ông khốn khổ kia một đôi giày và một đôi vớ.
Trong khi nghe câu chuyện của người lao công, tôi chợt nhớ đến một bức tranh quen thuộc. Bức tranh vẽ hình một cậu bé tay cầm một bông hoa đang cố nhón chân tặng nó cho một người lớnkèm lời chú thích:“Một hành động nhỏ vẫn có ý nghĩa hơn những ý định cao cả”.
Tôi đứng thẫn thờ và thầm ước giá như hôm qua mình dừng lại để thực hiện điều đã nghĩ. Khi buổi thu hình kết thúc, tôi trở lại tìm người đàn ông nghèo khổ ấy nhưng ông đã không còn ở con đường đó nữa.
- An Bình Theo Internet
Khiếm khuyết hay lợi thế?
Cơhội thường đến dưới tấm áo của những điều không may hoặc trong dángvẻ một thất bại tạm thời.
- Napoleon Hill
Mệtmỏi sau nhiều ngày lang thang tìm việc, người đàn ông thất nghiệp cảm thấy vô cùng chán nản và cùng quẫn. Thế rồi, vào một buổi chiều nọ, may mắn đã mỉm cười với ông khi ông vượt qua được cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên cho một công ty vệ sinh lớn. Khi kết thúc cuộc chuyện trò, vị giám đốc nhân sự bảo ông:
- Anh sẽ được thuê với tiền công 5, 35 đô một giờ. Hãy cho tôi địa chỉ e-mail của anh để chúng ta có thể dễ dàng làm việc với nhau. Hệ thống của chúng tôi sẽ tự động gửi cho anh mọi thông báo trong ngày cũng như chỉ cho anh biết nơi nộp bảnbáo cáo đầu tiên của mình.
Vô cùng bối rối, người đàn ông nói rằng ông ta rất nghèo nên không có nổi một cái máy vi tính và cũng không có cả địa chỉ e-mail.
Lúc đầu, vị giám đốc ngạc nhiên, nhưng rồi sau đó, ông lạnh lùng nói:
- Anh phải hiểu rằng với một công ty kỹ thuật cao như chúng tôi, việc một nhân viên không có địa chỉ e-mail là chuyện không thể chấp nhận được. Rất tiếc... chào anh nhé.
Choáng váng, người đàn ông quay bước bỏ đi. Chỉ còn10 đô trong túi và không biết đi về đâu. Ông lang thang đến một khu chợ và thấy một quầy bán cà chua với những trái chín đỏ mọng. Sau khi mua hết những trái cà chua ấy, ông mang đến một nơi đông đúc ngay khu phố trung tâm rồi bày bán. Chưa đầy 2 tiếng đồng hồ, ông đã bán hết tất cả cà chua và kiếm được gấp đôi số vốn bỏ ra. Quá hứng khởi với kết quả đạt được, ông lặp lại quá trình trên nhiều lần cho đến khi không còn sức để đi bộ nữa. Ngày hôm ấy, ông kiếm được100 đô và trở về nhà với một túi thức ăn thơm ngon cho gia đình.
Từ hôm đó, ông bắt đầu kinh doanh cà chua.
Ngày nào cũng vậy, ông dậy từ lúc trời còn chưa sáng để đi lấy mối hàng và chở đến bán tại một khu trung tâm đông đúc nào đó. Ông làm việc hăng say đến mức kéo dài nó vào cả ban đêm. Chẳng mấy chốc, lợi nhuận đã được nhân lên một cách nhanh chóng.
Trong tuần lễ thứ hai, ông mua được một chiếc xe kéo giúp công việc vận chuyển cà chua đỡ vất vả hơn. Rồi một tháng sau, ông bán xe kéo đi để mua một xe tải nhỏ. Đến cuối năm, ông làm chủ ba chiếc xe tải cũ. Hai người con trai lớn phụ ông buôn bán, vợ ông phụ mua cà chua, còn cô con gái quyết định học lớp kê toán ban đêm ở một trường đại học cộng đồng để kiểm tra sổ sách giúp ông.
Cuối năm thứ hai, ông có một đội xe tải mới đẹp và tuyển thêm 5 nhân công từ những người thất nghiệp - tất cả đều bán cà chua. Mặc dù đã có thể tận hưởng một cuộc sống an nhàn, nhưng ông vẫn tiếp tục làm việc một cách chăm chỉ.
Thời gian dần trôi qua. Cuối năm thứ năm, ông làm chủ một công ty lớn chuyên sản xuất và kinh doanh cà chua. Công ty của ông đã tạo việc làm cho hàng trăm người thất nghiệp và vô gia cư. Lợi nhuận của công ty - theo báo cáo của con gáiông - đã vượt qua con số một triệu đô-la.
Để bảo đảm cho sự phát triển lâu bền trong tương lai, ông quyết định mua bảo hiểm nhân thọ.
Tham khảo lời khuyên của nhân viên tư vấn, ông ký một họp đồng bảo hiểm phù hợp với hoàn cảnh của mình. Theo đúng thủ tục, cô nhân viên xin ông địa chỉ e-mail để gửi những giấy tờ cần thiết một cách nhanh chóng. Và khi nghe câu trả lời từ ông rằng, ông không có thời gian để mò mẫm máy tính, cũng chẳng có một địa chỉ e-mail nào cả, cô nhân viên tư vấn rất ngạc nhiên:
- Sao, ông không có địa chỉ e-mail nào à? Thậm chí ông còn không biết đến Internet? Nếu ông có tất cả những thứ này vào năm năm về trước, tôi nghĩ chắc chắn công việc kinh doanh của ông còn phát đạt hơn lúc này rất nhiều!
- Không! - Ông mỉm cười. - Nếu tôi có e-mail năm năm về trước, tôi đã suốt đời là một công nhân vệ sinh với tiền lương 5,35 đô một giờ rồi!
Người mẹ vĩ đại
Tình yêu thương của người mẹ là nguồn năng lượng diệu kỳ giúp một ngườibình thường có thể làm nên nhữngđiều phi thường.
- Marion c. Garretty
Không ai lại không thương cảm xót xa khichứng kiến hoàn cảnh một bé trai mới chào đời tạibệnh viện Milwaukee. Cậu bé bị mù từ trong lòngmẹ, không những thế, cậu còn bị chứng liệt nãonên chỉ có thể sống một đời sống thực vật. Bấthạnh thay, cha mẹ đã bỏ rơi em từ lúc mới sinh ra. Các bác sĩ, y tá của bệnh viện đều rất bối rối, không biết phải xử trí như thế nào với cậu bé đáng thương. Bỗng May Lempke, một nữ y tá đã có năm đứa con, mạnh dạn lên tiếng:
- Tôi sẽ nuôi cháu!
Quyết định của cô khiến mọi người hết sức ngạc nhiên. Làm sao một người mẹ của năm đứa con, phải chia sẻ gánh nặng mưu sinh với ngườichồng làm công nhân xưởng dệt, lại có thể nuôi thêm một đứa bé tật nguyền? Nhưng không một chút do dự, May quả quyết xin mọi người yên tâm và rằng cô sẽ yêu thương, chăm sóc đứa bé như con ruột của mình.
May đặt tên con là Les. Chăm sóc một đứa bé dị tật như Les là công việc thật không dễ dàng chút nào, nhất là khi cô còn có năm đứa con thơ khác nữa. Quả thật, nếu không có một tình yêu lớn lao dành cho Les, chắc chắn cô sẽ không thể nào làm được những công việc mà cô xem là “bình thường” mỗi ngày. Bị di chứng của bệnh bại não, Les chỉ có thể đi loạng choạng từng quãng ngắn. May phải tập cho bé đi từng bước. Hằng ngày, cô đều dành thời gian đưa Les đến trung tâm phục hồi chức năng, rồi xoa bóp toàn thân cho bé. Với Les, thậm chí cô còn phải nhọc công, nhọc lòng hơn so với cả năm đứa con còn lại của mình. Một người hàng xóm thấy vậy bảo May:
- Cô đang lãng phí cuộc sống của mình đấy.
Đáp lại lời bà, cô chỉ mỉm cười không nói.
Năm năm, 10 năm rồi 5 năm trôi qua, bé Les của May đã trở thành một chàng thiếu niên cao lớn, có thể đi lại được, nhưng trí óc cũng chỉ như đứa trẻ lên ba. Dù vậy, May vẫn tiếp tục yêuthương và cầu nguyện cho con. Bỗng một ngày nọ, May thấy ngón tay của Les búng vào một sợi dây được buộc rất căng của một kiện hàng. Cô chợt nảy ra sáng kiến, biết đâu âm nhạc có thể đánh thức tiềm năng bên trong cậu bé. Thế là từ đó, May bắt đầu cho Les làm quen với âm nhạc. Cô và chồng mua một chiếc pianocũ, đặt nó ngay trong phòng Les. Cô cầm những ngón tay của con và chỉ cho cậu bé cách bấm từng phím đàn.
Vào một đêm mùa đông, May bỗng thức giấc vì tiếng đàn của ai đó đang chơi bản Concerto số No.1 của Tchaikovky. Ngỡ ngàng, hai vợ chồng cô vội chạy lên phòng của Les. Họsững sờ bởi một thực tế vượt ngoài sức tưởng tượng: Les đang ngồi bên chiếc piano, bàn tay lướt nhẹ trên từng phím đàn. Thật khó mà tin rằng đó là sự thật. Trước đây, Les chưa bao giờ tự ngồi trước piano tập luyện. Vậy mà giờ đây, cậu như biến thành một con người khác, một người nghệ sĩ thực thụ.
May lặng người đi, nước mắt lăn dài trên má:
- Cảm ơn Thượng đế, Ngài đã không quên Les của chúng con!
Từ đó, Les bắt đầu sống cùng âm nhạc. Cậu bé chơi được nhạc cổ điển, nhạc đồng quê, nhạc raptim, thậm chí cả rock. Thật khó tin, nhưng cứ nhưthể những bản nhạc đó có sẵn trong tâm trí Les từ bao giờ, cậu chỉ cần dùng đôi tay tới hiện lại.
Năm 28 tuổi, Les trở thành một nghệ sĩ piano. Lúc này, anh đã là một người hoàn toàn bình thường - có thể nói, đi lại dễ dàng và đặc biệt có đôi tay tài hoa mà ai trông thấy anh đàn cũng phải kinh ngạc. Công việc của Les là chơi đàn trong các nhà thờ, tham gia các buổi hòa nhạc, gia nhập nhóm những người tình nguyện. Thậm chí, anh còn xuất hiện trên truyền hình quốc gia.
Các bác sĩ đã mô tả Les giống như một nhà bác học tài năng nhưng mắc chứng bệnh tự kỷ kỳ lạ. Anh là một người có những khiếm khuyết ở não bộ nhưng cũng là một thiên tài. Con người ấy từng bị đặt giữa ranh giới hoặc là một thiên tài, hoặc chỉ là một kẻ sống lay lắt đâu đó bên lề xã hội. Chính sự vĩ đại của một tâm hồn như ở người mẹ May Lempke của anh đã cứu vớt và đánh thức tiềm năng ấy.
- NgôHuệ Theo Love Prơiuces Mọiracles
Bình luận facebook