Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hạt giống tâm hồn (Tập 7) - Phần 3
Tình yêu diệu kỳ
Ở đâu có tình yêu, ở đó có sự sống.
- Lev Tolstoy
Đây là câu chuyện có thật diễn ra ở NhậtBản - câu chuyện lạ lùng và cảm động về một loàivật vốn đã rất quen thuộc với chúng ta.
Chuyện kể rằng, khi sửa nhà, một anh thanh niên người Nhật đã nhìn thấy một con thằn lằn bị kẹt bên trong khe hở nhỏ giữa hai bức tường bằng gỗ. Một sự tình cờ nào đó đã khiến chân chú thằn lằn tội nghiệp bị cây đinh ghim vào tường. Nhưng lạ lùng hơn nữa là căn nhà đã được xây dựng hơn mười năm, điều đó đồng nghĩa với việc chú đã sống trong tình trạng này suốt thời gian qua.
Quá ngạc nhiên với những gì đang diễn ra trước mắt, chàng trai bèn ngưng làm việc và tò mò theo dõi xem chú thằn lằn đã sống ra sao trong tình trạng bị “cầm tù” như vậy. Không lâu sau đó, anh nhìn thấy một con thằn lằn khác xuất hiện, miệng ngậm đồ ăn đến bên con thằn lằn bị ghim vào tường.
Một cảnh tượng thật cảm động. Con thằn lằn bị ghim đinh đã được một con thằn lằn khác nuôi ăn trong suốt 10 năm qua. Không ngờ loài vật tưởng chừng không suy nghĩ, không cảm xúc lại có thể có một tình cảm sâu nặng đến vậy. Có lẽ, chỉ có tình yêu mới tạo nên nghị lực sống và tinh thần phục vụ kỳ diệu đến thế.
Thử tưởng tượng cặp thằn lằn ấy đã sống thế nào suốt chừng ấy năm. Chắc hẳn con thằn lằn bị ghim đinh dù phải chịu đau đớn nhưng vẫn không ngừng hy vọng. Với con còn lại, nó đã làm việc không biết mệt mỏi và không hề bỏ rơi bạn mình trong suốt 10 năm. Loài sinh vật nhỏ này đã làm được điều mà con người chúng ta cũng phải thán phục.
Chúng ta thì sao? Cuộc sống ngày một tiện nghi, nhưng dường như những công nghệ hiện đại khiến con người ngày càng trở nên xa lạ và thờ ơ với nhau hơn. Đằng sau cuộc sống nhộn nhịp kia, thiếu gì những tâm hồn cô độc. Giữa cái vẻ hào nhoáng của chốn đô thành, ai dám nói rằng đã hết những kẻ vô gia cư... Con người dù ở thờiđại nào đi nữa cũng luôn cần một chốn để nướng thân, cần có tình yêu để làm nên ý nghĩa trọnvẹncho đời!
- Thanh Giang Theo The Couple Of Lizard
Tuổi tác và sự già cỗi
Chúng ta không già đi theo năm tháng mà lớn lên qua từng ngày
- Emỉly Dirckirnson
Người ta không già đi chỉ vì đã sống quánhiều năm.Màchỉ thực sự trở nên cằn cỗi khitâm hồn khô héo, khi đánh mất niềm tin và lý tưởng sống của bản thân. Năm tháng có thể hằn trên gương mặt ta những dấu chân chim, nhưng đừng để nó làm mất đi sự nhiệt tình trong tâm hồn mỗi người.
Những nỗi lo lắng, nghi ngờ, cảm giác tự ti, nỗi sợ hãi hay sự tuyệt vọng... tất cả đều có thể chất nặng lên vai ta theo năm tháng, nhưng hãy tự hỏi chúng còn là gì một khi ta trở về cát bụi?
Cuộc đời như một giấc mộng. Ta đến cõi đời như một cuộc chơi. Giấc mộng rồi sẽ tan biến. Cuộc chơi chỉ duy nhất một lần... Tại sao takhông mở tâm hồn mình đón nhận những hương sắc của đời? Dù bảy mươi hay chỉ vừa bước vào tuổi mười bảy chăng nữa, vẫn luôn có những điều kỳ diệu chờ đón ta vào mỗi sớm mai.
Hãy nhìn xem, vạn vật muôn đời vẫn mang theo vẻ quyến rũ diệu kỳ, những vì sao vẫn lấp lánh trên bầu trời mỗi đêm. Và mặc cho thời gian luân chuyển, biển vẫn một màu xanh mát, nắng vẫn rực rỡ sắc vàng.
Khi nào tâm hồn ta vẫn còn bị lôi cuốn bởi cái đẹp, con người ta vẫn tràn đầy niềm lạc quan, tin yêu, thì khi đó ta vẫn luôn tươi trẻ.
Đó chính là chiếc chìa khóa vạn năng để mỗi người nắm giữ tuổi trẻ, tình yêu và hạnh phúc cho mình!
- Ngô HuệTheo !Are !And Attitude
Trái tim còn mãi trong đời
Ngay cả khi thân thể đã tan thành cát bụi, một trái tim nhân hậu vẫn còn mãi đập những nhịp đập của tình yêu thương đồng loại. ”
- Khuyết danh
Bất cứ bệnh viện nào trên thế giới này cũngđều có phòng chờ. Đó có thể là căn phòng nhỏ bé, chật chội, cũng có thể là một sảnh đường sangtrọng, sạch bóng...,nhưng không khí thì nơi đâucũng giống nhau, đều là sự căng thẳng và ngộtngạt bao trùm. Có người đi qua đi lại, sốt ruộtnhìn đồng hồ, người thì đăm chiêu lo lắng, ngườikhócthầm lặng lẽ... Những hàng ghế, những bứctường nơi đây đã chứngkiến bao cảnh hội ngộđầy hạnh phúc sau cơn thập tử nhất sinh, nhưngcũng từng thấy biết bao giọt nước mắt buồn đaucủa các cuộc chia lyvĩnh viễn. Cũng tại nơi đây, đã có những cuộc gặp gỡ định mệnh như đượcbàn tay Thượng đế sắp đặt. Một trong nhữngtrường hợp đó là cuộc gặp gỡ giữa Carmen Maloney và Bob.
Bệnh viện đại học y dược Maryland có phòng đợi ở mỗi tầng, nhưng hôm ấy, cả Bob và Carmen đều xuất hiện trong phòng đợi ở tầng trệt. Lúc đó, Carmen đang thu mình vào một góc phòng, lặng lẽ khóc. Từ chỗ đứng của Bob, anh có thể trông thấy rõ những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Bất giác, anh cảm thấy mủi lòng. Mỗi người vào đây hầu như đều chất chứa trong lòng một nỗi đau nào đó, nhưng vẻ mỏng manh, yếu đuối của Carmen khiến Bob thương cảm.
- Có chuyện gì xảy ra với cô sao? - Bob khẽ hỏi khi lại gần bên cô.
Carmen ngước mắt lên. Trước mắt cô là một người đàn ông có khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt của anh lại ấm áp vô cùng. Anh chính là tuýp người có thể khiến người khác tin tưởng ngay lần đầu gặp mặt.
- Mẹ tôi... - Giọng cô nhẹ như gió thoảng - Mẹ tôi đã nằm ở bệnh viện này từ mấy tháng nay để chờ cấy ghép tim. Nếu không được phẫu thuật sớm, mẹ tôi sẽ chết mất!
Bà Bobbie Sabbatino - mẹ của Carmen - bịbệnh tim rất nghiêm trọng. Bà đã phải nhập viện từ bốn tháng trước đó để được theo dõi. Hiện tại, bà yếu đến mức chỉ có thể nằm liệt giường với chế độ chăm sóc đặc biệt, và cơ hội tìm được một tráitim tình nguyện hiến tặng với cùng nhóm máu và thể trạng là quá xa vời. Tên của bà được thêm vào danh sách dài dằng dặc sau hàng ngàn cái tên khác trên khắp nước Mỹ cũng đang chờ được ghép tim. Dù đã cố gắng tỏ ra can đảm suốt mấy tháng vừa qua, nhưng giờ thì Carmen không thể tránh khỏi nỗi sợ hãi lẫn tuyệt vọng trước bệnh tình của mẹ.
Tình cảnh của Bob cũng không khả quan gì hơn. Anh đang là một người chồng đau khổ phải đổi mặt với sự thật phũ phàng là có thể mất đi người vợ thương yêu của mình bất cứ lúc nào. Cheryl Bradshaw - vợ anh - vốn là người khỏe mạnh. Chẳng mấy khi chị bị bệnh tật gì. Thê nhưng vài tuần trước đây, chị có triệu chứng suy nhược thần kinh, rồi phải nhập viện ngay trong đêm sau một cơn tai biến. Hình chụp CAT đã phát hiện ra một tin làm anh chấn động: bệnh nhân 38 tuổi này đã được sinh ra với một căn bệnh khuyết não bẩm sinh. Việc Cheryl còn sống được cho tới ngày hôm nay đã là một phép lạ. Và giờ đây, cô chỉ còn sống một cuộc sống tạm bợ mà thôi.
Vì là người cùng cảnh ngộ, nên Bob và Carmen dễ dàng cảm thông cho nhau. Sau khi trò chuyện một hồi lâu, hai người cùng chúc cho nhau may mắn rồi tạm biệt, trong thâm tâm vẫn nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng chỉ mấy hôm sau thôi, họ tình cờ gặp lại nhau. Trong bệnh viện rộng lớn này, đó là điều không thường xuyên xảy ra. Và rồi tiếp theo sau đó nữa, dường như không ngày nào là họ không gặp nhau ở đâu đó, lúc thì tình cờ đi vào cùng một thang máy, cùng bước trên một hành lang bệnh viện, cùng có mặt trong phòng chờ vào một giờ nhất định. Dường như số phận muốn họ gặp nhau vì một điều gì đó mà cả hai còn chưa biết.
Bob hay kể về ba đứa con của vợ chồng anh: Kristen 2 tuổi, Sara 0 tuổi, Kyle 7 tuổi. Còn Carmen cũng chia sẻ cùng anh câu chuyện về gia đình của mình. Dần dần, Bob trở thành một người bạn thân của Carmen. Trong thâm tâm, cô xem anh như một người anh trai đáng tin cậy. Họ thỏa thuận cùng nhau rằng khi nào mẹ cô và vợ anh khỏi bệnh, hai gia đình sẽ cùng tổ chức tiệc ăn mừng.
Nhưng vào một buổi sáng, khi Carmen qua thăm Bob thì thấy một cảnh tượng đau lòng. Anh chàng Bob lạc quan mọi ngày biến mất, thay vào đólà vẻ thẫn thờ, u uất hiện rõ trong đôi mắtkết quả phẫu thuật của vợ anh là rất xấu: Não Cheryl bắt đầu xuất huyết. Cô đang chìm vào trạng thái hôn mê.
Ngày 9/2, tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra cho Cheryl Bradshaw. Chị bị đứt mạch máu não. Lầnnày thì các bác sĩ không thể làm gì được nữa. Không còn phép màu nào, không còn hy vọng để lật ngược ván cờ định mệnh. Cheryl ra đi trong vòng tay của chồng.
Lúc còn sống, Cheryl có một nguyện vọng, đó là hiến tặng cơ thể cho bệnh viện sau khi đã qua đời. Trong nỗi đau khổ tột cùng, Bob vẫn muốn giúp Cheryl hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đó. Chợt anh nghĩ đến mẹ của Carmen. Lẽ nào đây chính là điều số phận muốn gửi đến cho anh?
Bob đến gặp giám đốc bệnh viện và trình bày với ông ý định của mình. Việc hiến tặng cơ thể là một điều hoàn toàn rất đáng trân trọng, nhưng hiến quả tim cho một người chọn trước thì có thể sẽ không được như mong muốn, bởi cơ hội phù hợp giữa nhóm máu và thể trạng của người nhận tim và người hiến tim chỉ là một phần nghìn.
Trong khi bác sĩ lên kê hoạch để xét nghiệm, Bob phóng nhanh xuống cầu thang để vào phòng chờ, nơi mà chắc chắn anh sẽ gặp được Carmen.
Thoạt đầu, cô không hiểu những gì Bob đang nói. Carmen bật khóc khi nghe tin Cheryl đã qua đời, và càng nức nở trước tin vợ chồng Bob muốn hiến quả tim của Cheryl cho mẹ cô.
Kỳ diệu thay, tim của Cheryl hoàn toàn hợp với bà Bobbie Sabbatino. Xác suất một phần nghìn đã xảy ra, như một phép lạ của tình yêu thương. Cuộc phẫu thuật ghép tim sau đó của bà kết thúc thành công vào đúng vào ngày14/2, ngày lễ tình yêu.
Vài ngày sau, tại tang lễ của Cheryl, nhà Bradshaw, Bob và gia đình của Carmen đã lặng lẽ đặt những vòng hoa tươi thắm trên mộ cô, trong giai điệu da diết của bản nhạc“Trái tim em còn mãi trong đời” mà sinh thời Cheryl vô cùng yêu thích.
-Như Trân
Theo Smaíí Mọiracles For Women
Khi tình yêu hiện diện
Tình yêu tạo ra sức mạnh diệu kỳcó thể xoa dịu cả những trái tim chai cứng và giúp vững vàng các cuộc đời yếu đuối
- Khuyết danh
Vào một buổi trưa nắng gắt, trong lúc đợi chồng mình xong buổi họp ở công ty, tôi giết thời gian bằng cách ghé qua một viện bảo tàng. Lúc này bảo tàng khá vắng vẻ. Tôi thong thả đi dọc dãy hành lang bóng loáng, ngắm nhìn những tuyệt tác của các danh ha nổi tiếng đang treo trên vách. Chợt tôi để ý đến một cặp vợ chồng trẻ đang đứng phía trước tôi. Họquả là một cặp khác người, trong khi người chồng đứng lặng yên trước bức tranh thì người vợ cứ nói liên hôi những điều gì đó. Khó chịu, tôi bỏ đi chỗ khác.
Khi đến cửa hàng bán đồ lưu niệm của bảo tàng, một lần nữa tôi lại thấy hai vợ chồng trẻ ấy đang thanh toán tiền tại quầy. Trước lúc bước ravề, người chồng lấy từ trong túi xách ra một vật dài màu trắng. Thì ra đó là một cây gậy xếp. Anh dùng gậy dò đường đến bên giá treo đồ và lấy áo khoác cho vợ mình. Đến lúc đó, tôi mới biết người đàn ông ấy bị mù.
- Anh ta thật nhiều nghị lực! - Cô gái bán hàng bắt chuyện khi gặp vẻ ngỡ ngàng trên khuôn mặt tôi lúc nhìn hai vợ chồng họ đi khuất.
- Ít có ai kiên trì và mạnh mẽ được như anh ấy khi bị mù ở tuổi còn trẻ như thế. Mà khi đó, công việc của anh ta lại đang rất thành công nữa chứ! - Một cô gái trẻ khác chép miệng vẻ khâm phục.
- Cô biết vê chàng traiấy ư? - Tôi hỏi.
Cả hai cô đều mỉm cười:
- Ở đây ai cũng biết và yêu mến vợ chồng họ. Một tai nạn bất ngờ đã lấy đi đôi mắt của anh ấy, nhưng anh thề với vợ mình rằng sẽ không có gì thay đổi đáng kể trong cuộc sống của họ. Và đúng như vậy, cũng như ngày trước, họ vẫn đến đây xem tranh mỗi khi có triển lãm mới.
- Đến đây để xem tranh sao? Anh ta không thể nhìn được cơ mà? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Đúng là không nhìn được, nhưng anh ấy vẫn có thể cảm nhận vẻ đẹp trong mỗi bức tranh quacách miêu tả tỉ mỉ của vợ mình.
Cuộc sống quả là không thiếu những điều khiến ta phải ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Nghị lực, lòng can đảm của người đàn ông trẻ kết hợpvới sự kiên nhẫn đáng nể của người vợ đã lấp đầy khoảng trống từ nỗi bất hạnhhọ gặp phải. Khiếm khuyết, với họ, không làm giảm đi niềm vui sống. Và chắc chắn, trong ánh mắt tưởng như vô định của người đàn ông kia vẫn là một thế giới ngập ngời nắng và hoa, thế giới lấp lánh thứ ánh sáng màu nhiệm của nơi tình yêu hiện diện.
- Lê Nguyên Thảo
Theo Visions OtArt
Những đồng xu may mắn
Kinh nghiệm là một món quà quý giá mà ta luôn có ca hội đề nắm bắt, chi cần ta chịu bỏ thời gianđề cảm nhận, lắng nghe
- Khuyết danh
Kirby là một ông lão với mái đầu bạctrắng, với nụ cười móm mém vì thiếu hẳn hàmrăng trên, ông sống một mình ngay cạnh nhàtôi. Trong con mắt của con bé tám tuổi là tôingày ấy, ông là hiện thân của ông nội, ông ngoại hiền lành, phúc hậu trong những câu chuyện màtôi được được. Ông bà nội, ngoại của tôi đều quađời khi tôi còn nhỏ, nên có một người ông để thủthỉ tâm sự, để nhõng nhẽo đòi quà đổi với tôi làmột điều tuyệt vời không gì sánh bằng.
Ông Kirby dường như chỉ sống một mình. Rất hiếm khi tôi thấy có người đến thăm và ở lại với ông. Trong suốt mùa hè, tôi thường thấy ôngdạo quanh bờ hồ vào mỗi sáng, mỗi lần như vậy, tôi lại chạy theo và bắt chuyện cùng ông. Nói chuyện với ông Kirby rất dễ chịu, vì có lẽ ông là người duy nhất chịu nói chuyện với tôi như với một người lớn.
Lần nọ, khi hai ông cháu đang đi dạo, ông bỗng hỏi tôi có muốn làm cháu nuôi của ông không. Sau khi được ông giải thích cặn kẽ ý nghĩa của từ “cháu nuôi”, tôi sung sướng gật đầu.
Hầu như mỗi ngày, tôi và ông đều cùng đi dạo và nói chuyện với nhau hàng giờ liền, ông kể cho tôi nghe về người vợ đã mất từ nhiều năm trước của mình, về những cuộc chiến tranh mà tôi chỉ có thể lờ mờ hình dung qua phim ảnh. Ông còn có những trò ảo thuật rất tài tình, như ông có thể lấy được đồng 25 xu từ tai tôi. Điều đó thật thú vị làm sao! Ngày hôm đó khi về nhà, tôi đã kiểm tra rất kỹ xem liệu tai mình có còn chứa đồng tiền nào không.
Chủ nhật là ngày tôi mong chờ nhất trong tuần, bởi hôm đó thế nào ông Kirby cũng lại dẫn tôi đến cửa hàng tạp hóa ngay góc đường, ở đó có bán rất nhiều kẹo, ông cho phép tôi lựa chọn bất cứ món nào mình thích, miễn có giá khôngquá một đô-la.
Một ngày nọ, lúc cả hai ông cháu ra khỏi cửa hàng, trong khi tôi đang vô cùng thỏa mãn với bịch kẹo sô-cô-la hạnh nhân trong tay thì ông Kirby thấy 3 đồng xu tiền thừa ra đằng sau. Tôi nghe rất rõ tiếng leng keng của chúng trên mặt đường nhựa nóng ẩm.
- Ông ơi, tại sao ông lại ném những đồng xu đó đi vậy?
- À, chỉ để xem chúng có đem lại may mắn cho một ai đó không cháu ạ!
- Cháu biết rồi, người nào nhặt được những đồng xu đó thì sẽ gặp may mắn, đúng không ông?
Ông nhìn tôi và nói:
- Cháu biết không, người nào tìm thấy những đồng xu này chính là người cần chúng nhất, bởi vìhọluôn luôn nhìn xuống.
Chúng tôi lại tiếp tục cuộc đi dạo của mình. Ông Kirby nói tiếp:
- Cháu biết không, nếu cháu luôn luôn nhìn thẳng và ngẩng cao đầu thì cháu không bao giờ cần đến sự may mắn. Chỉ có những người tự tinvà lạc quan mới có dáng đi như vậy. Cháu đã có cả hai điều đó trong bản thân mình, vì vậy đừng bao giờ đánh mất chúng.
Lúc đó, tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu những gì ông nói, quá nhỏ để nhận thức được rằng cuộc đời này thật không dễ dàng gì để luôn giữ được sự tự tin và lạc quan. Tất cả những gì tôi biết là mình đang có một bịch kẹo trong tay và một người ông có thói quen đặt những đồng xu thừa ở đâu đó ngoài đường để chúng trở thành món quà bất ngờ cho ai đó đang cần tới.
Thời gian dần trồi. Tuổi thơ êm đềm bên ông Kirby cũng lùi xa vào ký ức. Cuộc sống của tôi ngày càng bận rộn với biết bao bài vở, bao mối quan hệ bạn bè. Tôi chỉ còn đủ thời gian để vẫy tay chào ông Kirby mỗi khi gặp ông ngồi trên chiếc ghế mây trước hiên nhà. Đôi lúc, tôi cảm thấy cắn rứt vì trong lúc mình vui chơi chạy nhảy đây đó thì người ông nuôi của tôi lại chỉ có thể ngồi ở nhà và chìm đắm trong thế giới đơn côi của mình. Thế nhưng cảm giác ấy rồi cũng nhanh chóng qua đi. Tôi còn phải lo cho các hoạt động trong trường, cho bạn bè, cho các trận bóng chuyền bãi biển, cho những bữa tiệc tùng, mua sắm mà các cô gái ở tuổi tôi rất yêu thích.
Tuy vậy, tôi biết ông vân luôn dõi theo tôi, vân luôn ở bên mỗi khi tôi cần.
Khi tôi vào đại học và bắt đầu sống xa nhà, tình bạn của tôi và ông Kirby chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Tôi đã trở thành một con người khác, ngang ngạnh, ương bướng, chỉ thích làm mọi chuyện theo ý mình. Tôi tạo cho mình một vẻ ngoài đầy kiêu hãnh, tự tin. Thỉnh thoảng khi về nhà, tôi lại bắt gặp những đồng xu bóng loáng ở đâu đó trên đường, nhưng dường như may mắn không bao giờ đến với tôi cả.
Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về nhà và chuẩn bị cho vài cuộc phỏng vấn xin việc. Khi đi ngang qua nhà ông Kirby, tôi thấy ông vẫn ngồi trên chiếc ghế mây trước hiên nhà. Ông vẫy tay gọi lớn:
- Là cháu đấy ư?
- Vâng, là cháu đây ông ạ! - Tôi trả lời và chạy vội sang nhà ông.
- Coi nào, coi nào, ta nghe mẹ cháu nói cháu đã tốt nghiệp đại học rồi. Thế là cháu gái của ta đã thật sự trưởng thành rồi đấy. Cháu đã trởthành một cô gái thật xinh đẹp và thông minh nữa chứ. Thế nào, cháu có muốn đi bộ xuống cửa hàng ở góc đường và mua một vài cái kẹo giá một đô không nào? - ông nháy mắt, lấy tay vỗ nhẹ vào túi áo, miệng nở nụ cười. Bây giờ, ông đã phải đeo răng giả nhưng nụ cười của ông vẫn sáng và ấm áp như ngày nào.
- Cháu biết không, ta luôn biết là cháu sẽ làm được mà! Cháu của ông là một người tự tin, lạc quan và sẽ đạt được nhiều thành công trong đời! - Ông nói, vẫn giọng ấm áp và hiền hậu của 5 năm trước.
Chúng tôi ngổi nói chuyện thật lâu như ngày trước, như thể tôi vẫn là cô bé con còn thích ngậm kẹo, còn ông thì chẳng già đi chút nào. Ông vẫn vậy, vẫn là một người bạn có thể hiểu mọi suy nghĩ của tôi, một người thầy có thể cho tôi những lời khuyên quý giá và một người ông luôn giúp tôi giữ được sự tự tin, lạc quan trước cuộc đời.
Khi chia tay, tôi ôm ông Kirby thật lâu và nắm tay ông thật chặt. Cho đến tận lúc này, tôi mới nhận ra rằng ông quan trọng như thế nào đối với tôi, đối với sự trưởng thành của tôi.
Tôi biết tôi sẽ bước tiếp cuộc đời mình vớimái đầu ngẩng cao và đôi mắt luôn nhìn thẳng, vì tôi có sự tự tin và lạc quan trong con người mình - như ông Kirby đã từng nói.
- Thanh Thảo
Theo Lucky Pennies
Chú mèo không có miệng
Cuộc sống của chúng ta ngày càng trở nênvội vã và dường như ai cũng tất bật với công việccủa mình. Trong thời đại của máy móc và các thiếtbị điện tử, chúng ta ít có thời gian để quan tâmđến những người thân yêu trong gia đình. Bố mẹđi làm, con cái đi học, chẳng ai còn kịp để ý cuộcsống của mình đang trôi qua trong sự tẻ nhạt vàđơn điệu.
Có một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ cô bận rộn với những chuyến công tác và lịch trình dày đặc. Cô bé thì ngày nào cũng đến trường hoặc tham gia vào những hoạt động ngoại khóa nào đó. Thê nhưng vì bé nhỏ và nhút nhát nên cô bé thường bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi còn bị đánh. Cô bé khao khát được nóichuyện với ai đó, nhưng chẳng ai dành thì giờ ngồi nghe. Nỗi sợ hãi, sự lạc lõng khiến cô ngày càng thu mình trong vỏ ốc cô đơn.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô bé buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi thu mình trên ghế đá và khóc. Một lúc sau, khi ngẩng lên cô thấy một ông lão đang ngồi cạnh mình, ông lão mỉm cười, ân cần hỏi:
- Cháu gái, tan học rồi sao cháu không về nhà mà lại ngổi đây khóc?
Cô bé lại òa lên tức tưởi:
- Cháu không muốn về nhà. ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói!
- Vậy ông sẽ nghe cháu! - ông lão nói rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô bé vừa khóc vừa kể cho ông lão nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông lão cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời phần định, ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.
Từ hôm đó, hầu như chiều nào tan học cô bé cũng vào công viên ngồi kể chuyện cho ông lão nghe. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiềuđiều để sống. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn hơn, vui vẻ hơn.
Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẻ với ông lão cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy băng qua đèn đỏ...
Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đá mà cô bé thường ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn tặng cho cô bé ngày hôm trước, nhưng cô bé đã không đến được. Hình nộm là một chú mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông lão muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.
Đây là câu chuyện xảy ra ở nước Nhật. Và ngày nay, trên bàn học của mỗihọcsinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng - chú mèo đã được mang hiệu “Hello Kitty”. Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao chú mèo Hello Kitty lại không hề có miệng chưa? Bởi vì chú được làm ra với mục đích lắng nghe mọi người nói.
Tôi không biết “sự tích” Hello Kitty này có thật hay không, chỉ biết rằng mỗi lần nhìn hình chú mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng nghe người khác - thực sự lắng nghe.
- An Bình
Theo Internet
Người làm công kỳ lạ
Tôi gác tay lên trán, mắt ráo hoảnh nhưngđầu thì nặng trĩu vì tuyệt vọng. Chẳng lẽ cuộcsống tương lai của tôi cũng sẽ trôi qua như thếnày sao? Tôi, hai năm sau khi ra trường, đanglãng phí thời gian và năng lực cho một công việchoàn toàn không thích hợp, lương thấp mà cũngchẳng có tương lai. Dù đã nhiều lần cố khôngnghĩ đến câu hỏi này, nhưng quả thật, lòng tôivẫn không thể tránh được cảm giác chán nản vàbi quan.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và đi làm trong tâm trạng uể oải. Hôm nay, công ty tôi có một vài người mới đến. họ là những người làm công tạm thời với mức lương thậm chí còn thấp hơn nhiều so với nhân viên chính thức như tôi. Sau một lúc làm việc, tôi bắt đầu chú ý đến một người. Anh mặc đồng phục và có vẻ như lớn tuổi nhất trongsố họ. Với chiếc quần thẫm màu thẳng nếp và chiếc áo xanh lao động, trên ngực còn may ngay ngắn cả bảng tên, trông anh nổi bật giữa tất cả mọi người. Có lẽ anh tự mua cho mình bộ quần áo đó bởi vì công ty tôi không trang bị đồng phục cho nhân viên.
Tôi quan sát anh trong suốt thời gian anh làm việc với chúng tôi. Anh không bao giờ đi trễ hay sớm, mà luôn chính xác như một chiếc đồng hồ vậy. Mặc dù đó chỉ là một công việc hết sức bình thường, tẻ nhạt nhưng anh đã làm với một thái độ cần mẫn và cẩn trọng đặc biệt. Anh hòa nhã, thân thiện với tất cả mọingười nhưng không bao giờ nói chuyện trong lúc làm việc.
Đến giờ cơm trưa, trong khi chúng tôi đến nhận phần ăn của mình tại quầy phần phát, anh lại lặng lẽ lấy trong túi một hộp cơm cũ kỹ bằng inox. Sau mỗi bữa ăn, chỗ anh ngồi bao giờ cũng sạch sẽ. Và dĩ nhiên, anh luôn trở lại công việc rất đúng giờ. Có thể nói anh là một người làm công mà bất cứ ông chủ nào cũng đều hài lòng. Quả thật, anh không chỉ là một người tốt mà còn là người rất đáng để người khác khâm phục.
Sau khi kết thúc công việc tạm thời đó, anhrời công ty và tôi không còn biết tin tức gì về anh nữa. Tuy vậy, cách xử sự và thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của tôi.
Mặc dù không mua cho mình bộ đồng phục, cũng không đem theo bất kỳ hộp cơm trưa nào nhưng tôi bắt đầu đặt ra cho mình những nguyên tắc mới. Học tập cách làm việc và ứng xử của anh, tôi chú tâm và có trách nhiệm hơn đối với công việc của mình. Sau một thời gian, tôi được người quản lý đề bạt lên chức vụ cao hơn. Vài năm sau, tôi chuyển sang một công việc tốt hơn ở một công ty khác.
Cuối cùng, tôi cũng tự đứng ra thành lập công ty riêng. Và dù những thành công của tôi có thể được cho là đến từ sự may mắn cũng như những nỗ lực không ngừng của bản thân, tôi vẫn luôn nghĩ đến người công nhân kỳ lạ năm xưa với một tấm lòng biết ơn sâu sắc. Anh đã dạy tôi hiểu rằng: Sự tôn trọng không đến từ công việc mà bạn đang làm, nó đến từ cách thức mà bạn đang làm công việc đó.
- An Bình
Theo Internet
Ở đâu có tình yêu, ở đó có sự sống.
- Lev Tolstoy
Đây là câu chuyện có thật diễn ra ở NhậtBản - câu chuyện lạ lùng và cảm động về một loàivật vốn đã rất quen thuộc với chúng ta.
Chuyện kể rằng, khi sửa nhà, một anh thanh niên người Nhật đã nhìn thấy một con thằn lằn bị kẹt bên trong khe hở nhỏ giữa hai bức tường bằng gỗ. Một sự tình cờ nào đó đã khiến chân chú thằn lằn tội nghiệp bị cây đinh ghim vào tường. Nhưng lạ lùng hơn nữa là căn nhà đã được xây dựng hơn mười năm, điều đó đồng nghĩa với việc chú đã sống trong tình trạng này suốt thời gian qua.
Quá ngạc nhiên với những gì đang diễn ra trước mắt, chàng trai bèn ngưng làm việc và tò mò theo dõi xem chú thằn lằn đã sống ra sao trong tình trạng bị “cầm tù” như vậy. Không lâu sau đó, anh nhìn thấy một con thằn lằn khác xuất hiện, miệng ngậm đồ ăn đến bên con thằn lằn bị ghim vào tường.
Một cảnh tượng thật cảm động. Con thằn lằn bị ghim đinh đã được một con thằn lằn khác nuôi ăn trong suốt 10 năm qua. Không ngờ loài vật tưởng chừng không suy nghĩ, không cảm xúc lại có thể có một tình cảm sâu nặng đến vậy. Có lẽ, chỉ có tình yêu mới tạo nên nghị lực sống và tinh thần phục vụ kỳ diệu đến thế.
Thử tưởng tượng cặp thằn lằn ấy đã sống thế nào suốt chừng ấy năm. Chắc hẳn con thằn lằn bị ghim đinh dù phải chịu đau đớn nhưng vẫn không ngừng hy vọng. Với con còn lại, nó đã làm việc không biết mệt mỏi và không hề bỏ rơi bạn mình trong suốt 10 năm. Loài sinh vật nhỏ này đã làm được điều mà con người chúng ta cũng phải thán phục.
Chúng ta thì sao? Cuộc sống ngày một tiện nghi, nhưng dường như những công nghệ hiện đại khiến con người ngày càng trở nên xa lạ và thờ ơ với nhau hơn. Đằng sau cuộc sống nhộn nhịp kia, thiếu gì những tâm hồn cô độc. Giữa cái vẻ hào nhoáng của chốn đô thành, ai dám nói rằng đã hết những kẻ vô gia cư... Con người dù ở thờiđại nào đi nữa cũng luôn cần một chốn để nướng thân, cần có tình yêu để làm nên ý nghĩa trọnvẹncho đời!
- Thanh Giang Theo The Couple Of Lizard
Tuổi tác và sự già cỗi
Chúng ta không già đi theo năm tháng mà lớn lên qua từng ngày
- Emỉly Dirckirnson
Người ta không già đi chỉ vì đã sống quánhiều năm.Màchỉ thực sự trở nên cằn cỗi khitâm hồn khô héo, khi đánh mất niềm tin và lý tưởng sống của bản thân. Năm tháng có thể hằn trên gương mặt ta những dấu chân chim, nhưng đừng để nó làm mất đi sự nhiệt tình trong tâm hồn mỗi người.
Những nỗi lo lắng, nghi ngờ, cảm giác tự ti, nỗi sợ hãi hay sự tuyệt vọng... tất cả đều có thể chất nặng lên vai ta theo năm tháng, nhưng hãy tự hỏi chúng còn là gì một khi ta trở về cát bụi?
Cuộc đời như một giấc mộng. Ta đến cõi đời như một cuộc chơi. Giấc mộng rồi sẽ tan biến. Cuộc chơi chỉ duy nhất một lần... Tại sao takhông mở tâm hồn mình đón nhận những hương sắc của đời? Dù bảy mươi hay chỉ vừa bước vào tuổi mười bảy chăng nữa, vẫn luôn có những điều kỳ diệu chờ đón ta vào mỗi sớm mai.
Hãy nhìn xem, vạn vật muôn đời vẫn mang theo vẻ quyến rũ diệu kỳ, những vì sao vẫn lấp lánh trên bầu trời mỗi đêm. Và mặc cho thời gian luân chuyển, biển vẫn một màu xanh mát, nắng vẫn rực rỡ sắc vàng.
Khi nào tâm hồn ta vẫn còn bị lôi cuốn bởi cái đẹp, con người ta vẫn tràn đầy niềm lạc quan, tin yêu, thì khi đó ta vẫn luôn tươi trẻ.
Đó chính là chiếc chìa khóa vạn năng để mỗi người nắm giữ tuổi trẻ, tình yêu và hạnh phúc cho mình!
- Ngô HuệTheo !Are !And Attitude
Trái tim còn mãi trong đời
Ngay cả khi thân thể đã tan thành cát bụi, một trái tim nhân hậu vẫn còn mãi đập những nhịp đập của tình yêu thương đồng loại. ”
- Khuyết danh
Bất cứ bệnh viện nào trên thế giới này cũngđều có phòng chờ. Đó có thể là căn phòng nhỏ bé, chật chội, cũng có thể là một sảnh đường sangtrọng, sạch bóng...,nhưng không khí thì nơi đâucũng giống nhau, đều là sự căng thẳng và ngộtngạt bao trùm. Có người đi qua đi lại, sốt ruộtnhìn đồng hồ, người thì đăm chiêu lo lắng, ngườikhócthầm lặng lẽ... Những hàng ghế, những bứctường nơi đây đã chứngkiến bao cảnh hội ngộđầy hạnh phúc sau cơn thập tử nhất sinh, nhưngcũng từng thấy biết bao giọt nước mắt buồn đaucủa các cuộc chia lyvĩnh viễn. Cũng tại nơi đây, đã có những cuộc gặp gỡ định mệnh như đượcbàn tay Thượng đế sắp đặt. Một trong nhữngtrường hợp đó là cuộc gặp gỡ giữa Carmen Maloney và Bob.
Bệnh viện đại học y dược Maryland có phòng đợi ở mỗi tầng, nhưng hôm ấy, cả Bob và Carmen đều xuất hiện trong phòng đợi ở tầng trệt. Lúc đó, Carmen đang thu mình vào một góc phòng, lặng lẽ khóc. Từ chỗ đứng của Bob, anh có thể trông thấy rõ những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. Bất giác, anh cảm thấy mủi lòng. Mỗi người vào đây hầu như đều chất chứa trong lòng một nỗi đau nào đó, nhưng vẻ mỏng manh, yếu đuối của Carmen khiến Bob thương cảm.
- Có chuyện gì xảy ra với cô sao? - Bob khẽ hỏi khi lại gần bên cô.
Carmen ngước mắt lên. Trước mắt cô là một người đàn ông có khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt của anh lại ấm áp vô cùng. Anh chính là tuýp người có thể khiến người khác tin tưởng ngay lần đầu gặp mặt.
- Mẹ tôi... - Giọng cô nhẹ như gió thoảng - Mẹ tôi đã nằm ở bệnh viện này từ mấy tháng nay để chờ cấy ghép tim. Nếu không được phẫu thuật sớm, mẹ tôi sẽ chết mất!
Bà Bobbie Sabbatino - mẹ của Carmen - bịbệnh tim rất nghiêm trọng. Bà đã phải nhập viện từ bốn tháng trước đó để được theo dõi. Hiện tại, bà yếu đến mức chỉ có thể nằm liệt giường với chế độ chăm sóc đặc biệt, và cơ hội tìm được một tráitim tình nguyện hiến tặng với cùng nhóm máu và thể trạng là quá xa vời. Tên của bà được thêm vào danh sách dài dằng dặc sau hàng ngàn cái tên khác trên khắp nước Mỹ cũng đang chờ được ghép tim. Dù đã cố gắng tỏ ra can đảm suốt mấy tháng vừa qua, nhưng giờ thì Carmen không thể tránh khỏi nỗi sợ hãi lẫn tuyệt vọng trước bệnh tình của mẹ.
Tình cảnh của Bob cũng không khả quan gì hơn. Anh đang là một người chồng đau khổ phải đổi mặt với sự thật phũ phàng là có thể mất đi người vợ thương yêu của mình bất cứ lúc nào. Cheryl Bradshaw - vợ anh - vốn là người khỏe mạnh. Chẳng mấy khi chị bị bệnh tật gì. Thê nhưng vài tuần trước đây, chị có triệu chứng suy nhược thần kinh, rồi phải nhập viện ngay trong đêm sau một cơn tai biến. Hình chụp CAT đã phát hiện ra một tin làm anh chấn động: bệnh nhân 38 tuổi này đã được sinh ra với một căn bệnh khuyết não bẩm sinh. Việc Cheryl còn sống được cho tới ngày hôm nay đã là một phép lạ. Và giờ đây, cô chỉ còn sống một cuộc sống tạm bợ mà thôi.
Vì là người cùng cảnh ngộ, nên Bob và Carmen dễ dàng cảm thông cho nhau. Sau khi trò chuyện một hồi lâu, hai người cùng chúc cho nhau may mắn rồi tạm biệt, trong thâm tâm vẫn nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa.
Nhưng chỉ mấy hôm sau thôi, họ tình cờ gặp lại nhau. Trong bệnh viện rộng lớn này, đó là điều không thường xuyên xảy ra. Và rồi tiếp theo sau đó nữa, dường như không ngày nào là họ không gặp nhau ở đâu đó, lúc thì tình cờ đi vào cùng một thang máy, cùng bước trên một hành lang bệnh viện, cùng có mặt trong phòng chờ vào một giờ nhất định. Dường như số phận muốn họ gặp nhau vì một điều gì đó mà cả hai còn chưa biết.
Bob hay kể về ba đứa con của vợ chồng anh: Kristen 2 tuổi, Sara 0 tuổi, Kyle 7 tuổi. Còn Carmen cũng chia sẻ cùng anh câu chuyện về gia đình của mình. Dần dần, Bob trở thành một người bạn thân của Carmen. Trong thâm tâm, cô xem anh như một người anh trai đáng tin cậy. Họ thỏa thuận cùng nhau rằng khi nào mẹ cô và vợ anh khỏi bệnh, hai gia đình sẽ cùng tổ chức tiệc ăn mừng.
Nhưng vào một buổi sáng, khi Carmen qua thăm Bob thì thấy một cảnh tượng đau lòng. Anh chàng Bob lạc quan mọi ngày biến mất, thay vào đólà vẻ thẫn thờ, u uất hiện rõ trong đôi mắtkết quả phẫu thuật của vợ anh là rất xấu: Não Cheryl bắt đầu xuất huyết. Cô đang chìm vào trạng thái hôn mê.
Ngày 9/2, tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra cho Cheryl Bradshaw. Chị bị đứt mạch máu não. Lầnnày thì các bác sĩ không thể làm gì được nữa. Không còn phép màu nào, không còn hy vọng để lật ngược ván cờ định mệnh. Cheryl ra đi trong vòng tay của chồng.
Lúc còn sống, Cheryl có một nguyện vọng, đó là hiến tặng cơ thể cho bệnh viện sau khi đã qua đời. Trong nỗi đau khổ tột cùng, Bob vẫn muốn giúp Cheryl hoàn thành tâm nguyện cuối cùng đó. Chợt anh nghĩ đến mẹ của Carmen. Lẽ nào đây chính là điều số phận muốn gửi đến cho anh?
Bob đến gặp giám đốc bệnh viện và trình bày với ông ý định của mình. Việc hiến tặng cơ thể là một điều hoàn toàn rất đáng trân trọng, nhưng hiến quả tim cho một người chọn trước thì có thể sẽ không được như mong muốn, bởi cơ hội phù hợp giữa nhóm máu và thể trạng của người nhận tim và người hiến tim chỉ là một phần nghìn.
Trong khi bác sĩ lên kê hoạch để xét nghiệm, Bob phóng nhanh xuống cầu thang để vào phòng chờ, nơi mà chắc chắn anh sẽ gặp được Carmen.
Thoạt đầu, cô không hiểu những gì Bob đang nói. Carmen bật khóc khi nghe tin Cheryl đã qua đời, và càng nức nở trước tin vợ chồng Bob muốn hiến quả tim của Cheryl cho mẹ cô.
Kỳ diệu thay, tim của Cheryl hoàn toàn hợp với bà Bobbie Sabbatino. Xác suất một phần nghìn đã xảy ra, như một phép lạ của tình yêu thương. Cuộc phẫu thuật ghép tim sau đó của bà kết thúc thành công vào đúng vào ngày14/2, ngày lễ tình yêu.
Vài ngày sau, tại tang lễ của Cheryl, nhà Bradshaw, Bob và gia đình của Carmen đã lặng lẽ đặt những vòng hoa tươi thắm trên mộ cô, trong giai điệu da diết của bản nhạc“Trái tim em còn mãi trong đời” mà sinh thời Cheryl vô cùng yêu thích.
-Như Trân
Theo Smaíí Mọiracles For Women
Khi tình yêu hiện diện
Tình yêu tạo ra sức mạnh diệu kỳcó thể xoa dịu cả những trái tim chai cứng và giúp vững vàng các cuộc đời yếu đuối
- Khuyết danh
Vào một buổi trưa nắng gắt, trong lúc đợi chồng mình xong buổi họp ở công ty, tôi giết thời gian bằng cách ghé qua một viện bảo tàng. Lúc này bảo tàng khá vắng vẻ. Tôi thong thả đi dọc dãy hành lang bóng loáng, ngắm nhìn những tuyệt tác của các danh ha nổi tiếng đang treo trên vách. Chợt tôi để ý đến một cặp vợ chồng trẻ đang đứng phía trước tôi. Họquả là một cặp khác người, trong khi người chồng đứng lặng yên trước bức tranh thì người vợ cứ nói liên hôi những điều gì đó. Khó chịu, tôi bỏ đi chỗ khác.
Khi đến cửa hàng bán đồ lưu niệm của bảo tàng, một lần nữa tôi lại thấy hai vợ chồng trẻ ấy đang thanh toán tiền tại quầy. Trước lúc bước ravề, người chồng lấy từ trong túi xách ra một vật dài màu trắng. Thì ra đó là một cây gậy xếp. Anh dùng gậy dò đường đến bên giá treo đồ và lấy áo khoác cho vợ mình. Đến lúc đó, tôi mới biết người đàn ông ấy bị mù.
- Anh ta thật nhiều nghị lực! - Cô gái bán hàng bắt chuyện khi gặp vẻ ngỡ ngàng trên khuôn mặt tôi lúc nhìn hai vợ chồng họ đi khuất.
- Ít có ai kiên trì và mạnh mẽ được như anh ấy khi bị mù ở tuổi còn trẻ như thế. Mà khi đó, công việc của anh ta lại đang rất thành công nữa chứ! - Một cô gái trẻ khác chép miệng vẻ khâm phục.
- Cô biết vê chàng traiấy ư? - Tôi hỏi.
Cả hai cô đều mỉm cười:
- Ở đây ai cũng biết và yêu mến vợ chồng họ. Một tai nạn bất ngờ đã lấy đi đôi mắt của anh ấy, nhưng anh thề với vợ mình rằng sẽ không có gì thay đổi đáng kể trong cuộc sống của họ. Và đúng như vậy, cũng như ngày trước, họ vẫn đến đây xem tranh mỗi khi có triển lãm mới.
- Đến đây để xem tranh sao? Anh ta không thể nhìn được cơ mà? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
- Đúng là không nhìn được, nhưng anh ấy vẫn có thể cảm nhận vẻ đẹp trong mỗi bức tranh quacách miêu tả tỉ mỉ của vợ mình.
Cuộc sống quả là không thiếu những điều khiến ta phải ngạc nhiên và ngưỡng mộ. Nghị lực, lòng can đảm của người đàn ông trẻ kết hợpvới sự kiên nhẫn đáng nể của người vợ đã lấp đầy khoảng trống từ nỗi bất hạnhhọ gặp phải. Khiếm khuyết, với họ, không làm giảm đi niềm vui sống. Và chắc chắn, trong ánh mắt tưởng như vô định của người đàn ông kia vẫn là một thế giới ngập ngời nắng và hoa, thế giới lấp lánh thứ ánh sáng màu nhiệm của nơi tình yêu hiện diện.
- Lê Nguyên Thảo
Theo Visions OtArt
Những đồng xu may mắn
Kinh nghiệm là một món quà quý giá mà ta luôn có ca hội đề nắm bắt, chi cần ta chịu bỏ thời gianđề cảm nhận, lắng nghe
- Khuyết danh
Kirby là một ông lão với mái đầu bạctrắng, với nụ cười móm mém vì thiếu hẳn hàmrăng trên, ông sống một mình ngay cạnh nhàtôi. Trong con mắt của con bé tám tuổi là tôingày ấy, ông là hiện thân của ông nội, ông ngoại hiền lành, phúc hậu trong những câu chuyện màtôi được được. Ông bà nội, ngoại của tôi đều quađời khi tôi còn nhỏ, nên có một người ông để thủthỉ tâm sự, để nhõng nhẽo đòi quà đổi với tôi làmột điều tuyệt vời không gì sánh bằng.
Ông Kirby dường như chỉ sống một mình. Rất hiếm khi tôi thấy có người đến thăm và ở lại với ông. Trong suốt mùa hè, tôi thường thấy ôngdạo quanh bờ hồ vào mỗi sáng, mỗi lần như vậy, tôi lại chạy theo và bắt chuyện cùng ông. Nói chuyện với ông Kirby rất dễ chịu, vì có lẽ ông là người duy nhất chịu nói chuyện với tôi như với một người lớn.
Lần nọ, khi hai ông cháu đang đi dạo, ông bỗng hỏi tôi có muốn làm cháu nuôi của ông không. Sau khi được ông giải thích cặn kẽ ý nghĩa của từ “cháu nuôi”, tôi sung sướng gật đầu.
Hầu như mỗi ngày, tôi và ông đều cùng đi dạo và nói chuyện với nhau hàng giờ liền, ông kể cho tôi nghe về người vợ đã mất từ nhiều năm trước của mình, về những cuộc chiến tranh mà tôi chỉ có thể lờ mờ hình dung qua phim ảnh. Ông còn có những trò ảo thuật rất tài tình, như ông có thể lấy được đồng 25 xu từ tai tôi. Điều đó thật thú vị làm sao! Ngày hôm đó khi về nhà, tôi đã kiểm tra rất kỹ xem liệu tai mình có còn chứa đồng tiền nào không.
Chủ nhật là ngày tôi mong chờ nhất trong tuần, bởi hôm đó thế nào ông Kirby cũng lại dẫn tôi đến cửa hàng tạp hóa ngay góc đường, ở đó có bán rất nhiều kẹo, ông cho phép tôi lựa chọn bất cứ món nào mình thích, miễn có giá khôngquá một đô-la.
Một ngày nọ, lúc cả hai ông cháu ra khỏi cửa hàng, trong khi tôi đang vô cùng thỏa mãn với bịch kẹo sô-cô-la hạnh nhân trong tay thì ông Kirby thấy 3 đồng xu tiền thừa ra đằng sau. Tôi nghe rất rõ tiếng leng keng của chúng trên mặt đường nhựa nóng ẩm.
- Ông ơi, tại sao ông lại ném những đồng xu đó đi vậy?
- À, chỉ để xem chúng có đem lại may mắn cho một ai đó không cháu ạ!
- Cháu biết rồi, người nào nhặt được những đồng xu đó thì sẽ gặp may mắn, đúng không ông?
Ông nhìn tôi và nói:
- Cháu biết không, người nào tìm thấy những đồng xu này chính là người cần chúng nhất, bởi vìhọluôn luôn nhìn xuống.
Chúng tôi lại tiếp tục cuộc đi dạo của mình. Ông Kirby nói tiếp:
- Cháu biết không, nếu cháu luôn luôn nhìn thẳng và ngẩng cao đầu thì cháu không bao giờ cần đến sự may mắn. Chỉ có những người tự tinvà lạc quan mới có dáng đi như vậy. Cháu đã có cả hai điều đó trong bản thân mình, vì vậy đừng bao giờ đánh mất chúng.
Lúc đó, tôi còn quá nhỏ để có thể hiểu những gì ông nói, quá nhỏ để nhận thức được rằng cuộc đời này thật không dễ dàng gì để luôn giữ được sự tự tin và lạc quan. Tất cả những gì tôi biết là mình đang có một bịch kẹo trong tay và một người ông có thói quen đặt những đồng xu thừa ở đâu đó ngoài đường để chúng trở thành món quà bất ngờ cho ai đó đang cần tới.
Thời gian dần trồi. Tuổi thơ êm đềm bên ông Kirby cũng lùi xa vào ký ức. Cuộc sống của tôi ngày càng bận rộn với biết bao bài vở, bao mối quan hệ bạn bè. Tôi chỉ còn đủ thời gian để vẫy tay chào ông Kirby mỗi khi gặp ông ngồi trên chiếc ghế mây trước hiên nhà. Đôi lúc, tôi cảm thấy cắn rứt vì trong lúc mình vui chơi chạy nhảy đây đó thì người ông nuôi của tôi lại chỉ có thể ngồi ở nhà và chìm đắm trong thế giới đơn côi của mình. Thế nhưng cảm giác ấy rồi cũng nhanh chóng qua đi. Tôi còn phải lo cho các hoạt động trong trường, cho bạn bè, cho các trận bóng chuyền bãi biển, cho những bữa tiệc tùng, mua sắm mà các cô gái ở tuổi tôi rất yêu thích.
Tuy vậy, tôi biết ông vân luôn dõi theo tôi, vân luôn ở bên mỗi khi tôi cần.
Khi tôi vào đại học và bắt đầu sống xa nhà, tình bạn của tôi và ông Kirby chỉ còn là những ký ức mờ nhạt. Tôi đã trở thành một con người khác, ngang ngạnh, ương bướng, chỉ thích làm mọi chuyện theo ý mình. Tôi tạo cho mình một vẻ ngoài đầy kiêu hãnh, tự tin. Thỉnh thoảng khi về nhà, tôi lại bắt gặp những đồng xu bóng loáng ở đâu đó trên đường, nhưng dường như may mắn không bao giờ đến với tôi cả.
Sau khi tốt nghiệp, tôi trở về nhà và chuẩn bị cho vài cuộc phỏng vấn xin việc. Khi đi ngang qua nhà ông Kirby, tôi thấy ông vẫn ngồi trên chiếc ghế mây trước hiên nhà. Ông vẫy tay gọi lớn:
- Là cháu đấy ư?
- Vâng, là cháu đây ông ạ! - Tôi trả lời và chạy vội sang nhà ông.
- Coi nào, coi nào, ta nghe mẹ cháu nói cháu đã tốt nghiệp đại học rồi. Thế là cháu gái của ta đã thật sự trưởng thành rồi đấy. Cháu đã trởthành một cô gái thật xinh đẹp và thông minh nữa chứ. Thế nào, cháu có muốn đi bộ xuống cửa hàng ở góc đường và mua một vài cái kẹo giá một đô không nào? - ông nháy mắt, lấy tay vỗ nhẹ vào túi áo, miệng nở nụ cười. Bây giờ, ông đã phải đeo răng giả nhưng nụ cười của ông vẫn sáng và ấm áp như ngày nào.
- Cháu biết không, ta luôn biết là cháu sẽ làm được mà! Cháu của ông là một người tự tin, lạc quan và sẽ đạt được nhiều thành công trong đời! - Ông nói, vẫn giọng ấm áp và hiền hậu của 5 năm trước.
Chúng tôi ngổi nói chuyện thật lâu như ngày trước, như thể tôi vẫn là cô bé con còn thích ngậm kẹo, còn ông thì chẳng già đi chút nào. Ông vẫn vậy, vẫn là một người bạn có thể hiểu mọi suy nghĩ của tôi, một người thầy có thể cho tôi những lời khuyên quý giá và một người ông luôn giúp tôi giữ được sự tự tin, lạc quan trước cuộc đời.
Khi chia tay, tôi ôm ông Kirby thật lâu và nắm tay ông thật chặt. Cho đến tận lúc này, tôi mới nhận ra rằng ông quan trọng như thế nào đối với tôi, đối với sự trưởng thành của tôi.
Tôi biết tôi sẽ bước tiếp cuộc đời mình vớimái đầu ngẩng cao và đôi mắt luôn nhìn thẳng, vì tôi có sự tự tin và lạc quan trong con người mình - như ông Kirby đã từng nói.
- Thanh Thảo
Theo Lucky Pennies
Chú mèo không có miệng
Cuộc sống của chúng ta ngày càng trở nênvội vã và dường như ai cũng tất bật với công việccủa mình. Trong thời đại của máy móc và các thiếtbị điện tử, chúng ta ít có thời gian để quan tâmđến những người thân yêu trong gia đình. Bố mẹđi làm, con cái đi học, chẳng ai còn kịp để ý cuộcsống của mình đang trôi qua trong sự tẻ nhạt vàđơn điệu.
Có một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ cô bận rộn với những chuyến công tác và lịch trình dày đặc. Cô bé thì ngày nào cũng đến trường hoặc tham gia vào những hoạt động ngoại khóa nào đó. Thê nhưng vì bé nhỏ và nhút nhát nên cô bé thường bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi còn bị đánh. Cô bé khao khát được nóichuyện với ai đó, nhưng chẳng ai dành thì giờ ngồi nghe. Nỗi sợ hãi, sự lạc lõng khiến cô ngày càng thu mình trong vỏ ốc cô đơn.
Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô bé buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi thu mình trên ghế đá và khóc. Một lúc sau, khi ngẩng lên cô thấy một ông lão đang ngồi cạnh mình, ông lão mỉm cười, ân cần hỏi:
- Cháu gái, tan học rồi sao cháu không về nhà mà lại ngổi đây khóc?
Cô bé lại òa lên tức tưởi:
- Cháu không muốn về nhà. ở nhà buồn lắm, không có ai hết. Không ai nghe cháu nói!
- Vậy ông sẽ nghe cháu! - ông lão nói rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô.
Cô bé vừa khóc vừa kể cho ông lão nghe tất cả những uất ức, những buồn rầu trong lòng bấy lâu nay. Ông lão cứ im lặng nghe, không một lời phán xét, không một lời phần định, ông chỉ nghe. Cuối cùng, khi cô bé kể xong, ông bảo cô đừng buồn và hãy đi về nhà.
Từ hôm đó, hầu như chiều nào tan học cô bé cũng vào công viên ngồi kể chuyện cho ông lão nghe. Cô bé cảm thấy cuộc sống vẫn còn nhiềuđiều để sống. Cô thay đổi hẳn, mạnh dạn hơn, vui vẻ hơn.
Cho đến một hôm, cô bé bị một bạn trong lớp đánh. Vốn yếu đuối không làm gì được, cô uất ức và nóng lòng chạy đến công viên để chia sẻ với ông lão cho vơi bớt nỗi buồn tủi. Cô bé vội vã, chạy băng qua đèn đỏ...
Ngày biết tin cô bé mất, vẫn trong công viên, vẫn trên chiếc ghế đá mà cô bé thường ngồi, có một ông lão lặng lẽ đốt một hình nộm bằng giấy. Đó là món quà mà ông muốn tặng cho cô bé ngày hôm trước, nhưng cô bé đã không đến được. Hình nộm là một chú mèo rất đẹp, trắng trẻo, có đôi tai to, mắt tròn xoe hiền lành, nhưng không có miệng. Ông lão muốn nó ở bên cạnh cô bé, mãi lắng nghe cô mà không bao giờ phán xét.
Đây là câu chuyện xảy ra ở nước Nhật. Và ngày nay, trên bàn học của mỗihọcsinh Nhật thường có một búp bê hình mèo không có miệng - chú mèo đã được mang hiệu “Hello Kitty”. Bạn đã bao giờ tự hỏi tại sao chú mèo Hello Kitty lại không hề có miệng chưa? Bởi vì chú được làm ra với mục đích lắng nghe mọi người nói.
Tôi không biết “sự tích” Hello Kitty này có thật hay không, chỉ biết rằng mỗi lần nhìn hình chú mèo Hello Kitty là một lần tôi được nhắc nhở phải biết lắng nghe người khác - thực sự lắng nghe.
- An Bình
Theo Internet
Người làm công kỳ lạ
Tôi gác tay lên trán, mắt ráo hoảnh nhưngđầu thì nặng trĩu vì tuyệt vọng. Chẳng lẽ cuộcsống tương lai của tôi cũng sẽ trôi qua như thếnày sao? Tôi, hai năm sau khi ra trường, đanglãng phí thời gian và năng lực cho một công việchoàn toàn không thích hợp, lương thấp mà cũngchẳng có tương lai. Dù đã nhiều lần cố khôngnghĩ đến câu hỏi này, nhưng quả thật, lòng tôivẫn không thể tránh được cảm giác chán nản vàbi quan.
Sáng hôm sau, tôi thức dậy và đi làm trong tâm trạng uể oải. Hôm nay, công ty tôi có một vài người mới đến. họ là những người làm công tạm thời với mức lương thậm chí còn thấp hơn nhiều so với nhân viên chính thức như tôi. Sau một lúc làm việc, tôi bắt đầu chú ý đến một người. Anh mặc đồng phục và có vẻ như lớn tuổi nhất trongsố họ. Với chiếc quần thẫm màu thẳng nếp và chiếc áo xanh lao động, trên ngực còn may ngay ngắn cả bảng tên, trông anh nổi bật giữa tất cả mọi người. Có lẽ anh tự mua cho mình bộ quần áo đó bởi vì công ty tôi không trang bị đồng phục cho nhân viên.
Tôi quan sát anh trong suốt thời gian anh làm việc với chúng tôi. Anh không bao giờ đi trễ hay sớm, mà luôn chính xác như một chiếc đồng hồ vậy. Mặc dù đó chỉ là một công việc hết sức bình thường, tẻ nhạt nhưng anh đã làm với một thái độ cần mẫn và cẩn trọng đặc biệt. Anh hòa nhã, thân thiện với tất cả mọingười nhưng không bao giờ nói chuyện trong lúc làm việc.
Đến giờ cơm trưa, trong khi chúng tôi đến nhận phần ăn của mình tại quầy phần phát, anh lại lặng lẽ lấy trong túi một hộp cơm cũ kỹ bằng inox. Sau mỗi bữa ăn, chỗ anh ngồi bao giờ cũng sạch sẽ. Và dĩ nhiên, anh luôn trở lại công việc rất đúng giờ. Có thể nói anh là một người làm công mà bất cứ ông chủ nào cũng đều hài lòng. Quả thật, anh không chỉ là một người tốt mà còn là người rất đáng để người khác khâm phục.
Sau khi kết thúc công việc tạm thời đó, anhrời công ty và tôi không còn biết tin tức gì về anh nữa. Tuy vậy, cách xử sự và thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của tôi.
Mặc dù không mua cho mình bộ đồng phục, cũng không đem theo bất kỳ hộp cơm trưa nào nhưng tôi bắt đầu đặt ra cho mình những nguyên tắc mới. Học tập cách làm việc và ứng xử của anh, tôi chú tâm và có trách nhiệm hơn đối với công việc của mình. Sau một thời gian, tôi được người quản lý đề bạt lên chức vụ cao hơn. Vài năm sau, tôi chuyển sang một công việc tốt hơn ở một công ty khác.
Cuối cùng, tôi cũng tự đứng ra thành lập công ty riêng. Và dù những thành công của tôi có thể được cho là đến từ sự may mắn cũng như những nỗ lực không ngừng của bản thân, tôi vẫn luôn nghĩ đến người công nhân kỳ lạ năm xưa với một tấm lòng biết ơn sâu sắc. Anh đã dạy tôi hiểu rằng: Sự tôn trọng không đến từ công việc mà bạn đang làm, nó đến từ cách thức mà bạn đang làm công việc đó.
- An Bình
Theo Internet
Bình luận facebook