Vu Văn Thanh tiễn Hàn Giang Nguyệt rời đi, lúc này mới quay đầu nhìn sắc mặt không tốt của Đường lão thái quân và phu nhân Đường Thị, lại nhìn vẻ mặt ủy khuất của Vu Thức Vy, bỗng nhiên hiểu ra, đoán chắc là do người của Đường gia nhất định đã đem phẫn nộ đối với Vương Thị đổ hết lên đầu Vu Thức Vy đứa con mà Vương Thị sinh ra, làm cho Thức Vy xấu hổ, đúng lúc bị Mẫn Thân Vương bắt gặp, cho nên mới đích thân đưa cô ta qua đây.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vu Văn Thanh cũng nổi lên một tia phẫn nộ đối với Đường gia, Đường gia tự cho rằng mình là quyền quý thế gia, lại có Đường Thục quý phi ở sau chống lưng, nên từ trước tới nay đã quen với việc cao ngạo khoa trương, cho nên đi đến đâu cũng kiêu kỳ bá đạo, nhưng hôm nay là cung yến, lại dám tự ý chủ trương như vậy, lăng nhục thứ nữ không hề gì, nhưng lại là tát vào bản mặt thái sư của ta.
Mặc dù trong lòng không mấy vui vẻ, nhưng Vũ Văn Thanh không thể không cung kính hành lễ gặp mặt với Đường lão thái quân: “Văn Thanh bái kiến lão thái quân, bái kiến nhạc mẫu đại nhân”
“Hư! Đường lão thái quân xoay đầu qua chỗ khác, không muốn để ý đến người cháu rể này, tuyệt nhiên lại có thể để con Vương Thị bỉ ổi ức hiếp nữ nhi của mình, bà ta vừa nhìn đã thấy ghét.
Đường quốc công phu nhân tuổi hơn năm mươi, ăn mặc hào phóng chỉnh tề, cũng biết cách xử lý hơn lão thái quân, biết rõ con rể thái sư nay đã là quan nhất phẩm, được lòng thánh thượng, không còn là một thị lang nhỏ bé thấp hèn của lúc trước nữa, không kìm được cười nói: “Văn Thanh này, lão thái quân chẳng qua là đang tức giận về chuyện Vương thị hại Hoa Nhi, bà cũng vì thương Hoa Nhi, con đừng để bụng.’
Vu Văn Thanh cười, “Nhạc mẫu nói đúng, Văn Thanh nào dám chứ.”
Ông qua quay đầu nhìn sang Đường Thị phu nhân của mình, “Phu nhân, ở đây là cung yến, đưa Vy nhi và Hoa nhi vào ngồi trước đi.”
Đường Thị cũng biết bây giờ là cung yến, không thể lỗ mãng, liền nói với Đường lão thái quân: “Lão thái quân, cháu đi đây”, nói xong liền đưa đám người Vu Vinh Hoa và Vu Thức Vy về chỗ ngồi.
Đường lão phu nhân là nhất phẩm phu nhân, mang quan vị trên người, chỗ ngồi tất nhiên là sẽ khác với đám người Vu Thức Vy, sau đó đi về phía bên dưới của chủ tiệc.
Vu Thức Vy ngồi ở một chỗ không bắt mắt của nữ khách mời, hướng mắt nhìn xung quanh yến hội.
Lân Đức điện là đại điện được các hoàng đế chuyên dùng để ăn mừng công lao cho các công thần tử, được điêu khắc tỷ mỷ, hai cây cột hai bên được hai con rồng quấn lấy, toàn bộ cung điện được trang trí hùng vĩ xa hoa, nguy nga tráng lệ, diện tích rộng rãi, có thể chứa được cả ngàn người.
Chỗ ngồi cao nhất trên cùng có ba vị trí còn trống, ở trung tâm là chỗ ngồi của hoàng thượng, phía bên trái là chỗ ngồi của hoàng hậu, phía bên phải là chỗ ngồi của hoàng thái hậu. Thức Vy từng làm hoàng hậu, đối với lễ nghi và quy tắc trong cung quen thuộc hơn ai hết, đến nỗi nhắm mắt lại cũng có thể biết được chỗ ngồi đó là của người nào.
Bên phía khách mời nam, Hàn Giang Nguyệt là thân vương có quyền cao chức trọng, cùng thế hệ với hoàng thượng, cho nên ngồi ở vị trí đầu. Tiếp theo là thái tử Thượng Quan Thư, sau đó là tam hoàng tử Thượng Quan Mặc, tứ hoàng tử Thượng Quan Trị, ngũ hoàng tử Thượng Quan Lăng, lục hoàng tử Thượng Quan Phi, bát hoàng tử Thượng Quan Diệp, cửu hoàng tử Thượng Quan Đồ, còn có một vị hoàng tử mười tuổi Thượng Quan Lạc, hàng ghế phía sau các vị hoàng tử là các môn phiệt quyền quý, Diệp gia phủ Ninh quốc công, Đường Hiến Lễ của phủ Đường quốc công, Châu gia của phủ Phiêu Kỳ đại tướng quân...
Đương kim hoàng đế con cái phồn thịnh, sanh được mười hai hoàng tử và mười công chúa, các vị hoàng tử đều là nhân trung long phụng, ưu tú xuất chúng, hôm nay bên khách nữ cũng có bảy công chúa đến tham dự, người nào người nấy đều xinh đẹp diễm lệ, đoan trang hiền thục.
Ánh mắt Vu Thức Vy dạo quanh một vòng, bất ngờ tầm mắt rơi vào người Thượng Quan Diệp đang cùng lục hoàng tử Thượng Quan Phi nói chuyện cười đùa, hôm nay hắn ta mặc một bộ hoa phục màu tim, dung nhan tuấn mỹ, một đôi mắt đen láy hiện lên những tia sáng, thu hút không ít sự chú ý của các quý nữ.
Cũng không biết họ đang nói những gì, Thượng Quan Diệp và Thượng Quan Phi vẫn nói cười, bộ dạng như tình anh em vô cùng thân thiết.
Anh em thân thiết?
A.... thật sự không biết chứ, kiếp trước sau khi Thượng Quan Diệp đăng cơ Thượng Quan Phi lúc đó đã được phong làm Tần Vương là người đầu tiên mà hắn xử chết, bị thiêu đến chết, chết một cách thê thảm khó coi.
Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Diệp!
Nhìn thấy bộ mặt quen thuộc nhưng vô cùng thâm độc của hắn, Vu Thức Vy không kìm được kích động trong lòng muốn xông lên giết chết hắn, nàng cố gắng hít thở sâu vài lần, mới có thể bình tĩnh trở lại.
Có lẽ hắn phát hiện có người đang nhìn mình, Thượng Quan Diệp bất giác ngẩng đầu ánh mắt quét qua bên khách nữ một lượt, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Vu Thức Vy đang mặc một bộ hoa y màu vàng trên trán vẽ cánh hoa mai nhạt, đáy mắt sâu thẳm đó không kìm được vẻ kinh ngạc, sau đó là khao khát, nữ tử này... hình như chưa từng gặp qua, là thiên kim tiểu thư của nhà nào vậy?
Lục hoàng tử Thượng Quan Phi cũng để ý đến Vu Thức Vy, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, liền hỏi Thượng Quan Diệp ở bên cạnh: “Đây là tiểu thư của nhà nào vậy? Trước đây hình như chưa từng gặp.”
Thượng Quan Diệp đáp một câu, “Chưa từng gặp.”
Tứ hoàng tử Thượng Quan Trị đã nâng ly rượu lên, nhìn hai người họ cười, “Là ai, đi hỏi chẳng phải sẽ biết hay sao?”
Hắn đứng dậy cầm theo ly rượu đi thẳng đến trước mặt Vu Thức Vy, cười phong lưu, “Vị cô nương này có nể mặt uống cùng tại hạ một ly không?”
Vu Thức Vy ‘kinh ngạc’ nhìn Thượng Quan Trị, vội vãng đứng dậy cung kính hành lễ, “Thần nữ bái kiến hoàng tử điện hạ.”
Nghe vậy, Thượng Quan Trị vuốt vuốt tóc mái trên trán của mình, tự cho rằng bản thân anh tuấn vô địch cười nói: “Giai nhân đa lễ rồi, dám hỏi giai nhân họ tên gì?”
Câu hỏi này thật sự có chút tùy tiện, thậm chí là đường đột, không có một công tử nào lại đi bắt chuyện tiểu thư khuê cát như vậy, nói không chừng sẽ làm ô uế thanh danh của nhà cô nương đó, hư... cũng chỉ có cái bao cỏ Thượng Quan Trị đi ra ngoài không mang theo não thôi.
Vu Thức Vy cúi mặt nhắm mắt lại, hàng lông mi dài của nàng che đi sự khó xử trong đáy mắt, bình tĩnh đáp, ‘Hồi hoàng tử điện hạ, thần nữ Vu Thức Vy.”
“Vu, Thức Vy?”
Ánh mắt đào hoa của tứ hoàng tử xoay một vòng, lúc này mới nhìn thấy Vu Vinh Hoa sắc mặt có vẻ không vui, kinh ngạc nói: “Vu đại tiểu thư, cô cũng đến sao.”
Vu Vinh Hoa ngoài cười lòng không cười nói: “Thần nữ đã đến từ sớm, do trong mắt tứ hoàng tử chỉ có mỹ nhân, nên không nhìn thấy thôi.”
Tiếng nói uyển chuyển như hoàng oanh bên trong lại chứa đựng mùi vị đố kỵ.
Vu Vinh Hoa lúc này tức giận đến phổi cũng sắp bị nổ tung rồi, vốn dĩ hôm nay tốn công trang điểm cho đẹp, dự tính mượn sự sắp xếp của di mẫu Đường Thục quý phi, thể hiện tuyệt kỹ của bản thân, để cứu vãn thanh danh đã mất của mình, thật không ngờ thật không ngờ, đột nhiên lại xuất hiện một tên Vu Thức Vy có vẻ đẹp không kém cạnh cô, cướp hết ánh mắt si mê của tất cả nam tử đối với cô, được lắm!
Tứ hoàng tử từ trước tới nay luôn hào phóng, căn bản không hiểu được tâm tư của tiểu nữ nhi này, lại đưa tầm mắt đặt lên người của Vu Thức Vy, “Thức Vy tiểu thư đúng là đoan trang xinh đẹp.”
Khóe môi Vu Thức Vy khẽ nhếch lên, “Tạ tứ hoàng tử điện hạ đã khen, thần nữ thật đáng hổ thẹn.”
“Hổ thẹn? Tại sao lại hổ thẹn chứ? Nàng...”
Lo sợ Thượng Quan Trị sẽ nói ra những lời vô sỉ, Vu Thức Vy vội vâng thấp giọng nói: “Tứ hoàng tử, thái tử đang gọi người kìa.”
“Hả?”
Tứ hoàng tử quay đầu nhìn thái tử một thân cẩm bào màu trắng, vừa định nói ‘thái tử người gọi ta sao?’ không ngờ liền nghe thấy một âm thanh cao vút, “Hoàng thượng giá đáo, hoàng thượng giá đáo.”
Âm thanh chưa dứt liền nhìn thấy hoàng thượng mặc một bộ lông bào màu đỏ thẫm dẫn theo thái hậu và hoàng hậu đi vào từ bên trong điện, trên mặt họ nở nụ cười thân thiết nhưng lại không kém phần uy nghiêm, mặc dù không còn trẻ, nhưng vẫn rất anh tuấn tiêu sái, lại nhìn sang các hoàng tử và công chứa ai nấy đều có dung nhan xuất chúng, liền biết ngay là được di truyền từ ông bố hoàng đế này rồi.
Sau khi hoàng đế thái hậu và hoàng hậu ngồi vào chỗ, tất cả mọi người trong điện đều đứng lên hành lễ, đồng thanh nói: “Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hoàng đế giơ tay lên, “Hôm nay để chúc mừng Mẫn Thân Vương thắng lợi trở về và Cửu Ưu Vương được phong làm Nhiếp Chính Vương hai chuyện đại hỷ, chư vị khanh gia không cần câu nệ, bình thân.”
“Tạ hoàng thượng.” Lúc này mọi người mới ngồi vào chỗ.
Được sự đồng ý của hoàng đế thái giám tổng quản Lục An lại to giọng nói: “Yến hội bắt đầu, ca múa góp vui.”
Tiếp theo là âm thanh của đàn sáo, vũ cơ nhảy múa, mọi người thưởng thức một cách hứng thú.
Sau khi tửu qua tam tuần, Đường Thực quý phi bên phía khách mời nữ đề nghị nói: “Hoàng thượng, người luôn sống tiết kiệm, hiếm khi có một lần đại yến chúc mừng Mẫn thân vương và Nhiếp Chính vương, ca vũ thực sự là chuyện bình thường, thần thiếp thấy ở đây có không ít thế gia quý nữ, ai nấy đều tài hoa đầy mình, tướng mạo xuất chúng, chi bằng mời họ ra đây biểu diễn kỹ nghệ chúc mừng Mẫn thân vương và Nhiếp Chính vương.
Hoàng đế lại có ý khác nhìn Hàn Giang Nguyệt một cái, ánh một hiện lên một nụ cười ẩn ý, sau đó lại nhìn sang Đường Thục quý phi, “Lời ái phi nói thật hợp ý trẫm.”
Vừa dứt lời, truyền đến sự tán đồng của không ít người, các thế gia quý nữ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều lộ vẻ háo hức. đương kim thánh thượng trước giờ không thích thiết yến, thiết yến lần trước tuyển chọn tứ hoàng tử phi, lần trước nữa là tuyển chọn tam hoàng tử phí, nói là thiết yến, nhưng thực chất là xem mắt cho các hoàng tử đã đến tuổi thành hôn, để các quý nữ biểu diễn kỹ nghệ là thời cơ tốt nhất để thăm dò tài hoa và phẩm hạnh, cho nên mỗi khi hoàng đế có dự tính như vayjaa, đều sẽ không tự mở miệng, mà có người đứng ra đề nghị, lần này là ĐườngThục quý phi.
Mà hiện giờ, đến tuổi thành hôn có thái thử Thượng Quan Thư, lục hoàng tử Thượng Quan Phi, vầ bát hoàng tử Thượng Quan Diệp, chức vị thái tử phi chỉ có một, sớm đã thành mục tiêu của các danh môn quý nữ trong kinh thành. Nhưng thông qua ánh mắt ẩn ý vừa rồi của thánh thượng nhìn Mẫn Thân vương Hàn Giang Nguyệt, mọi người đều suy đoán, lần này có vẻ như là vì trọng thưởng Mẫn thân vương, cho nên tuyển chọn vương phi cho y.
Nói đến Mẫn thân vương, thân là quyền quý trẻ tuổi nhất trong triều, hai mươi lăm tuổi vẫn chưa lập vương phi, lúc trước không ở kinh thành, vì vậy không ai để ý. Bây giờ xem ra anh tuấn vô song, so với mấy vị hoàng tử của hoàng thượng còn xuất chúng hơn, vị trí Mẫn thân vương phi này, quả thật rất đáng để tranh giành.
Các quý nữ cảm thấy vô cùng ngại ngùng, trong lòng đều tính toán lát nữa làm cách nào để tỏa sáng, nhận được sự ủng hộ của các hoàng tử vương gia, sau đó một bước thành phi. Cho dù không thành cũng không sao, quốc yến như vậy là một cơ hội để khoa trương thanh danh, nếu như có thể đứng nhất, tuyệt đối có thể vẽ cho mình một con đường tốt.
Vu Vinh Hoa ngồi bên cạnh Đường Thị, cũng âm thầm thấp thỏm hồi hộp, trong mắt lộ vẻ mong đợi và đắc ý. Luận về cầm kỳ thi họa, cô ta đều tinh thông, nếu cô ta nhận đứng thứ hai, thì quý nữ trong kinh thành này không ai dám đứng nhất. Dựa vào tuyệt kỹ của cô ta hôm nay nhất định sẽ làm mọi người kinh ngạc, lấy lại thanh danh mà trước đây đã bị mất, lần này chắc chắn được sự ủng hộ của thánh thượng, nhất định sẽ trở thành thái tử phi.
Bình luận facebook