• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Tuyệt sắc độc phi (2 Viewers)

  • Chương 24

Hoàng đế đưa tay ra, mỉm cười nói: “Bình thân, ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn xem.”
Vu Thức Vy vẻ mặt bình tĩnh, không khiêm nhường ngẩng đầu lên, tầm mắt nhìn về yến tiệc ở trước mặt hoàng thượng, theo quy tắc, nhìn thẳng long nhan là tội đại bất kính. Cho nên Vu Thức Vy không phát hiện khi hoàng thượng nhìn thấy dung nhan đẹp tuyệt trần của nàng, đôi long mâu khẽ lộ vẻ kinh ngạc.
Hoàng đế quay đầu nhìn hoàng hậu ánh mắt cũng có vẻ kinh ngạc, hai người di dời tấm mắt, hoàng thượng lại nói: “Nhị tiểu thư Vu gia còn chưa biểu diễn, mau bắt đầu đi.”
Sau khi Vu Thức Vy nghe xong sắc mặt lộ vẻ khó xử, có chút do dự nói: “Hoàng thượng, thần nữ vô tài vô đức, thực sự khó có thể bước lên nơi hào hoa như vậy, e là sẽ làm cho mọi người chê cười.”
Hoàng đế nghe xong liền cười lớn, “Không sao, tùy ý làm vài động tác là được.”
Nghe hoàng đế nói như vậy, Vu Thức Vy nếu còn từ chối chắc là không phân biệt được nặng nhẹ rồi, lúc này, ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người đều nhìn Vu Thức Vy, muốn biết Vu nhị tiểu thư dung nhan không kém Vu đại tiểu thư này sẽ đem lại cho bọn họ bất ngờ gì đây.
Sắc mặt Vu Thức Vy như mặt hồ yên ả, cúi người bái, “Vậy xin cho phép thần nữ đi lấy nhạc khí của mình.”
Được ánh mắt đồng ý của hoàng thượng, Vu Thức Vy xoay người đi ra khỏi Lân Đức điện, lúc đó là tháng hai, lá liễu trong hoa viên vừa đâm chồi, Vu Thức Vy lấy ra một chiếc lá liễu non, liền trở về trong điện.
Mọi người nhìn tay của Vu Thức Vy làm gì có nhạc khí, rõ ràng là một chiếc lá liễu, nhất thời lộ ra vẻ mặt e ngại, có người thậm chí còn bắt đầu nói nhỏ: “Nhị tiểu thư Vu gia này đang đùa giỡn với chúng ta sao.”
“Đúng thế, nhưng dù sao hoàng thượng cũng nói là tùy ý làm vài động tác, cho nên biểu diễn cái gì cũng được.”
“Đúng, dù sao cũng không thể nào vượt qua đôn hoàng phi tiên vũ của đại tiểu thư Vu gia được.”
“Vậy thì chúng ta hãy chờ xem đi.”
Vu Thức Vy không thèm để ý đến những lời chỉ trích của mọi người, chỉ yên lặng nhìn chiếc lá trong tay mình, sau đó lại không kìm được nhìn Hàn Giang Nguyệt một cái, ánh mắt lóe qua một tia bi thương. Nhưng đúng lúc bắt gặp được ánh mắt có phần kinh ngạc của Hàn Giang Nguyệt, vội vàng di dời tầm mắt.
Ánh mắt đại phu nhân Đường Thị bên phía khách nữ hiện lên vẻ khinh bỉ, tên nha đầu Vu Thức Vy này có gốc rễ như thế nào bà ta biết rõ một hai, đến chữ còn không biết được mấy từ, vậy thì có tài nghệ gì chứ, hư, không đáng ta phải để tâm.
Ánh mắt Vu Vinh Hoa lại tỏ vẻ khinh bỉ, nói thầm trong lòng: “ngươi dám lấy một chiếc lá để đùa giỡn mọi người, ta đợi xem lát nữa ngươi làm sao tránh được sự chê cười của khắp kinh thành này!
Mọi người cũng ngồi yên lặng bộ dạng xem kịch hay nhìn Vu Thức Vy, chư vị hoàng tử cũng vậy, đoán chắc là nàng không thể vượt qua Vu Vinh Hoa.
Chi duy nhất Thượng Quan Diệp là không nghĩ vậy, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn Vu Thức Vy, trực giác nói cho hắn biết nữ tử này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài. Mặc cho mọi người chỉ trích nàng như vậy, nhưng nàng cũng không hề khiêm nhường, liền biết được khí độ vinh nhục không sợ của nàng. Nhìn dáng vẻ ung dung của nàng, so với những thế gia tiểu thư kìm không được vẻ vui mừng biểu diễn trước đó, càng cảm thấy họ khó bước lên nơi hòa hoa này hơn.
Trong lòng hắn hiếu kỳ chính là, nghe nói Vu Thức Vy này trước đây chưa từng học qua bất ky khuê tú lễ nghi nào, nhưng lại có khí độ đoan trang như vậy, quả thực không hề thua kém các hoàng hậu quý phi đang ngồi ở đây, luồng khí tức phượng lâm thiên hạ hỗn nhiên thiên thành được đè nén trong xương tủy, tuyệt đối không phải có thể làm bộ được.
Mà lúc này, Vu Thức Vy ở trung tâm điện từ từ đưa chiếc lá vào khóe miệng, một đôi môi anh đào khẽ cong lên, thổi ra điệu nhạc. Giây tiếp theo, nổi lên một khúc nhạc du dương, âm thanh đó không phải sáo cũng không phải tiêu, không giống âm thanh mà bất kỳ một loại nhạc khí nào phát ra, khiến cho người nghe cảm thấy rất dễ chịu. Lúc thì như nước chảy róc rách, lúc thì trầm lúc thì bổng, day dưa không thôi, lúc thì như tiếng thác nước, xán lạn rộng lớn. Theo sự điều khiển của nàng, khúc nhạc càng bay xa, nhịp điệu tươi mới du dương, đi vào lòng người.
Mọi người không kìm được nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy bản thân dường như đã đi đến một nơi chưa từng đến, hoa nở hương thơm ngào ngạt bên cạnh, núi xanh nước biếc, mây mù giăng lối, như đang ở trong tiên cảnh, ngay đến nổi hít thở cũng thoải mái chưa từng có.
Đợi đến khi bọn họ mở mắt, mới phát hiện bên cạnh Vu Thức Vy không biết từ khi nào đã bay đến một đàn hồ điệp đẹp đẽ sặc sỡ, giống như bị khúc nhạc thu hút, nhảy múa quanh nàng, có con đậu trên người nàng, có con đậu lên trên tóc nàng, đẹp đến nỗi khiến cho người ta ngạc nhiên động lòng. Mọi người nhìn đến ngây dại, chìm đắm trong khúc nhạc thần tiên, chỉ cảm thấy mình đang ở trên cửu thiên tiên cảnh nhìn những cửu thiên tiên tử đang diễn tấu thực sự, tiên thái tuyệt sắc như vậy, ngọc khiết băng thanh, di thế độc lập, e rằng từ ngữ trên thế gian cũng không thể nào hình dung ra được.
Đợi đến những giai điệu cuối cùng, mọi người cũng chưa thể nào thoát khỏi đó.
“Bộp bộp bộp”
Lúc này một tràng vỗ tay đột nhiên vang lên từ bên ngoài điện, đồng thời mang theo một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Khúc nhạc này chỉ có trên trời mới có, nhân gian khó lòng gặp được.”
Dư âm vang vang, cũng làm thức tỉnh mọi người đang chìm đắm trong khúc nhạc, mọi người lấy lại thần sắc, mới phát hiện bản thân vẫn còn ở Lân Đức điện, tưởng rằng bản thân đang ở trong tiên cảnh mây mù giăng lối thật ra chỉ là huyền cảnh bị tiên nhạc dẫn lối đưa vào mà thôi.
Mọi người bất giác hít một hơi, đột nhiên phát ra một tràng vỗ tay còn nhiệt liệt hơn cả tiếng vỗ tay dành cho Vu Vinh Hoa, làm cho không khí của yến hội lên đến cao trào cao nhất. Lại nhìn Vu Thức Vy, những con hồ điệp sặc sỡ vẫn chưa muốn rời đi, dường như giống bọn họ lúc nãy, không muốn thoát khỏi ảo giác đó.
Mọi người cảm thấy kinh ngạc trước sự đẹp đẽ của Vu Thức Vy, rất nhanh liền đưa tầm mắt nhìn về phía âm thanh phát ra vừa rồi, chỉ thấy một người cao ráo thân ảnh đen huyền được một tên thái giám dìu bước vào trong.
Ngũ quan của hắn thật đẹp, phong thần tuấn lãng, đúng là đoan mỹ bất phàm, lông mày ánh mắt cái mũi bờ môi giống như một bức tượng được điêu khắc tỉ mỉ, một đôi mắt phong mang ám liệm, giống như một con mãnh thú ngủ gục vào ban đêm, cho dù không có bất kỳ động tác nào, chỉ cần nhìn lướt qua, cũng khiến cho người ta cảm thấy một cảm giác bá đạo không thể nào nhìn trực diện. Trên đầu hắn đội tử ngọc quán, trên người mặc một bộ cẩm bào màu đen huyền có thêu một đám long vân, dưới chân là một đôi giày màu đen được thêu kim long, trên eo đeo một viên bạch ngọc lũ không song hạc bội, thật sự quý phái hơn người.
Vu Thức Vy là người đầu tiên phản ứng, ánh mắt lóe lên, Thượng Quan Cửu U? Sao hắn lại đến đây?
Hoàng đế đã sớm đứng lên, nhanh chóng đi xuống, đón tiếp Thượng Quan Cửu Ưu, còn trách móc nói: “Hoàng đệ bị thương trên người, sao lại ra đây?”
Trong lúc nói, một đôi long mục uy nghiêm nhìn thái giám đang dìu lấy Thượng Quan Cửu U, “Nô tài nhà ngươi, sao lại dám đưa Nhiếp Chính Vương ra đây?”
Tiểu thái giám bị dọa đến nỗi hai chân run lên, vội vã cáo tội, “Hoàng thượng thứ tội, hoàng thượng thứ tội a.”
Mọi người trong điện chỉ cảm thấy sửng sờ, lúc này mới đứng dậy hành lễ, vội vàng đứng lên nói to, “Bái kiến Nhiếp Chính Vương.”
Thượng Quan Cửu U mỉm cười, trong nụ cười vẫn hiện vẻ lạnh lùng, nói một câu, “Chư vị đa lễ rồi”
Quay đầu lại nói với hoàng đế: “Hoàng huynh đừng trách Tiểu Lộ tử, là do thần đệ nằm một mình ở trong cung điện có chút buồn chán, cho nên mới ra ngoài đi lại, không ngờ lại nghe được tiên nhạc từ đây truyền đến, liền không kìm được mà đi theo tiên nhạc đến đây, mới biết là do vị tiểu thư này biểu diễn, còn thu hút hồ điệp đến nhảy múa, thật sự là thế gian hiếm gặp.
Chủ đề bây giờ lại đi đến Vu Thức Vy, mọi người lúc này mới nhìn về phía Vu Thức Vy, lại hồi tưởng lại cảm giác huyền diệu chìm đắm trong khúc nhạc vừa rồi, trong lòng không kìm được lại thêm một hồi ca thán.
Ánh mắt ảm đạm của Thượng Quan Cửu U nhìn Vu Thức Vy, tuy trên mặt là biểu cảm tán thưởng, nhưng chỉ có Vu Thức Vy có thể nhìn ra, bên trong ánh mắt thâm sâu đó biểu lộ ý nghĩ cười cợt, giống như tư thái chơi đùa khi con mèo bắt con chuột vậy, bất giác lo lắng trong lòng, Thượng Quan Cửu U...
Hoàng đế cười cười, ánh mắt sáng rực nhìn Vu Thức Vy, “Đúng như lời thần đệ nói, chỉ có trên trời mới có, nhân gian khó có thể gặp được.”
Lúc này thái hậu ngồi ở thượng tọa cũng cười: “Nhị tiểu thư Vu gia tuyệt kỹ tuy tốt, nhưng lão cửu này, con cũng phải quan tâm đến sức khỏe của mình chứ, mau ngồi xuống đi.”
Lúc này thái tử Thượng Quan Thư đã nhường ra chỗ ngồi cạnh Hàn Giang Nguyệt, cung kính nói: “Mời hoàng thúc.”
“Nhi thần tạ mẫu hậu quan tâm.” Thượng Quan Cửu U đáp lời của thái hậu trước, lại tán thưởng thái tử nhường chỗ cho mình nói: “Thái tử nhân lương cung thuận, có thể gánh vác trọng trách.”
Sau đó, hắn ta ngồi vào chỗ thái tử nhường cho mình, ngước mắt bắt gặp ánh mắt yên ả tĩnh lặng của Hàn Giang Nguyệt, chào hỏi một tiếng, “Mẫn Thân vương, lâu rồi không gặp.”
Thần sắc kinh ngạc bừng cháy lúc nãy khi nhìn Vu Thức Vy đã sớm bị lạnh lùng thay thế, từ tốn nói một câu, “Đã lâu không gặp.”
Lần đầu tiên, mọi người nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ như vậy, trước giờ Bắc Giang Nguyệt và Nam Cửu Ưu bất hòa nay lại tề tụ cùng nhau, ngồi chung một chỗ, đây tuyệt đối thần kỳ, thậm chí còn thần kỳ hơn vừa rồi Vu nhị tiểu thư thổi nhạc thu hút hồ điệp.
Nên biết rằng hai người đều là anh hùng đương thế, chinh chiến sa trường, mang trong mình thiết huyết sát phạt. Lúc này ngồi cùng nhau giống như hai ánh mặt trời, chói chang xán lạn, ngạo khí cường đại, tất cả mọi người trong điện đều cảm thấy hồi hộp, ngay cả hít thở cũng không thoải mái, trong lòng thầm nghĩ hai vị vương gia đừng ngồi chung với nhau, lồng ngực chúng tôi thật sự chịu không nổi.
Đợi đến khi Thượng Quan Cửu U ngồi xuống, thái hậu mới bất ngờ nói: “Cả đời ai gia lần đầu tiên nhìn thấy có người thổi nhạc có thể thu hút được hồ điệp, đúng là thần kỳ, thật là mở rộng tầm mắt.”
Đức phi ở phía dưới cũng nói: “Đúng vậy, tài hoa như vậy, thế gian hiếm có, thần thiếp không có ngôn từ nào có thể hình dung sự tuyệt diệu của khúc nhạc vừa rồi, Thục quý phi tỷ tỷ, tỷ nói xem?”
Đường Thục quý vi vốn dĩ muốn Vu Vinh Hoa được tỏa sáng, nhưng không ngờ lại bị một tên thứ nữ nhỏ bé Vu Thức Vy chiếm hết, trong lòng đang âm thầm tức giận, đột nhiên nhắc đến mình, vội vàng nở một nụ cười tươi, nhìn hoàng thượng nói: “Thần thiếp cũng cảm thấy khúc nhạc của Vu nhị tiểu thư thật là tuyệt.”
Vu Vinh Hoa thấy mọi người đều khen ngợi Vu Thức Vy, sắc mặt đã trở nên u ám đến nỗi nhăn nheo, tay nắm chặt thành quyền, âm thầm cắn răng, Vu Thức Vy đáng chết, tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ, tiện nhân.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy nụ cười nhẹ của hoàng hậu: “Vu nhị tiểu thư đúng là tài nghệ vô song, nhưng thần thiếp vẫn nghĩ là Vu đại tiểu thư tốt hơn một chút.”
Ánh mắt Đường Thục quý phi sáng lên, từ trước đến nay cô ta luôn đối lập với hoàng hậu, nhưng bà ta hình như lại thích Vu Vinh Hoa, bình thường cũng ban thưởng không ít cho Vu Vinh Hoa, ở trên quốc yến như thế này lại nói giúp Vu Vinh hoa, thật sự kỳ lạ.
Vu Vinh Hoa được hoàng hậu nhắc đến như vậy, lập tức thu lại vẻ mặt không vui, đứng dậy khiêm tốn nói: “Khúc nhạc của nhị muội muội làm kinh ngạc bao người, Vinh Hoa có một muội muội tài hoa như vậy, cảm thấy vô cùng hãnh diện.”
Hoàng hậu nghe xong, không kìm được tán thưởng, “Vu đại tiểu thư tâm địa lương thiện, đúng là tấm gương cho nữ tử học theo.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom