Vu Thức Vy bước tới, tác phong nhanh nhẹn, trên mặt mang một nụ cười nho nhã ôn hòa, chắp tay nói: “Không dám, Cẩm gia chỉ là được bằng hữu cất nhắc. Tại hạ họ kép Bách Lý, là con thứ tư trong nhà, tên Tứ Cẩm.”
Bách Lý Tứ Cẩm?
Bách Lý thế gia?
Ánh mắt hoàng đế biến đổi, chẳng lẽ hắn chính là Bách Lý tứ công tử năng lực thần bí nhất, xuất sắc nhất Bách Lý thế gia đó ư?
Nếu đúng như thế...vậy...
Chẳng trách, chẳng trách lại có danh tác lớn như vậy!
Nhìn khắp thiên hạ, ngoại trừ gia tộc Cơ thị thì còn có ai dám chống đối hoàng gia như vậy?
Hoàng đế lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười, cùng chắp tay nói: “Bách Lý lão đệ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!”
Vu Thức Vy nhìn thấy bộ dạng lôi kéo làm quen của hắn, đáy lòng hiện lên một sự châm biếm. Hoàng đế à hoàng đế, ngươi căn bản không ngờ rằng Cẩm gia đứng trước mặt ngươi chính là Vu Thức Vy mà ngươi chuyên tâm muốn trừ khử nhỉ?
Nghĩ tới đây, Vu Thức Vy giơ tay mời mọc, khách khí nói: “Tư Đồ huynh, mời ngồi.”
Hoàng đế nhân tiện ngồi xuống, sau đó liếc mắt nhìn quanh phòng, nói: “Bách Lý tứ đệ vẫn luôn ở đây sao?”
Vu Thức Vy rót cho hắn ly trà, thờ ơ nói: “Cũng không hẳn, gần đây mới ở đây, lão đệ ta mới đến kinh thành, vốn dĩ là định đến thăm muội muội đáng thương thất lạc mười mấy năm của ta, nhưng không ngờ bị bằng hữu hại dẫn tới đây. Sau đó vừa nhìn đã yêu thích hoa khôi Vân Hương lâu Trầm Hương cô nương.”
Nói tới đây, đáy mắt Vu Thức Vy lộ ra sự si mê, mê mẩn nói: “Trầm Hương cô nương này trời sinh xinh đẹp, có dung nhan thần tiên hạ trần, thật là khiến lão đệ ái mộ không thôi. Gần quan được ban lộc, cho nên lão đệ ta liền ở đây, tin rằng sẽ có thể làm cảm động được trái tim mỹ nhân.”
Hoàng thượng nghe xong, chỉ cảm thấy Cẩm gia cũng chỉ là tục nhân ham mê nữ sắc, trong lòng cũng có tính toán, liền nói: “Thì ra Cẩm gia là người thương hoa tiếc ngọc, tại hạ bất tài, đi thử xem sao, có lẽ có thể đả động được Trầm Hương cô nương, thành chuyện tốt với Cẩm gia.”
Ánh mắt Vu Thức Vy sáng lên, đáy mắt hiện lên vẻ kinh hỷ: “Tư Đồ huynh thật sự có thể giúp lão đệ mang được mỹ nhân về sao?”
Hoàng đế lập tức trả lời: “Đương nhiên, vi huynh không hề mạnh miệng!”
Tuy bề ngoài nói như vậy nhưng trong lòng hắn lại đã tự khinh bỉ vô số lần. Không ngờ rằng mình đường đường là hoàng đế một nước, lại có một ngày trở thành mối lái cho kỹ nữ, đúng là nực cười!
Nhưng mà…vừa rồi hình như nghe thấy muội muội thất lạc mười mấy năm, chẳng lẽ…
Tâm thần hoàng đế khẽ dao động, lại nói: “Bách Lý lão đệ, vừa rồi nghe đệ nói định đến thăm muội muội thất lạc mười mấy năm, chính là Mẫn Thân vương phi nổi danh nhất trong kinh thành?”
Vu Thức Vy khẽ nhấp ly trà, ưu nhã đặt xuống, phong thái thong dong: “Tư Đồ huynh nói không sai, muội muội của tại hạ đúng là Mẫn Thân vương phi hiện tại Vu Thức Vy, không, là Bách Lý Thức Vy! Đại tiểu thư đích phu nhân của Bách Lý thế gia chúng ta!”
“Nghe nói mấy năm nay muội ấy sống không được tốt lắm, cha không thương mẹ cũng không yêu, dưỡng mẫu Vương thị kia càng đối đãi với muội ấy không ra gì. Ba tuổi đã bắt muội ấy lau chùi dọn dẹp, năm tuổi bắt muội ấy nấu ăn giặt giũ, ngược đãi từ nhỏ tới lớn. Tại hạ đúng thật đau lòng không thôi, thật không ngờ trên đời này còn có loại người không bằng súc sinh này. Ngược đãi muội muội ruột của tại hạ. Bà ta đã chết, cũng không còn cách nào nữa, nếu bà ta còn sống đệ nhất định sẽ tự tay băm thành trăm mảnh, vứt cho chó ăn!”
Nói xong lời cuối cùng, có lẽ là quá mức phẫn nộ, có lẽ là nhập vai quá sâu, Vu Thức Vy bóp tan ly trà trong tay, mảnh nhỏ ghim vào lòng bàn tay trong chốc lát, máu thịt lẫn lộn, máu tươi chảy ròng!
Hoàng đế nhìn thấy hãi hùng khiếp vía, chấn động không ngừng, không chỉ là bởi vì những lời hắn nói là thật, Vu Thức Vy quả thật đã chịu những đau khổ đó. Là càng bởi vì trên người hắn phát ra khí thế tự lấp liếm điều sai trái của mình rất mãnh liệt, khiến người ta không khỏi vừa sợ vừa tức. Trong đôi mắt sáng ngời kia chứa đầy sự hận thù, như bảo kiếm rút khỏi vỏ, sắc bén vô cùng, thần cản giết thần, phật cản giết phật!
Trong lòng hoàng đế hoảng hốt, trong phút chốc sinh ra một loại cảm giác thấp thỏm vô căn cứ. Bây giờ hắn rất hoài nghi, căn nguyên của cả chuyện này là bởi vì Vu Thức Vy, Bách Lý thế gia là đang báo thù cho Vu Thức Vy!
Đúng, không sai, chính là như thế!
Hừ, tên ôn thần này, không chỉ khiến hoàng gia tối tăm hỗn loạn, bây giờ lại cùng Bách Lý gia tới quấy nhiễu giang sơn Đại Vân, oan nghiệt, oan nghiệt à...
Không được, tuyệt đối khổng thể để Bách Lý Tứ Cẩm tiếp tục như thế, bằng không, tướng sĩ biên quan đừng nói là đánh thắng trận, toàn bộ đều chưa kịp ra trận đã chết, chết đói trong quân doanh!
Trong lòng hoàng đế lại mưu tính, đứng lên nghiêm túc nói: “Bách Lý lão đệ, không phải hiện tại Mẫn Thân vương phi vẫn sống tốt sao? Oan oan tương báo đến bao giờ? Sao không mỉm cười mà xóa bỏ thù hận?”
Một lời hai nghĩa, người thông khuyên giải, thực ra là thăm dò, thăm dò xem rốt cuộc bây giờ tâm tư của hắn như thế nào.
Vu Thức Vy yếu ớt cười: “Mỉm cười xóa bỏ hận thù? Tư Đồ huynh nói rất đúng, đã là một người chết rồi, tất nhiên đệ sẽ không tính toán với bà ta, nhưng mà... kỳ lạ là vì sao đệ lại nói những lời này với Tư Đồ huynh nhỉ? Chẳng lẽ đây chính là vừa gặp như đã quen trong truyền thuyết ư?”
Trong lòng lại chế giễu, mỉm cười xóa tan hận thù, năm lần bảy lượt phái người giết nàng, thậm chí đến bây giờ, vẫn còn có ý muốn giết nàng.
Tục ngữ nói rất hay, ra tay trước chiếm lợi thế, chậm tay thì gặp tai ương, nàng tuyệt đối sẽ không đợi kẻ thù kề dao vào cổ rồi mới phản kích, tuyệt đối không đánh cược với cơ may!
Hoàng đế vừa nghe, ánh mắt sáng ngời, hảo sảng cười vang: “Đúng đúng, chúng ta vừa gặp như đã quen, nhất định phải uống hai ly thật sảng khoái mới được!”
Vu Thức Vy đập bàn: “Lưu ma ma, còn không mang các món thượng hạng lên, để ta và Tư Đồ huynh vui vẻ nâng ly.”
“Vâng vâng vâng, thần tài gia của ta.”
Sáng sớm hôm sau, Vu Thức Vy vẫn chưa tỉnh dậy mà ý chỉ hoàng cung đã tới, thì ra là Diệp hoàng hậu mời nàng đi thưởng cúc.
Hàm Yên vừa trang điểm cho Vu Thức Vy vừa nghi ngờ nói: “Đang yên lành hoàng hậu nương nương sao lại mời tiểu thư đi ngắm hoa cúc chứ? Không phải bà ta hận tiểu thư nhất sao?”
Vu Thức Vy soi gương, nhấp son môi mới nói: “Hận một người không cần thiết cả đời không qua lại với nhau mới là hận, cảnh giới khác của hận một người chính là đặt người đó dưới mí mắt, giờ giờ khắc khắc chú ý tới người đó, một khi cơ hội đến, sẽ đẩy người đó xuống vực sâu, không còn cơ hội trở mình!”
“Đẩy xuống vực sâu?” Hàm Yên sợ hãi đến độ kêu lên một tiếng: “Trời ơi tiểu thư, vậy tiểu thư không được đi, nô tỳ phái người tới hoàng cung nói tiểu thư không được khỏe, không thể đến được.”
Vu Thức Vy đặt giấy son xuống, quay người dịu dàng mỉm cười với nàng: “Vậy ngươi có thể ngăn cản bà ta tới phủ thăm ta không?”
Nếu nàng không đi, Diệp hoàng hậu nhất định nghĩ cách tới tìm nàng, chính là không biết sách lược cuối cùng của hoàng đế là lôi kéo nàng hay là giẫm chết nàng triệt để!
Cho dù là gì thì ân oán giữa nàng và bọn họ đều sẽ không kết thúc, chi bằng để nàng đi trước một bước, chiếm thế thượng phong!
Hàm Yên vẫn có chút lo lắng: “Vậy người dẫn nô tỳ đi cùng, nếu không nô tỳ sẽ không để người đi.”
Xảy ra sự cố, nàng vẫn có thể che chắn trước mặt tiểu thư, quyết không để tiểu thư xảy ra chuyện, đây là lời hứa với bản thân, cũng là lời hứa với vương gia!
Vu Thức Vy sao không biết tâm tư của nàng cơ chứ, chính là bởi vì như vậy, càng không thể dẫn nàng tới nơi nước sôi lửa bỏng đó.
“Hàm Yên, ngươi nhìn xem trên trời là cái gì?”
“Hở?” Hàm Yên ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy chóp mũi có một mùi hương kỳ lạ thổi qua, lại quay đầu, trước mắt tối sầm, trong chốc lát không còn ý thức nữa.
Điểm Thúy bước vào đúng lúc nhìn thấy Hạm Yên ngất xỉu trong lòng Vu Thức Vy, sợ đến bụm miệng lại, khẽ hô: “Tiểu thư, Hàm Yên sao vậy?”
Vu Thức Vy khẽ cười, giao Hàm Yên vào trong tay Điểm Thúy: “Không sao cả, mệt nhọc quá độ dẫn đến khí huyết không đủ, cho nên ngất xỉu, dìu muội ấy vào phòng ngủ một giấc sẽ đỡ thôi, ta phải tiến cung rồi.”
Điểm Thúy không hề nghi ngờ, đỡ chặt Hàm Yên, đáp: “Ờ, vâng, vậy tiểu thư không dẫn nô tỳ đi cùng sao?”
“Ngươi đi hầm cho nàng ấy bát canh sâm đi.”
Trong lúc nói chuyện, Vu Thức Vy đã đi ra cửa chính Vy Nguyệt lâu, đi về phía tiền viện, đến chỗ gấp khúc hành lang con đường, nghe thấy một âm thanh như tiếng chim hoàng oanh bên tai: “Tỷ tỷ, tỷ đi đâu vậy?”
Vu Thức Vy dừng chân, quay đầu nhìn lại, một bóng dáng màu xanh nhạt đang bước tới, trong mắt hiện lên một tia sáng bí hiểm trong chốc lát, cười nói: “Muội muội, ta phải tới hoàng cung một chuyến, muội đi không?”
“Hoàng cung?” Gương mặt Bách Lý Ngọc San hiện lên vẻ hưng phấn: “Tỷ tỷ đồng ý dẫn muội cùng đi?”
“Đương nhiên, nếu muội đã gọi ta là tỷ tỷ thời gian dài như vậy, lòng người đều là được làm từ thịt đấy, tỷ há có thể thờ ơ. Có điều, xiêm y muội đang mặc quả thực là không được, chi bằng thay một bộ khác đi.”
Sau nửa canh giờ.
“Mẫn Thân vương phi tới.”
Theo tiếng hô báo này, tiếng cười nói trong Trường Xuân cung bỗng chốc ngừng lại. Tất cả mọi người đều “soạt” một tiếng nhìn lại, chỉ thấy hai nữ nhân giống nhau như đúc đang uyển chuyển bước tới, thậm chí ăn mặc trang điểm cũng rất giống nhau.
Hai nàng mặc một bộ váy bách hoa màu đỏ thẫm kéo dài, chải cùng một kiểu tóc, búi kiểu tóc mà các thiếu nữ chưa xuất giá thích chải, thướt tha bước tới trước mặt Diệp hoàng hậu, dịu dàng bái kiến: “Tham kiến hoàng hậu nương nương.”
Diệp hoàng hậu mặc một bộ y phục màu đỏ thêu hoa mẫu đơn tơ gấm Tứ Xuyên, cài trâm vàng cửu vũ phượng hoàng, duyên dáng quý phái đứng trước một gốc cây hoa cúc tím, nhìn thấy hai người không chỉ giống nhau như đúc mà ngay cả y phục trang sức cũng giống nhau, chợt cảm thấy đau đầu: “Bình thân, Các ngươi ai là tỷ tỷ? Ai là muội muội?”
Vu Thức Vy và Bách Lý Ngọc San nhìn nhau, lại tò mò nhìn những thiên kim mệnh phụ đang nhìn mình, không khỏi yêu kiều cúi chào nói: “Bẩm nương nương, tiểu nữ là muội muội, là Bách Lý Ngọc San.”
Bách Lý Ngọc San cũng nhún chào, vẻ mặt nhạt nhẽo: “Bẩm nương nương, thần phụ là Vu Thức Vy.”
Diệp hoàng hậu chau mày, ánh mắt dò xét nhìn hai người, thật sự là như vậy sao?
Tĩnh Vương phi Cố Lan Y bước tới, ăn mặc trang điểm chói lọi, nắm chặt lấy tay của Bách Lý Ngọc San, cười duyên nói: “Mẫn Thân vương phi thong dong tới muộn, khiến mọi người phải đợi lâu, phải phạt!”
Một đám thiên kim mệnh phụ nhao nhác nói: “Đúng vậy, đáng phạt!”
Bách Lý Ngọc San khẽ chau mày, nhìn sang Vu Thức Vy, đáy mắt hiện lên vẻ bối rối, nàng không thể ứng phó được tình cảnh này, làm sao đây?
Vu Thức Vy cười hoạt bát, sau đó chắn ngay trước mặt Bách Lý Ngọc San, giảo hoạt nói: “Da mặt của tỷ tỷ ta mỏng, vẫn mong các vị bỏ qua lần này, hì hì...”
Cố Lan Y đẩy Vu Thức Vy sang một bên, kéo lấy cánh tay Bách Lý Ngọc San cương quyết nói: “Phạt Mẫn Thân vương phi thổi một khúc cho mọi người thưởng thức đi, năm xưa không thể chính tai nghe thấy, cứ nuối tiếc đến nay, vẫn mong vương phi thỏa lòng mong ước của tiểu bối.”
Bình luận facebook