Thổi. . . Thổi khúc à?
Đáy mắt Bách Lý Ngọc San hiện lên một tia lệ quang, lập tức nhìn về phía Vu Thức Vy như xin giúp đỡ, sắc mặt có chút do dự nói: "Vậy. . . Không tốt lắm đâu."
Cố Lan Y che miệng cười, quay qua nói với Diệp hoàng hậu rằng: "Nương nương, người nói hình phạt này như thế nào?"
Trong lòng Diệp hoàng hậu cảm thấy hôm nay Vu Thức Vy có chút kỳ lạ, muốn do thám một phen, nhưng giờ nhờ Cố Lan Y đánh bậy đánh bạ, lại đưa ra được một diệu kế.
Vì vậy liền nở nụ cười, hòa khí nói: "Bổn cung cảm thấy đề nghị này không tệ, hiện nay hoa cúc đầy vườn, lại hấp dẫn thêm bươm bướm bay đến, nhất định là một cảnh đẹp khó gặp."
Tứ Vương phi Chu Lâm Nguyệt phụ họa nói: "Đúng vậy, Mẫn thân vương phi cũng đừng cự tuyệt nữa, Hoàng hậu nương nương nếu đã lên tiếng, đó là đã nể mặt ngươi, Vương phi cũng hà tất không nhận!"
Lời này thật khó nghe, rõ ràng là đang đối chọi gay gắt, cố ý nói.
Vu Thức Vy đứng sau lưng Bách Lý Ngọc San mâu sắc phát lạnh, hơi nheo lại, bỗng nhiên nhớ ra Chu Lâm Nguyệt là tỷ tỷ của Chu Lâm Huyên, biết rõ ân oán giữa nàng và Chu Lâm Huyên, cho nên mới gặp nàng như gặp cừu nhân!
Nhớ lại lần đầu tiên nàng tham gia cung yến, vốn định âm thầm lặng lẽ , thì bị ả ta ép, cho nên mới một khúc vang danh thiên hạ.
Hôm nay nếu là tự tìm đường chết, vậy chẳng trách nàng được!
Nghĩ đến đây, Vu Thức Vy liền đẩy Cố Lan Y ra, đứng ở trước mặt Bách Lý Ngọc San, hất càm khiêu khích nói rằng: "Vị đang nói chuyện này là ai? Mới sáng sớm đã ăn phân sao? Thế nào miệng lại phun ra toàn phân?"
Lời này vừa nói ra, làm cho mọi người một trận xôn xao, cười to, "Ha ha ha. . ."
Chu Lâm Nguyệt nhìn mọi người đang cười nhạo ả, giận tới sắc mặt tối sầm lại, mày liễu dựng thẳng, tức giận nói: "Ngươi là cái giống gì? Dám tiếp lời bản vương phi ."
"Cái giống gì?" Vu Thức Vy cười lạnh một tiếng, "Thì ra ngươi là một Vương phi a, hàm dưỡng như vậy cũng có thể lên làm Vương phi? Nói thật, ta cảm thấy bi thương cho vị Vương gia đã cưới ngươi."
Thụy vương và Vương phi xưa nay không hòa thuận, lại ở trong trường hợp công khai nói hối hận cưới Chu Lâm Nguyệt, câu này của Vu Thức Vy, quả thực là một châm thấy máu, đánh mạnh thất tấc, khiến Chu Lâm Nguyệt giận sôi máu .
"Bách Lý Ngọc San, ả tiểu tiện nhân này, ngươi dám nhục mạ bản vương phi, xem bản vương phi có xé nát miệng chó của ngươi không."
Chu Lâm Nguyệt vừa nói, đã đi tới trước mặt Vu Thức Vy, đưa tay định xé miệng của nàng, lại bị Vu Thức Vy một cước đá vào đầu gối, cả người quỵ ở trên mặt đất, vô cùng chật vật!
"Ai u, đau ~ đau quá ~ Bách Lý Ngọc San, ả tiểu tiện nhân này, ngươi dám đánh bản vương phi, Hoàng hậu nương nương, ngươi cần phải vì nhi thần làm chủ a."
Mắt phượng của Diệp hoàng hậu trầm xuống, không nghĩ tới Bách Lý Ngọc San là người kiêu ngạo ngông cuồng, giả bộ không vui nói: "Các ngươi đang làm gì? Bổn cung mời các ngươi tới ngắm hoa, không phải mời các ngươi đến đây đánh nhau, Bách Lý tiểu thư, đang yên đang lành, tại sao lại chọc giận Tứ Vương phi?"
Lúc này Cố Lan Y đã chạy tới bên người Vu Thức Vy, lần trước cùng Bách Lý Ngọc San đánh một trận, nàng thảm bại dưới tay Bách Lý Ngọc San, nàng hận đến ngứa răng, hiện tại thật vất vả có được cơ hội, xem nàng có hung hăng thu thập nàng một trận không!
"Hoàng hậu nương nương, ngài không biết, bản lĩnh đánh nhau của Bách Lý tiểu thư rất cao, ngay cả ta cũng đánh không lại nàng ."Đang nói lại nhân cơ hội một cước đạp lên trên chân của Vu Thức Vy, gắt gao lắc lắc chân.
Vu Thức Vy đau kinh hô, "Cố Lan Y, ngươi đạp ta chân làm cái gì? Tên tiểu nhân này."
Nàng hiện tại đã cùng Bách Lý Ngọc San trao đổi thân phận, rốt cục có thể làm càn một lần, dựa vào cái gì phải nén giận?
Cố Lan Y nghe được Vu Thức Vy kinh hô, làm bộ kinh ngạc thu chân về, "Ồ, ta nói sao lại cảm thấy mềm như vậy, thì ra là đạp phải chân của Bách Lý tiểu thư, thực là xin lỗi, xin lỗi."
Cho dù là ai đều nghe ra được hàm ý trong đó có bao nhiêu trào phúng và cố ý. Vì vậy trên mặt đều lộ vẻ thú vị, một bộ dạng xem hài kịch nhìn Vu Thức Vy và Cố Lan Y, chờ mong hai người đánh nhau một trận lớn.
Vu Thức Vy cũng không làm cho các nàng thất vọng, trở tay liền một bạt tai hung hăng đánh trên mặt Cố Lan Y, kinh hô: "Ồ, ta nói sao lại cảm thấy mềm như vậy, thì ra là đánh vào mặt của Tam Vương phi, thực là xin lỗi ,xin lỗi ~ "
Lời còn chưa dứt, xung quanh liền truyền đến thanh âm hít phải khí lạnh của mọi người, trời a, nàng cư nhiên động thủ đánh Cố Lan Y, thực sự quá kiêu ngạo!
Nhưng . . Nhìn thật là thoải mái a!
Bách Lý Ngọc San bình tĩnh nhìn dáng vẻ đầy khiêu khích trong ánh mắt của Vu Thức Vy, đáy mắt xẹt qua tia dò xét sâu sắc, nàng vì sao lợi dụng thân phận của mình tới gây thù hận?
Nàng là cố ý, hay là vô ý?
Xem ra không giống, nàng chắc là sợ những người này vạch trần trò chơi trao đổi thân phận giữa hai người mà thôi.
Sắc mặt Diệp hoàng hậu đã cực kỳ không vui, vừa muốn nói, lại nghe được Cố Lan Y giận quát một tiếng, "Bách Lý Ngọc San, ngươi dám đánh bản vương phi, Hoàng hậu nương nương, xin hỏi ẩu đả Vương phi đương triều, phải bị tội gì?"
Diệp hoàng hậu rốt cục có cơ hội nói chuyện, không khỏi nhìn về phía Bách Lý Ngọc San, trầm ngâm nói: "Mẫn thân vương phi, Bách Lý Ngọc San là muội muội của ngươi, thái độ và hành động như thế, ngươi làm tỷ tỷ khó tránh khỏi phần trách nhiệm, liền phạt nàng chép cung quy mười lần, Vương phi có dị nghị gì không?"
Bách Lý Ngọc San có chút do dự, không biết nên trả lời làm sao, liền quay đầu nhìn về phía Vu Thức Vy, dùng ánh mắt hỏi ý của nàng.
Vu Thức Vy giễu cợt nhìn về phía Diệp hoàng hậu, lạnh lùng nói: "Hoàng hậu nương nương, ta không tiếp nhận trừng phạt của người, Bách Lý thế gia có gia quy, điều thứ nhất đó là không được để bất cứ kẻ nào bôi nhọ danh dự gia tộc, nếu tiếp nhận trừng phạt của người, tất nhiên sẽ bôi nhọ danh dự gia tộc, cho nên thứ cho dân nữ không thể tiếp thu!"
Lời không kinh người, chết cũng không nghỉ!
Lời này quả thực đại nghịch bất đạo!
Nàng chỉ là một tiểu nữ tử, sao dám nói như thế với Hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ không biết chỉ dựa vào những lời mới vừa rồi đủ để bị xử tội chết!
Cố Lan Y và Chu Lâm Nguyệt đều có chút hả hê khi nhìn Vu Thức Vy, không nghĩ tới các ả còn chưa ra tay thì nàng ta đã tự mình tìm đường chết, thực sự là buồn cười, buồn cười a. . .
Đáy mắt Bách Lý Ngọc San có chút lo lắng, nếu nói là mới vừa rồi nàng còn nghi ngờ Vu Thức Vy không phải cố ý, vậy bây giờ, nàng cơ bản có thể xác định nàng ta là cố ý, tại sao muốn dùng thân phận của mình làm như vậy?
Nàng ta rốt cuộc muốn làm cái gì?
Diệp hoàng hậu đã tức đến thân thể run rẩy, chấn nộ nhìn Vu Thức Vy, thật lâu rồi không có người nào dám ngỗ nghịch như vậy trước mặt bà, dù là Vu Thức Vy, cũng chỉ dám âm thầm, cũng không dám ở bên ngoài cùng bà trở mặt, Bách Lý Ngọc San này đến sợ hãi cũng không có, đều nói người của Bách Lý gia không sợ hoàng gia, lời đồn quả thực không sai!
Cho nên. . . Bà không thể dễ dàng động vào người của Bách Lý gia!
Nghĩ đến đây, Diệp hoàng hậu nhịn xuống sự tức giận trong lòng, thay bằng một nụ cười rộng lượng, hòa ái nói rằng: "Bách Lý tiểu thư lần đầu tiến cung, không hiểu quy củ trong cung cũng phải, Tam Vương phi, Tứ Vương phi, xem nàng còn trẻ không hiểu chuyện, bỏ qua cho nàng lần này đi."
Cái gì? Như vậy bỏ qua?
Vậy hoàng hậu cũng quá mềm yếu đi , trong lòng mọi người đều nghĩ như vậy, đến Cố Lan Y và Chu Lâm Nguyệt cũng nghĩ như vậy.
Chu Lâm Nguyệt không cam lòng nói rằng: "Nương nương, người thực sự quá nhân từ, người đã nói như vậy, thế nhưng người xem, nàng ta không có một chút ý tứ cảm kích? Kẻ không biết báo đáp như thế, người nên cho nàng một bài học."
Vu Thức Vy tiện tay hái xuống một đóa cúc xanh, đưa lên mũi ngửi ngửi, ngước mắt miễn cưỡng nói: "Ta đã nói rồi, không tiếp thụ bất kỳ trừng phạt nào, sao các ngươi cứ thích một bên tình nguyện như vậy? Có phiền hay không đây?"
Cái gì?
Đại nghịch bất đạo còn chưa tính, lại còn dõng dạc nói các nàng có phiền hay không, phản rồi phản rồi, quả thực phản rồi!
Diệp hoàng hậu tức giận quát một tiếng, "Bách Lý Ngọc San, trong mắt ngươi còn có vương pháp hay không?"
"Đương nhiên là không có, vương pháp là đặt ra cho những kẻ vương giả, ta chỉ là một bách tính nhỏ, không đáng để dùng đến vương pháp, dùng gia pháp là được." Vu Thức Vy nói như đó là lẽ đương nhiên vậy.
Diệp hoàng hậu bị nàng khích cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh, chỉ cảm thấy nữ tử này nhanh mồm nhanh miệng, so với Vu Thức Vy chỉ có hơn chứ không kém, thực sự tức chết người không đền mạng!
Cho nên, Diệp hoàng hậu cũng không có ý định tính toán với nàng, bởi vì ngày hôm nay bà ta là được người nhờ, trung nhân chi sự , phải làm cho tốt!
"Chuyện này Bổn cung không truy cứu nữa, hoàn toàn là nể mặt Mẫn thân vương phi, mọi người nếu đều đã đến rồi, vậy chúng ta ngắm hoa thôi."
Mọi người phụ họa một trận, lập tức xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, toàn bộ đi ngắm hoa cúc.
Vu Thức Vy cảm thấy cũng đã đến lúc, liền đi tới bên người Bách Lý Ngọc San, nói nhỏ: "Xin lỗi muội muội, các ả nhằm vào ta như vậy, trong lúc tình thế cấp bách, ta đã quên mình đang dùng thân phận của muội, nên. . . Muội có thể tha thứ cho tỷ không?"
Bách Lý Ngọc San tim đập mạnh nhảy loạn nhịp, trong lúc nhất thời không phân biệt được Vu Thức Vy trước mắt là thật hay giả, chỉ đành phải nói: "Không sao đâu, chỉ là hiện tại chúng ta đã đắc tội hoàng hậu, nên làm gì bây giờ?"
Vu Thức Vy mỉm cười, nàng lúc nãy một phen thả con tép, bắt con tôm, nàng muốn biết Diệp hoàng hậu rốt cuộc là muốn đạp nàng, hay là muốn lôi kéo nàng.
Hiện tại, do thám qua, nàng có thể khẳng định bà là muốn lôi kéo nàng, cho nên, vô luận nàng làm càn như thế nào, Diệp hoàng hậu đều sẽ nén giận, mở một con mắt nhắm một con mắt!
Kết quả như vậy làm cho tâm tình Vu Thức Vy rất tốt, sau đó lôi Bách Lý Ngọc San đi tới góc hẻo lánh, đang lúc mọi người còn chưa phát giác ra được, đổi lại thân phận.
Kỳ thực hai người giống nhau như đúc, chỉ là khí chất tuyệt nhiên bất đồng, Vu Thức Vy tận lực giả kiêu ngạo, Bách Lý Ngọc San tận lực giả lãnh tình, mọi người cũng không hiểu biết gì về hai người, tự nhiên sẽ dễ lẫn lộn.
Đương nhiên, không bài trừ những ánh mắt độc ác, ví như Diệp hoàng hậu. . .
Diệp hoàng hậu nghi ngờ nhìn hai thân ảnh lén la lén lúc, thấy hai người xì xào bàn tán, tâm trạng không khỏi càng thêm chần chờ, Vu Thức Vy không phải có bản lĩnh rất khéo léo sao?
Sao giống như đột nhiên như biến thành một người khác vậy, không giống Vu Thức Vy bà biết.
Mà ngày hôm nay hai người lại có bộ dạng giống nhau như đúc, trang phục không khác nhau chút nào, hình như là cố ý, chẳng lẽ. . .
Chẳng lẽ người đánh bạt tai mới là Vu Thức Vy? Mà Vu Thức Vy, tức là Bách Lý Ngọc San, khó trách luôn nhìn Vu Thức Vy!
Trong lúc này hoàng hậu như nghĩ thông suốt mọi chuyện đột nhiên mở miệng nói: "Được rồi, mới vừa rồi không phải nói muốn nghe Mẫn thân vương phi thổi khúc sao? Đúng lúc Bổn cung cũng gần ba năm không nghe được âm thanh tựa thiên nhiên, lá liễu chưa rụng, Mẫn thân vương phi xin mời."
Vu Thức Vy và Bách Lý Ngọc San đồng thời xoay đầu lại, thấy đáy mắt bà ẩn ẩn lưu động ánh sáng sắc bén, tâm trạng trầm xuống, Vu Thức Vy nói rằng: "Nương nương đã ưu ái như vậy, thần phụ tự nhiên sẽ thổi tấu!"
Diệp hoàng hậu "Di ~" một tiếng, kinh hô: "Ngươi không phải Bách Lý tiểu thư sao?"
Bình luận facebook