Ánh sao đầy trời, bóng đêm chưa tắt.
Trong Phi Vân Các, Đại Phúc Tiểu Phúc giữ chặt một tỳ nữ mặc váy bông màu xanh lục, Tiểu Ninh sợ hãi đứng bên cạnh, tay nắm một cái túi vải. Dưới ánh trăng, mơ hồ có thể nhìn thấy có gì đó đang ngọ nguậy trong túi, tạo thành một âm thành rất nhỏ.
Cô gái áo xanh đang bị bắt giữ không ngừng giãy giụa, miệng còn kêu gào: “Sao các ngươi lại dám bắt ta? Ta là tỳ nữ của đại tiểu thư, các ngươi thả ta ra.”
Đại Phúc vặn mạnh cánh tay nàng ta, tức giận nói: “Câm miệng, dám hại nhị tiểu thư, ta không cần biết ngươi là ai.”
Tiểu Phúc cũng nói: “Nhiều độc vật như vậy, tiểu thư của các ngươi thật là độc ác.”
Lục Thuỷ giải thích: “Đại tiểu thư gì chứ, ngươi đang nói linh tinh cái gì?”
“Còn dám không nhận tội?”
Đang lúc tranh chấp, một giọng nói nhẹ như cát bụi vang ra từ trong Phi Vân Các: “Lục Thuỷ, ngươi to gan thật…”
Nghe được giọng nói này, Đại Phúc, Tiểu Phúc cùng Tiểu Ninh đều vui mừng, Tiểu Ninh còn kích động nói: “Tiểu thư, cuối cùng người cũng tới rồi.”
Ánh mắt Vu Thức Vy như nước lạnh, rơi thẳng vào chiếc túi trong tay Tiểu Ninh: “Trong đó là thứ gì?”
Tiểu Ninh đưa chiếc túi ra xa hơn chút, sợ sệt trả lời: “Tiểu thư, trong này có rắn độc, có bọ cạp, còn có cả rết…”
Nàng càng nói, ý cười trên môi Vu Thức Vy càng sâu, càng lạnh, cuối cùng như biến thành ma quỷ đòi mạng, cả người tản ra lệ khí: “Mang lại đây.”
Tiểu Ninh run lên, chẳng những không mang lại, ngược lại còn lui ra đằng sau vài bước: “Tiểu thư, độc vật trong này rất ghê gớm.”
Vu Thức Vy chỉ cười nhạt, sau đó lấy hai bình thuốc bột trong tay áo ra: “Rắc lên người ngươi và Đại Phúc, Tiểu Phúc.”
“Tiểu thư…” Nhìn nụ cười không cho phép người khác hoài nghi của Vu Thức Vy, Tiểu Ninh chỉ đành đưa chiếc túi cho nàng, sau đó rắc thuốc bột lên người mình và Đại Phúc, Tiểu Phúc.
Vu Thức Vy cầm chiếc túi, lẳng lặng đứng, như thể đang chờ đợi điều gì, cuối cùng, một giọng nói vội vàng vang lên từ phía xa: “Lão gia, ngài nhanh lên đi, tiểu thư thật sự không được tốt lắm…”
Nghe được âm thanh ấy, khoé miệng Vu Thức Vy nhếch lên một nụ cười lạnh như đã tính toán trước, nhìn thoáng qua Đại Phúc, Tiểu Phúc và khuôn mặt sợ hãi của Lục Thuỷ, sau đó bỗng ném chiếc túi đó lên mặt đất, để mặc cho độc trùng trong túi bò ra.
Vu Thức Vy dùng bộ dạng hoảng sợ hét toáng lên: “Cứu mạng… Cứu mạng, nhiều rắn quá…”
Tiểu Ninh kinh ngạc há hốc miệng, định bước tới cứu Vu Thức Vy, lại bị ánh mắt của Vu Thức Vy cản lại, nàng nói nhỏ: “Bảo Đại Phúc, Tiểu Phúc thả Lục Thuỷ ra, sau đó lại bắt nàng ta lại.”
Tiểu Ninh hiểu ý, nhưng vẫn lo lắng cho Vu Thức Vy, càng không hiểu tại sao tiểu thư phải đặt mình vào nguy hiểm, rõ ràng đã bắt được Lục Thuỷ rồi mà. Tiểu Ninh truyền lời cho Đại Phúc, mặc dù không hiểu, Đại Phúc vẫn thả Lục Thuỷ ra.
Lục Thuỷ càng thêm không hiểu tại sao Vu Thức Vy lại biến thành như vậy, nhìn độc trùng đầy sân, Lục Thuỷ chỉ cảm thấy lạnh cả người, nổi da gà toàn thân, không nghĩ ngợi gì mà chạy vội ra ngoài, Đại Phúc Tiểu, Phúc liếc nhìn nhau rồi vội đuổi theo: “Đừng chạy.”
Còn Tiểu Ninh thì chạy khắp sân cùng với Vu Thức Vy, chạy một hồi mới phát hiện độc trùng cũng không tới gần nàng, mà chỉ đuổi theo tiểu thư, hiểu ra thuốc mà vừa rồi tiểu thư đưa cho nàng là để phòng ngừa những độc trùng này…
Vu Văn Thanh và Lục di nương La Thị vội tới Phi Vân Các cùng với Điểm Thuý, ai ngờ còn chưa đi vào đã thấy một tỳ nữ áo xanh chạy ra từ Phi Vân Các, đụng vào người cầm đèn lồng dẫn đường là Điểm Thuý, hai người cùng ngã trên mặt đất. Đèn lồng bốc cháy, chiếu sáng khuôn mặt của tỳ nữ.
La Thị kinh ngạc nhìn Lục Thuỷ: “Ngươi chẳng phải tỳ nữ của đại tiểu thư sao?”
“Đứng lại, tên hung thủ nhà ngươi.”
Đại Phúc và Tiểu Phúc cũng đuổi kịp rồi, thấy Vu Văn Thanh và La Thị thì hành lễ: “Lão gia, Lục di nương.”
Khuôn mặt chữ quốc của Vu Văn Thanh tràn ngập uy nghiêm: “Vội vội vàng vàng, có chuyện gì?”
Lục Thuỷ há miệng định nói chuyện, đã bị Đại Phúc tranh nói trước: “Bẩm lão gia, nha đầu này thả độc trùng trong Phi Vân Các, bị hai huynh đệ chúng ta phát hiện…”
Mới nói được một nửa, một tiếng kêu thảm vọng ra từ Phi Vân Các, sau đó là một giọng nói hoảng sợ: “Trời ơi, tiểu thư, người sao vậy? Tiểu thư, đừng doạ nô tỳ, tránh ra, chúng mày tránh ra… Hu hu hu… Cứu mạng…”
Vu Văn Thanh và La Thị liếc nhìn nhau, sau đó vội chạy vào Phi Vân Các.
Trong sân, Vu Thức Vy nằm trên mặt đất nhắm chặt hai mắt, không biết còn sống hay đã chết, Tiểu Ninh ở bên cạnh cầm túi xua đuổi độc vật, sợ hãi khóc nửc nở.
Vô số độc vật vây quanh Vu Thức Vy, bò về phía nàng như nước thuỷ triều, cảnh tượng đó khiến người trải qua bao nhiêu sóng gió trên quan trường như Vu Văn Thanh cũng không nhịn được phát run, lông tơ trên người dựng đứng. Sắc mặt La Thị trắng bệch ra, hô lên kinh sợ: “Trời ơi, lão gia, Tiểu Vy bị độc vật cắn rồi.”
Điểm Thuý vội kêu lên: “Nô tỳ đi mời đại phu”, nói rồi nàng chạy vội đi.
Vu Văn Thanh tức giận nói: “Mau, mau dùng lửa thiêu cháy đám độc vật này.”
La Thị chạy ra ngoài hét to: “Người đâu, may lấy đuốc tới.”
Chỉ một lát sau, độc vật trong sân bị đốt cháy hết, lúc này Vu Văn Thanh mới tỏ ra là một từ phụ, bước nhanh vào trong sân, vội tới bên cạnh Vu Thức Vy: “Tiểu Vy, con sao rồi?”
Vu Thức Vy “trùng hợp” tỉnh lại vào đúng lúc này, nàng như mất hết sức lực, nói: “Phụ thân, nữ nhi không rõ tới cùng mình có lỗi gì với trưởng tỷ, vì sao tỷ ấy lại đối với con…”
Còn chưa nói hết, Vu Thức Vy lại “ngất” đi.
Sắc mặt Vu Văn Thanh trầm xuống, lập tức nổi cơn thịnh nộ: “Người đâu, dẫn đại tiểu thư tới đây cho ta.”
Nửa canh giờ sau, trong chính đường của phủ thái sư, Vu Văn Thanh ngồi trên ghế trên, đại phu nhân Đường Thị vừa mới ngủ đã bị đánh thức cũng ngồi đối diện. Phía dưới lần lượt là mấy di nương. Bên kia là nhị công tử Vu Nhậm Hi mới trở về từ Lĩnh Bắc, còn cả Vu Vinh Nhược, Vu Vinh Mỹ, tam công tử Vu Nhậm Quảng mà nhị di nương khó sinh bỏ lại, ngoại trừ Vu Nhậm Hoằng, cả phủ thái sư coi như tới đông đủ.
Bầu không khí nặng nề, nghiêm túc bao quanh cả sảnh đường.
Vu Vinh Hoa bị hai ma ma dẫn vào trong chính đường, thấy tất cả mọi người đều ở đây, ai nấy đều nhìn nàng bằng ánh mắt sắc bén khinh thường, trong lòng không khỏi giật mình chột dạ, chẳng lẽ bị phát hiện rồi?
“Nghịch nữ, quỳ xuống.” Nhìn đứa con gái không biết phấn đấu này của mình, Vu Văn Thanh rất tức giận, không chỉ khiến ông ta phải mất mặt nhiều lần, giờ còn làm ra chuyện ác độc thế này, thật sự khiến ông ta thất vọng cực kì. Vu Văn Thanh hắn cả đời sáng suốt, sao lại sinh ra một đứa con gái ngu xuẩn như vậy?
Vu Vinh Hoa vốn đã có chút chột dạ, giờ bị mắng như thế, hai chân nàng ta mềm nhũn quỳ xuống, trên mặt lại vờ như vô tội, ánh mắt ngây thơ: “Phụ thân, muộn thế này rồi còn tìm nữ nhi có chuyện gì sao?’
“Chuyện gì?” Vu Văn Thanh ném xác bọ cạp đã chết cháy vào trước mặt Vu Vinh Hoa, trách cứ nói: “Nhìn chuyện tốt mà ngươi đã làm, muội muội ngươi còn đang chờ cứu trị, nếu không cứu được, vi phụ sẽ đưa ngươi tới hình bộ.”
Đường Thị nghe vậy, sắc mặt ốm yếu trầm xuống, không vui nhìn sang Vu Văn Thanh: “Lão gia, chuyện còn chưa tra rõ ràng, sao có thể kết luận là Hoa Nhi làm?”
Vu Văn Thanh liếc nhìn Đường Thị, người khác khó mà phát hiện ra sự chán ghét nơi đáy mắt hắn: “Phu nhân, vi phu và La Thị tận mắt nhìn thấy, còn có thể là giả sao?”
Câu nói này khiến Đường Thị không phản bác lại được, sắc mặt khó coi hơn: “Ta không tin Hoa Nhi lại làm như vậy, nhất định là có người hãm hại Hoa Nhi.”
Vu Vinh Hoa cũng vội vàng gật đầu, gương mặt như hoa như ngọc mang theo hai hàng nước mắt, đáng thương nói: “Phụ thân, thì ra nửa đêm người tìm nữ nhi là vì hoài nghi nữ nhi hãm hại nhị muội. Phụ thân, nữ nhi biết lần trước mình đã làm sai, vẫn luôn rất hổ thẹn với nhị muội, nửa tháng nay ngày ngày xám hối, còn tự tay chép Trường Sinh Kinh cho muội muội. Sao nữ nhi có thể hại nhị muội cho được.”
Nói thì như vậy, nhưng trong lòng nàng ta đã nguyền rủa tiện tỳ Lục Thuỷ kia hàng trăm lần, tiện tỳ, vậy mà còn thất bại, tiện tỳ đáng chết…
Nhìn bộ dạng tủi thân đáng thương của Vu Vinh Hoa, đáy lòng Vu Văn Thanh hơi dao động, dù sao cũng là đứa con mà ông ta yêu chiều nhiều năm như vậy, nếu nói không có chút cảm tình thì chính là giả. Nhưng nghĩ tới thái độ khác biệt của Mẫn quận vương Hàn Giang Nguyệt với Vu Thức Vy, cùng với sự che chở rõ mồn một của y, hắn lập tức quyết tâm hơn.
Một đứa con gái đã mất hết danh tiếng sao có thể so được với Vu Thức Vy, người được cả hoàng đế và Mẫn quận vương để mắt tới, nhưng cũng không thể làm thái quá, dù sao đằng sau Đường Thị còn có Đường quốc công phủ và Đường Thục quý phi, bát hoàng tử Thượng Quan Diệp cũng không thể coi thường được.
Suy xét một hồi, Vu Văn Thanh mới nói: “Con nói là sự thật sao, ai có thể chứng minh những gì con nói?”
Thấy thái độ của Vu Văn Thanh trở nên do dự, Vu Vinh Hoa vội nói: “Phụ Thân, Văn La có thể làm chứng cho con, mấy hôm nay con chưa từng ra khỏi từ đường nửa bước, nhất định là có người hãm hại nữ nhi.”
La Thị nghe vậy thì cười xì một tiếng: “Lão gia, gọi Lục Thuỷ tới hỏi một chút, chẳng phải sẽ biết ngay ai là kẻ chủ mưu đứng đằng sau sao?”
Tứ di nương cũng hùa theo: “Đúng vậy lão gia, chẳng phải còn có tên tỳ nữ theo hầu đại tiểu thư sao?”
Triệu Thị nhấn mạnh vào hai chữ theo hầu, nhắc nhở mọi người Lục Thuỷ là thân tín của Vu Vinh Hoa, nếu không có mệnh lệnh của nàng sao lại dám đi thả độc trùng.
Mọi người đương nhiên hiểu được ý này, mặc dù mặt ngoài không ai dám nói gì, nhưng trong lòng cũng lờ mờ đoán được, những thủ đoạn nơi hậu viện này bọn họ cũng từng gặp rồi, đương nhiên là vờ như không hiểu, yên lặng xem diễn biến.
Đại Phúc, Tiểu Phúc dẫn Lục Thuỷ tới nhanh chóng, miệng nàng ta bị nhét một miếng vải trắng, sắc mặt kinh hoảng, còn đang ú ớ như thể muốn biện giải điều gì.
Đại Phúc lấy miếng vải trong miệng nàng ta xuống, Lục Thuỷ vội nói: “Lão gia, không phải đại tiểu thư, không phải đại tiểu thư sai sử nô tỳ làm.”
Bình luận facebook