Nửa canh giờ sau, sắc trời dần sáng, ánh nắng dịu mềm, chiếu rọi mọi sinh vật mới nở, cũng rọi chiếu những bông hoa đào hoa lê đang đua sắc, cả trời kinh thành mang hương hoa thơm ngào ngạt.
Nhưng lúc này, tại Sướng Ý Hiên của phủ Thái Sư lại mang không khí u ám nặng nề.
Đại công tử Vu Nhậm Hoằng đang nhắm mắt nằm trên giường, đại phu giúp hắn xử lí vết thương khó nói ở giữa hai chân. Bên ngoài bức phong, đại phu nhân Đường thị sốt ruột đi tới đi lui, liên tục lo lắng xem xét tình hình bên trong, Vu Vinh hHa dìu lấy bà, cũng cực kì lo lắng.
Khoẳng một khắc sau, Lý đại phu cuối cùng cũng bước ra, sắc mặt phát bạch, trên trán đầy mồ hôi, ánh mắt ông ta rất cổ quái, có chút thương tiếc.
Đường thị đi lên, gấp gáp hỏi: “Lý đại phu, con trai ta sao rồi?”
Lý đại phu thở dài lắc đầu nói, “ phu nhân, lão phu đã cố hết sức rồi, nhưng công tử ngài ấy...... đã bị cắt đứt rồi, đến thần tiên cũng khó lòng giúp công tử hồi phục, sau này......sau này sợ là không thể làm gì rồi.”
“Cái gì?”
Đường thị gục ngã xuống đất, chỉ thấy trời như sập xuống, Hoằng nhi của bà......không ngờ Hoằng nhi của bà lại......
“Không......Hoằng nhi, Hoằng nhi à......”
Đường thị đẩy tay Vu Vinh Hoa ra vô lực chạy về phía Vu Nhậm Hoằng, nắm chặt lấy tay hắn đau khổ khóc lớn.
Vu Vinh Hoa cũng kinh ngạc không kém phần Đường thị, cảm giác như mình nghe lầm rồi, “đại phu, không thể thế được, xin ông cứu ca ca ta, ca ca ta vì muốn thành danh mà đến giờ vẫn chưa thành hôn, không thể thế này được à......”
Lý đại phu cũng rất lấy làm tiếc, “lão phu cũng bất lực à, mong tiểu thư bình tĩnh.”
Lý đại phu vẩy áo rời đi, thở dài bất lực......
Trong Phi Vân lầu, Điểm Thuý vội vàng chạy tới bẩm báo những thông tin mình vừa nghe được, cuối cùng còn nói một câu, “Lý đại phu đó khi rời đi thần sắc tỏ ra rất thương tiếc, xem ra bệnh của đại công tử không nhẹ à.”
Lúc này, Vu Thức Vy đương ngồi bên cửa sổ, cùng La thị ngồi đối diện chơi cờ, nghe thấy lời Điểm Thuý, hai người bất giác nhìn nhau một cái.
Chỉ nghe thấy Điểm Thuý lại nói:” tiểu thư, nô tì thấy mấy di nương cùng công tử tiểu thư đều đi tới Sướng Ý Hiên rồi, chúng ta không đi xem đại công tử sao?”
Vu Thức Vy miết quân cờ trắng, hờ hững nhìn Điểm Thuý một cái, “ ngươi cho rằng Đường thị sẽ hoan nghênh ta sao?”
La thị ngồi đối diện cũng nói: “ hà tất phải đi làm điều vô ích đó, coi như không biết gì là được rồi.”
Điểm Thuý đáp, “nô tì rõ rồi”, vừa định ra ngoài, liền nghe thấy Vu Thức Vy dặn dò nói, “tìm người truyền tin ra ngoài, Đường thị độc ác hãm hại thứ nữ bị trời trừng trị trên người con trai bà ta. Vu Nhậm Hoằng vì trêu trọc con gái nhà lành mà tạo báo ứng, bị người khác phế rồi, sẽ chẳng bao giờ có con được nữa. Còn nữa, tìm đến nha đầu bên đại phu nhân tiết lộ tìm cách pháp sư tới trừ tà.”
Điểm Thuý giật mình, hưng phấn nói: “ vâng, tiểu thư, nô tì đi làm ngay.”
Sau khi Điểm Thuý rời đi, La thị như suy nghĩ gì đó nhìn Vu Thức Vy, “ là ngươi ra tay phải không.”
Vu Thức Vy cười không nói gì coi như mạc nhận, còn về vì sao mà nàng ra tay với Vu Nhậm Hoằng, chẳng qua là để báo mối thù kiếp trước hắn tìm năm người tới làm nhục Hàm Yên, làm hắn đoạn tử tuyệt tôn, coi như lấy oán báo oán.
Trước kia nàng chưa ra tay vì thời cơ chưa tới, thời gian này ở bên ngoài vừa hay có cơ hội ra tay, kể cả Đường thị nghi ngờ thì cũng không điều tra ra được điều gì. Sát thủ của Bốc Diệp môn tới lui không lưu lại chút dấu vết gì, hành sự gọn gàng sạch sẽ, sẽ không để sót lại chút chứng cứ gì. Một vạn ngân lượng này bỏ ra cũng xứng đáng, nói tới cũng phải đa tạ Vân Hương lầu ngày kiếm mấy chục vạn ngân lượng của Thượng Quan Diệp, à không Vân Hương lầu giờ đã là của nàng rồi.
La thị thấy nàng mạc nhận, có chút kinh ngạc, thực ra bà luôn không hiểu VuThức Vy và Đường thị rốt cuộc có thì hằn gì với nhau, vì sao nàng phải mưu tâm khổ tế tính toán bọn họ. Nhưng bà hiểu rõ, thiếu nữ trước mắt này mưu trí đa đoan, chỉ cần gây thù oán với nàng, thì tuyệt đối không có kết cục tốt, như là Châu mama, như là Vương thị, còn có danh tiếng bị huỷ hoại Vu Vinh Hoa và lưng gánh tiếng là độc phụ Đường thị, giờ lại đến Vu Nhậm Hoằng, người tiếp theo sẽ là ai đây?
Thấy La thị lại dùng vẻ mặt thăm dò lại kinh ngạc đó nhìn nàng, Vu Thức Vy chỉ thấy buồn cười, bất giác nhắc nhở nói, “lúc này Vu Văn Thanh chắc bãi triều rồi, di nương không qua thăm sao? Dù gì một người phụ nữ u mì hiểu lòng người cũng thuận mắt hơn người đàn bà ác độc sắp hoá điên kia.”
La thị được nàng nhắc nhở vậy, rất nhanh đã lĩnh hội ý nàng, đứng dậy nói, “vậy ta đi trước đây, ngươi nghỉ ngơi đi.”
Sau khi La thị rời đi, Hàm Yên đi cả đêm giờ mới trở lại, thần sắc có chút nặng nề bẩm báo với Vu Thức Vy: “tiểu thư, người bảo nô tì đi đưa tin cho Ly Hạ cô nương, giờ đã gửi tới, nhưng Ly Hạ cô nương bị thương quá nặng, nô tì ở cạnh chăm sóc tới lúc cô ấy qua cơn nguy kịch mới dám rời đi.”
Vu Thức Vy đang thêu khăn tay, nghe thấy cô nói vậy, không những bỏ khăn thêu xuống còn đồng tình nói: “ngươi làm rất tốt, đã sắp xếp ổn thoả cho cô ấy chưa?”
Hàm Yên gật đầu, “vâng, nô tì đã sắp xếp cho cô ấy ở dịch quán Duyệt Lai.”
“Uhm” Vu Thức Vy đang chuẩn bị nói tiếp, bỗng nghe thấy “tung” một tiếng hình như có thứ gì đó đập lên cửa, liền sau đó là tiếng kêu của tiểu Ninh, sắc mặt Hàm Yên tối lại, rồi bước ra ngoài. Trong phút chốc Hàm Yên đã quay trở lại, cầm trên tay một phi tên trên đó có cài một phong thư.
“Tiểu thư, là thứ này.”
Vu Thức Vy nhận lấy phi tên nhìn một cái đã biết là của ai, nàng nhanh chóng mở thư ra xem một lượt, rồi liền ném vào lửa huỷ đốt.”
“ Hàm Yên, cùng ta ra ngoài một chuyến.”
“Vâng tiểu thư.”
Chủ nô hai người lấy cớ đi Pháp Hoa Tự lên hương để rời khỏi Thái Sư phủ, sau đó đi vòng vài dãy đường bước vào một tiệm hàng, thay lên người xiêm y của nam nhi, thuê một chiếc xe ngựa, rồi mới từ cửa sau xuất phát đi Pháp Hoa Tự.
Bên ngoài Pháp Hoa Tự khách lên hương tới tới lui lui đông đúc, sự xuất hiện của Vu Thức Vy không hề làm ai chú ý tới, nàng cố tình vẽ mặt mình trông hơi thô lỗ, mặc trang phục màu trắng, khe khẽ di chuyển chiếc quạt trên tay, làm mọi người nghĩ rằng là tên đào hoa công tử nhà nào.
Sau khi đi vào Pháp Hoa Tự, Vu Thức Vy cũng đàng hoàng vào bái lậy phật, sau đó tìm cớ ‘tham quan’ Pháp Hoa Tự một chút, cuối cùng ở sau hậu viên gặp phải một hoà thượng mặc áo vải xám, tay cầm một cành hoa đào .
Mắt Vu Thức Vy loé sáng, bước qua, khiêm tốn hỏi: “đại sư có cơm chay không.”
Vị hoà thường đó trong mắt lướt qua ý cười, sau đó hướng về Vu Thức Vy làm một động tác mới, “mời thí chủ đi theo bần tăng.”
Hoà thượng dẫn Vu Thức Vy đến một căn phòng trong hậu viện, chắp hai tay hành phật lễ, “thí chủ, người mà ngài muốn tìm trong căn phòng này.”
Vu Thức Vy cũng chắp tay đáp lễ lại: “tạ đại sư.”
Nói xong, nàng đưa mắt nhìn tứ phía, thấy không có ai, liền nhanh nhẹn mở cửa chớp cái bước vào phòng, để hàm yên ở ngoài trông cửa.
Trong phòng, Vu Thức Vy sắc mặt bình tĩnh nhìn Vệ Trường Phong hai người đã nửa tháng chưa gặp, nhẹ giọng nói, “ngươi vất vả rồi.”
Vệ Trường Phong sắc mặt không đổi đáp: “ cứu hắn coi như là ta đền ơn cứu mạng của ngươi.”
Vu Thức Vy gật đầu, đôi mắt long lanh như nước thu giờ mới nhìn về nam nhi hôn mê nằm im lặng trên trên giường, sắc mặt hắn trắng bệch như giấy, hai mắt nhắm chặt, trên má đầy những vết thương, chắc do trên đường trốn chạy bị thương.
Nàng ngồi xuống cạnh giường, đưa tay bắt mạch cho hắn, phát hiện ra trong cơ thể hắn không hề bị nội thương mới nhẹ lòng, cuối cùng ánh mắt nàng dán vào đôi chân của nam nhi này, nàng gõ nhẹ vào bắp chân hắn, thấy không có phản ứng gì, trong lòng đã rõ, xem ra Vệ Trường Phong đã tới chậm một bước.
Vén ống quần hắn lên, Vu Thức Vy dùng kim châm cứu tỉ mỉ xác nhận một lần, phát hiện chân của hắn vẫn chưa bị phế hoàn toàn, chỉ cần phối hợp chữa trị, với y thuật của nàng, nhất định sẽ giúp hắn bình phục được như ban đầu.
Dường như bị cây châm đó làm đau, vốn dĩ nam nhi đó đang hôn mê bỗng dưng mở mắt, đôi mắt mơ màng có phần cảnh giác nhìn căn phòng, dưới tàn dư ánh sáng nhìn thấy một bóng trắng bên cạnh, hắn nghiêng đầu nhìn về người bên cạnh mình.
“Là ngươi? Vu nhị tiểu thư!” Thượng Quan Thư rất khẳng định nói, mặc dù nàng mặc trang phục nam nhi, hoá trang cũng rất đặc biệt, nhưng hắn nhớ rõ đôi mắt tĩnh lặng như băng tuyết đó.
Vu Thức Vy cũng không có chút gì ngạc nhiên, trước giờ khả năng quan sát của Thượng Quan Thư vẫn rất tốt, nhận ra nằng là chuyện trong tầm kiểm soát, nàng cũng không hề có ý định che giấu, “thần nữ tham kiến thái tử điện hạ.”
Thượng Quan Thư ngồi dậy, mới phát giác đôi chân mình không chút cảm giác, mặt bỗng dưng biến sắc, “chân của ta......”
Vu Thức Vy hướng hắn cười ý bảo hắn yên tâm, “chân của Thái tử điện hạ thần nữ có thể chữa lành, mong thái tử điện hạ không phải lo lắng. Vì hôm nay trên triều Tam hoàng tử đã bắt đầu gây khó dễ cho Thái tử điện hạ, người nên chuẩn bị tinh thần mới phải.”
“Cái gì? Tam ca huynh ấy......”
Gương mặt trước giờ đều rất khiêm nhường ôn hoà của Thượng Quan Thư xuất hiện nét kinh hãi......, khó lòng tin lời Vu Thức Vy vừa nói, nhưng nàng không có lí do gì để nói dối hắn, hơn nữa......
Thượng Quan Thư nhìn về phía vệ trường phong đứng bên cạnh, “hiệp sĩ......lẽ nào ngươi do Vu nhị tiểu thư phái tới?”
Vệ Trường Phong gật đầu, “chính là Vu cô nương phái ta tới cứu người.”
Nét kinh ngạc trong mắt Thượng Quan Thư tăng thêm vài phần, “làm sao ngươi biết rằng ta đang gặp nguy hiểm?”
Sắc mặt Vu Thức Vy ung dung, không chút hoang mang, bình tĩnh nói: “ thần nữ biết bằng cách nào không quan trọng, quan trọng là điện hạ có cách gì đối phó với Tam hoàng tử vu cáo Điện hạ và Lãnh Nam Tiết mưu thông tham ô ngân lượng cứu nạn của dân.”
Nghe vậy, Thượng Quan Thư trầm mặc, hắn bị thổ phỉ đuổi giết xuýt chút mất mạng còn chưa kịp bình tĩnh lại, giờ lại tới bị chính Tam hoàng huynh làm hại, thực đúng khiến hắn không biết phải làm sao. Nên hắn ngẩng đầu nhìn Vu Thức Vy, “Vu nhị tiểu thư thấy việc này nên đối phó thế nào?”
Không biết vì sao, Thượng Quan Thư cảm thấy Vu Thức Vy cho hắn một cảm giác rất đặc biệt, cảm giác này rất kì lạ, nói không thành lời, nói chung ở cùng với nàng, có một trở nên an tâm đến lạ kì, tin tưởng mỗi lời nàng nói một cách khó hiểu, thậm chí nhìn vào nụ cười nhạt của nàng, cũng có thể làm trái tim vừa kinh ngạc vừa sợ hãi của hắn hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng cho rằng, đây có lẽ chính là cái gọi là cảm giác an toàn, hắn thân tại hoàng gia, dù là thái tử, nhưng trước giờ hành sự đều phải rất thận trọng, ngay cả với phụ hoàng thân sinh của mình, phụ hoàng của hắn cũng chưa từng cho hắn cảm giác an toàn như bây giờ. Vu Thức Vy không hề biết nhưng suy nghĩ đó trong đầu Thượng Quan Thư lúc này, chỉ đưa mắt nhìn về phía Vệ Trường Phong, “ Trường Phong, ta nhờ ngươi tìm giúp bức mật hàm đó ngươi tìm ra chưa?”
Vệ Trường Phong đưa mắt xuống, sau đó lấy trong ngực ra một bức mật hàm, truyền cho Vu Thức Vy, “của ngươi đây.”
“Đây là gì?” Thượng Quan Thư khó hiểu.
Vu Thức Vy đưa bức thư vào tay Thượng Quan Thư, “ Thái tử điện hạ chi bằng tự mình mở ra xem.”
Thượng Quan Thư trong lòng có chút bất an mở bức thư ra, khi nhìn thấy nội dung trong bức thư, sắc mặt đột nhiên thay đổi, trong mắc xuất hiện tia sắc bén, “ không ngờ chính là hắn hại ta......”
Bình luận facebook