Bách Lý Thành Cẩm có chút kinh ngạc nhìn Hàn Giang Nguyệt, không biết hắn nói vậy là có ý gì. Bách Lý Thành Cẩm chỉ cảm thấy có chút kỳ quái nhưng không suy nghĩ nhiều đã cầm kìm kẹp vào đầu ám tiễn rồi liếc nhìn Vu Thức Vy đang mê man, ánh mắt dao động và cắn chặt răng, âm thầm cầu khẩn: Vu Thức Vy, muội phải cố chịu đựng, nếu muội thật sự là muội muội của ta, tối thiểu... cho ta một cơ hội bồi thường cho muội...
“Phụt” một tiếng, cái kìm sắt rút mạnh kéo ám tiễn ra khỏi ngực, ngay lập tức có một dòng máu tươi giống như cột máu từ miệng vết thương của Vu Thức Vy phun ra, Bách Lý Thành Cẩm lấy lại bình tĩnh, cầm khăn sạch dính thuốc cầm máu bịt lên trên miệng vết thương của nàng.
Vu Thức Vy đang hôn mê chỉ cảm thấy bỗng nhiên đau đớn nên trong nháy mắt đã phát ra một tiếng hét thảm, nàng còn chưa kịp tỉnh táo, lại cảm thấy hơi thở nghẹn lại ở trong khí quản, hít vào không được thở ra cũng không xong.
Cảm giác không thở nổi truyền đến khiến Vu Thức Vy buồn bực đột nhiên căng cứng người, không biết làm sao.
Hàn Giang Nguyệt thấy vậy thì khiếp sợ đến mức ba hồn bảy vía cũng không còn, hắn vội gọi một tiếng “Vy nhi” và đặt một tay ở trên lưng của nàng, truyền nội lực cho nàng.
Vu Thức Vy cảm thấy một dòng hơi nóng chảy vào trong cơ thể rồi lần lượt chạy qua bốn kinh tám mạch của nàng, cuối cùng ngay cả hơi thở nghẹn lại trong cổ họng cũng được thông thuận, cảm giác không thở nổi dần dần biến mất, cảm giác đau đớn lại giống như thủy triều vọt tới khiến nàng đau tới mức không tự chủ được mà mở mắt ra.
Tình cảnh trước mặt làm cho nàng có chút choáng váng mơ hồ, nam tử áo trắng đeo mặt nạ màu bạc là... Bách Lý Thành Cẩm sao?
Tại sao hắn lại tới đây?
Còn nữa, ai đang truyền nội lực cho nàng vậy? Nàng hình như nghe được giọng nói của Giang Nguyệt. Là Giang Nguyệt. Vu Thức Vy vui mừng, chật vật xoay đầu lại và yếu ớt kêu lên một tiếng: “Giang Nguyệt…”
Bách Lý Trường Nguyên và Cơ Thị cũng vội vàng tiến đến trước mặt nàng, trên mặt hai người đều đầy nước mắt: “Nữ nhi, nữ nhi à, con thấy thế nào rồi?”
Vu Thức Vy có chút kinh ngạc, không hiểu sao bọn họ cũng tới đây?
Hàn Giang Nguyệt nhìn ra được sự nghi ngờ trong mắt Vu Thức Vy thì cẩn thận giải thích: “Ta gặp ba người bọn họ trên đường tới đây.”
Vu Thức Vy dựa ở vai của Hàn Giang Nguyệt và nhìn về phía nhị hoàng tử Chử Lam và Mạt Hoàng hậu đang đứng đối diện với sắc mặt có chút lo lắng thì thản nhiên nói: “Ta bị Đường Mẫn Nhi và lão hoàng đế kia bắt tới, chịu hơn mười loại hình cụ, ta muốn Đường Mẫn Nhi cũng phải bị như vậy...”
Lão hoàng đế vừa nghe thì tức giận nói. “Các ngươi dám! Nơi này là Tây Lương, là địa bàn của trẫm, không phải là nơi để các ngươi dương oai đâu.”
Gương mặt anh tuấn của Hàn Giang Nguyệt lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh như đầm nước và lộ ra sát ý sắc bén chậm rãi nhìn tới trên mặt của lão hoàng đế, trong tay hắn hiện ra thanh phi đao lóe lên ánh sáng lạnh rồi cắm vào trên bắp chân của lão hoàng đế khiến lão hoàng đế đau đớn lập tức ngã trên mặt đất và phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt.
Hàn Giang Nguyệt nhẹ nhàng thả Vu Thức Vy ra và đi tới trước mặt lão hoàng đế, một chân giẫm mạnh lên bàn chân của lão hoàng đế, có tiếng xương vỡ răng rắc phát ra, hắn gằn giọng nói từng chữ một: “Vy nhi nhà ta nói cái gì thì chính là cái đó, còn không tới lượt ngươi nói chuyện đâu!”
Hắn mới không quan tâm Thiên Vương lão tử hay ngọc hoàng đại đế gì cả, kẻ nào dám tổn thương Vy nhi của hắn thì đều phải trả cái giá thật lớn!
Mạt Hoàng hậu thấy hoàng đế bị thương nặng như thế thì lập tức chạy tới, khẩn trương nói: “Mẫn Thân vương gia không thể làm vậy được, Thượng thư hắn là hoàng đế của một nước, ngươi không thể đối xử với hắn như vậy, hơn nữa trong chuyện này đều là do Đường Mẫn Nhi mê hoặc Thượng thư, giữa nàng cùng Vu Thức Vy có mối thù riêng mà không hề dính dáng tới toàn bộ Tây Lương...”
Hàn Giang Nguyệt lạnh lùng nhìn Mạt Hoàng hậu. “Chuyện này thật sự không thể dính dáng tới toàn bộ Tây Lương, nhưng một tên hôn quân như vậy khiến bản vương và vương phi của bản vương nhìn không vừa mắt, các ngươi nói xem, phải làm gì đây?”
“Chuyện này...”
Mạt Hoàng hậu có chút lo lắng không yên, không biết nên làm gì?
“Vương gia, chúng ta đồng ý giao Đường Mẫn Nhi ra, cầu xin vương gia tha cho Thượng thư một con đường sống.”
Cho tới bây giờ lão hoàng đế vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, hắn tát một cái vào mặt của Mạt Hoàng hậu. “Tiện nhân, ngươi dám giao Liễu nhi ra, trẫm sẽ giết ngươi.”
Bách quan thấy vậy đều quỳ xuống và cầu xin: “Thượng thư, mong ngài hãy giao ra Liễu quý phi đi.”
Chử Lam cũng quỳ xuống và nghiêm túc nói: “Phụ hoàng, chuyện này vốn là chuyện riêng giữa Liễu quý phi và Vu Thức Vy, bách tính hoàn toàn vô tội, không nên bị chuyện này làm liên lụy, nhi thần biết phụ hoàng thật sự sủng ái Liễu quý phi, nhưng có một vài thứ khi nên buông tha thì lại phải buông tha thôi, ngài là hoàng đế của một nước thì không nên ích kỷ như vậy...”
Hoàng đế giống như đã phát điên, hắn đứng dậy lại tát Chử Lam một cái thật mạnh và tức giận mắng: “Tiểu tử vô liêm sỉ, trẫm ích kỷ, trẫm ích kỷ thì ngươi làm hoàng đế là được chứ gì? Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm, để cho kẻ vô liêm sỉ này lên kế vị, vị trí hoàng đế này, trẫm không làm nữa...”
Cái gì?
Không... làm nữa à?
Chử Lam chấn động nhìn chằm chằm vào mắt của hoàng đế, đợi tới khi nhận thấy được thâm ý và mệt mỏi trong mắt hoàng đế, hắn mới đột nhiên hiểu rõ, phụ hoàng... phụ hoàng cuối cùng đã thỏa hiệp...
Phụ hoàng nói để cho mình lên kế vị lại không phải vì nhất thời tức giận mà đã từng suy nghĩ kỹ, phụ hoàng hi vọng mình tới xử lý chuyện này, thứ nhất là để mình cho Hàn Giang Nguyệt và Vu Thức Vy một câu trả lời. Thứ hai là giúp hoàng đế mới mình tạo dựng hình tượng một minh quân ở trong lòng bách tính. Thứ ba...
Chử Lam nhìn về phía Đường Mẫn Nhi đang nằm trên giường, trái tim của phụ hoàng sẽ chết theo nàng nên không có lòng dạ nào lại làm hoàng đế nữa, phụ hoàng mong mình thả cho phụ hoàng rời đi cùng Liễu quý phi...
Phụ hoàng, ngài là vua của một nước, trong hậu cung có tới ba nghìn mỹ nữ, nhưng vì sao lại chỉ có tình cảm sâu sắc với một nữ tử này chứ?
Chử Lam không suy nghĩ nữa, sắc mặt hắn trầm xuống và làm ra một dáng vẻ vì nước quên tình nhà. “Phụ hoàng, ngài sao có thể tùy hứng, hoàn toàn không để ý tới bách tính như vậy được, nhi thần... nhi thần thật sự thất vọng về ngài, nếu ngài nhường lại vị trí cho nhi thần, nhi thần chắc chắn sẽ dẫn theo bách quan sẵn sàng máu chảy đầu rơi vì Tây Lương ta!”
Bách quan nhìn phụ tử hai người quyết liệt như vậy, nhìn hoàng đế một lòng muốn ném lại tất cả thì trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thất vọng, bọn họ lại đồng thời quỳ xuống và ủng hộ Thượng thư mới. “Chúng thần nguyện giúp đỡ tân hoàng, vì bách tính sẵn sàng máu chảy đầu rơi...”
Lão hoàng đế thấy bách quan đã quy phục và không dị nghị gì về chuyện Chử Lam kế vị thì cũng thấy yên tâm, hắn nhắm mắt lại rồi hốt hoảng đi tới bên cạnh Liễu quý phi, dường như chỉ trong một thoáng hắn đã già đi mười mấy tuổi, biến thành một lão nhân đang bệnh tình nguy kịch vậy.
“Liễu nhi, xin lỗi, trẫm không làm được gì cả, điều duy nhất trẫm có thể làm chính là theo nàng rời đi...”
Đường Mẫn Nhi đau khổ che mặt, nước mắt nóng hổi từ trên mặt rơi lên trên chiếc gối đầu: “Thượng thư, nô tì đau quá...”
“Liễu nhi đừng khóc, bất kể sống hay chết thì trẫm đều ở cùng với nàng.”
Hai người khẽ nói chuyện nên bên ngoài điện cũng không nghe rõ được, chỉ cho rằng hai người bọn họ đang nói lời tạm biệt với nhau.
Chử Lam nhìn Hàn Giang Nguyệt và thành khẩn nói: “Mẫn Thân vương, trẫm giao Đường Mẫn Nhi lại cho các ngươi, trẫm hi vọng hai nước sẽ không lại có chiến tranh nữa.”
Hàn Giang Nguyệt nhìn về phía Vu Thức Vy, dò hỏi: “Vy nhi, ý của nàng thế nào?”
“Nếu ta hi vọng hai nước chiến tranh thì trước đây đã không bán đứt lương thảo trong thiên hạ để tới ngăn cản chiến tranh, đáng tiếc cuối cùng không chống lại được dã tâm của kiêu hùng, tân đế đã có lòng muốn hòa thuận thì ta tất nhiên vui mừng mà dừng lại ở đây.”
Chử Lam khiếp sợ nhìn Vu Thức Vy, trong đầu vẫn không ngừng vang vọng câu nói “nếu ta hi vọng hai nước chiến tranh thì trước đây đã không bán đứt lương thảo trong thiên hạ để tới ngăn cản chiến tranh...”
Không ngờ... Không ngờ Cẩm gia người trước đây bán đứt lương thảo của thiên hạ với giá trên trời lại chính là nữ tử trước mặt!
Nói như thế, nàng quả nhiên đã hao tốn tâm huyết, nhưng đáng tiếc không ai hiểu được nỗi khổ tâm này của nàng mà chỉ cho là nàng đang kiếm lợi lớn từ trong chuyện này.
Thế gian làm gì có thương nhân nào lại cầm theo cái đầu của mình để đi chống đối hoàng thất chứ?
Tấm lòng như vậy thật khiến cho người ta phải kính phục!
Bách Lý Thành Cẩm cũng có chút chấn động nhìn Vu Thức Vy, nàng lợi dụng danh hiệu của hắn để kiếm lời từ hoàng thất hóa ra là vì để cho các quốc gia không chiến tranh nữa sao? Hắn vẫn cho rằng nàng là một gian thương, hóa ra là hắn hiểu nhầm nàng!
“Bị thương rồi, lương tâm mới trở về mà chủ động thừa nhận mình chính là Cẩm gia, hại ta cõng nỗi oan này chạy trốn gần một năm, nàng dự định trả giá thế nào đây?”
Vu Thức Vy nhìn Bách Lý Thành Cẩm: “Hừ” một tiếng rồi do dự nói: “Tại sao ta cảm giác ngươi rất quen, giống như đã từng gặp ngươi ở đâu rồi...”
Bách Lý Thành Cẩm chột dạ quay đầu sang chỗ khác và cúi đầu lầm bầm một câu: “Thiếu nữ biết quá nhiều sẽ không ai thèm lấy đâu...”
Năm ngày sau, Vu Thức Vy đã bớt sốt, vết thương trên người nàng cũng kết vảy, tình trạng vết thương cũng đã ổn định lại.
Sau khi ở lại hoàng cung Tây Lương dưỡng thương hai ngày, xử lý Đường Mẫn Nhi xong thì bọn họ dự định lên đường quay về Đại Vân, nhưng không ngờ... vào lúc này, Tĩnh Vương Thượng Quan Mặc bỗng nhiên dẫn binh đánh tới Tây Lương tới với lý do là: Vu Thức Vy và Hàn Giang Nguyệt đầu hàng Tây Lương, trở thành phản tặc thông đồng với kẻ địch phản quốc nên hắn phải tới để diệt trừ.
Tai họa này và Tây Lương vốn không có vấn đề gì, cho nên tân đế Chử Lam cũng không tính xuất binh, mà giao vấn đề khó khăn cho Hàn Giang Nguyệt xử lý.
Sau khi Hàn Giang Nguyệt cùng Vu Thức Vy thương lượng lại dẫn theo năm mươi vạn đại quân đi tới Trầm Minh Quan, giao chiến chống lại Thượng Quan Mặc. Con Vu Thức Vy được các sát thủ liên minh sát thủ và Bốc Diệp Môn toàn lực hộ tống, đi theo một con đường khác để bí mật trở lại trong kinh thành...
Bình luận facebook