Thăm bệnh?
Đôi mắt cụp xuống của Vu Thức Vy hiện lên một nụ cười, thầm nghĩ: Hình như câu này nói ngược rồi, rõ ràng là tới xem nàng nàng có thông đồng với địch phản quốc không.
“Khụ khụ…” Vu Thức Vy ho khan một trận, nàng hỏi nghiêm túc: “Hoàng thượng, nói như thế thì đúng là oan uổng cho thần thật. Xin hỏi lại bộ thượng thư, vu hãm trọng thần của triều đình, đáng bị tội gì?”
Tự nhiên bị điểm danh, lại bộ thượng thư run lên một chút, nhanh chóng đứng lên nói cung kính: “Hộ quốc phu nhân, theo luật, vu hãm trọng thần của triều đình là phải chém!”
Vu Thức Vy tỏ ra công chính, nói thản nhiên: “Đã có luật pháp, còn có hoàng thượng phán quyết, thần nghe theo sự phân xử của hoàng thượng là được rồi.”
Ánh mắt hoàng thượng khẽ nhúc nhích, tiểu hồ ly này đã lấy luật pháp ra rồi, ông ta còn có thể thiên vị trái với pháp luật được sao?
“Người đâu, dẫn binh bộ thượng thư tới Ngọ Môn, chém đầu ngay lập tức.”
Ngự lâm quân bước tới, kéo binh bộ thượng thư ra, binh bộ thượng thư hô to dọc đường: “Hoàng thượng tha mạng, là do thần hồ đồ, tin những lời gièm pha, là lỗi của thần, cầu hoàng thượng tha tội…”
Nhưng ông ta nói gì thì cũng đã muộn rồi, sai là sai, luật pháp là để thi hành, mà không phải để trưng bày.
Chỉ chớp mắt, một viên quan lớn đã bị chém đầu, đúng là việc đời khó đoán.
Bách quan không ngừng cảm thán, đồng thời tự nhủ với mình, sau này nói chuyện làm việc đều phải cẩn thận hơn, nhất định không được đắc tội với người mà mình không đắc tội nổi, ví dụ như Vu Thức Vy…
Chỉ mấy năm ngắn ngủi, bọn họ thấy rõ được cái gì gọi là chìm chìm nổi nổi, cái gì gọi là thời thế thay đổi, nàng đã từng dám cáo trạng với hoàng thượng, từng dám dẫn bĩnh giết địch, từng bị hãm hại, cũng từng bị kẻ địch làm trọng thương, diễn ra một bản truyền kì chân chính.
Thậm chí cho tới hiện tại, nàng vẫn đứng vững không đổ, có lẽ không chỉ dựa vào trí thông minh, mà còn là thực lực được che giấu kín mít. Nay nàng đã không còn như xưa nữa, không còn là một thứ nữ nho nhỏ thấp kém trong phủ thái sư ngày đó nữa!
Cũng may hoàng thượng anh mình, không bởi vì nàng là nữ tử liền để uổng phí mưu lược, tài hoa của nàng.
Chuyện đã xử lí xong, cũng đã thăm bệnh rồi, hoàng đế đứng lên nói: “Vốn là tới thăm bệnh, nhưng quấy rầy hộ quốc phu nhân không được yên tĩnh, trẫm cũng thấy không ổn. Lục An, giao những thứ trẫm ban thưởng cho quản gia, trẫm hồi cung đây, các ngươi cũng về nhà đi.”
Câu đằng sau đương nhiên là nói với bách quan.
Vu Thức Vy và các quan viên cùng đứng lên đưa tiễn: “Cung tiễn hoàng thượng, hoàng thượng đi thong thả.”
Sau khi hoàng đế đi, chúng quan viên khách sáo thêm vài câu rồi lần lượt rời đi.
Trong cung Trường Xuân.
Như Mộng kể toàn bộ những chuyện đã xảy ra ngoài cung cho Diệp hoàng hậu, Diệp hoàng hậu trầm mặc hồi lâu mới nói: “Như Mộng, người cho rằng chuyện này là do binh bộ thượng thư vu hãm thật sao?”
Như Mộng trả lời thành thật: “Bẩm nương nương, nô tỳ cho rằng binh bộ thượng thư đang vu hãm thật, bởi vì căn bản Vu Thức Vy không có lí do gì để phản bội cả.”
Diệp hoàng hậu đeo móng tay giả bằng vàng gắn phỉ thúy, bà ta gõ trên bàn gỗ, đăm chiêu nói: “Tới khi vết thương của nàng ta khỏi, chắc chắn hoàng thượng sẽ mở tiệc chúc mừng, đó chính là thời cơ tốt để ta ra tay, nhưng bổn cung lại không thể tự mình làm..”
Như Mộng hiểu ý ngay, cúi đầu nói: “Nương nương, tam vương phi Cố Lan Y và tứ vương phi Chu Lâm Nguyệt cũng có huyết hải thâm thù với Vu Thức Vy, không bằng…”
Diệp hoàng hậu cười nhạt: “Tuyên tam vương phi và tứ vương phi vào cung, nói là hoa mai trong cung đang nở rộ, bổn cung mời hai người tới ngắm hoa.”
“Vâng, nương nương, nô tỳ đi làm ngay.”
Cung Trường Thọ.
Trần ma ma bưng hai đĩa mứt hoa quả tới trước mặt thái hậu, nói: “Thái hậu, vừa rồi nô tỳ đi ngang qua vườn hoa, nghe thấy đám nô tài nói chuyện trong hoa viên, nói là hoàng thượng dẫn văn võ bá quan tới vương phủ thăm bệnh.”
Thái hậu nằm nghiêng, dùng tay đỡ đầu, bà nghe vậy thì mở mắt ra, ánh mắt tang thương rất phức tạp: “Ai gia đi hơn một năm, hơn một năm không gặp, nha đầu kia thành hôn rồi, cũng từng ngồi tù, còn được Bách Lý thế gia nhận làm đích tiểu thư, lập chiến công hiển hách cho triều Đại Vân, được phong làm nhất phẩm hộ quốc phu nhân, công danh lợi lộc đều đã có, không chút thua kém nam tử. Quan viên trong triều thấy nó cũng phải hành lẽ, nổi bật vô cùng. Tóm lại là ai gia già rồi, những chuyện chìm chìm nổi nổi như thế này, ai gia sợ đi gặp nha đầu đó…”
Trầm ma ma cung kính nói: “Thái hậu, người đã từng thật lòng thương yêu nha đầu kia, nhưng nàng đã không còn là nha đầu của trước kia nữa, người… buông ra đi.”
Thái hậu thở dài, như đang tự lẩm bẩm: “Nha đầu kia rất khôn khéo, không phải ai gia buông ra thì sẽ bình an vô sự. Chuyện đó đúng là do ai gia làm, nó lại vẫn nhẫn nhịn không lộ ra, chắc là nhớ tới trước kia ai gia tốt với nó. Cuộc đời nó chưa từng được yên ổn mấy ngày, lại vì dân chúng, vì đại nghĩa mà cam nguyện bán mạng cho Thượng Quan hoàng thất. Đủ rồi, sớm đã đủ rồi, nếu có một ngày nó tới tìm ai gia để tính sổ, ai gia cũng chấp nhận.”
“Thái hậu…”
Ba ngày sau.
Mật báo từ biên quan truyền tới vương phủ, nói Thượng Quan Mặc thất bại thảm hại, mặt xám mày tro thu quân về triều.
Lúc đó, Thượng Quan Mặc trở lại triều định, vốn nghĩ rằng cắn ngược lại Hàn Giang Nguyệt là có thể tránh thoát tội tự ý dẫn binh tới Tây Cương tàn sát quân mình, nhưng không ngờ trước mặt văn võ bá quan, hoàng đế lại xóa hết chiến công của hắn đi, tước đoạt chức vị vương gia, cuối cùng phạt đánh năm mươi trượng, biến thành trò cười cho toàn bộ kinh thành.
Công lao bình định chiến loạn ở Nam Cương rơi hết vào trên người Chu nguyên soái, không chỉ thăng quan tấn tước, đồng thời còn sắc phong con gái út của con trai Chu tướng quân làm thái tử phi, đầu mùa xuân năm sau cử hành hôn lễ.
Hành động lần này của hoàng thượng là vì củng cố thế lực cho việc đăng cơ sau này của thái tử.
Chu gia của trấn quốc công vốn là chỗ dựa cho Thượng Quan Mặc, bây giờ con gái lại kết hôn với thái tử, thái tử thành con rể của Chu thị, đương nhiên sẽ phải ra sức cho thái tử.
Thái tử có Chu gia và Diệp gia, gốc rễ vững chắc, lão tam Thượng Quan Mặc còn muốn đoạt vị thì cũng phải tự lượng sức.
Lão tam là con trai của ông và Tĩnh Tuyết, trông thì có vẻ như ông đang phạt nó, nhưng kì thực là đang bảo vệ nó. Nó là người thâm trầm, quá mực táo bạo, không hợp làm hoàng đế. Thân là hoàng đế, ông biết những cái khổ của hoàng đế… Trong số các con trai ông vẫn thích lão tam nhất, vì vậy không hi vọng nó làm hoàng đế.
Chỉ mong sẽ có ngày nó hiểu được nỗi khổ tâm của ông.
Cung Phi Loan.
Từ sau khi Chu Nhàn quý phi bị giáng xuống làm chiêu nghi, bà liền phân phát hết người hầu, chỉ để lại một nha đầu đi theo bà gả vào cung để phục vụ.
Không có người hầu, một mình Lê Hương cũng không thể quét dọn hết được cung điện, Chu Tĩnh Tuyết liền bảo nàng không cần quét dọn, cứ để mặc cho lá thu rụng, dù có đìu hiu cũng chẳng sao.
Mùa xuân mùa thu còn có thức ăn tự mình trồng, nhưng đến mùa đông lại chẳng có gì để ăn cả. Mấy ngày nay Lê Hương phải tới Ngự Thiện Phòng, hôm nay trùng hợp đi lấy gạo, trên đường trở về nghe thấy những lời bàn tán, trở lại không nhịn được kể với Chu Tĩnh Tuyết.
“Nương nương, nô tỳ nghe nói tam hoàng tử bị phạt nặng.”
Chu Tĩnh Tuyết ngồi trên đệm, mặc áo xám đơn giản, mái tóc đen mềm mại tung bay tự do đằng sau như một tấm lụa đào, ánh sáng rọi vào người bà, xinh đẹp như hoa.
Chỉ là một bóng lưng đã để lộ ra nét lạnh lùng phiêu dật, vẻ lạnh nhạt gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời ấy như thể đã thành tiên, siêu thoát thế gian.
Mãi mà không thấy bà nói lời nào, Lê Hương lại nói lần nữa: “Nương nương, người không quan tâm thật sao?”
Thân thể mảnh mai cứng đờ, bà chỉ hơi khựng lại, sau đó lại nhẹ nhàng gõ mõ niệm kinh.
Nước mắt Lê Hương tuôn ra: “Nương nương, nương nương, nếu đã không còn gì để tiếc, không bằng rời khỏi hoàng cung đi. Dù sao người cũng không quan tâm tam hoàng tử, nếu quan tâm, năm đó đã không…”
“Câm miệng.”
Rốt cuộc Chu Tĩnh Tuyết cũng có phản ứng. cặp mắt lạnh như băng mang vẻ tức giận, một hồi lâu sau mới bình tĩnh trở lại: “Chuyện đó… đừng nhắc lại nữa. Chuẩn bị một bộ quần áo cho ta, ta muốn đi gặp hoàng thượng.”
Lê Hương sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Nương nương, vì sao nương nương phải đi gặp hoàng thượng?”
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết, đi đi.”
“Vâng, nương nương.”
Trong điện Đức Chính, hoàng thượng đang xử lí chính vụ, bỗng có một tiểu thái giám vào báo: “Hoàng thượng, Chu… Chu chiêu nghi cầu kến.”
Chu chiêu nghi?
Là ai?
Hoàng đế nghĩ một hồi mới nhớ ra mình đã giáng bà xuống làm Chu chiêu nghi. Ông vui mừng buông bút xuống, tự mình ra ngoài đón bà vào, khuôn mặt anh tuấn mang theo vẻ sốt ruột không biết phải làm sao, như một tên tiểu tử chưa biết việc đời vậy.
Cho tới khi nhìn thấy nữ tử mặc áo lam, ông càng thêm thấp thỏm: “Tĩnh Tuyết, sao… Sao nàng lại tới đây?”
Chu Tĩnh Tuyết không kích động và căng thẳng như hoàng đế, vẫn cứ lạnh lùng, hờ hững. Dung nhan dường như bị năm tháng bỏ quên kia vẫn nghiêng nước nghiêng thành: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”
Hoàng đế vội đỡ bà, vì không khống chế được, giọng nói của ông trở nên run rẩy: “Không cần đa lễ.”
Chu Tĩnh Tuyết không để ý tới sự ngăn cản của hoàng đế, khom người xuống, nói bằng giọng điệu xa cách: “Lễ nghi không thể bỏ được, nô tỳ tham kiến hoàng thượng.”
Bình luận facebook