Lưu mama bị dọa giật nảy mình, vội vàng quỳ xuống, không ngừng lạy đầu, thử hỏi bà ta dám không sợ sao? tất nhiên phải sợ rồi, bà ta được cung phụng quen rồi, sao có thể bị chủ nhân mới phế đi được chứ? tuyệt đối không được.
Vì để biểu thị lòng trung thực của mình, Lưu mama từ trong áo lấy ra một dây ngọc bội hình chim ưng bắt thỏ, cẩn thận dâng lên cho Vu Thức Vy, "công tử , đây là ngọc huyết lão nô hôm nay mới nhận được, lão nô thấy ngọc bội này không phàm đặc biệt hiến tặng công tử."
Vu Thức Vy nhận lấy dây ngọc huyết, tỉ mỉ sờ từng đường vân của ngọc bội, bỗng phát hiện cạnh sườn ngọc bội có khắc một chữ Ung rất nhỏ, vô tình nhớ tới Mạc Bắc Đột Quyết hoàng gia rất yêu thích hình vẽ chim ưng bắt thỏ này,chẳng nhẽ là......
"Lưu mama người đeo dây ngọc bội này còn đang ở Vân Hương Lầu không?"
Lưu mama cung kính đáp, "dạ có, vị khách quý đó hôm qua đã tới đây, nói sáng mai mới rời đi."
VuThức Vy đưa dây ngọc bội trả lại cho Lưu mama, uy nguy nói: "phái người theo dõi, còn nữa dây ngọc này trả lại đi, nói là dây ngọc này quá quý trọng, không dám nhận."
Lưu mama nghe vậy có chút khó hiểu nhận lấy dây ngọc, "công tử, như này liệu có làm vị khách quý đó không vui? thực ra là hắn thưởng cho hoa khôi Nguyệt Ảnh cô nương, Nguyệt Ảnh cô nương hiếu kính lên ạ."
"Trả lại đi." Vu Thức Vy quả quyết nói lại một lần nữa.
Sợi dây ngọc bội này, nếu giống như nàng đoán, thì đây chính là của Tam vương gia Ung Vương điện hạ của nước Mạc Bắc Đột Quyết. Vì trên dây ngọc bội đó có khắc chữ Ung, Ung chính là một phong hiệu, kiếp trước nàng có vô tình nghe Thượng Quan Diệp nhắc qua, sau khi các vương gia công chúa của hoàng gia Mạc Bắc Đột Quyết trưởng thành, đều sẽ được ban một miếng ngọc bội có khắc phong hiệu của bản thân để tượng trưng cho thân phận của mình.
Nhưng trong lòng nàng vẫn thắc mắc, Ung Vương điện hạ không phải nửa tháng sau mới thay mặt làm sứ giả tới thăm hỏi sau? Sao lại tới trước tận nửa tháng cơ chứ? Hơn nữa lại ở trong chốn trăng hoa này, hắn.......rốt cuộc là có ý định gì?
Lưu mama bị tiếng nói của Vu Thức Vy làm hoảng sợ toàn thân run lên, vội vàng thu sợi ngọc bội về, vốn định cáo lui theo ý của Vu Thức Vy đi trả lại ngọc bội, không ngờ Vu Thức Vy lại hỏi một câu, "vị khách quý đó hay ngày nay có gặp ai không?"
Lưu mama đảo mắt một vòng, nghĩ một hồi rồi đáp: "có, là Tam công tử Chu Đình Thâm của nhà Chu đại tướng quân."
"Chu Đình Thâm......" Vu Thức Vy lẩm bẩm trong miệng cái tên này, đáy mắt hiện ánh sáng lạn, "được rồi, không có việc gì nữa, ngươi lui ra đi, sau này có việc gấp ta sẽ tới tìm ngươi, ngày nào cũng phải nghe ngóng tin tức của triều đình ghi lại, ta sẽ phái người tới lấy, Hàm Yên, đi thôi."
"cung tiễn công tử." Lưu mama ở đằng sau thấp giọng nói, tới khi Vu Thức Vy ra khỏi phòng, mới thở một cái thật dài, lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Thân mẫu ta ơi, vị chủ nhân mới này thật đáng sợ, so với vị chủ cũ kia không hề thua kém à, làm người ta không dám hít thở, đúng là muốn lấy đi mạng già của bà ta à, haiz......tự mình mệnh khổ à, sao lại liên tiếp gặp phải hai vị tổ tông này cơ chứ.......
Vu Thức Vy tất nhiên không biết ấn tượng đầu mà mình để lại cho Lưu mama lại kém đến vậy, cả đoạn đường nàng đưa Hàm Yên cưỡi ngựa xem, hứng thú nhìn từng cảnh từng vật với những trạng thái vẻ ngoài khác nhua của Vân Hương lầu, trên tất cả những gương mặt này không ai là không mang nụ cười tươi rói mê hoặc người khác, dường như đây chính là chốn cực lạc.
Chốn cực lạc?
Vu Thức Vy cười, cách hình dung này quá hợp lí, trăng hoa chốn liễu khách hồng trần, phong hoa tuyết nguyệt dạ quy nhân, chẳng phải chính là chốn cực lạc sao. Kiếp trước nàng luôn cho rằng chỉ có nam nhân bị nơi như này làm mê hoặc tâm trí, là một chốn cực kì không tốt, nàng thậm chí còn rất xem thường chốn này, bây giờ mới nhận ra, không phải như vậy, mỗi người đều có con đường riêng của mình.
Vu Thức Vy xuống lầu rồi đi ra ngoài, chuẩn bị ra khỏi Vân Hương lầu rồi, thì ngay trước khi bước ra ngoài, liền nhìn thấy một người quen.
Vu Thức Vy không khỏi dưng chân lại, thần sắc có chút cổ quái nhìn về một góc đại đường. Chỉ thấy một mỹ nam nhân áo trắng bị vô vàn mỹ nhân bao quanh, mặt y đem vẻ cười nhạt, miệng lúc đóng lúc mở, dương như muốn nói điều gì đó, nhưng rất nhanh bị âm thanh của vô vàn nữ tử đó dập tắt.
Hàm Yên thấy Vu Thức Vy dừng lại xem náo nhiệt, cũng không tử chủ nhìn qua, ai ngờ nhìn thấy người bị các nữ tử đó bao quanh chính là Hàn Giang Nguyệt, y một thân trắng bào, ngọc quan cài tóc, đứng trong đám hoa hoa lục lục đó cực kì bắt mắt, thân hình cao lớn như hạc đứng giữa đàn gà, lại như cành ngọc cao thượng, khiến người khác không chịu được muốn nhìn thêm vài lần.
Lúc này y đang cùng đám nữ tử đó nói nói cười cười, trông dáng vẻ rất vui.
Hàm Yên đầu tiên lấy làm kinh ngạc, sau đó có chút phẫn nộ nói, "công tử, đó không phải là Mẫn thân vương sao? không ngờ thân vương cũng tới đây?"
Mắt Vu Thức Vy không chút động tĩnh, đương nhiên nói, "có gì phải lấy làm lạ, nam nhân bình thường ai không muốn tới đây? đến ta cũng cảm thấy không tồi. Ăn chơi đàng điếm, vô lo vô nghĩ, có lí do gì không tới chứ?"
Hàm Yên nghe xong không hề tán thành, bắt đầu thay Vu Thức Vy thấy không công bằng, thấp giọng lẩm bẩm: "còn tưởng rằng vương gia có ý gì với tiểu thư, hai lần tới giúp người giải nguy, là người có thể gửi gắm cả đời, nhưng hóa ra cũng giống những nam nhân tầm thường khác, tưởng mình phong lưu, thực ra là hạ lưu."
Vu Thức Vy nghe Hàm Yên phàn nàn, không nhịn được cười một trận, lấy quạt gõ vào đầu nha đầu này, "ngươi nghĩ bậy bạ gì vậy? đi thôi."
Nha đầu này thực đúng là , sao có thể nghĩ rằng nàng và Hàn Giang Nguyệt là một đôi cơ chứ? đúng là khiến người khác dở khóc dở cười.
"Đúng, chúng ta mau đi thôi, hừm, mắt không nhìn làm tịnh." Hàm Yên tức giận nói đá Hàn Giang Nguyệt một cái rồi rời đi, Vu Thức Vy không biết làm sao, cũng đi ra ngoài.
Lúc này Hàm Giang Nguyệt vẫn bị kẹt bên trong, nét cười trên mặt sắp không gượng được nữa, cặp mắt sắc nhọn nhìn về phía Lộc Nguyệt đứng cạnh không thèm tới giúp y, cắn răng nói, "Lộc Nguyệt, ngươi là người chết sao, không thấy vương gia nhà ngươi đang gặp nguy sao?"
Mấy nữ nhân này như sói như hổ, không phải giằng xiêm y cũng là sờ người y, nhân cơ hội xàm xỡ y, nếu không phải y trước giờ không đánh nữ nhi, thì những nữ nhân này sớm đã phanh thây ngàn mảnh rồi.
Lộc Nguyệt khoanh tay trước ngực, tay vẫn cầm một thanh bội kiếm, vẻ mặt xa lánh, kẻ nào đến gần sẽ chết, sau khi nghe thấy lời nói của Hàn Giang Nguyệt, càng không động đậy, chỉ lành lạnh nói một câu, "thuộc hạ vừa rồi hình như có thấy Vu nhị tiểu thư ở bên kia nhìn về phía ngài, giờ đã đi khỏi rồi.
“Cái gì?”Hàn Giang Nguyệt nghe nhói vào lưng một cái, trợn tròn mắt, âm thanh vô cùng kích động, "người vừa nhìn thấy Vy nhi sao?”
Y vội vàng nhìn về phía cửa đại đường nhìn một vòng, không hề phát hiện hình bóng Vu Thức Vy, nghĩ rằng Lộc Nguyệt lừa y, Vy nhi muội ấy sao có thể tới một nơi như thế này?"
Y ghê tởm nhìn đám nữ nhi bên cạnh, không nhắc tới Vu Thức Vy thì thôi nhắc đến là thấy trông ai cũng không vừa mắt, lấy một tập chi phiếu trong tay áo ra, hết sức vung lên, "đây là quà gặp mặt bổn vương tặng cho các ngươi."
Phương thức tặng quà thô lỗ như vậy, làm đám nữ nhi trong phút chốc tất cả đều rời khỏi y, đi tranh nhau đống chi phiếu rơi trên đất, Hàn Giang Nguyệt cuối cùng cũng thoát, nhanh chóng đi lên lầu, đi đưa Cẩm Thư đêm qua qua đêm ở đây về Vương Phủ.......
Không ai phát hiện ra trên lầu hai, có một đôi mắt trứng kiến hết tất cả sự việc này....
Trong Thái Sư phủ Vu Thức Vy bước trước vừa vào Phi Vân lầu, còn chưa kịp bước đến gác lầu, thì nhìn thấy Điểm Thúy vội vàng chạy tới, vui vẻ bẩm báo: "tiểu thư, Ngự Sử thiên kim Từ tiểu thư, phủ Ninh Quốc Công Diệp tiểu thư và Bát công chúa tới thăm người, giờ đang ở hoa viên đợi người."
Trong mắt Điểm Thúy mà nói, Vu Thức Vy có thể kết bạn với những người có địa vị cao như vậy, đúng thực là có cảm giác tồn tại rất lợi hại, so với Vu Vinh Hoa cái loại chỉ biết đi rêu rao bản thân mình xinh đẹp như nào mạnh hơn nhiều.
Vu Thức Vy không biết Điểm Thúy đang tự hào thay mình, chỉ cười nhạt, quay người đi về phía hoa viên.
Trong hoa viên, có Vu Văn Thanh, mấy di nương và tiểu thư cũng ở đó, vì có sự hiện diện của Bát công chúa, làm bọn họ không dám không ra tiếp giá, mặc dù Bát công chúa đã nhấn mạnh không phải lo cho nàng, nhưng có ai dám phạm thượng chứ.
Vu Thức Vy từ xa đã nghe thấy tiếng nói hào sảng của Bát công chúa, "Vu tỷ tỷ sao vẫn chưa tới? mặc kể ta đi tìm tỷ ấy."
"Công chúa, thần nữ tới rồi."
Vu Thức Vy nhanh bước và vào hoa viên, hường về phía Bát công chúa nhún nhún người, "thần nữ bái kiến công chúa."
Bát công chúa vội đỡ Vu Thức Vy dậy, nói: "không cần hành lễ, tỷ mau bảo nô tì thu dọn vài bộ y phục thường ngày, khó khăn lắm ta mới xin phụ hoàng đưa tỷ vào cung dưỡng bệnh."
Vào cung dưỡng bệnh?
Mọi người phát ra âm thanh kinh ngạc, chỉ có Vu Thức Vy, không lộ ra bất kì biểu cảm gì, nhẹ nhàng khí phái không hề quan tâm hơn thua. Nhưng chỉ Vu Thức Vy mới biết rõ trong lòng nàng kinh ngạc dường nào, vào cung dưỡng bệnh, sao có thể có chuyện này được chứ?
Nàng một đối với xã tắc không có công lao, hai chỉ là một thứ nữ nhỏ nhoi của Thái Sư phủ, sao lại được hưởng vinh dự đặc biệt này? Ngay đến thế tử và quận chúa của nhà Vương gia Thân vương, càng đừng nói là con nhà vương công đại thần. Trừ phi......trừ phi là Bát công chúa đã nói gì trước mặt Hoàng đế......
Vu Văn Thanh và mấy di nương bị coi như không khí ở bên cạnh, cũng không dám tin rằng một thứ nữ thân phận thấp hèn lại có thể có vinh dự đặc biệt này, lẽ nào tin đồn bên ngoài về việc Hoàng đế để ý đến Vu Thức Vy là thật?
Trong lòng Vu Văn Thanh lại càng xem trọng Vu Thức Vy, cũng rất mong Vu Thức Vy có thể biến thành phượng hoàng, làm rạng mày rạng mặt Thái Sư phủ. Nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng bây giờ đích nam Vu Nhậm Hoằng, trong lòng ông lại càng đau nhói, một người đang tốt như vậy, sao nói phế là phế ngay được chứ? Đúng là làm ông đau lòng à.
Sắc mặt Tứ di nương Triệu thị thay đổi tới mấy lần, ganh tị nhìn Vu Thức Vy đứng cạnh Bát công chúa, thấy hai người thân thiết với nhau như vậy, lại nhìn vào Vu Vinh Mỹ đơn độc nhà mình, trong lòng thực sự là có cảm giác căm hận, tại sao nữ nhi của mình lại không có vinh dự đó chứ? thực tức chết đi.......
Bình luận facebook