Hoàng đế nhận những quyển sổ sách từ tay Lục An, thần sắc càng nhìn càng trở nên sắc lạnh, càng nhìn càng sắc lạnh, cuối cùng ném toàn bộ sổ sách xuống đất, giận dữ nói: “ Gọi lão bát qua đây cho ta, mau lên...”
Lúc này Thượng Quan Diệp đang nổi trận lôi đình ở Sùng Đức điện, đập vỡ không ít ly trà bằng sứ, ngọn lửa nóng giận đang cháy bừng ở trên đầu, thâm độc gào thét: “Vu Thức Vy đáng chết, bổn vương nhất định làm cho làm ngươi tan xương nát thịt, ngũ mã phanh thây!”
Lạc Sơ quỳ dưới đất, không động đậy, sắc mặt sợ hãi, “Điện hạ bớt giận!”
“Bớt giận? Ngươi muốn bổn điện hạ làm sao bớt giận đây?”
Hừ! Hắn mới vừa bày một ván cờ đợi ngày kia phủ công chúa mời nàng đến tham gia, nhưng không ngờ... không ngờ còn chưa đợi đến ván cờ của hắn phát huy tác dụng, liền bị nàng xử hết người rồi, đánh một đòn mạnh nhất vào Đường gia, Đường Sùng Việt bị giam vào hình bộ, Đường Sùng Vi bị ném vào Pháp Hoa Tự tu hành giáo huấn ba năm, còn mẫu phi của mình thì... lại bị tước đoạt phong hiệu, trong phút chốc bị giáng xuống làm phi tần.
Bây giờ, tất cả sản nghiệp của hắn đã bị nàng làm cho tiêu tan, ba huynh muội nhà họ Đường cộng thêm ngoại tổ phụ Đường quốc công và thái tổ mẫu Đường lão thái quân của hắn, bọn họ kẻ bị thương, kẻ bị bệnh, cả gia đình đều ngã xuống dưới tay của Vu Thức Vy.
Vừa nghĩ đến ai nấy trong cung đều đang xem trò cười của mình, Thượng Quan Diệp liền vô cùng tức giận, “Ta hận không được ăn thịt cô ta uống máu của cô ta!”
Lời vừa nói xong, liền nghe thấy một âm thanh lớn ở bên ngoài, “Bát hoàng tử điện hạ, hoàng thượng cho mời.”
Thượng Quan Diệp sững sờ, lúc này phụ hoàng đột nhiên mời hắn là có chuyện gì? Tại sao hắn lại có một dự cảm không lành chứ?
Không ai biết tại sao Thượng Quan Diệp lại vào Đức Chính điện, bọn họ chỉ biết sau khi hắn đi ra từ Đức Chính điện, thái giám tuyên đọc một đạo thánh chỉ: “Bát hoàng tử phẩm hạnh xuất chúng, đầy đủ tài đức, đặc phong làm Đoan vương, lập tức dọn khỏi hoàng cung, ban ở một biệt viện ở thành nam, khâm thử.”
Khi tin tức truyền đến Trường Thọ cung, Vu Thức Vy đang cầu xin thái hậu cho nàng trở về phủ, “Thái hậu, thần nữ thật sự không thể ở lại, tỳ nữ Hàm Yên của thần nữ còn đang hôn mê bất tỉnh, thần nữ nhất định phải về thăm em ấy.”
Thái hậu lo lắng nhìn nàng, có chút không nỡ, “Ai gia có thể phái nguyên cái thái y viện qua đó, nhưng ngươi nhất định phải ở đây, ai gia phải thấy ngươi hoàn toàn bình phục mới cho ngươi đi được.”
Vu Thức Vy có một loại cảm giác khóc không thành tiếng, kiên trì nói: “Thái hậu, thần nữ thật sự không sao rồi, người xem, thần nữ còn có thể xoay vòng nữa.”
Nàng âm thầm cắn răng, chịu đau xoay một vòng, xoay xong một vòng, sắc mặt trở nên trắng bệt, Hàn Giang Nguyệt ở bên cạnh không thể tiếp tục đứng nhìn được nữa, một tay vòng qua eo ôm nàng lên, nói với thái hậu: “Thái hậu, Giang Nguyệt sẽ chăm sóc tốt cho nàng ta, thái hậu không cần phải lo lắng đâu.”
Nói xong, Hàn Giang Nguyệt ôm Vu Thức Vy đi ra ngoài, thái hậu và bát công chúa đuổi theo phía sau, “Hàn gia tiểu tử, ngươi mau thả người xuống cho ai gia, ngươi gấp gáp tranh giành người như vậy để làm gì?”
Lúc này Trần ma mà từ bên ngoài trở về, sắc mặt gấp gáp, “Thái hậu, xảy ra chuyện lớn rồi, bát hoàng tử điện hạ bị phong làm Đoan vương, lập tức phải dọn ra ngoài cung, ban ở biệt viện của thành nam rồi.”
Bước chân Hàn Giang Nguyệt dừng lại, cùng Vu Thức Vy nhìn nhau, tháy đáy mắt Vu Thức Vy không có nửa phần bất ngờ, trong lòng mới chợt hiểu ra, thì ra mục đích cuối cùng của Vu Thức Vy là chuyện này, khiến Thượng Quan Diệp hoàn toàn sụp đổ...
Được phong làm vương gia, bề ngoài là sắc phong, nhưng thật ra là âm thầm trừng phạt, biệt viện thành nam hoàng gia là chỗ gì chứ? Đó chính là cái chuồng ngựa của hoàng gia mà. Thượng Quan Diệp nói cho dễ nghe là vương gia, nói khó nghe, thì chính là một người trông coi ngựa!
Ánh mắt Vu Thức Vy lóe lên một tia thất vọng, hoàng đế vẫn là quá mềm lòng, tuy là nàng đã sớm đoán được kết cục có thể sẽ không bi thảm giống như tưởng tượng của nàng.
Thấy ánh mắt nghi ngờ của thái hậu, Vu Thức Vy vội vàng lấy hai tay ôm lấy cổ của Hàn Giang Nguyệt, nói nhỏ: “Còn không mau đi.”
Hàn Giang Nguyệt sững sờ, khóe môi nhếch cao, giống như trộm được vật yêu thích, ôm lấy Vu Thức Vy xông ra Trường Thọ cung, cho đến khi đi đến cửa cung,Vu Thức Vy mới nói: “Vương gia, người mau thả ta xuống đi.”
Nhưng Hàn Giang Nguyệt lại không thả nàng xuống, ngược lại còn ôm chặt hơn, bá đạo cường thế nói: “Bổn vương không thả.”
Nghe vậy, Vu Thức Vy có chút sững sờ, khuôn mặt tuyệt mỹ kiên cường của kiếp trước mơ hồ lại hiện ra, đó là lần đầu hai người họ gặp mặt, nàng bị Vu Vinh Mỹ đẩy một cái, chân bị trẹo rồi, liền lê lết từng bước về nhà, đó là lúc nàng thê thảm và bất lực nhất, Hàn Giang Nguyệt xuất hiện, không màng ánh mắt của thế tục, ôm nàng dậy và đi. Nàng vùng vẫy trong lòng y, kêu y thả nàng xuống, lúc đó y cũng giống như bây giờ bá đạo cường thế nói: “Bổn vương không thả.”
Cũng bắt đầu từ lúc đó, nàng quen biết Hàn Giang Nguyệt, mỗi khi nàng gặp chuyện đau lòng y đều lén lút chạy đến hậu viện chọc nàng cười. Lúc đó nàng còn nhỏ, không quá mười ba, tình duyên chưa nở, nên không hiểu gì về tình cảm giữa nam và nữ, chỉ xem y là ca ca. Đến khi nàng trưởng thành rồi lại động lòng với Thượng Quan Diệp, sau đó....
Vu Thức Vy tự cười nhạo mình, nói với bản thân: Vu Thức Vy, lúc đó là ngươi có mắt không tròng, yêu lầm người, còn bây giờ, ngươi có tư cách gì lại tiếp nhận tình yêu của y chứ? Đó chính là một tổn thương đối với hắn, tổn thương a....
Hàn Giang Nguyệt thấy Vu Thức Vy đột nhiên lộ ra một nụ cười thê lương, trong lòng thắt lại, không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ là lần nữa vòng tay ôm nàng lại chặt thêm, “Vy nhi, nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa, ta sẽ cưới nàng, suốt đời suốt kiếp.”
Suốt đời suốt kiếp?
Vu Thức Vy kinh ngạc ngước mắt lên, y vẫn muốn cùng nàng suốt đời suốt kiếp hay sao?
“Xin lỗi vương gia, ta và người, không thể nào có kết quả đâu.”
Vu Thức Vy nói xong liền từ người Hàn Giang Nguyệt nhảy xuống, chịu đựng nỗi đau trên lưng, mỉm cười nói: “Hôm nay đa tạ đại ân của vương gia, còn những tên sát thủ kia, hôm khác, thần nữ sẽ đích thân đến cửa bái tạ.”
Nói xong, Vu Thức Vy không cho Hàn Giang Nguyệt có cơ hội nói chuyện, xoay người liền đi ra cửa cung.
Cho đến khi nàng đã đi được thật xa thật xa, Hàn Giang Nguyệt mới thu lại vẻ thất vọng tràn trề trong đáy mắt, vội vàng đuổi theo nàng, tận tay đưa nàng về thái sư phủ mới rời đi.
Sau khi trở về, Vu Thức Vy vội vàng đi đến Thính Vũ Hiên, thấy Vệ Trưởng Phong và Điểm Thúy Tiểu Ninh đều đang ở bên cạnh trông chừng Hàm Yên, lập tức đi đến cạnh giường, bắt mạch cho Hàm Yên, sau khi xác nhận mạch tượng của em ấy đã hồi phục bình thường, mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nàng không gắng gượng được nữa, ngã xuống...
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã là một tháng sau.
Gần đến đoan ngọ, không ít danh môn thiên kim quý nữ phát thiệp mời cho Vu Thức Vy, mời nàng đi ra ngoài du ngoạn, nhưng từ khi nhập hạ, nàng lại trở nên lười biếng, phần lớn thời gian trong ngày đều dành để ngủ, có khi vừa thức được hai ba canh giờ lại đi ngủ tiếp, hơn nữa tình hình càng ngày càng nghiêm trọng.
Ban đầu nàng không để ý, cứ tưởng là bách trùng cao có tác dụng thôi miên, nhưng nàng đã nghiên cứu rất kỹ bách trùng cao này, mới phát hiện ra không phải. Nàng lại kiểm tra rất nhiều lần cơ thể, cũng không phát hiện bản thân có bất kỳ dấu hiệu của việc trúng độc, nhưng thật kỳ lạ...
Vu Thức Vy không muốn suy nghĩ thêm, lấy trâm cài tóc ra, nằm xuống giường, khi vừa chìm vào giấc ngủ, đột nhiên cửa khuê phòng bị gõ làm nàng thức giấc, truyền đến âm thanh uyển chuyển của Hàm Yên, “Tiểu thư, Mẫn thân vương đến rồi, muốn gặp người.”
Vu Thức Vy lười biếng mở mắt ra, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ mệt mỏi, nàng đã từ chối một tháng rồi, tại sao y lại không từ bỏ chứ, “Không gặp, nói với y ngày mai đừng đến nữa.”
Kể từ ngày nàng bị y ôm xuất cung, tin tức Mẫn thân vương và Vu nhị tiểu thư tương hảo trong kinh thành đã được truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành, nếu nàng còn không tránh mặt, chỉ e rằng đang chứng thực tin đồn này....
Một cơn buồn ngủ nữa lại ập đến, không cho Vu Thức Vy suy nghĩ nhiều, lần nữa chìm vào trong bóng tối, trong mơ, nàng trở về ngày hôm đó bị chư cung ở Trường Xuân cung. Đêm đó mưa như thác đổ, Huyền Việt và Lưu Chiêu bị những tên hắc y nhân từng đao từng đao chém xuống... nàng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý kiêu ngạo của Vu Vinh Hoa, nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Thượng Quan Diệp khi đẩy nàng vào địa ngục...
“A~”
Giấc mộng này làm cho Vu Thức Vy sợ hãi thức giấc, nàng bật dậy ngồi trên giường, mới phát hiện ra bên ngoài trời đã tối.
Trong lúc choáng váng, nàng mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ trong phòng. Nàng chớp chớp mắt, cứ tưởng rằng mình nhìn nhầm, ai ngờ sau khi nhìn rõ, nàng bị dọa đến nỗi hít một hơi lạnh, chỉ thấy thanh gỗ ngang trong phòng nàng bên trên treo một hồng y nữ tử, thân ảnh cô ta trong suốt, tóc dài đến vai, lưng hướng về phía nàng, một đôi chân trong không trung nhẹ nhàng lắc lư, lắc lư...
Con ngươi của Vu Thức Vy co lại, sau gáy nổi lên từng lớp từng lớp da gà, là ai vậy?
“Hàm Yên, Điểm Thúy”
Vu Thức Vy kêu lớn, giây tiếp theo liền nhìn thấy Hàm Yên và Điểm Thúy vội vã xông vào, chạy đến cạnh giường của nàng, “Tiểu thư, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?”
Vu Thức Vy chỉ vào thanh gỗ ngang ở phía trên treo một hồng y nữ tử lạnh lùng nói: “Hai người chẳng lẽ không nhìn thấy có một người đang bị treo ở đó sao?”
Hàm Yên và Điểm Thúy nhìn theo hướng tay Vu Thức Vy đang chỉ, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu, “Tiểu thư, cái gì cũng không có a...”
Bình luận facebook