Cái gì?
Trong ánh mắt lạnh lùng của Vu Thức Vy lại có chút kinh hoàng và nghi ngờ nhìn Hàm Yên và Điểm Thúy, các nàng thật sự không có nhìn thấy sao?
Thấy Vu Thức Vy đờ đẫn thậm chí hoảng sợ như vậy làm Điểm Thúy và Hàm Yên không khỏi liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều nhìn thấy được sự khủng hoảng trong mắt của người kia và cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Hàm Yên hơi khiếp sợ nói: "Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?"
Sắc mặt Vu Thức Vy càng thêm lạnh lùng, nàng hạ mí mắt xuống, hàng lông mi run rẩy giống như cánh bướm, một lúc sau nàng chợt ngẩng đầu lên với đáy mắt lóe lên sự sắc bén mãnh liệt, nàng nhìn về phía chỗ xà ngang vừa rồi, nhưng ở đó lại không có gì cả...
"Tiểu thư, tiểu thư sao vậy? Tiểu thư đừng làm ta sợ!" Điểm Thúy nói.
Vu Thức Vy khoát tay áo và khẽ cong môi lên mỉm cười nói: “Ta đang đùa với các ngươi thôi. Hàm Yên, tuy vết thương của ngươi đã đỡ hơn nhưng sức khỏe còn yếu chưa thật sự hồi phục, nếu có chuyện gì thì cứ bảo mấy nha đầu mới tới làm..."
Mới tới?
Vu Thức Vy nói tới đây thì sửng sốt và đôi mắt cũng trở nên tối tăm.
Sau khi Hàm Yên nghe xong thì cầm tay Vu Thức Vy nói: “Nô tỳ không yên tâm về các nàng, dù sao tiểu thư có thói quen gì cũng chỉ có ba người ta và Điểm Thúy và Tiểu Ninh hiểu nhất."
Điểm Thúy cũng cầm tay của Vu Thức Vy rồi nghiêm túc nói: "Đúng vậy đấy, tiểu thư, nô tỳ và Tiểu Ninh sẽ gánh đỡ công việc của Hàm Yên nên sẽ không có vấn đề gì đâu."
Vu Thức Vy khẽ gật đầu, nàng hiểu rõ về sức khỏe của Hàm Yên hơn bất kỳ người nào khác, chẳng qua là nàng...
Một tay của Điểm Thúy xoa ở trên mặt của Vu Thức Vy, thấy má phải của nàng đã mịn màng giống như lúc ban đầu thì mới không nhịn được xúc động nói: "Tiểu thư, thật ra nô tỳ vẫn không hiểu tại sao tiểu thư phải nhận một roi của Đường Sùng Việt? Rõ ràng tiểu thư có thể tránh được mà. Cho dù trên mặt tiểu thư bây giờ đã tốt và không nhìn ra có bất kỳ vết sẹo nào, nhưng nếu như chẳng may lưu lại vết sẹo thì tiểu thư sẽ..."
"Sẽ không có chuyện chẳng may." Vì muốn loại bỏ các vết sẹo trên người nên nàng đã sớm chế luyện thuốc, cho nên mới có can đảm nhận một roi này của hắn.
Nàng hiểu rõ ràng về đám người Đường gia hơn bất kỳ người nào khác, Đường Sùng Vi cao ngạo, Đường Sùng Việt nóng nảy, chỉ cần nàng cho thêm chút lửa thì có thể bốc cháy, nguyên nhân nàng tát hắn cũng chỉ là cố ý khiêu khích cho hắn tức giận mà thôi. Lão bà Đường lão thái quân kia thương yêu nhất là Đường Mẫn Nhi, thấy Đường Mẫn Nhi bị đánh thành như vậy mà lại không thể nói chuyện thì đương nhiên sẽ phải sốt ruột, hận không thể rút xương đốt nàng thành tro bụi, hai người này kích động giống như ma quỷ, cho dù có mười con bò cũng không thể kéo lại được, nàng đoán bọn họ sẽ trả thù cho nên đã sớm tìm mấy người dân tới.
Trong tính toán của nàng chỉ để lọt một người duy nhất chính là Vu Nhậm Hoằng, đáng chết, suýt nữa thì đã để hắn giết chết Hàm Yên rồi!
Tuy nhiên nàng cũng muốn báo thù cho Hàm Yên, nàng lấy hơn một trăm quyển sổ sách từ trong cửa hàng của Thượng Quan Diệp là tính giá họa cho Vu Nhậm Hoằng, trên sổ sách này có ít tài sản công khai của Thượng Quan Diệp, Lục công công phát hiện ra thì đương nhiên sẽ để cho hoàng thượng xem rồi.
Đại Vân triều có văn bản quy định rõ ràng, một khi đã làm quan thì không thể theo thương, hơn nữa chuyện Vương Tôn công tử cộng thêm tất cả sổ sách này của Thượng Quan Diệp ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn lượng bạc, hoàng đế tất nhiên sẽ phải tức giận mà trút xuống cơn thịnh lộ rồi. Vu Nhậm Hoằng càng giải thích thì lại càng động tới vảy ngược của hoàng thượng khiến ngài ấy xem hắn là đồng đảng của Thượng Quan Diệp nên lần này sớm đưa ra phán xử chờ sau mùa thu sẽ chém đầu.
Cũng bởi vì chuyện này nên Thượng Quan Diệp bị hoàng đế ngoài thưởng trong phạt mà đuổi ra khỏi hoàng cung tới làm vương gia chăn ngựa.
Toàn bộ Đường gia và Thượng Quan Diệp đã trở thành trò cười cho mọi người trong kinh thành, một tháng nay người Đường gia không còn mặt mũi nào để ra cửa, Đường quốc công còn viện cớ bị ốm mà một tháng không vào triều.
Hiện tại, người Đường gia hận nàng nên chỉ suy nghĩ phương pháp làm sao để có thể giết chết được nàng.
Thượng Quan Diệp, ta đã thắng ván cờ này, ngươi vẫn đi nhầm một nước cờ rồi...
Hàm Yên nhìn nụ cười thần bí trên mặt Vu Thức Vy thì không nhịn được chọc chọc vào đầu của Điểm Thúy: “Đồ ngốc, lẽ nào ngươi vẫn không biết tiểu thư sao? Tiểu thư chưa bao giờ làm chuyện gì mà không nắm chắc cả, bắt đầu từ giây phút Đường Mẫn Nhi vào phủ thì đã rơi vào trong cái bẫy cả tiểu thư rồi, ngươi thật sự cho rằng tiểu thư không có đầu óc đến mức tự nhiên đi trêu chọc Đường Mẫn Nhi kia sao? Tiểu thư làm vậy là dẫn nước về phía đông nên mới nói ra chuyện của Đường gia, chính vì làm chuyện lớn này nên tiểu thư mới có khả năng một lần hành động đánh lại Đường gia và Bát hoàng tử kia."
Điểm Thúy cái hiểu cái không mà gật đầu: “Thật vậy sao? Các ngươi thông minh chỉ có ta là đần nhất, ta còn không nghĩ ra được nhiều điều như vậy chứ, sau này tiểu thư bảo ta làm gì thì ta làm vậy chứ không thèm quan tâm nhiều làm gì nữa."
Vu Thức Vy và Hàm Yên khẽ cười, Điểm Thúy chính là người đơn giản như vậy, tính tình nàng cũng hoạt bát. Mới hai tháng ngắn ngủi khiến Hàm Yên với tâm tư kín đáo đã vượt qua cách ứng xử của nàng ấy kiếp trước, nàng rất vui mừng khi được nhìn thấy thành quả này.
Lúc này, Tiểu Ninh vội vàng tiến vào gian phòng bẩm báo: "Tiểu thư, Đường Thị tìm tiểu thư với bộ dáng rất gấp gáp ạ."
"Rất gấp sao?"
Vu Thức Vy hơi nhướn mày, nàng nâng xốc chăn lên, đứng dậy nói: "Giúp ta thay quần áo."
Chỉ thoáng một lát sau, Vu Thức Vy đi tới Quan Cảnh viên của Đường Thị, đợi đến khi nàng đi vào mới phát giác mấy di nương đều có mặt ở bên trong chính sảnh, thậm chí Vu Vinh Mỹ, Vu Vinh Nhược, nhị ca Vu Nhậm Hy và tam đệ Vu Nhâm Quảng cũng đã có mặt. Trên mặt các nàng đều tươi cười dịu dàng, đợi đến khi Vu Thức Vy tới thì tất cả đều đứng dậy hạ thấp người, tôn trọng gọi là một tiếng: “Nhị tiểu thư."
Trên mặt đại phu nhân Đường Thị cũng tươi cười và vẫy tay với nàng rồi nói: "Tiểu Vy à, con nhanh tới đây đi, đứng mãi đấy làm gì?"
Vu Thức Vy nghe vậy thì mỉm cười, thản nhiên đi tới, nàng cũng giả vờ bộ dạng nữ nhi hiếu thuận và đầy kính cẩn.
Sau khi trải qua những chuyện này thì thái độ của Đường Thị đã trở lại bình thường và cực kỳ chiều chuộng nàng, có đồ ăn thức uống gì ngon đều đưa tới trong viện của nàng, giống như đã thật sự xem nàng thành nữ nhi ruột của mình vậy, thái độ của Vu Văn Thanh đối với nàng ta cũng có thay đổi rõ ràng, hai ngày nay ông đều ngủ ở trong Quan Cảnh viên này.
Nàng ta rõ ràng hận nàng đến xương tủy mà còn có thể miễn cưỡng vui cười trước mặt nàng để giấu diếm sơ hở thì lòng dạ của bà phải sâu tới mức tuyệt đối không thể khinh thường nữa rồi.
Vu Thức Vy đi tới trước mặt Đường Thị, nhận lấy thiếp canh trong tay của bà ta. Lúc này, bà ta mới dịu dàng nói: "Tiểu Vy, đây là bát tự của Hách Liên Vương gia Mạc Bắc, bát tự của hắn rất tốt lại hợp với bát tự của con, đúng là trời đất tác thành, bởi vậy hoàng thượng đã đáp ứng lời cầu thân của Hách Liên Vương gia, bây giờ chỉ còn đợi thánh chỉ ban hôn truyền tới quý phủ chúng ta nữa thôi, đây thật đúng là chuyện vui lớn..."
"Chúc mừng nhị tiểu thư, chúc mừng..."
"Chúc mừng nhị tỷ tỷ..."
Đường Thị vừa mới nói dứt lời thì lại nghe được mấy di nương cùng lên tiếng chúc mừng. Vu Thức Vy dường như không nghe thấy mà chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Thị, từ trong mắt bà ta, nàng nhìn ra được sự tính toán và sự đắc ý hoàn toàn không che giấu. Những điều bà ta nói đã khiến cho nàng hiểu được tại sao trước đó Đường gia không có bất kỳ động tác gì, hóa ra là có chiêu lớn hơn. Nếu như hoàng thượng thật sự ban hôn mà nàng kháng chỉ thì chính lại tội chết, một chiêu này quả nhiên quá ngoan độc!
Không trách được Hách Liên Thành và Thấm Thủy công chúa ở lại Đại Vân một tháng còn chưa đi, hóa ra là vì chuyện như vậy.
Đường Thị thấy Vu Thức Vy lo lắng thì mỉm cười và còn nói thêm: "Nghe nói hoàng thượng có ý tác hợp cho Thấm Thủy công chúa và Mẫn Thân Vương, Thấm Thủy công chúa xinh đẹp còn Mẫn Thân Vương lại anh tuấn như vậy, quả thật chính là một cặp trời sinh."
"Thật vậy không? Thật sự là do ông trời tác hợp thì hai nước sẽ có quan hệ Tần Tấn tốt, thật sự làm người ta cảm thấy cao hứng."
Vu Thức Vy nhìn thiếp canh, mỉm cười xoay người sang chỗ khác. Trong nháy mắt, ánh mắt nàng lại sáng tối không ngừng và có vẻ đặc biệt lạnh lùng, vì sao trước đó nàng lại không nhận được bất kỳ tin tức nào chứ?
Vu Thức Vy đối mặt với lời chúc mừng của tất cả mọi người lại chỉ thản nhiên đáp một câu: “Chuyện này còn chưa chắc chắn đâu, các di nương chúc mừng quá sớm rồi."
Sắc mặt của mọi người lập tức cứng đờ, bởi vì các nàng đều nhìn ra được sự thù địch từ trong ánh mắt của Vu Thức Vy giống như này muốn hủy diệt tất cả mọi thứ ở trước mặt, bên ngoài đều có lời đồn đại là nàng cùng Mẫn Thân Vương có tình cảm với nhau, nếu thật sự được ban hôn thì hẳn trong lòng nàng đang nhỏ máu mới đúng.
Vu Vinh Mỹ cười trêu chọc và đi tới trước mặt Vu Thức Vy rồi cầm tay của nàng cười và nói: "Nhị tỷ tỷ, từ nay về sau tỷ lại phải gả tới Đột Quyết rồi, chúng ta sẽ rất nhớ tỷ đấy."
Vu Vinh Nhược lại lo lắng nhìn Vu Thức Vy: “Nhị tỷ tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?"
Lục di nương La thị lại không hề lo lắng nhưng vẫn nói với Vu Thức Vy: "Thánh chỉ này còn chưa xuống thì chưa chắc đã là sự thật, chúng ta cũng không nên nói quá sớm."
Nàng vừa dứt lời lại nghe được bên ngoài có một giọng nói vang lên: “Thánh chỉ tới! Vu Thức Vy tiếp chỉ."
Sắc mặt mọi người đều biến đổi và vội vàng đi tới trong sân quỳ xuống, Vu Thức Vy lại quỳ ở phía trước và giơ hai tay lên cao quá đỉnh đầu để chờ đợi tiếp chỉ.
Chỉ nghe thái giám đọc rõ: “Thứ nữ Thức Vy của Vu thị được danh môn dạy dỗ tốt, tính tình đoan trang, điềm tĩnh, lịch sự lại hiểu lễ phép nên đặc biệt phong làm Tĩnh Văn quận chúa, ban hôn cho Mạc Bắc Ung vương để kết duyên Tần Tấn, ba ngày sau sẽ tiến hành đại hôn ở kinh đô, về sau theo Vương gia trở về Mạc Bắc, khâm thử."
Bình luận facebook