Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27: Uất ức
Lâm Khả Hy nghĩ tới uất ức phải chịu trong những năm qua, không nhịn được hỏi ông cụ Lâm:
"Ông nội, ông nghĩ cháu còn có thể gây rối gì? Trong mắt ông, cháu gái của ông chính là người chuyên gây rắc rối cho ông sao?"
Lâm Khả Hy quả thật rất uất ức. Đây là lần đầu tiên cô cự nự với ông cụ Lâm.
Cô rất kính trọng ông nội của mình nhưng bây giờ thật sự đau lòng.
Tiếng chất vấn này làm ông cụ Lâm sửng sốt. Ông ta chưa từng nghĩ tới Lâm Khả Hy lại dám chất vấn mình trước mặt mọi người.
"Bộp”.
Lâm Húc Đông đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn hội nghị.
Anh ta đứng lên, chỉ vào Lâm Khả Hy quát to:
"Lâm Khả Hy, cô là ai mà dám nói chuyện với ông nội như thế? Anh thấy cô muốn ăn đòn rồi!"
Lâm Khả Hy không mặc kệ Lâm Húc Đông như mọi khi mà trừng mắt, phẫn nộ nhìn anh ta.
Ánh mắt này càng làm Lâm Húc Đông bực mình hơn. Anh ta chỉ vào Tô Dương, nói với Lâm Khả Hy:
"Từ khi cô và tên ăn xin thối tha này dính lấy nhau, anh thấy cô càng lúc càng coi trời bằng vung, hoàn toàn không để tâm tới ông nội và người nhà họ Lâm chúng ta nữa! Nếu cô cho rằng người nhà họ Lâm có lỗi với cô, cô có thể cút ra ngoài, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm!"
Nếu là trước đây, Lâm Húc Đông nói cô như vậy, Lâm Khả Hy có thể sẽ im lặng cho qua. Nhưng hôm nay cô không làm vậy, còn hỏi ngược lại anh ta:
"Ông nội còn chưa nói cắt đứt quan hệ với tôi, anh dựa vào đâu mà đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm chứ?"
"Lâm Khả Hy!"
Ông cụ Lâm lạnh lùng, gọi một câu có vẻ nặng nề.
Chẳng ai ngờ được Lâm Khả Hy sẽ đột nhiên nổi giận, ông cụ Lâm càng không ngờ. Ông ta cho rằng tất cả những điều này đều là do Tô Dương dạy nhưng chẳng làm gì được anh.
"Có phải cháu muốn nhà họ Lâm chúng ta mất hết thể diện không?"
Ông cụ Lâm tức giận nhưng vẫn thiên vị Lâm Húc Đông, chỉ nổi giận với Lâm Khả Hy.
Thấy ông cụ Lâm như vậy, Tô Dương hừ lạnh một tiếng. Anh vừa muốn nói thì cửa phòng họp đột nhiên mở.
Chỉ thấy Triệu Tử Lan dẫn theo trợ lý bước vào.
Vừa thấy Triệu Tử Lan, sắc mặt ông cụ Lâm lập tức thay đổi. Ông ta đứng dậy tươi cười nói với Triệu Tử Lan giống như một người chú bác hiền hòa:
"Chắc hẳn cô là sếp Triệu nhỉ? Tôi là Lâm Nhược Hải, chủ nhà họ Lâm!"
Trước kia, ông cụ Lâm đã từng nhiều lần muốn gặp Triệu Tử Lan nhưng chị ta đều không chịu gặp. Nhưng bây giờ thì khác rồi, ông ta là ông nội của Lâm Khả Hy, tất nhiên chị ta phải khách sáo với ông ta hơn.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, Triệu Tử Lan ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu nói với Lâm Khả Hy:
"Khả Hy, em đã mang đủ con dấu giấy tờ đến rồi chứ? Chúng ta sẽ ký hợp đồng luôn hôm nay, hai ngày nữa chị còn phải đi công tác, sợ là sẽ không có thời gian đâu!"
Triệu Tử Lan vừa nói xong, Lâm Húc Đông lập tức cúi đầu khom lưng nịnh hót:
"Sếp Triệu, chuyện là thế này. Nhà họ Lâm chúng tôi đã thay đổi nhân sự, bây giờ công ty Hoàn Á do tôi chịu trách nhiệm. Hợp đồng này cũng do tôi tới ký với quý công ty...”
Lâm Húc Đông vừa nói vừa lấy ra con dấu và giấy phép, sau đó nói tiếp:
"Những gì cần thiết, tôi đều đã mang đến rồi. Chỉ làm phiền sếp Triệu ký thôi...”
Triệu Tử Lan nhìn lướt qua Lâm Húc Đông đang nịnh nọt lại hỏi Lâm Khả Hy nói:
"Khả Hy, chuyện này là thật sao?"
Lâm Khả Hy còn chưa nói, đã nghe ông cụ Lâm cười ha hả nói:
"Đương nhiên là thật rồi. Đây chẳng qua chỉ là điều chỉnh nhân sự nội bộ của nhà họ Lâm chúng tôi thôi. Đúng không, Khả Hy?"
Ông cụ Lâm nói xong lại nhìn Lâm Khả Hy với ánh mắt uy hiếp.
Lâm Khả Hy có thể nói thế nào?
Cô không thể nói ra sự thật, cô phải cân nhắc tới thể diện của ông nội và nhà họ Lâm nên chỉ có thể khẽ gật đầu.
Triệu Tử Lan thông minh tới mức nào, chị ta đã nhận ra có điểm không đúng.
Chị ta cầm bút và hợp đồng nhưng mãi vẫn chưa ký.
Lâm Húc Đông thấy Triệu Tử Lan không ký thì giống như một con chó Nhật, mỉm cười giục:
"Sếp Triệu mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, lúc nào cũng bận rộn. Chúng ta ký hợp đồng trước, chị cũng có thể mau chóng làm việc của mình…”
Lâm Húc Đông vừa rồi còn lớn tiếng quát mắng Lâm Khả Hy, lúc này lại giống như chó Nhật. Tô Dương nhìn anh ta không khỏi cười lạnh.
Nụ cười lạnh của anh đã kích thích tính thiếu gia của Lâm Húc Đông, anh ta không nhịn được, quát Tô Dương:
"Cậu chỉ là một tên ăn xin thối tha, cười cái gì? Lập tức cút ra ngoài cho tôi”.
Tô Dương còn chưa kịp nói gì, đã thấy Triệu Tử Lan ném cái bút trong tay xuống bàn họp.
Chị ta nhìn Lâm Húc Đông hỏi:
"Cậu nói gì?"
Lâm Húc Đông lập tức giải thích:
"Sếp Triệu, tôi không phải nói chị mà là nói cậu ta! Cậu ta là một tên lừa đảo, dụ dỗ em gái Lâm Khả Hy của tôi, muốn moi chút tiền của nhà họ Lâm chúng tôi. Chị không cần để ý tới cậu ta, chị cứ gọi bảo vệ tống cổ cậu ta đi là được...”
Bởi vì sau khi vào phòng, Triệu Tử Lan cũng chỉ chào hỏi xã giao với Tô Dương nên người nhà họ Lâm không biết quan hệ sâu xa giữa bọn họ, tưởng hai người không quen biết.
Lâm Húc Đông còn chưa nói xong, đã thấy Triệu Tử Lan chợt đứng phắt dậy, nhìn anh ta, nghiêm khắc nói:
"Tôi thấy người nên cút đi chính là cậu đấy! Đây là chỗ nào? Đây là Adore chứ không phải nhà họ Lâm các cậu. Ở đây không tới lượt cậu dạy tôi làm việc thế nào!"
Triệu Tử Lan đột nhiên nổi giận làm ông cụ Lâm cũng hơi bất ngờ. Ông ta lập tức hỏi:
"Sếp Triệu, cô thế này là…?"
Triệu Tử Lan đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chị ta chỉ vào Lâm Húc Đông, nói với ông cụ Lâm:
"Ông cụ Lâm, chỉ dựa vào cậu chủ nhỏ vô tích sự này của nhà họ Lâm các ông mà cũng đòi hợp tác với Adore chúng tôi, làm đại lý của chúng tôi sao? Cậu ta thậm chí không hiểu nổi đạo lý làm người tối thiểu, ở chỗ tôi khoa tay múa chân, tôi muốn hỏi đây chính là gia giáo của nhà họ Lâm các ông à?"
Ông cụ Lâm lúng túng, lập tức giải thích:
"Tại tôi dạy dỗ không nghiêm, mong sếp Triệu đừng chấp nhặt với nó...”
Triệu Tử Lan hừ lạnh một tiếng:
"Tôi xem như đã hiểu rõ rồi! Nhà họ Lâm các người không xem Khả Hy ra gì. Khả Hy bàn hợp tác với tôi xong, các ông lại phái một tên giá áo túi cơm tới tiếp quản công ty. Ông cụ Lâm, có phải tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ của ông cũng nên sửa lại không?"
Vẻ mặt ông cụ Lâm rất khó coi. Cho dù Triệu Tử Lan là sếp tổng của Adore nhưng ông ta đã lớn tuổi, cũng có địa vị nhất định ở Châu Thành, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng ông ta sẽ bị người bên ngoài chế nhạo mất.
Ông ta nghĩ tới đây thì nghiêm mặt, thờ ơ nói:
"Sếp Triệu, đây là chuyện riêng của nhà họ Lâm chúng ta, sếp Triệu vẫn không nên can thiệp...”
Triệu Tử Lan hừ lạnh, nhìn ông cụ Lâm:
"Được, tôi không can thiệp! Nhưng tôi muốn nói cho ông biết, ngoài Lâm Khả Hy, tôi sẽ không ký hợp đồng này với bất kỳ ai khác!"
Thấy thái độ của Triệu Tử Lan cứng rắn như vậy, ông cụ Lâm vì sĩ diện, tức giận đứng lên, lạnh lùng nói:
"Được, vậy chúng tôi không ký nữa! Cho dù nhà họ Lâm chúng tôi kém hơn công ty Adore của các cô nhưng vẫn còn có chút khí phách. Chúng ta đi!"
Ông cụ Lâm nói xong, người nhà họ Lâm đỡ ông cụ định rời đi.
"Ông nội, ông nghĩ cháu còn có thể gây rối gì? Trong mắt ông, cháu gái của ông chính là người chuyên gây rắc rối cho ông sao?"
Lâm Khả Hy quả thật rất uất ức. Đây là lần đầu tiên cô cự nự với ông cụ Lâm.
Cô rất kính trọng ông nội của mình nhưng bây giờ thật sự đau lòng.
Tiếng chất vấn này làm ông cụ Lâm sửng sốt. Ông ta chưa từng nghĩ tới Lâm Khả Hy lại dám chất vấn mình trước mặt mọi người.
"Bộp”.
Lâm Húc Đông đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn hội nghị.
Anh ta đứng lên, chỉ vào Lâm Khả Hy quát to:
"Lâm Khả Hy, cô là ai mà dám nói chuyện với ông nội như thế? Anh thấy cô muốn ăn đòn rồi!"
Lâm Khả Hy không mặc kệ Lâm Húc Đông như mọi khi mà trừng mắt, phẫn nộ nhìn anh ta.
Ánh mắt này càng làm Lâm Húc Đông bực mình hơn. Anh ta chỉ vào Tô Dương, nói với Lâm Khả Hy:
"Từ khi cô và tên ăn xin thối tha này dính lấy nhau, anh thấy cô càng lúc càng coi trời bằng vung, hoàn toàn không để tâm tới ông nội và người nhà họ Lâm chúng ta nữa! Nếu cô cho rằng người nhà họ Lâm có lỗi với cô, cô có thể cút ra ngoài, cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm!"
Nếu là trước đây, Lâm Húc Đông nói cô như vậy, Lâm Khả Hy có thể sẽ im lặng cho qua. Nhưng hôm nay cô không làm vậy, còn hỏi ngược lại anh ta:
"Ông nội còn chưa nói cắt đứt quan hệ với tôi, anh dựa vào đâu mà đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lâm chứ?"
"Lâm Khả Hy!"
Ông cụ Lâm lạnh lùng, gọi một câu có vẻ nặng nề.
Chẳng ai ngờ được Lâm Khả Hy sẽ đột nhiên nổi giận, ông cụ Lâm càng không ngờ. Ông ta cho rằng tất cả những điều này đều là do Tô Dương dạy nhưng chẳng làm gì được anh.
"Có phải cháu muốn nhà họ Lâm chúng ta mất hết thể diện không?"
Ông cụ Lâm tức giận nhưng vẫn thiên vị Lâm Húc Đông, chỉ nổi giận với Lâm Khả Hy.
Thấy ông cụ Lâm như vậy, Tô Dương hừ lạnh một tiếng. Anh vừa muốn nói thì cửa phòng họp đột nhiên mở.
Chỉ thấy Triệu Tử Lan dẫn theo trợ lý bước vào.
Vừa thấy Triệu Tử Lan, sắc mặt ông cụ Lâm lập tức thay đổi. Ông ta đứng dậy tươi cười nói với Triệu Tử Lan giống như một người chú bác hiền hòa:
"Chắc hẳn cô là sếp Triệu nhỉ? Tôi là Lâm Nhược Hải, chủ nhà họ Lâm!"
Trước kia, ông cụ Lâm đã từng nhiều lần muốn gặp Triệu Tử Lan nhưng chị ta đều không chịu gặp. Nhưng bây giờ thì khác rồi, ông ta là ông nội của Lâm Khả Hy, tất nhiên chị ta phải khách sáo với ông ta hơn.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, Triệu Tử Lan ngồi vào vị trí của mình, bắt đầu nói với Lâm Khả Hy:
"Khả Hy, em đã mang đủ con dấu giấy tờ đến rồi chứ? Chúng ta sẽ ký hợp đồng luôn hôm nay, hai ngày nữa chị còn phải đi công tác, sợ là sẽ không có thời gian đâu!"
Triệu Tử Lan vừa nói xong, Lâm Húc Đông lập tức cúi đầu khom lưng nịnh hót:
"Sếp Triệu, chuyện là thế này. Nhà họ Lâm chúng tôi đã thay đổi nhân sự, bây giờ công ty Hoàn Á do tôi chịu trách nhiệm. Hợp đồng này cũng do tôi tới ký với quý công ty...”
Lâm Húc Đông vừa nói vừa lấy ra con dấu và giấy phép, sau đó nói tiếp:
"Những gì cần thiết, tôi đều đã mang đến rồi. Chỉ làm phiền sếp Triệu ký thôi...”
Triệu Tử Lan nhìn lướt qua Lâm Húc Đông đang nịnh nọt lại hỏi Lâm Khả Hy nói:
"Khả Hy, chuyện này là thật sao?"
Lâm Khả Hy còn chưa nói, đã nghe ông cụ Lâm cười ha hả nói:
"Đương nhiên là thật rồi. Đây chẳng qua chỉ là điều chỉnh nhân sự nội bộ của nhà họ Lâm chúng tôi thôi. Đúng không, Khả Hy?"
Ông cụ Lâm nói xong lại nhìn Lâm Khả Hy với ánh mắt uy hiếp.
Lâm Khả Hy có thể nói thế nào?
Cô không thể nói ra sự thật, cô phải cân nhắc tới thể diện của ông nội và nhà họ Lâm nên chỉ có thể khẽ gật đầu.
Triệu Tử Lan thông minh tới mức nào, chị ta đã nhận ra có điểm không đúng.
Chị ta cầm bút và hợp đồng nhưng mãi vẫn chưa ký.
Lâm Húc Đông thấy Triệu Tử Lan không ký thì giống như một con chó Nhật, mỉm cười giục:
"Sếp Triệu mỗi ngày đều bận trăm công nghìn việc, lúc nào cũng bận rộn. Chúng ta ký hợp đồng trước, chị cũng có thể mau chóng làm việc của mình…”
Lâm Húc Đông vừa rồi còn lớn tiếng quát mắng Lâm Khả Hy, lúc này lại giống như chó Nhật. Tô Dương nhìn anh ta không khỏi cười lạnh.
Nụ cười lạnh của anh đã kích thích tính thiếu gia của Lâm Húc Đông, anh ta không nhịn được, quát Tô Dương:
"Cậu chỉ là một tên ăn xin thối tha, cười cái gì? Lập tức cút ra ngoài cho tôi”.
Tô Dương còn chưa kịp nói gì, đã thấy Triệu Tử Lan ném cái bút trong tay xuống bàn họp.
Chị ta nhìn Lâm Húc Đông hỏi:
"Cậu nói gì?"
Lâm Húc Đông lập tức giải thích:
"Sếp Triệu, tôi không phải nói chị mà là nói cậu ta! Cậu ta là một tên lừa đảo, dụ dỗ em gái Lâm Khả Hy của tôi, muốn moi chút tiền của nhà họ Lâm chúng tôi. Chị không cần để ý tới cậu ta, chị cứ gọi bảo vệ tống cổ cậu ta đi là được...”
Bởi vì sau khi vào phòng, Triệu Tử Lan cũng chỉ chào hỏi xã giao với Tô Dương nên người nhà họ Lâm không biết quan hệ sâu xa giữa bọn họ, tưởng hai người không quen biết.
Lâm Húc Đông còn chưa nói xong, đã thấy Triệu Tử Lan chợt đứng phắt dậy, nhìn anh ta, nghiêm khắc nói:
"Tôi thấy người nên cút đi chính là cậu đấy! Đây là chỗ nào? Đây là Adore chứ không phải nhà họ Lâm các cậu. Ở đây không tới lượt cậu dạy tôi làm việc thế nào!"
Triệu Tử Lan đột nhiên nổi giận làm ông cụ Lâm cũng hơi bất ngờ. Ông ta lập tức hỏi:
"Sếp Triệu, cô thế này là…?"
Triệu Tử Lan đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chị ta chỉ vào Lâm Húc Đông, nói với ông cụ Lâm:
"Ông cụ Lâm, chỉ dựa vào cậu chủ nhỏ vô tích sự này của nhà họ Lâm các ông mà cũng đòi hợp tác với Adore chúng tôi, làm đại lý của chúng tôi sao? Cậu ta thậm chí không hiểu nổi đạo lý làm người tối thiểu, ở chỗ tôi khoa tay múa chân, tôi muốn hỏi đây chính là gia giáo của nhà họ Lâm các ông à?"
Ông cụ Lâm lúng túng, lập tức giải thích:
"Tại tôi dạy dỗ không nghiêm, mong sếp Triệu đừng chấp nhặt với nó...”
Triệu Tử Lan hừ lạnh một tiếng:
"Tôi xem như đã hiểu rõ rồi! Nhà họ Lâm các người không xem Khả Hy ra gì. Khả Hy bàn hợp tác với tôi xong, các ông lại phái một tên giá áo túi cơm tới tiếp quản công ty. Ông cụ Lâm, có phải tư tưởng cổ hủ trọng nam khinh nữ của ông cũng nên sửa lại không?"
Vẻ mặt ông cụ Lâm rất khó coi. Cho dù Triệu Tử Lan là sếp tổng của Adore nhưng ông ta đã lớn tuổi, cũng có địa vị nhất định ở Châu Thành, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sợ rằng ông ta sẽ bị người bên ngoài chế nhạo mất.
Ông ta nghĩ tới đây thì nghiêm mặt, thờ ơ nói:
"Sếp Triệu, đây là chuyện riêng của nhà họ Lâm chúng ta, sếp Triệu vẫn không nên can thiệp...”
Triệu Tử Lan hừ lạnh, nhìn ông cụ Lâm:
"Được, tôi không can thiệp! Nhưng tôi muốn nói cho ông biết, ngoài Lâm Khả Hy, tôi sẽ không ký hợp đồng này với bất kỳ ai khác!"
Thấy thái độ của Triệu Tử Lan cứng rắn như vậy, ông cụ Lâm vì sĩ diện, tức giận đứng lên, lạnh lùng nói:
"Được, vậy chúng tôi không ký nữa! Cho dù nhà họ Lâm chúng tôi kém hơn công ty Adore của các cô nhưng vẫn còn có chút khí phách. Chúng ta đi!"
Ông cụ Lâm nói xong, người nhà họ Lâm đỡ ông cụ định rời đi.
Bình luận facebook