Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Chặn giữa đường
Trên chiếc xe BMW.
Ông cụ Lâm sa sầm mặt, không nói một lời.
Lâm Húc Đông càng hận tới cả người bứt rứt, cứ xoay qua xoay lại không ngồi yên được một phút nào.
Thấy ông cụ Lâm không nói một lời nào, Lâm Húc Đông lại lo lắng hỏi:
"Ông nội, bây giờ cứ giao Hoàn Á cho Lâm Khả Hy, công ty cũng không phải là của nhà chúng ta, cháu thấy chẳng bao lâu nữa, nó sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm để đi theo tên ăn xin thối tha kia mất!"
Ông cụ Lâm cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Bây giờ Lâm Khả Hy càng lúc càng không nghe theo lời ông ta, đồng thời hôm nay không ngờ còn dám chất vấn ông ta ở trước mặt mọi người.
Nhưng ông ta vẫn mắng Lâm Húc Đông:
"Câm miệng, nếu cháu có thể giành được tư cách làm đại lý cho Adore thì làm gì có chuyện hôm nay?"
Hôm nay ông cụ Lâm mất hết mặt mũi, điều này cũng thành mối hận trong lòng ông ta.
Mắng Lâm Húc Đông xong, ông cụ Lâm cũng hơi đau lòng. Dù sao trong đám con cháu nhà họ Lâm, Lâm Húc Đông chính là đứa ông ta thương nhất.
"Húc Đông, nếu hôm nay ông không tát cháu một cái, sợ là Triệu Tử Lan sẽ thật sự xuống tay với cháu. Đến lúc đó, có lẽ không phải chỉ một cái tát là xong đâu...”
Ông cụ Lâm giải thích. Lâm Húc Đông lập tức nói:
"Ông nội, ông đánh cháu cũng không sao nhưng cháu càng nghĩ về chuyện này lại càng tức. Ông nội, thật ra cháu có cách có thể khiến cho Lâm Khả Hy ngoan ngoãn nghe lời ông...”
Ông cụ Lâm quay đầu liếc nhìn anh ta:
"Cháu nói đi, là cách gì vậy?"
Lâm Húc Đông nói ngay:
"Ông nội, cho dù ông đồng ý giao công ty cho Lâm Khả Hy nhưng ông đâu có nói sẽ giao tòa nhà văn phòng và đất đai cho nó? Nếu Lâm Khả Hy không nghe lời ông, chúng ta lại thu tòa nhà và đất đai về. Đến lúc đó nó thuê, mua hay tự xây tòa nhà văn phòng khác đều không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng cho dù nó có muốn tìm nơi khác cũng cần một khoản tiền lớn. Nó và tên ăn xin thối tha kia chắc chắn không lấy ra được! Nó nghe lời nộp lợi nhuận của công ty Hoàn Á cho nhà họ Lâm, để ông quản lý thì chúng ta sẽ để nó tiếp tục sử dụng tòa nhà văn phòng này. Ông thấy sao ạ?"
Lâm Húc Đông lắm mưu nhiều kế, mỗi chiêu đều nham hiểm.
Ông cụ Lâm không nói gì nhưng Lâm Húc Đông biết, ông cụ đã đồng ý.
Ký xong hợp đồng, Lâm Khả Hy qua công ty. Cho dù cô chỉ rời khỏi công ty mới một ngày nhưng công ty vẫn bị Lâm Húc Đông làm cho rối loạn. Cô phải quay về giải quyết.
Tô Dương định quay về nhà Lâm Khả Hy một mình.
Anh vừa tới gần nhà thì thấy có một chiếc xe chắn ngang ngay đầu ngõ.
Tô Dương đang buồn bực, đột nhiên thấy năm sáu tên côn đồ xăm mình bước từ trên xe xuống. Kiểu tóc của những tên côn đồ này không giống nhau, có kẻ cạo đầu trọc, cũng kẻ nhuộm đủ màu. Kẻ trông sừng sỏ nhất lại còn nhuộm tóc xanh lá chuối.
Mấy tên côn đồ này vừa hầm hố nhìn Tô Dương vừa chậm rãi đi về phía anh.
Tô Dương đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, nhìn qua có vẻ hơi hoang mang.
Đám côn đồ vừa đến trước mặt anh, tên cầm đầu liếc nhìn Tô Dương hỏi:
"Mày là Tô Dương?"
Tô Dương vội gật đầu.
"Đúng là tôi. Không biết các anh tìm tôi có việc gì vậy?"
Thấy Tô Dương sợ như vậy, tên côn đồ này cười đắc ý nói:
"Bọn tao tìm mày đương nhiên có việc rồi! Có người chi một trăm nghìn muốn đánh gãy một chân của mày. Không có cách nào, mấy anh đây lấy tiền của người ta phải làm việc cho người ta. Cũng tại mày đắc tội người không nên đắc tội...”
Tô Dương nhìn mấy người này, dường như sợ tái mặt, xin tha:
"Các anh… các anh không thể đánh gãy chân tôi được, tôi còn cần dùng tới nó...”
Tên côn đồ cầm đầu phì cười trước lời Tô Dương nói, mắng anh:
"Nói nhảm, ai mà chẳng cần dùng tới chân chứ? Nếu nó vô dụng, tao còn đánh gãy nó làm gì?"
Tô Dương lại đau khổ nói:
"Nhưng nó mà gãy thì tôi đi đường thế nào được? Hơn nữa tôi còn chưa kết hôn, không có chân, thì cô gái thèm gả cho tôi chứ...”
Lời Tô Dương nói lại chọc cho mấy tên côn đồ phì cười.
Tên côn đồ tóc xanh còn cười ha hả nói:
"Mẹ nó, mày muốn lắm thế, còn muốn kết hôn à? Tao thấy chắc mày choáng váng rồi!"
Tên côn đồ nói xong, đi tới trước mặt Tô Dương, đấm về phía ngực anh.
Tô Dương cũng không tránh, nắm đấm lập tức đánh trúng ngực.
Tên côn đồ tóc xanh này thường đánh nhau, tưởng một đấm này của mình chắc chắn có thể đánh cho Tô Dương ngã xuống.
Nhưng không ngờ hắn đấm một phát mà Tô Dương không hề nhúc nhích, tay mình lại còn hơi đau.
Thấy Tô Dương không nhúc nhích, tên côn đồ tóc xanh kinh ngạc nói một câu:
"Ái chà, mày chịu đòn giỏi đấy! Mẹ nó, tao xem mày còn đỡ được một đấm này của tao không?"
Tên côn đồ tóc xanh nói xong thì dồn hết sức lại đấm vào ngực Tô Dương.
Hắn muốn đánh một đòn dứt điểm vào ngực của Tô Dương.
Lại nghe một tiếng kêu "Mẹ ơi".
Tiếp theo, chỉ thấy tên côn đồ tóc xanh dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, đau tới mức vừa chạy quanh vừa kêu thảm.
"A, tay tao, tay tao bị gãy xương rồi...”
Mà Tô Dương vẫn ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ.
Tên côn đồ dẫn đầu trừng mắt nhìn Tô Dương, cầm gậy bóng chày chỉ vào anh định mắng, anh đã vội vàng giải thích:
"Anh ơi… chuyện này… chuyện này không liên quan gì đến tôi. Các anh cũng thấy đấy, tôi không hề ra tay, là tự anh ta bất cẩn làm gãy xương thôi...”
Quả thật, Tô Dương trước sau không nhúc nhích, thậm chí cũng không hề ngăn cản.
Tên cầm đầu cũng nhìn thấy. Gã cho rằng tên tóc xanh dùng sức quá mức lại đánh không chuẩn mới bị gãy xương.
Gã mắng một câu: "Đồ vô dụng".
Gã cầm gậy bóng chày xông thẳng tới, trong lòng nảy ra ý định độc ác, lại nhằm vào đầu Tô Dương.
Tô Dương giơ tay lên bảo vệ đầu mình, đồng thời hô to:
"Không phải các anh muốn đánh gãy chân tôi à? Sao lại đổi ý, đánh đầu tôi...”
Anh còn chưa nói xong, gậy bóng chày đã đập lên trên cánh tay anh.
Tên cầm đầu đánh mạnh lắm, gã nghĩ lần này đánh trúng thì chắc chắn Tô Dương phải gãy xương.
Nhưng gã tuyệt đối không ngờ được một gậy đánh xuống, Tô Dương lại không sao cả.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng vang lên, không ngờ gậy bóng chày gãy làm đôi.
Tên côn đồ cầm đầu kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Gã đánh nhiều lần như vậy, cho tới bây giờ chưa từng đánh gãy gậy.
Điều khiến gã kinh ngạc là Tô Dương chẳng bị làm sao cả, vẫn đứng ở đó nheo mắt nhìn gã cười.
"Đánh đủ chưa?"
Tô Dương hỏi một câu.
Cho dù Tô Dương mỉm cười hỏi nhưng nụ cười này lại làm cho tên côn đồ dẫn đầu không rét mà run.
"Nếu đã đánh đủ thì giờ đến lượt tôi rồi nhỉ?"
Lúc này tên cầm đầu mới hiểu ra, Tô Dương trước mắt này chắc chắn không phải là người bình thường như gã tưởng. Gã vội vàng nhìn phía sau và kêu lên:
"Các anh em, mau, cùng lên!"
Mọi người đều nói hai tay khó địch nổi bốn tay, hổ mạnh không chống lại được cả đàn sói.
Nhưng lời này không thích hợp với Tô Dương.
Những tên côn đồ này vừa xông lên, Tô Dương cũng không trốn tránh, mỗi tay nắm một người thuận tiện ném lên bức tường bên cạnh.
Hai người khác bị Tô Dương một đấm một đá, lập tức ngã xuống đất, không bò dậy nổi.
Ông cụ Lâm sa sầm mặt, không nói một lời.
Lâm Húc Đông càng hận tới cả người bứt rứt, cứ xoay qua xoay lại không ngồi yên được một phút nào.
Thấy ông cụ Lâm không nói một lời nào, Lâm Húc Đông lại lo lắng hỏi:
"Ông nội, bây giờ cứ giao Hoàn Á cho Lâm Khả Hy, công ty cũng không phải là của nhà chúng ta, cháu thấy chẳng bao lâu nữa, nó sẽ cắt đứt quan hệ với nhà họ Lâm để đi theo tên ăn xin thối tha kia mất!"
Ông cụ Lâm cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Bây giờ Lâm Khả Hy càng lúc càng không nghe theo lời ông ta, đồng thời hôm nay không ngờ còn dám chất vấn ông ta ở trước mặt mọi người.
Nhưng ông ta vẫn mắng Lâm Húc Đông:
"Câm miệng, nếu cháu có thể giành được tư cách làm đại lý cho Adore thì làm gì có chuyện hôm nay?"
Hôm nay ông cụ Lâm mất hết mặt mũi, điều này cũng thành mối hận trong lòng ông ta.
Mắng Lâm Húc Đông xong, ông cụ Lâm cũng hơi đau lòng. Dù sao trong đám con cháu nhà họ Lâm, Lâm Húc Đông chính là đứa ông ta thương nhất.
"Húc Đông, nếu hôm nay ông không tát cháu một cái, sợ là Triệu Tử Lan sẽ thật sự xuống tay với cháu. Đến lúc đó, có lẽ không phải chỉ một cái tát là xong đâu...”
Ông cụ Lâm giải thích. Lâm Húc Đông lập tức nói:
"Ông nội, ông đánh cháu cũng không sao nhưng cháu càng nghĩ về chuyện này lại càng tức. Ông nội, thật ra cháu có cách có thể khiến cho Lâm Khả Hy ngoan ngoãn nghe lời ông...”
Ông cụ Lâm quay đầu liếc nhìn anh ta:
"Cháu nói đi, là cách gì vậy?"
Lâm Húc Đông nói ngay:
"Ông nội, cho dù ông đồng ý giao công ty cho Lâm Khả Hy nhưng ông đâu có nói sẽ giao tòa nhà văn phòng và đất đai cho nó? Nếu Lâm Khả Hy không nghe lời ông, chúng ta lại thu tòa nhà và đất đai về. Đến lúc đó nó thuê, mua hay tự xây tòa nhà văn phòng khác đều không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng cho dù nó có muốn tìm nơi khác cũng cần một khoản tiền lớn. Nó và tên ăn xin thối tha kia chắc chắn không lấy ra được! Nó nghe lời nộp lợi nhuận của công ty Hoàn Á cho nhà họ Lâm, để ông quản lý thì chúng ta sẽ để nó tiếp tục sử dụng tòa nhà văn phòng này. Ông thấy sao ạ?"
Lâm Húc Đông lắm mưu nhiều kế, mỗi chiêu đều nham hiểm.
Ông cụ Lâm không nói gì nhưng Lâm Húc Đông biết, ông cụ đã đồng ý.
Ký xong hợp đồng, Lâm Khả Hy qua công ty. Cho dù cô chỉ rời khỏi công ty mới một ngày nhưng công ty vẫn bị Lâm Húc Đông làm cho rối loạn. Cô phải quay về giải quyết.
Tô Dương định quay về nhà Lâm Khả Hy một mình.
Anh vừa tới gần nhà thì thấy có một chiếc xe chắn ngang ngay đầu ngõ.
Tô Dương đang buồn bực, đột nhiên thấy năm sáu tên côn đồ xăm mình bước từ trên xe xuống. Kiểu tóc của những tên côn đồ này không giống nhau, có kẻ cạo đầu trọc, cũng kẻ nhuộm đủ màu. Kẻ trông sừng sỏ nhất lại còn nhuộm tóc xanh lá chuối.
Mấy tên côn đồ này vừa hầm hố nhìn Tô Dương vừa chậm rãi đi về phía anh.
Tô Dương đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, nhìn qua có vẻ hơi hoang mang.
Đám côn đồ vừa đến trước mặt anh, tên cầm đầu liếc nhìn Tô Dương hỏi:
"Mày là Tô Dương?"
Tô Dương vội gật đầu.
"Đúng là tôi. Không biết các anh tìm tôi có việc gì vậy?"
Thấy Tô Dương sợ như vậy, tên côn đồ này cười đắc ý nói:
"Bọn tao tìm mày đương nhiên có việc rồi! Có người chi một trăm nghìn muốn đánh gãy một chân của mày. Không có cách nào, mấy anh đây lấy tiền của người ta phải làm việc cho người ta. Cũng tại mày đắc tội người không nên đắc tội...”
Tô Dương nhìn mấy người này, dường như sợ tái mặt, xin tha:
"Các anh… các anh không thể đánh gãy chân tôi được, tôi còn cần dùng tới nó...”
Tên côn đồ cầm đầu phì cười trước lời Tô Dương nói, mắng anh:
"Nói nhảm, ai mà chẳng cần dùng tới chân chứ? Nếu nó vô dụng, tao còn đánh gãy nó làm gì?"
Tô Dương lại đau khổ nói:
"Nhưng nó mà gãy thì tôi đi đường thế nào được? Hơn nữa tôi còn chưa kết hôn, không có chân, thì cô gái thèm gả cho tôi chứ...”
Lời Tô Dương nói lại chọc cho mấy tên côn đồ phì cười.
Tên côn đồ tóc xanh còn cười ha hả nói:
"Mẹ nó, mày muốn lắm thế, còn muốn kết hôn à? Tao thấy chắc mày choáng váng rồi!"
Tên côn đồ nói xong, đi tới trước mặt Tô Dương, đấm về phía ngực anh.
Tô Dương cũng không tránh, nắm đấm lập tức đánh trúng ngực.
Tên côn đồ tóc xanh này thường đánh nhau, tưởng một đấm này của mình chắc chắn có thể đánh cho Tô Dương ngã xuống.
Nhưng không ngờ hắn đấm một phát mà Tô Dương không hề nhúc nhích, tay mình lại còn hơi đau.
Thấy Tô Dương không nhúc nhích, tên côn đồ tóc xanh kinh ngạc nói một câu:
"Ái chà, mày chịu đòn giỏi đấy! Mẹ nó, tao xem mày còn đỡ được một đấm này của tao không?"
Tên côn đồ tóc xanh nói xong thì dồn hết sức lại đấm vào ngực Tô Dương.
Hắn muốn đánh một đòn dứt điểm vào ngực của Tô Dương.
Lại nghe một tiếng kêu "Mẹ ơi".
Tiếp theo, chỉ thấy tên côn đồ tóc xanh dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, đau tới mức vừa chạy quanh vừa kêu thảm.
"A, tay tao, tay tao bị gãy xương rồi...”
Mà Tô Dương vẫn ngỡ ngàng đứng yên tại chỗ.
Tên côn đồ dẫn đầu trừng mắt nhìn Tô Dương, cầm gậy bóng chày chỉ vào anh định mắng, anh đã vội vàng giải thích:
"Anh ơi… chuyện này… chuyện này không liên quan gì đến tôi. Các anh cũng thấy đấy, tôi không hề ra tay, là tự anh ta bất cẩn làm gãy xương thôi...”
Quả thật, Tô Dương trước sau không nhúc nhích, thậm chí cũng không hề ngăn cản.
Tên cầm đầu cũng nhìn thấy. Gã cho rằng tên tóc xanh dùng sức quá mức lại đánh không chuẩn mới bị gãy xương.
Gã mắng một câu: "Đồ vô dụng".
Gã cầm gậy bóng chày xông thẳng tới, trong lòng nảy ra ý định độc ác, lại nhằm vào đầu Tô Dương.
Tô Dương giơ tay lên bảo vệ đầu mình, đồng thời hô to:
"Không phải các anh muốn đánh gãy chân tôi à? Sao lại đổi ý, đánh đầu tôi...”
Anh còn chưa nói xong, gậy bóng chày đã đập lên trên cánh tay anh.
Tên cầm đầu đánh mạnh lắm, gã nghĩ lần này đánh trúng thì chắc chắn Tô Dương phải gãy xương.
Nhưng gã tuyệt đối không ngờ được một gậy đánh xuống, Tô Dương lại không sao cả.
Chỉ nghe "rắc" một tiếng vang lên, không ngờ gậy bóng chày gãy làm đôi.
Tên côn đồ cầm đầu kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Gã đánh nhiều lần như vậy, cho tới bây giờ chưa từng đánh gãy gậy.
Điều khiến gã kinh ngạc là Tô Dương chẳng bị làm sao cả, vẫn đứng ở đó nheo mắt nhìn gã cười.
"Đánh đủ chưa?"
Tô Dương hỏi một câu.
Cho dù Tô Dương mỉm cười hỏi nhưng nụ cười này lại làm cho tên côn đồ dẫn đầu không rét mà run.
"Nếu đã đánh đủ thì giờ đến lượt tôi rồi nhỉ?"
Lúc này tên cầm đầu mới hiểu ra, Tô Dương trước mắt này chắc chắn không phải là người bình thường như gã tưởng. Gã vội vàng nhìn phía sau và kêu lên:
"Các anh em, mau, cùng lên!"
Mọi người đều nói hai tay khó địch nổi bốn tay, hổ mạnh không chống lại được cả đàn sói.
Nhưng lời này không thích hợp với Tô Dương.
Những tên côn đồ này vừa xông lên, Tô Dương cũng không trốn tránh, mỗi tay nắm một người thuận tiện ném lên bức tường bên cạnh.
Hai người khác bị Tô Dương một đấm một đá, lập tức ngã xuống đất, không bò dậy nổi.
Bình luận facebook