Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 39: Nhân tài xã hội
Tô Dương cũng chẳng để bụng, nở nụ cười xấu xa nhìn Chu Đức Toàn:
“Ông cứ trả bốn mươi triệu trước rồi hẵng tính tới chuyện giết tôi…”
Chu Đức Toàn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết mình không thoát được.
Mặc dù không cam lòng nhưng ông ta vẫn phải đi theo sau mông Tề Vân Kiệt thanh toán tiền bồi thường.
Hai người đen mặt rời đi.
Lúc đi khỏi, Tề Vân Kiệt còn cố tình quay lại nhìn Tô Dương một cái, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Đợi bọn họ đi khỏi, cụ Lưu tìm đến Tô Dương chúc mừng:
“Chàng trai trẻ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, cậu đúng là tuổi trẻ tài cao! Đừng khiêm tốn nữa, khi nào rảnh rỗi tới uống rượu thưởng trà, trò chuyện với tôi được không?”
Được bậc lão làng của nền Đông y như cụ Lưu mời tới, đương nhiên Tô Dương vui vẻ đồng ý.
Cây Linh Chi này do Tô Dương đấu giá, lẽ ra bốn mươi triệu này phải được chuyển vào thẻ ngân hàng của anh. Thế nhưng anh không chịu, kiên quyết muốn tặng lại cho nhà họ Tân.
Dì My không nói năng gì, tự mình đi ra chỗ thanh toán. Chẳng mấy chốc, Tô Dương nhận được tin nhắn báo bốn mươi triệu đã được chuyển tới!
Thì ra dì My có số tài khoản của anh, dứt khoát bảo bên tài vụ chuyển tiền cho anh luôn.
Thấy Tô Dương đang nhìn điện thoại, ông cụ Tân bật cười vỗ vai anh nói:
“Tôi nói từ trước rồi mà. Tôi đưa cậu tới ‘Hội chợ tuổi thọ’ là để giúp cậu kiếm chút ít. Cậu cứ nhận số tiền này đi, chắc chắn sau này sẽ còn rất nhiều việc cần dùng đến tiền…”
Lần trước ông cụ cho anh năm triệu nhưng anh không nhận nên mới dẫn anh tới đây. Ông cụ cảm thấy với năng lực của anh, chắc chắn anh có thể kiếm được tiền ở chốn này!
Quả nhiên Tô Dương vừa ra tay đã kiếm được bốn mươi tiệu!
Kết thúc vòng đấu giá đầu tiên, Tô Dương đã kiếm tiền đầy túi.
Người đàn ông trung niên đứng trên bục hắng giọng ra hiệu mọi người trở về chỗ của mình.
Đợi tất cả ổn định chỗ ngồi xong, ông ta mới lên tiếng:
“Thưa các vị, nội dung thứ hai của ‘Hội chợ tuổi thọ’ hôm nay là treo thưởng mời thầy thuốc. Bệnh nhân tới từ tỉnh lỵ. Người nhà bệnh nhân yêu cầu không được để lộ các thông tin khác của khách hàng. Lần treo thưởng này không giới hạn mức tiền thưởng cao nhất. Chỉ cần không quá đáng, có thể trị khỏi cho bệnh nhân, khách hàng sẽ không ép giá!”
Mọi người đều có thể nghe ra được, vị khách hàng này không hề đơn giản, đến cả tiền thưởng cũng không giới hạn mức cao nhất!
Nghĩ cũng phải, người bình thường sao có thể tiếp xúc với “Hội chợ tuổi thọ” được?
Người đàn ông trung niên nói tiếp:
“Bây giờ bệnh nhân đang ở phòng bệnh trên tầng. Nếu cảm thấy mình có đủ năng lực thì lên tầng xem với tôi. Khách hàng sẽ quyết định chọn người chữa bệnh…”
Bên dưới có vài bác sĩ đang ngồi, nghe xong đều rục rịch muốn đi.
Dì My quay sang nhìn Tô Dương, dịu dàng nói:
“Cậu cũng lên xem thử đi, đây là một cơ hội tốt. Nói không chừng cậu lại trị được…”
Dì My biết Tô Dương có y thuật cao siêu, nhưng cũng không biết là cao siêu tới mức nào.
Tô Dương lại lắc đầu đáp:
“Bỏ đi, tôi thấy khách hàng này tỏ ra thần thần bí bí, tôi không thích lắm! Cứ để mấy người kia đi thôi…”
Thấy anh không chịu, dì My và ông cụ Tân cũng không khuyên thêm nữa.
Bởi vì không phải bác sĩ thì không được lên tầng nên có một số người đã đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Tô Dương đi theo dì My và ông cụ Tân ra ngoài cửa.
Họ vừa bước đến cửa đã thấy mấy bảo vệ hớt hải chạy tới mở hết cả hai cánh cửa lớn ra.
Ngay sau đó, một đoàn bác sĩ mặc áo khoác dài nối đuôi nhau đi vào. Trong số này vừa có thầy thuốc trong nước, cũng có cả bác sĩ nước ngoài. Rõ ràng bọn họ cũng tới vì bệnh nhân trên tầng.
Tô Dương nhận ra vị bác sĩ đi đầu tiên, chính là tên bác sĩ sính ngoại Hoắc Anh Lợi chữa bệnh cho ông cụ Lâm lần trước.
Khi đó anh ta đánh cược thua, vốn phải xin lỗi nhận sai, sau đó lại lừa gạt bỏ qua. Nào ngờ hôm nay lại gặp anh ta ở đây.
Hoắc Anh Lợi cũng trông thấy Tô Dương, sững người một lúc rồi nói với người bên cạnh.
“Tôi cứ tưởng ‘Hội chợ tuổi thọ’ là nơi các bác sĩ danh tiếng hội tụ. Không ngờ còn có cả mấy kẻ nghiệp dư lừa đảo…”
Hoắc Anh Lợi luôn tự đắc với y thuật của mình.
Mặc dù lần trước Tô Dương trị khỏi bệnh cho ông cụ Lâm nhưng anh ta vẫn không chịu phục, kiên trì cho rằng anh chỉ ăn may tìm được miếng ngọc kia mà thôi. Nếu anh ta tìm thấy miếng ngọc kia trước thì cũng có thể chữa khỏi cho ông cụ Lâm.
Nói xong, Hoắc Anh Lợi chực đi thẳng.
Tô Dương thấy đối phương chủ động khiêu khích mình, bèn giơ tay cản người lại, bật cười hỏi:
“Quỷ sính ngoại, anh nói ai lừa đảo?”
Hoắc Anh Lợi hừ lạnh một tiếng:
“Trừ cậu ra còn ai vào đây nữa?”
Tô Dương cười phá lên:
“Xem ra anh vẫn chưa chịu phục tôi nhỉ? Đừng quên lần trước cược thua, anh vẫn chưa nói Đông y là tổ tông của Tây y đâu! Mà tôi theo Đông y, anh theo Tây y, nên tôi chính là tổ tông của anh đấy!”
Hoắc Anh Lợi tái mặt, căm tức nhìn Tô Dương:
“Lần trước là cậu ăn may thôi! Nếu không phục, chúng ta gặp nhau trên tầng!”
Nói rồi, Hoắc Anh Lợi quay người rời đi. Vừa đi được hai bước, anh ta quay đầu lại bổ sung một câu:
“Phải rồi, loại nghiệp dư lừa đảo như cậu đừng có mơ mộng đến cô Lâm Khả Hy! Cậu không xứng với cô ấy. Nếu cô ấy có người yêu thì chắc chắn cũng phải là nhân tài xã hội như tôi đây!”
Hoắc Anh Lợi đã bị sắc đẹp của Lâm Khả Hy hớp hồn, chỉ là công việc của anh ta quá bận rộn, chưa kịp bắt đầu theo đuổi người ta.
Không nhắc tới Lâm Khả Hy còn đỡ, vừa nhắc tới cô liền khiến Tô Dương tức điên lên.
Mẹ nó, thằng quỷ sính ngoại này dám nhớ thương Lâm Khả Hy, da mặt dày thật đấy, còn tự cho mình là nhân tài xã hội.
Nghĩ tới đây, anh bèn nói với ông cụ Tân và dì My:
“Hai người đi dạo trước đi, tôi muốn lên tầng xem thử. Lát nữa sẽ tìm hai người sau…”
Nghe thấy Tô Dương nói muốn lên tầng, dì My dịu dàng cười, gật đầu nói:
“Đi đi, nhất định phải chữa bệnh thật tốt. Coi như là vì người đẹp lạnh lùng kia của cậu, nhất định không được thất bại!”
Tô Dương gật đầu cười, quay lưng bước lên tầng.
Ông cụ Tân nhìn theo bóng lưng của anh, bỗng bật cười hỏi dì My:
“Có phải em rung động với Tiểu Dương rồi không?”
Nghe thấy ông cụ nói vậy, dì My không khỏi đỏ mặt, vội vàng oán trách:
“Ông nói cái gì vậy! Cậu ấy kém em mấy tuổi cơ đấy…”
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô ta, ông cụ Tân bật cười, không nói thêm gì nữa.
Tô Dương vừa lên tầng đã bị cách bài trí ở đây làm ngạc nhiên.
Cả một tầng đều được bài trí thành phòng bệnh của cán bộ lãnh đạo cấp cao. Dủ mọi loại máy móc đo lường công nghệ cao cũng được bày ra.
Đây là do ‘Hội chợ tuổi thọ’ cung cấp. Bọn họ sợ người bệnh đến treo thưởng mời thầy thuốc, không có dụng cụ chuyên nghiệp sẽ chậm trễ cứu chữa, dẫn đến chuyện ngoài ý muốn.
“Ông cứ trả bốn mươi triệu trước rồi hẵng tính tới chuyện giết tôi…”
Chu Đức Toàn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng biết mình không thoát được.
Mặc dù không cam lòng nhưng ông ta vẫn phải đi theo sau mông Tề Vân Kiệt thanh toán tiền bồi thường.
Hai người đen mặt rời đi.
Lúc đi khỏi, Tề Vân Kiệt còn cố tình quay lại nhìn Tô Dương một cái, ánh mắt tràn ngập sát khí.
Đợi bọn họ đi khỏi, cụ Lưu tìm đến Tô Dương chúc mừng:
“Chàng trai trẻ, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, cậu đúng là tuổi trẻ tài cao! Đừng khiêm tốn nữa, khi nào rảnh rỗi tới uống rượu thưởng trà, trò chuyện với tôi được không?”
Được bậc lão làng của nền Đông y như cụ Lưu mời tới, đương nhiên Tô Dương vui vẻ đồng ý.
Cây Linh Chi này do Tô Dương đấu giá, lẽ ra bốn mươi triệu này phải được chuyển vào thẻ ngân hàng của anh. Thế nhưng anh không chịu, kiên quyết muốn tặng lại cho nhà họ Tân.
Dì My không nói năng gì, tự mình đi ra chỗ thanh toán. Chẳng mấy chốc, Tô Dương nhận được tin nhắn báo bốn mươi triệu đã được chuyển tới!
Thì ra dì My có số tài khoản của anh, dứt khoát bảo bên tài vụ chuyển tiền cho anh luôn.
Thấy Tô Dương đang nhìn điện thoại, ông cụ Tân bật cười vỗ vai anh nói:
“Tôi nói từ trước rồi mà. Tôi đưa cậu tới ‘Hội chợ tuổi thọ’ là để giúp cậu kiếm chút ít. Cậu cứ nhận số tiền này đi, chắc chắn sau này sẽ còn rất nhiều việc cần dùng đến tiền…”
Lần trước ông cụ cho anh năm triệu nhưng anh không nhận nên mới dẫn anh tới đây. Ông cụ cảm thấy với năng lực của anh, chắc chắn anh có thể kiếm được tiền ở chốn này!
Quả nhiên Tô Dương vừa ra tay đã kiếm được bốn mươi tiệu!
Kết thúc vòng đấu giá đầu tiên, Tô Dương đã kiếm tiền đầy túi.
Người đàn ông trung niên đứng trên bục hắng giọng ra hiệu mọi người trở về chỗ của mình.
Đợi tất cả ổn định chỗ ngồi xong, ông ta mới lên tiếng:
“Thưa các vị, nội dung thứ hai của ‘Hội chợ tuổi thọ’ hôm nay là treo thưởng mời thầy thuốc. Bệnh nhân tới từ tỉnh lỵ. Người nhà bệnh nhân yêu cầu không được để lộ các thông tin khác của khách hàng. Lần treo thưởng này không giới hạn mức tiền thưởng cao nhất. Chỉ cần không quá đáng, có thể trị khỏi cho bệnh nhân, khách hàng sẽ không ép giá!”
Mọi người đều có thể nghe ra được, vị khách hàng này không hề đơn giản, đến cả tiền thưởng cũng không giới hạn mức cao nhất!
Nghĩ cũng phải, người bình thường sao có thể tiếp xúc với “Hội chợ tuổi thọ” được?
Người đàn ông trung niên nói tiếp:
“Bây giờ bệnh nhân đang ở phòng bệnh trên tầng. Nếu cảm thấy mình có đủ năng lực thì lên tầng xem với tôi. Khách hàng sẽ quyết định chọn người chữa bệnh…”
Bên dưới có vài bác sĩ đang ngồi, nghe xong đều rục rịch muốn đi.
Dì My quay sang nhìn Tô Dương, dịu dàng nói:
“Cậu cũng lên xem thử đi, đây là một cơ hội tốt. Nói không chừng cậu lại trị được…”
Dì My biết Tô Dương có y thuật cao siêu, nhưng cũng không biết là cao siêu tới mức nào.
Tô Dương lại lắc đầu đáp:
“Bỏ đi, tôi thấy khách hàng này tỏ ra thần thần bí bí, tôi không thích lắm! Cứ để mấy người kia đi thôi…”
Thấy anh không chịu, dì My và ông cụ Tân cũng không khuyên thêm nữa.
Bởi vì không phải bác sĩ thì không được lên tầng nên có một số người đã đứng dậy chuẩn bị ra ngoài.
Tô Dương đi theo dì My và ông cụ Tân ra ngoài cửa.
Họ vừa bước đến cửa đã thấy mấy bảo vệ hớt hải chạy tới mở hết cả hai cánh cửa lớn ra.
Ngay sau đó, một đoàn bác sĩ mặc áo khoác dài nối đuôi nhau đi vào. Trong số này vừa có thầy thuốc trong nước, cũng có cả bác sĩ nước ngoài. Rõ ràng bọn họ cũng tới vì bệnh nhân trên tầng.
Tô Dương nhận ra vị bác sĩ đi đầu tiên, chính là tên bác sĩ sính ngoại Hoắc Anh Lợi chữa bệnh cho ông cụ Lâm lần trước.
Khi đó anh ta đánh cược thua, vốn phải xin lỗi nhận sai, sau đó lại lừa gạt bỏ qua. Nào ngờ hôm nay lại gặp anh ta ở đây.
Hoắc Anh Lợi cũng trông thấy Tô Dương, sững người một lúc rồi nói với người bên cạnh.
“Tôi cứ tưởng ‘Hội chợ tuổi thọ’ là nơi các bác sĩ danh tiếng hội tụ. Không ngờ còn có cả mấy kẻ nghiệp dư lừa đảo…”
Hoắc Anh Lợi luôn tự đắc với y thuật của mình.
Mặc dù lần trước Tô Dương trị khỏi bệnh cho ông cụ Lâm nhưng anh ta vẫn không chịu phục, kiên trì cho rằng anh chỉ ăn may tìm được miếng ngọc kia mà thôi. Nếu anh ta tìm thấy miếng ngọc kia trước thì cũng có thể chữa khỏi cho ông cụ Lâm.
Nói xong, Hoắc Anh Lợi chực đi thẳng.
Tô Dương thấy đối phương chủ động khiêu khích mình, bèn giơ tay cản người lại, bật cười hỏi:
“Quỷ sính ngoại, anh nói ai lừa đảo?”
Hoắc Anh Lợi hừ lạnh một tiếng:
“Trừ cậu ra còn ai vào đây nữa?”
Tô Dương cười phá lên:
“Xem ra anh vẫn chưa chịu phục tôi nhỉ? Đừng quên lần trước cược thua, anh vẫn chưa nói Đông y là tổ tông của Tây y đâu! Mà tôi theo Đông y, anh theo Tây y, nên tôi chính là tổ tông của anh đấy!”
Hoắc Anh Lợi tái mặt, căm tức nhìn Tô Dương:
“Lần trước là cậu ăn may thôi! Nếu không phục, chúng ta gặp nhau trên tầng!”
Nói rồi, Hoắc Anh Lợi quay người rời đi. Vừa đi được hai bước, anh ta quay đầu lại bổ sung một câu:
“Phải rồi, loại nghiệp dư lừa đảo như cậu đừng có mơ mộng đến cô Lâm Khả Hy! Cậu không xứng với cô ấy. Nếu cô ấy có người yêu thì chắc chắn cũng phải là nhân tài xã hội như tôi đây!”
Hoắc Anh Lợi đã bị sắc đẹp của Lâm Khả Hy hớp hồn, chỉ là công việc của anh ta quá bận rộn, chưa kịp bắt đầu theo đuổi người ta.
Không nhắc tới Lâm Khả Hy còn đỡ, vừa nhắc tới cô liền khiến Tô Dương tức điên lên.
Mẹ nó, thằng quỷ sính ngoại này dám nhớ thương Lâm Khả Hy, da mặt dày thật đấy, còn tự cho mình là nhân tài xã hội.
Nghĩ tới đây, anh bèn nói với ông cụ Tân và dì My:
“Hai người đi dạo trước đi, tôi muốn lên tầng xem thử. Lát nữa sẽ tìm hai người sau…”
Nghe thấy Tô Dương nói muốn lên tầng, dì My dịu dàng cười, gật đầu nói:
“Đi đi, nhất định phải chữa bệnh thật tốt. Coi như là vì người đẹp lạnh lùng kia của cậu, nhất định không được thất bại!”
Tô Dương gật đầu cười, quay lưng bước lên tầng.
Ông cụ Tân nhìn theo bóng lưng của anh, bỗng bật cười hỏi dì My:
“Có phải em rung động với Tiểu Dương rồi không?”
Nghe thấy ông cụ nói vậy, dì My không khỏi đỏ mặt, vội vàng oán trách:
“Ông nói cái gì vậy! Cậu ấy kém em mấy tuổi cơ đấy…”
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của cô ta, ông cụ Tân bật cười, không nói thêm gì nữa.
Tô Dương vừa lên tầng đã bị cách bài trí ở đây làm ngạc nhiên.
Cả một tầng đều được bài trí thành phòng bệnh của cán bộ lãnh đạo cấp cao. Dủ mọi loại máy móc đo lường công nghệ cao cũng được bày ra.
Đây là do ‘Hội chợ tuổi thọ’ cung cấp. Bọn họ sợ người bệnh đến treo thưởng mời thầy thuốc, không có dụng cụ chuyên nghiệp sẽ chậm trễ cứu chữa, dẫn đến chuyện ngoài ý muốn.
Bình luận facebook