Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40: Bác sĩ danh tiếng tụ hội
Trên tầng đã có không ít bác sĩ, bọn họ vây quanh giường bệnh, quan sát bệnh nhân.
Trông bệnh nhân khoảng bảy tám chục tuổi, sắc mặt vàng vọt, dáng người gầy yếu, mặt mày nhợt nhạt.
Mặc dù đang vào mùa hạ nhưng ông ấy lại mặc một chiếc áo khoác lông chồn, còn đắp kín hai lớp chăn thật dày. Thế nhưng trông ông ấy dường như vẫn còn cảm thấy lạnh, nằm trong chăn run lẩy bẩy.
Người đi theo chăm sóc bệnh nhân là một cặp vợ chồng tuổi ngoài bốn mươi. Người chồng đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, trông có vẻ già dặn. Người vợ có dáng người hơi mập, trang điểm nhạt nhưng ánh mắt nhìn người lại lộ vẻ ngạo mạn.
Cách ăn mặc của hai người họ cho thấy là người nhà giàu có.
Người chồng đẩy gọng kính nhìn các bác sĩ, cất tiếng nói:
“Năm ngoái bố tôi đột nhiên bị trúng gió, lúc đó chúng tôi cũng không quá để tâm. Nhưng sau khi bị cảm, tình hình sức khoẻ của ông cụ trở nên bất thường, mặc nhiều đến đâu cũng vẫn kêu lạnh. Chúng tôi đưa ông cụ tới không ít bệnh viện, cũng tìm rất nhiều chuyên gia cả trong và ngoài nước nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân. Ngược lại bệnh tình ngày càng trở nặng, hiện giờ ông cụ đã mất đi ý thức…”
Dứt lời, ông ta quay sang nhìn thoáng qua bố mình trên giường bệnh, vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói:
“Sau đó chúng tôi nghe nói tới ‘Hội chợ tuổi thọ’ ở Châu Thành là nơi các bác sĩ danh tiếng tụ hội nên muốn đưa bố tôi tới đây thử xem. Nếu các vị thần y có thể chữa khỏi cho bố tôi, cứ việc ra giá, chắc chắn tôi sẽ không kì kèo mặc cả! Nhưng nếu muốn lừa tiền của nhà chúng tôi mà chậm trễ bệnh tình của ông ấy, tôi cũng sẽ yêu cầu chịu trách nhiệm…”
Giọng điệu của ông ta khá bình thản nhưng mọi người có mặt đều cảm giác được khí thế bá đạo từ trên người ông ta.
Người đàn ông đeo kính vừa dứt lời, có không ít bác sĩ có ý rút lui. Một là vì bọn họ chưa từng nghe tới bệnh này, dù có cũng sợ không chữa nổi, còn chọc phải phiền phức.
Nhưng lại có một ông cụ hơn sáu mươi tuổi nói với người đàn ông đeo kính:
“Tôi muốn bắt mạch cho bệnh nhân để xem bệnh tình trước…”
Người kia lập tức gật đầu đồng ý.
Ông cụ bắt mạch trên cánh tay bệnh nhân rồi khẽ lắc đầu. Ông ấy cũng không phát hiện ra bệnh nhân mắc phải căn bệnh gì.
Ông cụ đang định bắt mạch ở cánh tay còn lại, còn chưa kịp ra tay.
Đã có một vị bác sĩ người nước ngoài xông lên hất tay ông cụ ra, trừng mắt nói bằng vốn tiếng bản địa sứt sẹo:
“No, ông, không biết khám bệnh! Ông lừa đảo, Đông y là lừa đảo!”
Gã đến đây cùng với Hoắc Anh Lợi, là bác sĩ có tay nghề hàng đầu nước Mỹ, được Hoắc Anh Lợi trả giá cao mời tới.
Nghe thấy đối phương mắng mình, mắng Đông y, ông cụ rất tức giận nhưng cũng bất lực không làm gì được.
Dù sao ông cụ cũng không nhìn ra được bệnh tình của bệnh nhân ra sao.
Ông cụ buồn bã đứng sang bên cạnh.
Gã bác sĩ người nước ngoài lại càng lớn tiếng nói:
“Tôi, ghét Đông y. Đông y cút ra ngoài hết đi! Cứ để tôi chữa cho!”
Các bác sĩ theo Đông y có mặt ở đây đều nổi giận, đáng tiếc không một ai dám đứng ra. Dù sao họ cũng không biết người này bị bệnh gì, có ra mặt cũng sẽ chỉ bị đối phương chê cười.
“Tôi thấy kẻ nên cút là đám khốn nạn các người mới đúng đấy!”
Bỗng có một giọng nói vang lên ở phía sau.
Đám người quay lại thấy Tô Dương đứng đó lạnh lùng nhìn người nước ngoài.
Bác sĩ người nước ngoài nghe thấy anh mắng mình, lập tức mắng trả:
“Cút ông nội nhà mày!”
Tô Dương không cam lòng yếu thế, mắng lại một câu:
“Ông đây fuck mẹ mày! Mày nói Đông y không được, thế mày nói cho tao nghe rốt cuộc người này mắc bệnh gì?”
Tiếng bản địa của người nước ngoài không tốt lắm, bèn chuyển sang nói tiếng Anh:
“Hiện giờ vẫn chưa thể xác định, nhưng tao sắp kiểm tra toàn thân cho ông ấy rồi! Chẳng mấy chốc là tao có thể kết luận bệnh trạng!”
Ngay sau đó, Hoắc Anh Lợi liền tiếp lời:
“Thằng họ Tô kia, tao thấy mày lừa nhà họ Lâm được không ít tiền rồi, đừng nổi ý đồ với bệnh nhân này nữa…”
Dứt lời, anh ta nói với người nhà bệnh nhân:
“Tôi biết cậu ta là ai, đến cả cái danh thầy thuốc Đông y còn không xứng, chỉ là một kẻ nghiệp dưa lừa đảo. Trước kia cậu ta ăn may chữa khỏi cho một người nên bây giờ càng nghênh ngang đi khắp nơi giả danh lừa bịp. Hai người phải cẩn thận, đừng để bị mắc lừa!”
Cặp vợ chồng nhà kia không lên tiếng. Nhưng người vợ lại lạnh lùng liếc nhìn Tô Dương đầy vẻ dò xét.
Cũng khó trách bà ta nghi ngờ, hầu hết bác sĩ Đông y đều là người lớn tuổi. Tô Dương còn quá trẻ, đã vậy quần áo trên người coi như sạch sẽ nhưng lại cũ kỹ quê mùa.
Tô Dương hừ lạnh nói thẳng:
“Này quỷ sính ngoại, anh đừng tưởng gọi hai thằng quỷ Tây thật đến là có thể giả mạo chuyên gia y học! Nói cho anh hay, tôi đây chẳng những biết bệnh nhân mắc bệnh gì mà còn có thể chữa khỏi!”
“Không thể nào!”
Người nước ngoài nói ba chữ này rất rõ ràng rành mạch.
Tô Dương nhếch miệng cười lạnh. Anh lấy kim châm ra, chậm rãi tới gần bệnh nhân, vừa đi vừa nói:
“Hôm nay tôi sẽ cho các người mở rộng tầm mắt, xem thử Đông y thật sự là như thế nào!”
Anh đã đi tới cạnh giường bệnh, đang định ra tay lại bị người vợ khoát tay ngăn lại, lạnh giọng nói:
“Cậu làm gì vậy? Người nhà chúng tôi đã đồng ý cho cậu chữa chưa?”
Tô Dương sững người! Đúng là vừa rồi anh chỉ mải đấu võ mồm với người nước ngoài, quên hỏi ý kiến của người nhà bệnh nhân.
Bà vợ kia còn nói tiếp:
“Cậu có chứng chỉ hành nghề y không? Lấy cho tôi xem nào!”
Tô Dương học y mười lăm năm nhưng đều học theo sư phụ, làm sao có thể lấy ra được chứng chỉ?
Thấy thế, bà ta quay lại nhìn chồng mình oán trách:
“Em nói với anh rồi mà. ‘Hội chợ tuổi thọ’ gì mà bác sĩ danh tiếng tụ hội, rõ ràng chỉ là trò xiếc gạt người. Loại người như vậy còn có thể khám bệnh cho người khác, đúng là trò hề…”
Hoắc Anh Lợi vội vàng nói theo:
“Bà đây nói phải, trong ‘Hội chợ tuổi thọ’ cũng có lừa đảo. Nhưng hai vị yên tâm, bác sĩ trong đoàn chúng tôi đều tốt nghiệp từ các trường danh tiếng trên thế giới. Như tôi chẳng hạn, tốt nghiệp từ Đại học Y Havard, chắc chắn có trình độ đứng đầu…”
Người đàn ông đeo kính bắt đầu do dự. Ông ta thấy Tô Dương quả thực không giống bác sĩ, nhưng anh lại nói có thể chữa được bệnh của bố ông ta.
Chợt bệnh nhân không ngừng run rẩy, miệng cũng sùi bọt mép.
Hai vợ chồng nhà nọ cuống quýt hô hoán:
“Bố, bố ơi, bố bị sao vậy?”
Tô Dương thấy không ổn, vội vàng rút ra một cây kim đâm thẳng vào huyệt Thiên Đột của bệnh nhân. Nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, bệnh nhân vẫn đang không ngừng co giật.
Người vợ xông tới trước mặt anh mắng nhiếc:
“Cậu làm cái gì vậy hả? Muốn hại chết bố chúng tôi sao? Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Tô Dương bị mắng sững sờ tại chỗ.
Anh có lòng tốt cứu người, kết quả lại bị mắng xối xả.
Trông bệnh nhân khoảng bảy tám chục tuổi, sắc mặt vàng vọt, dáng người gầy yếu, mặt mày nhợt nhạt.
Mặc dù đang vào mùa hạ nhưng ông ấy lại mặc một chiếc áo khoác lông chồn, còn đắp kín hai lớp chăn thật dày. Thế nhưng trông ông ấy dường như vẫn còn cảm thấy lạnh, nằm trong chăn run lẩy bẩy.
Người đi theo chăm sóc bệnh nhân là một cặp vợ chồng tuổi ngoài bốn mươi. Người chồng đeo một chiếc kính mắt gọng vàng, trông có vẻ già dặn. Người vợ có dáng người hơi mập, trang điểm nhạt nhưng ánh mắt nhìn người lại lộ vẻ ngạo mạn.
Cách ăn mặc của hai người họ cho thấy là người nhà giàu có.
Người chồng đẩy gọng kính nhìn các bác sĩ, cất tiếng nói:
“Năm ngoái bố tôi đột nhiên bị trúng gió, lúc đó chúng tôi cũng không quá để tâm. Nhưng sau khi bị cảm, tình hình sức khoẻ của ông cụ trở nên bất thường, mặc nhiều đến đâu cũng vẫn kêu lạnh. Chúng tôi đưa ông cụ tới không ít bệnh viện, cũng tìm rất nhiều chuyên gia cả trong và ngoài nước nhưng vẫn không tìm được nguyên nhân. Ngược lại bệnh tình ngày càng trở nặng, hiện giờ ông cụ đã mất đi ý thức…”
Dứt lời, ông ta quay sang nhìn thoáng qua bố mình trên giường bệnh, vẻ mặt đau khổ tiếp tục nói:
“Sau đó chúng tôi nghe nói tới ‘Hội chợ tuổi thọ’ ở Châu Thành là nơi các bác sĩ danh tiếng tụ hội nên muốn đưa bố tôi tới đây thử xem. Nếu các vị thần y có thể chữa khỏi cho bố tôi, cứ việc ra giá, chắc chắn tôi sẽ không kì kèo mặc cả! Nhưng nếu muốn lừa tiền của nhà chúng tôi mà chậm trễ bệnh tình của ông ấy, tôi cũng sẽ yêu cầu chịu trách nhiệm…”
Giọng điệu của ông ta khá bình thản nhưng mọi người có mặt đều cảm giác được khí thế bá đạo từ trên người ông ta.
Người đàn ông đeo kính vừa dứt lời, có không ít bác sĩ có ý rút lui. Một là vì bọn họ chưa từng nghe tới bệnh này, dù có cũng sợ không chữa nổi, còn chọc phải phiền phức.
Nhưng lại có một ông cụ hơn sáu mươi tuổi nói với người đàn ông đeo kính:
“Tôi muốn bắt mạch cho bệnh nhân để xem bệnh tình trước…”
Người kia lập tức gật đầu đồng ý.
Ông cụ bắt mạch trên cánh tay bệnh nhân rồi khẽ lắc đầu. Ông ấy cũng không phát hiện ra bệnh nhân mắc phải căn bệnh gì.
Ông cụ đang định bắt mạch ở cánh tay còn lại, còn chưa kịp ra tay.
Đã có một vị bác sĩ người nước ngoài xông lên hất tay ông cụ ra, trừng mắt nói bằng vốn tiếng bản địa sứt sẹo:
“No, ông, không biết khám bệnh! Ông lừa đảo, Đông y là lừa đảo!”
Gã đến đây cùng với Hoắc Anh Lợi, là bác sĩ có tay nghề hàng đầu nước Mỹ, được Hoắc Anh Lợi trả giá cao mời tới.
Nghe thấy đối phương mắng mình, mắng Đông y, ông cụ rất tức giận nhưng cũng bất lực không làm gì được.
Dù sao ông cụ cũng không nhìn ra được bệnh tình của bệnh nhân ra sao.
Ông cụ buồn bã đứng sang bên cạnh.
Gã bác sĩ người nước ngoài lại càng lớn tiếng nói:
“Tôi, ghét Đông y. Đông y cút ra ngoài hết đi! Cứ để tôi chữa cho!”
Các bác sĩ theo Đông y có mặt ở đây đều nổi giận, đáng tiếc không một ai dám đứng ra. Dù sao họ cũng không biết người này bị bệnh gì, có ra mặt cũng sẽ chỉ bị đối phương chê cười.
“Tôi thấy kẻ nên cút là đám khốn nạn các người mới đúng đấy!”
Bỗng có một giọng nói vang lên ở phía sau.
Đám người quay lại thấy Tô Dương đứng đó lạnh lùng nhìn người nước ngoài.
Bác sĩ người nước ngoài nghe thấy anh mắng mình, lập tức mắng trả:
“Cút ông nội nhà mày!”
Tô Dương không cam lòng yếu thế, mắng lại một câu:
“Ông đây fuck mẹ mày! Mày nói Đông y không được, thế mày nói cho tao nghe rốt cuộc người này mắc bệnh gì?”
Tiếng bản địa của người nước ngoài không tốt lắm, bèn chuyển sang nói tiếng Anh:
“Hiện giờ vẫn chưa thể xác định, nhưng tao sắp kiểm tra toàn thân cho ông ấy rồi! Chẳng mấy chốc là tao có thể kết luận bệnh trạng!”
Ngay sau đó, Hoắc Anh Lợi liền tiếp lời:
“Thằng họ Tô kia, tao thấy mày lừa nhà họ Lâm được không ít tiền rồi, đừng nổi ý đồ với bệnh nhân này nữa…”
Dứt lời, anh ta nói với người nhà bệnh nhân:
“Tôi biết cậu ta là ai, đến cả cái danh thầy thuốc Đông y còn không xứng, chỉ là một kẻ nghiệp dưa lừa đảo. Trước kia cậu ta ăn may chữa khỏi cho một người nên bây giờ càng nghênh ngang đi khắp nơi giả danh lừa bịp. Hai người phải cẩn thận, đừng để bị mắc lừa!”
Cặp vợ chồng nhà kia không lên tiếng. Nhưng người vợ lại lạnh lùng liếc nhìn Tô Dương đầy vẻ dò xét.
Cũng khó trách bà ta nghi ngờ, hầu hết bác sĩ Đông y đều là người lớn tuổi. Tô Dương còn quá trẻ, đã vậy quần áo trên người coi như sạch sẽ nhưng lại cũ kỹ quê mùa.
Tô Dương hừ lạnh nói thẳng:
“Này quỷ sính ngoại, anh đừng tưởng gọi hai thằng quỷ Tây thật đến là có thể giả mạo chuyên gia y học! Nói cho anh hay, tôi đây chẳng những biết bệnh nhân mắc bệnh gì mà còn có thể chữa khỏi!”
“Không thể nào!”
Người nước ngoài nói ba chữ này rất rõ ràng rành mạch.
Tô Dương nhếch miệng cười lạnh. Anh lấy kim châm ra, chậm rãi tới gần bệnh nhân, vừa đi vừa nói:
“Hôm nay tôi sẽ cho các người mở rộng tầm mắt, xem thử Đông y thật sự là như thế nào!”
Anh đã đi tới cạnh giường bệnh, đang định ra tay lại bị người vợ khoát tay ngăn lại, lạnh giọng nói:
“Cậu làm gì vậy? Người nhà chúng tôi đã đồng ý cho cậu chữa chưa?”
Tô Dương sững người! Đúng là vừa rồi anh chỉ mải đấu võ mồm với người nước ngoài, quên hỏi ý kiến của người nhà bệnh nhân.
Bà vợ kia còn nói tiếp:
“Cậu có chứng chỉ hành nghề y không? Lấy cho tôi xem nào!”
Tô Dương học y mười lăm năm nhưng đều học theo sư phụ, làm sao có thể lấy ra được chứng chỉ?
Thấy thế, bà ta quay lại nhìn chồng mình oán trách:
“Em nói với anh rồi mà. ‘Hội chợ tuổi thọ’ gì mà bác sĩ danh tiếng tụ hội, rõ ràng chỉ là trò xiếc gạt người. Loại người như vậy còn có thể khám bệnh cho người khác, đúng là trò hề…”
Hoắc Anh Lợi vội vàng nói theo:
“Bà đây nói phải, trong ‘Hội chợ tuổi thọ’ cũng có lừa đảo. Nhưng hai vị yên tâm, bác sĩ trong đoàn chúng tôi đều tốt nghiệp từ các trường danh tiếng trên thế giới. Như tôi chẳng hạn, tốt nghiệp từ Đại học Y Havard, chắc chắn có trình độ đứng đầu…”
Người đàn ông đeo kính bắt đầu do dự. Ông ta thấy Tô Dương quả thực không giống bác sĩ, nhưng anh lại nói có thể chữa được bệnh của bố ông ta.
Chợt bệnh nhân không ngừng run rẩy, miệng cũng sùi bọt mép.
Hai vợ chồng nhà nọ cuống quýt hô hoán:
“Bố, bố ơi, bố bị sao vậy?”
Tô Dương thấy không ổn, vội vàng rút ra một cây kim đâm thẳng vào huyệt Thiên Đột của bệnh nhân. Nhưng dường như chẳng có tác dụng gì, bệnh nhân vẫn đang không ngừng co giật.
Người vợ xông tới trước mặt anh mắng nhiếc:
“Cậu làm cái gì vậy hả? Muốn hại chết bố chúng tôi sao? Mau cút ra ngoài cho tôi!”
Tô Dương bị mắng sững sờ tại chỗ.
Anh có lòng tốt cứu người, kết quả lại bị mắng xối xả.
Bình luận facebook