Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 44: Gái điếm với chó
Đợi đại ca Cường đi khỏi, dì My vội hỏi Tô Dương:
“Có cần tôi giải quyết chuyện này giúp cậu để bọn họ không tới làm phiền cậu nữa không?”
Tô Dương không cần nghĩ đã lắc đầu đáp:
“Dì My yên tâm! Có chút chuyện cỏn con này tôi vẫn tự giải quyết được…”
Nghe thấy Tô Dương gọi dì My, Tiểu Lục không thèm đoái hoài tới vết thương còn đang chảy máu trên đầu mình, vơ vội giấy ăn đắp lên rồi kinh ngạc hỏi:
“Dì My? Chị chính là dì My của nhà họ Tân?”
Dì My chưa kịp trả lời, gã đã quay sang nói với Tô Dương:
“Anh, em còn tưởng là chị dâu anh mới tán được, hoá ra là dì My của nhà họ Tân!”
Tâm trạng Tiểu Lục trở nên kích động.
Cũng khó trách được. Trong mắt người bình thường, các gia tộc lớn như nhà họ Tân của Châu Thành đã là thế lực cao quý không thể với tới. Mặc dù bên ngoài đồn đại rất nhiều truyền thuyết về bọn họ nhưng có rất ít người thực sự gặp được bọn họ.
Dì My cũng không ghét bỏ Tiểu Lục, mỉm cười gật đầu ra hiệu xác nhận.
Dù sao cũng không ăn tiếp được nữa, Tô Dương tiễn dì My về rồi đi dạo với Tiểu Lục trên con đường cạnh quán bar.
Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Tiểu Lục, cậu nói thử xem, cậu biết làm gì không? Trước đây cậu từng làm công việc gì rồi?”
Tiểu Lục ngượng ngùng gãi tai đáp lại:
“Em thật sự không biết mình biết làm gì nữa. Mấy năm nay em chỉ làm bảo kê cho người ta hoặc lăn lộn trong giang hồ với đại ca Cường, chưa từng làm công việc bình thường nào…”
Tô Dương khẽ gật đầu.
Quán bar bên cạnh đã bắt đầu mở cửa. Tô Dương ngẩng đầu nhìn biển hiệu giăng kín đèn nê ông đủ mọi sắc màu rồi hỏi tiếp:
“Nếu cho cậu quản lý một quán bar, cậu có thể làm ăn sạch sẽ không?”
Tiểu Lục ngạc nhiên nhìn Tô Dương, phản ứng nhanh nhạy hỏi lại:
“Anh định mở quán bar à? Trước kia em làm bảo kê ở quán bar mấy năm lận đấy, rất quen thuộc với loại kinh doanh này…”
Quả thực Tô Dương đang có ý tưởng này. Muốn hoàn thành mục tiêu cuối cùng, anh không chỉ cần tiền mà còn cần xây dựng sự nghiệp riêng. Con đường gia nhập giới kinh doanh dễ nhất chính là làm giải trí.
Nghe Tiểu Lục nói vậy, Tô Dương liền nói tiếp:
“Nếu cậu hiểu về quán bar thì mấy ngày này cậu xem giúp anh có thể mua lại quán bar nào không, giá cả trong khoảng ba mươi triệu! Nhưng cậu không được nói cho bất kỳ ai biết ông chủ là anh, cậu hiểu ý anh không?”
Tiểu Lục nghe vậy, hai mắt sáng rực, mừng rỡ gật đầu lia lịa.
Nếu thực sự được quản lý quán bar giúp Tô Dương, Tiểu Lục cũng coi như được nở mày nở mặt, không cần phải lăn lộn khổ sở như trước kia.
Sau khi dặn dò Tiểu Lục, Tô Dương mới bắt taxi trở về nhà của Lâm Khả Hy.
Anh cứ tưởng Lâm Khả Hy không có nhà. Dạo gần đây ở công ty quá bận rộn, cô không thể về sớm như vậy được.
Nhưng Tô Dương vừa bước vào cửa đã thấy cô đang lười biếng dựa lưng vào sofa, đôi chân xinh đẹp không hề kiêng kỵ gác lên bàn trà. Trên đó còn có một chai rượu vang còn một nửa.
Tửu lượng của Lâm Khả Hy vốn không tốt lắm, chỉ mới uống nửa chai rượu vang đã đỏ bừng hai má. Nhưng trông cô như vậy lại càng mê người.
Tô Dương đi tới cạnh sofa, cúi đầu nhìn cô giở giọng đùa cợt:
“Ây da, sao vợ yêu của tôi lại ngồi uống rượu một mình vậy? Không đợi chồng về uống cùng à…”
Đôi chân mày thanh tú của Lâm Khả Hy nhíu chặt lại. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, tức giận nói:
“Cút, tôi không có tâm trạng đùa cợt với anh…”
Tô Dương thấy Lâm Khả Hy nghiêm túc như vậy, lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, bèn ngồi xuống bên cạnh, cố ý dán sát vào người cô dò hỏi:
“Có chuyện gì nói chồng nghe xem nào?”
Anh vẫn mặt dày tự xưng là chồng.
Lần này Lâm Khả Hy không mắng anh, chỉ tiện tay lấy điện thoại trên sofa, mở một trang đưa cho anh xem:
“Anh tự xem đi…”
Tô Dương nhìn thử, thấy Lâm Húc Đông đăng bài lên tường nhà:
“Rao bán toà nhà văn phòng của công ty Hoàn Á và phần đất thuộc sở hữu xung quanh, thủ tục đầy đủ, có thể sang tên ngay trong ngày. Có lòng thì tìm ông chủ bàn bạc, nếu không chớ quấy rầy!”
Tô Dương kinh ngạc vội hỏi Lâm Khả Hy:
“Không phải ông nội cô cho cô công ty Hoàn Á rồi à? Lâm Húc Đông có tư cách gì đòi bán toà nhà đó?”
Lâm Khả Hy thở dài thườn thượt, bất lực giải thích:
“Chiều nay Lâm Húc Đông tìm tới công ty, nói với tôi là tuy ông nội tặng tôi công ty nhưng không hề tặng toà nhà và bất động sản đi kèm. Anh ta bảo tôi phải nộp một nửa lợi nhuận của công ty mới được tiếp tục sử dụng toà nhà đó. Nếu tôi không chịu, anh ta sẽ bán hết toà nhà và đất đai xung quanh. Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý, thế nên anh ta mới đăng bài rao bán toà nhà văn phòng của công ty Hoàn Á…”
Tô Dương bỏ điện thoại xuống, bực bội mắng một câu:
“Sao anh ta lại vô liêm sỉ như vậy? Thế cô định giải quyết thế nào?”
Lâm Khả Hy lắc đầu cười khổ:
“Tôi cũng chẳng có cách nào. Nếu toà nhà văn phòng bị thu hồi, công ty cũng xong đời. Chúng ta không có đủ tiền thuê văn phòng mới. Hiện giờ toàn bộ tài sản của công ty đều dùng để làm đại lý Adore hết rồi…”
Nói xong, cô lại thở dài:
“Haiz, tôi đang định đi hỏi ông nội xem rốt cuộc đây là ý của Lâm Húc Đông hay là ý của ông ấy! Tôi uống rượu rồi, không thể lái xe. Anh lái xe đưa tôi đi đi…”
Dứt lời, Lâm Khả Hy toan đứng dậy.
Nhưng vì trong người có men rượu, chân không vững nên cô không đứng dậy được.
Tô Dương nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của cô, bật cười giơ tay cho cô bám.
Lâm Khả Hy cũng nhìn anh, không chút do dự nắm lấy tay anh chậm rãi ngồi dậy. Chỉ là giây phút tay hai người chạm nhau, vẻ mặt Lâm Khả Hy vẫn lộ ra sự ngượng ngùng.
Hai người lái xe tới nhà họ Lâm.
Vừa đi vào đã thấy Lâm Húc Đông đang đứng với một đám họ hàng thân thích. Bọn họ vây quanh một khối ngọc điêu khắc cỡ lớn chỉ trỏ gì đó.
Khối ngọc này rất lớn, cao khoảng chừng hơn một mét, khắc hoạ câu chuyện tình yêu của Phượng Cầu Hoàng. Phía trên còn khắc bốn chữ lớn “Lâm Tề Chi Hảo”.
Ngọc này là ngọc Tụ Nham, chất ngọc không tồi, cộng thêm công điêu khắc thì giá trị thấp nhất cũng phải là ba bốn triệu.
Đám người nhà họ Lâm cũng trông thấy Tô Dương và Lâm Khả Hy, nhưng không ai thèm lên tiếng chào hỏi, coi hai người họ như không khí.
Lâm Khả Hy cũng không nói chuyện với họ, dẫn theo Tô Dương định vào biệt thự tìm ông nội.
Vừa đi tới cửa lại nghe thấy Lâm Húc Đông lạnh giọng hỏi:
“Lâm Khả Hy, các cô muốn làm gì?”
Lâm Khả Hy quay lại nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp:
“Tôi tới tìm ông nội!”
Lâm Húc Đông vẫn trưng ra bộ mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
“Cô không được đi vào, ông nội đang tiếp khách!”
Sau đó anh ta lại bực bội liếc nhìn Tô Dương:
“Cô tới gặp ông nội còn dẫn cậu ta theo làm cái gì?”
Lâm Húc Đông vừa dứt lời, Lâm Hiểu Mạn đứng cạnh đang ngắm tượng ngọc đột nhiên nói chen vào một câu:
“Anh chưa nghe thấy câu nói ‘Gái điếm với chó, bên nhau dài lâu, đi đâu cũng tay trong tay’ à?”
“Có cần tôi giải quyết chuyện này giúp cậu để bọn họ không tới làm phiền cậu nữa không?”
Tô Dương không cần nghĩ đã lắc đầu đáp:
“Dì My yên tâm! Có chút chuyện cỏn con này tôi vẫn tự giải quyết được…”
Nghe thấy Tô Dương gọi dì My, Tiểu Lục không thèm đoái hoài tới vết thương còn đang chảy máu trên đầu mình, vơ vội giấy ăn đắp lên rồi kinh ngạc hỏi:
“Dì My? Chị chính là dì My của nhà họ Tân?”
Dì My chưa kịp trả lời, gã đã quay sang nói với Tô Dương:
“Anh, em còn tưởng là chị dâu anh mới tán được, hoá ra là dì My của nhà họ Tân!”
Tâm trạng Tiểu Lục trở nên kích động.
Cũng khó trách được. Trong mắt người bình thường, các gia tộc lớn như nhà họ Tân của Châu Thành đã là thế lực cao quý không thể với tới. Mặc dù bên ngoài đồn đại rất nhiều truyền thuyết về bọn họ nhưng có rất ít người thực sự gặp được bọn họ.
Dì My cũng không ghét bỏ Tiểu Lục, mỉm cười gật đầu ra hiệu xác nhận.
Dù sao cũng không ăn tiếp được nữa, Tô Dương tiễn dì My về rồi đi dạo với Tiểu Lục trên con đường cạnh quán bar.
Một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Tiểu Lục, cậu nói thử xem, cậu biết làm gì không? Trước đây cậu từng làm công việc gì rồi?”
Tiểu Lục ngượng ngùng gãi tai đáp lại:
“Em thật sự không biết mình biết làm gì nữa. Mấy năm nay em chỉ làm bảo kê cho người ta hoặc lăn lộn trong giang hồ với đại ca Cường, chưa từng làm công việc bình thường nào…”
Tô Dương khẽ gật đầu.
Quán bar bên cạnh đã bắt đầu mở cửa. Tô Dương ngẩng đầu nhìn biển hiệu giăng kín đèn nê ông đủ mọi sắc màu rồi hỏi tiếp:
“Nếu cho cậu quản lý một quán bar, cậu có thể làm ăn sạch sẽ không?”
Tiểu Lục ngạc nhiên nhìn Tô Dương, phản ứng nhanh nhạy hỏi lại:
“Anh định mở quán bar à? Trước kia em làm bảo kê ở quán bar mấy năm lận đấy, rất quen thuộc với loại kinh doanh này…”
Quả thực Tô Dương đang có ý tưởng này. Muốn hoàn thành mục tiêu cuối cùng, anh không chỉ cần tiền mà còn cần xây dựng sự nghiệp riêng. Con đường gia nhập giới kinh doanh dễ nhất chính là làm giải trí.
Nghe Tiểu Lục nói vậy, Tô Dương liền nói tiếp:
“Nếu cậu hiểu về quán bar thì mấy ngày này cậu xem giúp anh có thể mua lại quán bar nào không, giá cả trong khoảng ba mươi triệu! Nhưng cậu không được nói cho bất kỳ ai biết ông chủ là anh, cậu hiểu ý anh không?”
Tiểu Lục nghe vậy, hai mắt sáng rực, mừng rỡ gật đầu lia lịa.
Nếu thực sự được quản lý quán bar giúp Tô Dương, Tiểu Lục cũng coi như được nở mày nở mặt, không cần phải lăn lộn khổ sở như trước kia.
Sau khi dặn dò Tiểu Lục, Tô Dương mới bắt taxi trở về nhà của Lâm Khả Hy.
Anh cứ tưởng Lâm Khả Hy không có nhà. Dạo gần đây ở công ty quá bận rộn, cô không thể về sớm như vậy được.
Nhưng Tô Dương vừa bước vào cửa đã thấy cô đang lười biếng dựa lưng vào sofa, đôi chân xinh đẹp không hề kiêng kỵ gác lên bàn trà. Trên đó còn có một chai rượu vang còn một nửa.
Tửu lượng của Lâm Khả Hy vốn không tốt lắm, chỉ mới uống nửa chai rượu vang đã đỏ bừng hai má. Nhưng trông cô như vậy lại càng mê người.
Tô Dương đi tới cạnh sofa, cúi đầu nhìn cô giở giọng đùa cợt:
“Ây da, sao vợ yêu của tôi lại ngồi uống rượu một mình vậy? Không đợi chồng về uống cùng à…”
Đôi chân mày thanh tú của Lâm Khả Hy nhíu chặt lại. Cô ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh, tức giận nói:
“Cút, tôi không có tâm trạng đùa cợt với anh…”
Tô Dương thấy Lâm Khả Hy nghiêm túc như vậy, lập tức cảm thấy có gì đó sai sai, bèn ngồi xuống bên cạnh, cố ý dán sát vào người cô dò hỏi:
“Có chuyện gì nói chồng nghe xem nào?”
Anh vẫn mặt dày tự xưng là chồng.
Lần này Lâm Khả Hy không mắng anh, chỉ tiện tay lấy điện thoại trên sofa, mở một trang đưa cho anh xem:
“Anh tự xem đi…”
Tô Dương nhìn thử, thấy Lâm Húc Đông đăng bài lên tường nhà:
“Rao bán toà nhà văn phòng của công ty Hoàn Á và phần đất thuộc sở hữu xung quanh, thủ tục đầy đủ, có thể sang tên ngay trong ngày. Có lòng thì tìm ông chủ bàn bạc, nếu không chớ quấy rầy!”
Tô Dương kinh ngạc vội hỏi Lâm Khả Hy:
“Không phải ông nội cô cho cô công ty Hoàn Á rồi à? Lâm Húc Đông có tư cách gì đòi bán toà nhà đó?”
Lâm Khả Hy thở dài thườn thượt, bất lực giải thích:
“Chiều nay Lâm Húc Đông tìm tới công ty, nói với tôi là tuy ông nội tặng tôi công ty nhưng không hề tặng toà nhà và bất động sản đi kèm. Anh ta bảo tôi phải nộp một nửa lợi nhuận của công ty mới được tiếp tục sử dụng toà nhà đó. Nếu tôi không chịu, anh ta sẽ bán hết toà nhà và đất đai xung quanh. Đương nhiên tôi sẽ không đồng ý, thế nên anh ta mới đăng bài rao bán toà nhà văn phòng của công ty Hoàn Á…”
Tô Dương bỏ điện thoại xuống, bực bội mắng một câu:
“Sao anh ta lại vô liêm sỉ như vậy? Thế cô định giải quyết thế nào?”
Lâm Khả Hy lắc đầu cười khổ:
“Tôi cũng chẳng có cách nào. Nếu toà nhà văn phòng bị thu hồi, công ty cũng xong đời. Chúng ta không có đủ tiền thuê văn phòng mới. Hiện giờ toàn bộ tài sản của công ty đều dùng để làm đại lý Adore hết rồi…”
Nói xong, cô lại thở dài:
“Haiz, tôi đang định đi hỏi ông nội xem rốt cuộc đây là ý của Lâm Húc Đông hay là ý của ông ấy! Tôi uống rượu rồi, không thể lái xe. Anh lái xe đưa tôi đi đi…”
Dứt lời, Lâm Khả Hy toan đứng dậy.
Nhưng vì trong người có men rượu, chân không vững nên cô không đứng dậy được.
Tô Dương nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của cô, bật cười giơ tay cho cô bám.
Lâm Khả Hy cũng nhìn anh, không chút do dự nắm lấy tay anh chậm rãi ngồi dậy. Chỉ là giây phút tay hai người chạm nhau, vẻ mặt Lâm Khả Hy vẫn lộ ra sự ngượng ngùng.
Hai người lái xe tới nhà họ Lâm.
Vừa đi vào đã thấy Lâm Húc Đông đang đứng với một đám họ hàng thân thích. Bọn họ vây quanh một khối ngọc điêu khắc cỡ lớn chỉ trỏ gì đó.
Khối ngọc này rất lớn, cao khoảng chừng hơn một mét, khắc hoạ câu chuyện tình yêu của Phượng Cầu Hoàng. Phía trên còn khắc bốn chữ lớn “Lâm Tề Chi Hảo”.
Ngọc này là ngọc Tụ Nham, chất ngọc không tồi, cộng thêm công điêu khắc thì giá trị thấp nhất cũng phải là ba bốn triệu.
Đám người nhà họ Lâm cũng trông thấy Tô Dương và Lâm Khả Hy, nhưng không ai thèm lên tiếng chào hỏi, coi hai người họ như không khí.
Lâm Khả Hy cũng không nói chuyện với họ, dẫn theo Tô Dương định vào biệt thự tìm ông nội.
Vừa đi tới cửa lại nghe thấy Lâm Húc Đông lạnh giọng hỏi:
“Lâm Khả Hy, các cô muốn làm gì?”
Lâm Khả Hy quay lại nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp:
“Tôi tới tìm ông nội!”
Lâm Húc Đông vẫn trưng ra bộ mặt âm trầm, lạnh lùng nói:
“Cô không được đi vào, ông nội đang tiếp khách!”
Sau đó anh ta lại bực bội liếc nhìn Tô Dương:
“Cô tới gặp ông nội còn dẫn cậu ta theo làm cái gì?”
Lâm Húc Đông vừa dứt lời, Lâm Hiểu Mạn đứng cạnh đang ngắm tượng ngọc đột nhiên nói chen vào một câu:
“Anh chưa nghe thấy câu nói ‘Gái điếm với chó, bên nhau dài lâu, đi đâu cũng tay trong tay’ à?”
Bình luận facebook