• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Tuyệt thế thần y - Tô Dương (2 Viewers)

  • Chương 46: Khổ tận cam lai

Lâm Húc Đông chỉ giả vờ già vịt đăng lên trang cá nhân cho người nhà họ Lâm xem, chứng minh anh ta đang nghĩ cách bán tòa nhà thôi.

Vừa nghe Lâm Hiểu Mạn hỏi,anh ta lập tức mỉm cười quay đầu nhìn cô ta, chậm rãi nói:

"Hiểu Mạn, em đừng sốt ruột, nghe anh nói hết đã! Bước đầu tiên của chúng ta là bán tòa nhà trước. Sau khi bạn anh mua nó về sẽ tiến hành cải tạo. Đến lúc đó cho thuê làm tòa nhà văn phòng, nhà họ Lâm chúng ta cũng được chia một phần tiền thuê. Làm như vậy, chúng ta vừa lấy được tiền lại có một khoản đầu tư dài hạn, vẹn cả đôi đường thì sao không làm chứ?"

Lâm Húc Đông tính toán rất khôn khéo. Anh ta cứ nắm tòa nhà trong tay trước rồi tính sau, còn chuyện sau này có thể trì hoãn được chừng nào hay chừng đó. Chờ ông nội chết rồi, những người này sẽ chẳng thể làm gì được anh ta.

Cho dù Lâm Hiểu Mạn không biết tính toán của Lâm Húc Đông nhưng vẫn mơ hồ cảm thấy không ổn, nói với ông cụ Lâm:

"Ông nội, cháu cảm thấy chúng ta vẫn bán luôn thì tốt hơn. Tiền cầm trong tay mới đáng tin nhất...”

Lâm Húc Đông không ngờ người đầu tiên đứng ra phản đối mình lại là Lâm Hiểu Mạn. Anh ta bất mãn, lườm cô ta.

Ngoài Lâm Khả Hy, những người khác trong nhà họ Lâm đều bằng mặt không bằng lòng.

Ông cụ Lâm vừa định nói thì quản gia chợt cầm một cái điện thoại đang đổ chuông, hấp ta hấp tấp đi tới bên cạnh ông ta, cung kính nói:

"Ông chủ, là nhà họ Tân, ông cụ Tân gọi điện tới...”

Ông cụ Lâm vừa nghe là điện thoại của nhà họ Tân, lập tức nhận lấy điện thoại. Điện thoại vừa kết nối, ông ta đã khách sáo nói:

"Ông chủ Tân, đã lâu không gặp, ông vẫn khỏe chứ?"

Ông cụ Lâm đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng khả năng nịnh nọt vẫn tăng dần đều theo số tuổi của ông ta.

Cũng không biết ông cụ Tân ở bên kia nói gì, chi thấy hai người nói chuyện một lát thì ông cụ Lâm vui vẻ cúp máy.

Sau đó, ông ta nói với đám người nhà họ Lâm ở phía dưới bậc thềm:

"Hôm nay đúng là chuyện tốt tới liên tục! Ta nói cho mọi người biết một tin tốt, ông chủ Tân vừa gọi điện thoại tới, nói muốn mua mảnh đất và tòa nhà Hoàn Á với giá tám mươi triệu...”

Đám người phía dưới vừa nghe được tám mươi triệu thì lập tức bàn tán xôn xao. Ai nấy đều thầm tính toán xem nhà mình có thể được chia bao nhiêu.

Cho dù Lâm Húc Đông không vui vì kế hoạch của mình đã thất bại nhưng vẫn rất hài lòng về giá tiền này. Anh ta thấy ít nhất thì Lâm Khả Hy không được lợi lộc gì.

Mọi người đang vui mừng, điện thoại của ông cụ Lâm lại đổ chuông. Ông ta ngây người nhìn rồi nghe máy, nói ngay:

"Sếp Triệu, sao cô có thời gian mà gọi cho ông già này vậy?"

Người gọi điện thoại tới chính là Triệu Tử Lan. Mục đích của chị ta là muốn mua tòa nhà Hoàn Á, đồng thời cũng ra giá tám mươi triệu như ông cụ Tân.

Ông cụ Lâm để điện thoại xuống, lập tức vui mừng. Ông ta cảm thấy rốt cuộc hôm nay mình đã được nở mày nở mặt. Đầu tiên là chủ nhà họ Tân – gia tộc hàng đầu đích thân gọi điện thoại tới cho mình.

Tiếp theo là sếp tổng của Adore trị giá mấy chục tỷ cũng gọi điện thoại cho ông ta, hỏi mua tòa nhà Hoàn Á, đồng thời bọn họ còn rất khách sáo với mình.

Ông cụ Lâm không ngờ sau khi Triệu Tử Lan gọi tới, ông ta còn nhận được mấy cuộc điện thoại nữa, tất cả đều hỏi mua tòa nhà Hoàn Á. Có người ra giá năm mươi triệu, có người ra sáu mươi triệu.

Lần này, ông cụ Lâm khó xử, nhìn mọi người phía dưới hỏi:

"Không ngờ tòa nhà của chúng ta lại được người ta tranh cướp như vậy. Nhưng người ra giá cao nhất hiện nay là nhà họ Tân và công ty Adore, đều là tám mươi triệu. Mọi người nói xem chúng ta rốt cuộc nên bán tòa nhà cho ai...”

Ông cụ Lâm vừa nói xong, đám người phía dưới lại bắt đầu xôn xao.

Có người nói bán cho nhà họ Tân, có người nói bán cho công ty Adore.

Ông cụ Lâm đang thầm cân nhắc xem rốt cuộc nên bán cho ai? Hai nhà này, ông ta không đắc tội nổi nhà nào, hơn nữa bọn họ còn đồng thời ra cùng một giá như vậy.

Lâm Húc Đông cũng nhận ra ông nội đang xoắn xuýt, anh ta nhanh trí nghĩ ra được một cách, lập tức nói:

"Ông nội, nếu có nhiều người muốn mua tòa nhà Hoàn Á của chúng ta, đồng thời còn có hai nhà đưa ra giá tương tự, cháu thấy không bằng chúng ta nhờ bên công ty bán đấu giá mời những người khách muốn mua đó tới phòng đấu giá. Cháu đoán chắc, đến lúc đó bọn họ cạnh tranh với nhau trong phòng đấu giá, có thể dễ dàng tăng giá tòa nhà của chúng ta lên hơn một trăm triệu đấy. Ông thấy sao ạ?"

"Được! Ý này hay đấy!"

Ông cụ Lâm vui vẻ khen ngợi, sau đó nói thêm:

"Cứ quyết định là ngày kia đi! Vậy cháu lập tức liên hệ với công ty đấu giá, ông sẽ thông báo cho những người khách này biết. Cháu nhớ đừng đặt giá khởi điểm quá cao, nếu không sẽ có rất nhiều người bỏ cuộc đấy. Cứ đặt là ba mươi triệu, mỗi lần tăng lên năm triệu. Như vậy bọn họ gọi giá một vòng chắc chắn có thể tăng giá tới hơn một trăm triệu!"

Lâm Húc Đông lập tức gật đầu đáp ứng. Ông cụ Lâm lại nói với người nhà họ Lâm ở dưới thềm:

"Tới ngày đấu giá, mọi người đều phải tới phòng đấu giá. Chuyện này cũng xem như là chuyện lớn của nhà họ Lâm chúng ta. Chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc, mọi người sẽ cùng nhau trở về. Đến lúc đó, nhà họ Tề tới cầu hôn, mọi người có mặt đông đủ cũng tăng thêm khí thế cho Hiểu Mạn...”

Hôm nay ông cụ Lâm thật sự rất vui. Ông ta cảm thấy cuối cùng mình đã có thể khổ tận cam lai, ngày nhà họ Lâm trở thành gia tộc hàng đầu đã nằm trong tầm tay!

Mọi người rời đi, ông cụ Lâm liếc nhìn Lâm Khả Hy, lãnh đạm nói một câu:

"Ngày kia bán đấu giá xong, cháu cũng trở về đi! Khả Hy, cháu phải học Hiểu Mạn nhiều hơn, kết giao với vài người bạn có đẳng cấp, có phẩm chất, đừng suốt ngày qua lại với những kẻ vớ vẩn...”

Ông cụ Lâm nói vừa xong thì xoay người quay vào trong biệt thự, không hề nhìn Tô Dương.

Lâm Khả Hy đứng tại chỗ như mất hồn mất vía. Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ mình phải làm gì với công ty đây? Tòa nhà bị bán đấu giá, tài chính của công ty mình thậm chí không đủ để thuê một tòa nhà văn phòng, còn chưa nói tới các loại nhà kho.

Tô Dương nhìn theo bóng lưng ông cụ Lâm, cười hỏi Lâm Khả Hy:

"Ông nội cô nói tôi không có đẳng cấp, không có phẩm chất! Ông ta đúng là mắt mờ rồi. Tôi thấy mình đâu tệ lắm...”

Nếu bình thường Tô Dương nói đùa, có lẽ Lâm Khả Hy còn có thể đáp lời. Nhưng bây giờ cô không có tâm trạng này, xoay người lặng lẽ rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.

Trên đường trở về, Lâm Khả Hy ngồi trên ghế lái phụ, đôi mi thanh tú của cô không hề ngước lên, cũng không nói một lời nào.

Tô Dương vừa lái xe vừa quay đầu liếc nhìn cô, an ủi:

"Tôi nói này cô chủ họ Lâm ơi, xe đến trước núi ắt có đường, cô không cần phải buồn như vậy chứ?"

Lâm Khả Hy thở dài một tiếng nặng nề, tự an ủi mình:

"Cũng đúng, xe đến trước núi ắt có đường! Tôi không cần để ý nhiều như vậy làm gì. Ngày mai tôi sẽ đi tìm, xem thử có thể thuê được tòa nhà văn phòng nào theo tháng không. Ôi! Tôi còn phải chuẩn bị dọn đồ đi nữa...”

Tô Dương nhìn vẻ mặt Lâm Khả Hy thì không nhịn được cười, lại nói một câu:

"Cô phải nhớ, thứ gì là của cô thì vĩnh viễn vẫn là của cô, chẳng ai lấy đi được!"

Lâm Khả Hy không nghĩ nhiều, chỉ tưởng Tô Dương đang an ủi mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom