• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (3 Viewers)

  • Chương 124 Đúng là cô bé ngốc nghếch!

“Bà yên tâm, cháu có cách...”





Sở Văn Xương nhếch môi cười khẩy, trong lòng nảy sinh một kế hoạch.





Cùng lúc này, trong một ngôi biệt thự.






Tiêu Nguyên bước xuống giường.





Liễu Thiên Thiên nằm trên giường, da dẻ hồng hào.





Lúc này, điện thoại Tiêu Nguyên đổ chuông.





“Alo, tìm được chưa?”





Là điện thoại từ đàn em thân cận của hắn gọi tới.







Biết được Thành Bắc Vương là chỗ dựa của Lâm Hữu Triết thì mọi chuyện dễ giải quyết rồi.





Nhà họ Tiêu kinh doanh ở Giang Thành bao nhiêu năm, bọn họ quen biết rất nhiều nhân vật lớn.





“Cậu Nguyên, tôi đã liên hệ với hai tên sát thủ, bọn họ đã tới Giang Thành rồi!”





Trong điện thoại, tên đàn em phấn khích nói.





“Được, cậu bảo bọn họ lấy đầu Lâm Hữu Triết đến gặp tôi, nhìn thấy đầu thì hai triệu tệ còn lại sẽ được chuyển thẳng vào tài khoản của bọn họ”.





Tiêu Nguyên hờ hững nói, cứ như đây chỉ là chuyện cỏn con.





“Tôi hiểu rồi!”





Tên đàn em đáp lại rồi cúp máy.





Sau khi Lâm Hữu Triết đưa Sở Hạ Vũ về nhà, anh lại đến biệt thự trên núi Long Đằng.





Lâm Tâm Nhi đã học được một tuần, anh muốn xem tình hình học tập của cô bé thế nào.





Lúc anh đến biệt thự, Đường Uyển đang nấu cơm cho Lâm Tâm Nhi.





Nhưng cô bé vẫn đang ngồi học, chăm chú đọc kỹ lại kiến thức trong sách, ngay cả khi Lâm Hữu Triết bước vào cũng không phát hiện ra.





“Anh Lâm”.





Đường Uyển vui vẻ bước tới chào hỏi.





“Cô giáo Đường, gần đây em gái tôi học hành thế nào?”





“Sự cố gắng của Tâm Nhi thật sự khiến tôi ngạc nhiên. Bây giờ ngoại trừ lúc ăn ngủ ra thì gần như chưa bao giờ con bé rời khỏi bàn học”.





Đường Uyển thở dài nói: “Tôi còn đang lo nếu con bé cứ học như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe mất, nhưng đêm đó, có lẽ con bé gặp ác mộng, vừa khóc vừa nói rằng sẽ học hành chăm chỉ, xin đừng bỏ rơi nó...”





Nghe vậy, Lâm Hữu Triết đột nhiên cảm thấy đau lòng.





Lý do Lâm Tâm Nhi học hành chăm chỉ là vì lo lắng anh sẽ chê cô bé vô dụng, rồi lại bỏ rơi cô bé thêm một lần nữa.





Đúng là cô bé ngốc nghếch!





Lâm Hữu Triết chưa từng rơi qua một giọt nước mắt nào trong tám năm chiến đấu, lúc này lại thấy sống mũi cay cay.





Nhưng đột nhiên, anh khựng lại, nhìn chằm chằm về phía cửa.











“Rầm!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom