• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Uy lực chiến thần - Lâm Hữu Triết (4 Viewers)

  • Chương 125 “Còn muốn tiếp tục không?”

Cửa biệt thự bị đạp đổ, Tôn Hộc xông thẳng từ ngoài vào, rồi nói nhỏ: “Anh Lâm, bên ngoài có hai tên sát thủ, anh hãy cẩn thận”.





“Ừ”.





Lâm Hữu Triết gật đầu: “Cậu ở đây bảo vệ cô giáo Đường và em gái tôi, để tôi ra ngoài xem thử!”






Mặc dù thực lực của Tôn Hộc khá tốt, nhưng dù sao anh ta cũng thiếu kinh nghiệm chiến đấu, bình thường có thể đối phó với đám côn đồ vệ sĩ, nhưng lần này là sát thủ, Tôn Hộc có lẽ sẽ không đấu lại nổi.





Bước ra ngoài biệt thự, Lâm Hữu Triết lạnh lùng liếc nhìn hai tên sát thủ đang từ từ bước ra khỏi bóng tối.





Đây là hai người phương Tây, cao to, tóc vàng mắt xanh.





Bọn chúng mặc đồ chiến đấu đặc biệt, bước đi trong bóng tối không hề phát ra tiếng bước chân, thậm chí nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn thấy bóng dáng của chúng.





“Mày chính là Lâm Hữu Triết, mục tiêu lần này sao?”







Một trong hai tên đó lạnh lùng nhìn Lâm Hữu Triết rồi hỏi.





“Là tôi”.





Lâm Hữu Triết bình tĩnh trả lời.





Chỉ cần dựa vào hơi thở, anh đã biết được thực lực của hai tên sát thủ này, với thực lực của bọn chúng thì ngay cả bảng danh sách sát thủ của thế giới ngầm phương Tây cũng không lọt vào được.





“Ha ha, tốt lắm!”





Tên sát thủ cười nói: “Xem ra mày đã biết đêm nay phải chết, nên chuẩn bị sẵn tâm lý rồi!”





Hai tên sát thủ vừa nói vừa rút con dao găm răng cưa từ sau hông ra.





“Chết đi!”





Tên tên sát thủ gầm lên, lao về phía Lâm Hữu Triết.





Tốc độ của hắn rất nhanh, chớp mắt đã lao đến trước mặt Lâm Hữu Triết.





Nhưng tốc độ này trong mắt Lâm Hữu Triết lại chậm như rùa bò.





“Tao phải lấy đầu mày!”





Con dao găm lướt qua cổ họng Lâm Hữu Triết, tên sát thủ nhếch mép cười khẩy.





Nhưng một giây sau, nụ cười của hắn cứng đờ, cả người sững sờ tại chỗ.





Lâm Hữu Triết trước mặt hắn lại cứ thế biến mất.





Thứ mà con dao trong tay hắn vừa chém qua, chỉ là cái bóng của Lâm Hữu Triết.





“Rắc!”





Một âm thanh giòn giã khiến da đầu hắn tê dại.





Tên sát thủ quay đầu lại, mới phát hiện Lâm Hữu Triết đã đứng bên cạnh đồng bọn của hắn từ lúc nào, nhẹ nhàng bẻ cổ đồng bọn của hắn.





“Còn muốn tiếp tục không?”





Lâm Hữu Triết cười nhạt hỏi.





Tên sát thủ đầm đìa mồ hôi, quỳ xuống cầu lớn tiếng cầu xin: “Tôi biết sai rồi, cầu xin anh hãy tha cho tôi một mạng”.





“Tôi có thể tha cho anh, nhưng anh phải nói cho tôi biết, là ai đã thuê các người?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom