Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133 “Mày, mày đừng có qua đây!”
Người phụ trách đảo mắt nhìn khắp nơi, gãi đầu nói: “Lạ nhỉ, một tiếng trước tôi còn thấy cô Sở ở đây, sao giờ lại không thấy đâu?”
“Nhưng vừa rồi tôi thấy cô ấy có nghe một cuộc điện thoại, không biết là của ai”.
“Cảm ơn anh”.
Nói xong anh xoay người rời khỏi công trường.
Sở Hạ Vũ nghe xong cuộc điện thoại đó thì biến mất, điều này chứng minh chắc chắn ai đó đã gọi cô đi.
“Này, Long Diệu, anh tra cho tôi lịch sử cuộc gọi của Sở Hạ Vũ, xem gần đây cô ấy gọi điện với ai”.
Lâm Hữu Triết gọi điện cho Long Diệu.
Vài giây sau Long Diệu trầm giọng nói: “Anh Lâm, tôi tra ra rồi, một tiếng trước Sở Văn Xương có gọi điện thoại cho chị dâu”.
Sở Văn Xương?
Đôi mắt Lâm Hữu Triết chợt lóe sáng lên, anh đi thẳng đến nhà họ Sở.
Lúc này, người nhà họ Sở đang ngồi quanh phòng khách, nghe Sở Văn Xương trần thuật lại hắn đã đánh thuốc mê Sở Hạ Vũ như nào và giao cho tên đàn em thân cận của Lôi Lão Hổ ra sao.
“Bà nội, bà yên tâm, chỉ cần Lôi Gia chén được con ranh đó, thêm vào nữa là tên đàn em thân cận của ông ấy nói tốt thêm vài câu thì ông ấy nhất định sẽ hiểu được thành ý của chúng ta, chắc chắn sẽ không để tâm đến chuyện lần trước của cháu!”
Sở Văn Xương vỗ ngực nói.
“Được vậy thì tốt”.
Bà cụ Sở thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười thỏa mãn.
Từ đầu đến cuối bà ta không hề lo lắng cho sự sống chết của cháu gái mình.
Đột nhiên…ầm!
Cửa nhà họ Sở bị đá văng ra.
Lâm Hữu Triết đanh mặt đứng trước cửa phòng khách, ánh mắt sắc lẹm nhìn bọn họ.
Đám vệ sĩ nhà họ Sở ai nấy đều bị luồng khí hung ác trên người Lâm Hữu Triết làm cho nhũn người, dè dặt đứng sang hai bên, không kẻ nào dám tiến lên ngăn cản.
“Lâm Hữu Triết, mày định làm gì?”
Sở Văn Xương đứng dậy mắng to.
Lâm Hữu Triết không nói không rằng, đi thẳng đến chỗ hắn.
“Mày, mày đừng có qua đây!”
Sở Văn Xương chột dạ, mặt cắt không còn giọt máu định chạy trốn.
Nhưng vừa bước một bước thì Lâm Hữu Triết đã tóm lấy hắn, bàn tay bóp lấy cổ họng, nâng hắn lơ lửng trên không trung.
“Hụ…hụ hụ!”
Mặt của Sở Văn Xương trắng bệch ra, ho khù khụ.
“Mau nói cho tôi biết Sở Hạ Vũ đang ở đâu, thì tôi sẽ tha cho!”
Giọng Lâm Hữu Triết lạnh như băng, khiến người ta sởn da gà.
“Nhưng vừa rồi tôi thấy cô ấy có nghe một cuộc điện thoại, không biết là của ai”.
“Cảm ơn anh”.
Nói xong anh xoay người rời khỏi công trường.
Sở Hạ Vũ nghe xong cuộc điện thoại đó thì biến mất, điều này chứng minh chắc chắn ai đó đã gọi cô đi.
“Này, Long Diệu, anh tra cho tôi lịch sử cuộc gọi của Sở Hạ Vũ, xem gần đây cô ấy gọi điện với ai”.
Lâm Hữu Triết gọi điện cho Long Diệu.
Vài giây sau Long Diệu trầm giọng nói: “Anh Lâm, tôi tra ra rồi, một tiếng trước Sở Văn Xương có gọi điện thoại cho chị dâu”.
Sở Văn Xương?
Đôi mắt Lâm Hữu Triết chợt lóe sáng lên, anh đi thẳng đến nhà họ Sở.
Lúc này, người nhà họ Sở đang ngồi quanh phòng khách, nghe Sở Văn Xương trần thuật lại hắn đã đánh thuốc mê Sở Hạ Vũ như nào và giao cho tên đàn em thân cận của Lôi Lão Hổ ra sao.
“Bà nội, bà yên tâm, chỉ cần Lôi Gia chén được con ranh đó, thêm vào nữa là tên đàn em thân cận của ông ấy nói tốt thêm vài câu thì ông ấy nhất định sẽ hiểu được thành ý của chúng ta, chắc chắn sẽ không để tâm đến chuyện lần trước của cháu!”
Sở Văn Xương vỗ ngực nói.
“Được vậy thì tốt”.
Bà cụ Sở thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười thỏa mãn.
Từ đầu đến cuối bà ta không hề lo lắng cho sự sống chết của cháu gái mình.
Đột nhiên…ầm!
Cửa nhà họ Sở bị đá văng ra.
Lâm Hữu Triết đanh mặt đứng trước cửa phòng khách, ánh mắt sắc lẹm nhìn bọn họ.
Đám vệ sĩ nhà họ Sở ai nấy đều bị luồng khí hung ác trên người Lâm Hữu Triết làm cho nhũn người, dè dặt đứng sang hai bên, không kẻ nào dám tiến lên ngăn cản.
“Lâm Hữu Triết, mày định làm gì?”
Sở Văn Xương đứng dậy mắng to.
Lâm Hữu Triết không nói không rằng, đi thẳng đến chỗ hắn.
“Mày, mày đừng có qua đây!”
Sở Văn Xương chột dạ, mặt cắt không còn giọt máu định chạy trốn.
Nhưng vừa bước một bước thì Lâm Hữu Triết đã tóm lấy hắn, bàn tay bóp lấy cổ họng, nâng hắn lơ lửng trên không trung.
“Hụ…hụ hụ!”
Mặt của Sở Văn Xương trắng bệch ra, ho khù khụ.
“Mau nói cho tôi biết Sở Hạ Vũ đang ở đâu, thì tôi sẽ tha cho!”
Giọng Lâm Hữu Triết lạnh như băng, khiến người ta sởn da gà.
Bình luận facebook