Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 135 Mày muốn hại chết tao à?”
Nhưng khi nhìn thấy rõ mặt mũi người phụ nữ, ngọn lửa trong người ông ta bỗng dập tắt, cả người lạnh như băng.
“Cô… Cô Sở!”
Lôi Lão Hổ mở to mắt, ngờ vực nói.
Ông ta không dám do dự xoay người đi ra khỏi phòng.
“Đại ca, sao anh ra đây, anh không hài lòng với cô gái đó sao?”
Tên đàn em thân cận của Lôi Lão Hổ đứng bên ngoài đợi, thấy Lôi Lão Hổ chạy ra còn tưởng ông ta không hài lòng với Sở Hạ Vũ.
Nếu thế thì hắn muốn giữ lại để tự hưởng thụ.
“Hài lòng cái con khỉ!”
Lôi Lão Hổ tức giận quát, sau đó tát người kia một bạt tai.
“Đại ca, sao anh lại đánh em?”
Tên đàn em thân cận khó hiểu nói.
“Mẹ kiếp, mày có biết người phụ nữ bên trong là ai không? Đó là vợ của ân nhân tao đấy, mày đưa cô ấy lên giường tao, mẹ kiếp, mày muốn hại chết tao à?”
Lôi Lão Hổ tức giận gào lên, sau đó lại đá một cú vào người hắn, từng cú đấm cú đá như vũ bão.
Đám đàn em gần đó nghe thấy ồn ào cũng chạy đến xem xét tình hình.
“Đại ca, chuyện gì thế?”
Bưu Tử lại đến trước vội hỏi.
Lôi Lão Hổ chỉ vào tên đàn em thân cận nửa sống nửa chết dưới đất nói: “Băm vằm tên này cho chó ăn cho tôi, muốn hãm hại ông đây thì xương cốt của mày cũng không giữ lại được”.
“Vâng!”
Mặc dù Bưu Tử không biết rõ toàn bộ sự việc nhưng vẫn nghe lời làm theo lệnh.
Tên đàn em đó khóc lóc, liên tục van xin tha nhưng Lôi Lão Hổ không có ý mềm lòng.
Nửa tiếng sau.
Lâm Hữu Triết chạy đến.
Lôi Lão Hổ đã mặc quần áo tươm tất, dẫn theo một đám đàn em cung kính đứng ngoài cửa.
“Người đâu?”
Lâm Hữu Triết bước đến trước mặt ông ta lạnh lùng hỏi.
“Cậu Lâm, cô Sở đã tỉnh, đang nghỉ ngơi trong phòng”.
Lôi Lão Hổ nịnh nọt nói.
Lâm Hữu Triết gật đầu cất bước đi về phía căn phòng.
Anh không hỏi Lôi Lão Hổ đã chạm vào Sở Hạ Vũ hay chưa.
Vì anh biết Lôi Lão Hổ không có lá gan đó.
Sở Hạ Vũ đang ngây người ngồi trên giường ở trong phòng.
Tác dụng của thuốc vẫn còn, cả người cô vẫn có cảm giác hơi mơ màng.
Lúc nhìn thấy Lâm Hữu Triết bước vào, Sở Hạ Vũ ấm ức bật khóc.
“Hữu Triết!”
Cô nhào vào lòng Lâm Hữu Triết, khóc thút thít.
“Cô… Cô Sở!”
Lôi Lão Hổ mở to mắt, ngờ vực nói.
Ông ta không dám do dự xoay người đi ra khỏi phòng.
“Đại ca, sao anh ra đây, anh không hài lòng với cô gái đó sao?”
Tên đàn em thân cận của Lôi Lão Hổ đứng bên ngoài đợi, thấy Lôi Lão Hổ chạy ra còn tưởng ông ta không hài lòng với Sở Hạ Vũ.
Nếu thế thì hắn muốn giữ lại để tự hưởng thụ.
“Hài lòng cái con khỉ!”
Lôi Lão Hổ tức giận quát, sau đó tát người kia một bạt tai.
“Đại ca, sao anh lại đánh em?”
Tên đàn em thân cận khó hiểu nói.
“Mẹ kiếp, mày có biết người phụ nữ bên trong là ai không? Đó là vợ của ân nhân tao đấy, mày đưa cô ấy lên giường tao, mẹ kiếp, mày muốn hại chết tao à?”
Lôi Lão Hổ tức giận gào lên, sau đó lại đá một cú vào người hắn, từng cú đấm cú đá như vũ bão.
Đám đàn em gần đó nghe thấy ồn ào cũng chạy đến xem xét tình hình.
“Đại ca, chuyện gì thế?”
Bưu Tử lại đến trước vội hỏi.
Lôi Lão Hổ chỉ vào tên đàn em thân cận nửa sống nửa chết dưới đất nói: “Băm vằm tên này cho chó ăn cho tôi, muốn hãm hại ông đây thì xương cốt của mày cũng không giữ lại được”.
“Vâng!”
Mặc dù Bưu Tử không biết rõ toàn bộ sự việc nhưng vẫn nghe lời làm theo lệnh.
Tên đàn em đó khóc lóc, liên tục van xin tha nhưng Lôi Lão Hổ không có ý mềm lòng.
Nửa tiếng sau.
Lâm Hữu Triết chạy đến.
Lôi Lão Hổ đã mặc quần áo tươm tất, dẫn theo một đám đàn em cung kính đứng ngoài cửa.
“Người đâu?”
Lâm Hữu Triết bước đến trước mặt ông ta lạnh lùng hỏi.
“Cậu Lâm, cô Sở đã tỉnh, đang nghỉ ngơi trong phòng”.
Lôi Lão Hổ nịnh nọt nói.
Lâm Hữu Triết gật đầu cất bước đi về phía căn phòng.
Anh không hỏi Lôi Lão Hổ đã chạm vào Sở Hạ Vũ hay chưa.
Vì anh biết Lôi Lão Hổ không có lá gan đó.
Sở Hạ Vũ đang ngây người ngồi trên giường ở trong phòng.
Tác dụng của thuốc vẫn còn, cả người cô vẫn có cảm giác hơi mơ màng.
Lúc nhìn thấy Lâm Hữu Triết bước vào, Sở Hạ Vũ ấm ức bật khóc.
“Hữu Triết!”
Cô nhào vào lòng Lâm Hữu Triết, khóc thút thít.
Bình luận facebook