Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 138 “Cô nói đủ chưa?”
“Ai ra giá cao thì dự án sẽ giao cho người đó!”
“Đương nhiên, toàn bộ tiền đấu giá dự án cuối cùng sẽ được chúng tôi quyên góp toàn bộ cho viện mồ côi, không giữ lại bất kỳ một đồng nào!”
Nghe thấy vậy, dưới khán đài bất chợt xôn xao.
Trước nay chưa từng nghe nói đến việc bán đấu giá dự án công trình.
Có điều, bên nhà thầu quyết định làm vậy hẳn là có lý do riêng, nếu bọn họ muốn làm công trình này thì cũng chỉ có thể tuân theo quy tắc.
Nhưng việc thành ra thế này, các công ty nhỏ dưới khán đài cũng lâm vào tình thế bất đắc dĩ.
Vốn dĩ công ty bọn họ thiếu vốn nên mới đến đấu thầu công trình này, mà giờ lại muốn so sánh nguồn vốn, đương nhiên là bọn họ không còn cơ hội thắng thầu.
Vừa nghĩ thế, một số đại diện các công ty nhỏ đã đứng dậy ra về.
Sở Hạ Vũ cũng chuẩn bị rời đi.
Bất động sản Duyệt Tâm chỉ là một cái thùng rỗng, làm gì có năng lực cạnh tranh với các công ty khác.
Thay vì lãng phí thời gian ở đây thì đi tìm hiểu xem có còn công trình nào thích hợp không còn hơn.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói giễu cợt của Kiều Lâm Na đột nhiên vang lên.
“Sở Hạ Vũ, cậu định về hả? Không chuẩn bị tham gia đấu giá ư?”
Sở Hạ Vũ không quan tâm đến cô ta, cứ thế đi thẳng ra cửa.
Kiều Lâm Na khinh miệt hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Thật đúng là đồ đê tiện chỉ thích làm bộ, hồi cấp ba đã thích giả vờ giả vịt, bây giờ cũng chẳng thay đổi chút nào!”
Lâm Hữu Triết vốn định đi theo sau Sở Hạ Vũ.
Nghe thấy lời này, anh đột nhiên dừng bước.
“Hữu Triết, đừng so đo với cô ta!”
Sở Hạ Vũ vội vàng níu tay anh, nhỏ giọng nói.
Kiều Lâm Na lại nở nụ cười mỉa mai: “Ối chà, còn muốn so đo với tôi cơ à? Anh ta có bản lĩnh này sao?”
“Một đứa là đồ đê tiện, đứa kia là con quỷ nghèo hèn, đều là thứ chẳng biết điều!”
“Cậu nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình đi, còn không bằng một đầu ngón tay của tôi nữa!”
“Honey của tôi có tiền, anh ấy sẽ mua cho tôi bất kỳ thứ gì tôi muốn”.
“Còn cậu thì sao? Gả cho một thằng khố rách áo ôm phải mặc đồ chợ mà còn học đòi người ta mở công ty, đấu thầu công trình! Sao cậu không tự soi gương lại xem bản thân có xứng hay không?”
“Cô nói đủ chưa?”
Lâm Hữu Triết bước đến trước mặt Kiều Lâm Na, mặc kệ sự ngăn cản của Sở Hạ Vũ.
“Anh muốn làm gì? Đánh tôi à?”
Kiều Lâm Na trợn mắt coi thường: “Có bản lĩnh thì cứ thử động vào tôi xem, tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là...”
Bốp!
Cô ta còn chưa dứt lời, bàn tay Lâm Hữu Triết đã tát thẳng lên mặt cô ta.
Cằm Kiều Lâm Na lệch hẳn sang một bên.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cô ta vươn tay ra định chụp lấy mặt Lâm Hữu Triết thì lại bị Lâm Hữu Triết đá vào ngực, cả người bay thẳng ra ngoài.
Rầm rầm!
“Đương nhiên, toàn bộ tiền đấu giá dự án cuối cùng sẽ được chúng tôi quyên góp toàn bộ cho viện mồ côi, không giữ lại bất kỳ một đồng nào!”
Nghe thấy vậy, dưới khán đài bất chợt xôn xao.
Trước nay chưa từng nghe nói đến việc bán đấu giá dự án công trình.
Có điều, bên nhà thầu quyết định làm vậy hẳn là có lý do riêng, nếu bọn họ muốn làm công trình này thì cũng chỉ có thể tuân theo quy tắc.
Nhưng việc thành ra thế này, các công ty nhỏ dưới khán đài cũng lâm vào tình thế bất đắc dĩ.
Vốn dĩ công ty bọn họ thiếu vốn nên mới đến đấu thầu công trình này, mà giờ lại muốn so sánh nguồn vốn, đương nhiên là bọn họ không còn cơ hội thắng thầu.
Vừa nghĩ thế, một số đại diện các công ty nhỏ đã đứng dậy ra về.
Sở Hạ Vũ cũng chuẩn bị rời đi.
Bất động sản Duyệt Tâm chỉ là một cái thùng rỗng, làm gì có năng lực cạnh tranh với các công ty khác.
Thay vì lãng phí thời gian ở đây thì đi tìm hiểu xem có còn công trình nào thích hợp không còn hơn.
Nhưng đúng lúc này, giọng nói giễu cợt của Kiều Lâm Na đột nhiên vang lên.
“Sở Hạ Vũ, cậu định về hả? Không chuẩn bị tham gia đấu giá ư?”
Sở Hạ Vũ không quan tâm đến cô ta, cứ thế đi thẳng ra cửa.
Kiều Lâm Na khinh miệt hừ một tiếng, tiếp tục nói: “Thật đúng là đồ đê tiện chỉ thích làm bộ, hồi cấp ba đã thích giả vờ giả vịt, bây giờ cũng chẳng thay đổi chút nào!”
Lâm Hữu Triết vốn định đi theo sau Sở Hạ Vũ.
Nghe thấy lời này, anh đột nhiên dừng bước.
“Hữu Triết, đừng so đo với cô ta!”
Sở Hạ Vũ vội vàng níu tay anh, nhỏ giọng nói.
Kiều Lâm Na lại nở nụ cười mỉa mai: “Ối chà, còn muốn so đo với tôi cơ à? Anh ta có bản lĩnh này sao?”
“Một đứa là đồ đê tiện, đứa kia là con quỷ nghèo hèn, đều là thứ chẳng biết điều!”
“Cậu nhìn lại bộ dạng bây giờ của mình đi, còn không bằng một đầu ngón tay của tôi nữa!”
“Honey của tôi có tiền, anh ấy sẽ mua cho tôi bất kỳ thứ gì tôi muốn”.
“Còn cậu thì sao? Gả cho một thằng khố rách áo ôm phải mặc đồ chợ mà còn học đòi người ta mở công ty, đấu thầu công trình! Sao cậu không tự soi gương lại xem bản thân có xứng hay không?”
“Cô nói đủ chưa?”
Lâm Hữu Triết bước đến trước mặt Kiều Lâm Na, mặc kệ sự ngăn cản của Sở Hạ Vũ.
“Anh muốn làm gì? Đánh tôi à?”
Kiều Lâm Na trợn mắt coi thường: “Có bản lĩnh thì cứ thử động vào tôi xem, tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là...”
Bốp!
Cô ta còn chưa dứt lời, bàn tay Lâm Hữu Triết đã tát thẳng lên mặt cô ta.
Cằm Kiều Lâm Na lệch hẳn sang một bên.
“Á!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Cô ta vươn tay ra định chụp lấy mặt Lâm Hữu Triết thì lại bị Lâm Hữu Triết đá vào ngực, cả người bay thẳng ra ngoài.
Rầm rầm!
Bình luận facebook