Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 149 "Nói năng bậy bạ!"
Gã côn đồ bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào cửa phòng khiến cánh cửa vỡ vụn.
Nhưng căn phòng trống rỗng không một bóng người, nước trà trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng.
"Chạy rồi sao?"
Lâm Hữu Triết cau mày, ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa bí mật trong góc tường.
Anh bước nhanh đến cánh cửa bí mật thì phát hiện bên trong là một thang máy.
Không ngờ, Lâm Kiến Hồ đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng.
Ông ta đoán được anh sẽ tìm đến tận nơi nên đã chuẩn bị tốt cho việc rút lui.
"Thôi bỏ đi, món nợ này sớm muộn rồi cũng sẽ tính rõ, để xem các người có thể chạy đi đâu?"
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Lúc trở lại khách sạn Đông Hoa, Lâm Hữu Triết nhận được cuộc gọi từ Sở Hạ Vũ.
"Hạ Vũ, có chuyện gì vậy?"
"Hữu Triết, tối nay anh có thời gian không?"
Sở Hạ Vũ trầm giọng hỏi: "Mẹ em được bạn của bà ấy mời tham gia một buổi đấu giá. Bà ấy muốn đưa em đi cùng, em nghe nói con trai của bạn mẹ em cũng sẽ tham gia, anh có thể đến đây một chuyến không?”
Nói cách khác, Tần Hương Lan lại muốn sắp xếp một cuộc hẹn xem mắt cho cô.
Lâm Hữu Triết bất lực mỉm cười đáp: "Không thành vấn đề, em gửi địa chỉ cho anh, đến lúc đó anh sẽ có mặt”.
"Vâng, tối nay chúng ta không gặp không về nhé”.
Sở Hạ Vũ cười hì hì nói.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Sở.
Sở Hạ Vũ vừa cúp điện thoại, Tần Hương Lan đã bước ngay vào phòng.
"Hạ Vũ, con lại gọi điện cho thằng sao chổi kia à?”
"Lại có chuyện gì nữa ạ?"
Sở Hạ Vũ không vui hỏi.
"Mẹ đã bảo con đừng liên lạc với nó nữa, sao con cứ cứng đầu không chịu nghe lời thế hả?"
Tần Hương Lan tức giận thở hổn hển nói: “Đối tượng mà tối nay mẹ giới thiệu cho con là ông chủ lớn ở Giang Thành, rất môn đăng hộ đối với con, sao thằng sao chổi Lâm Hữu Triết có thể so sánh được chứ?"
"Mẹ, những gì con có được bây giờ đều nhờ vào công lao của Hữu Triết, con không thể vong ơn bội nghĩa được”.
Sở Hạ Vũ cực kỳ nhức đầu.
"Nói năng bậy bạ!"
Tần Hương Lan trừng mắt, tức giận nói: "Những gì con có được bây giờ rõ ràng là vì con ưu tú giỏi giang, cộng thêm được ông trời ưu ái, liên quan gì đến thằng sao chổi Lâm Hữu Triết đó chứ?"
"Nó mà lợi hại như vậy thì sao ngay cả một công việc đàng hoàng cũng chẳng có?"
Nhưng căn phòng trống rỗng không một bóng người, nước trà trên bàn vẫn còn bốc hơi nóng.
"Chạy rồi sao?"
Lâm Hữu Triết cau mày, ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa bí mật trong góc tường.
Anh bước nhanh đến cánh cửa bí mật thì phát hiện bên trong là một thang máy.
Không ngờ, Lâm Kiến Hồ đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng.
Ông ta đoán được anh sẽ tìm đến tận nơi nên đã chuẩn bị tốt cho việc rút lui.
"Thôi bỏ đi, món nợ này sớm muộn rồi cũng sẽ tính rõ, để xem các người có thể chạy đi đâu?"
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Lúc trở lại khách sạn Đông Hoa, Lâm Hữu Triết nhận được cuộc gọi từ Sở Hạ Vũ.
"Hạ Vũ, có chuyện gì vậy?"
"Hữu Triết, tối nay anh có thời gian không?"
Sở Hạ Vũ trầm giọng hỏi: "Mẹ em được bạn của bà ấy mời tham gia một buổi đấu giá. Bà ấy muốn đưa em đi cùng, em nghe nói con trai của bạn mẹ em cũng sẽ tham gia, anh có thể đến đây một chuyến không?”
Nói cách khác, Tần Hương Lan lại muốn sắp xếp một cuộc hẹn xem mắt cho cô.
Lâm Hữu Triết bất lực mỉm cười đáp: "Không thành vấn đề, em gửi địa chỉ cho anh, đến lúc đó anh sẽ có mặt”.
"Vâng, tối nay chúng ta không gặp không về nhé”.
Sở Hạ Vũ cười hì hì nói.
Lúc này, trong biệt thự nhà họ Sở.
Sở Hạ Vũ vừa cúp điện thoại, Tần Hương Lan đã bước ngay vào phòng.
"Hạ Vũ, con lại gọi điện cho thằng sao chổi kia à?”
"Lại có chuyện gì nữa ạ?"
Sở Hạ Vũ không vui hỏi.
"Mẹ đã bảo con đừng liên lạc với nó nữa, sao con cứ cứng đầu không chịu nghe lời thế hả?"
Tần Hương Lan tức giận thở hổn hển nói: “Đối tượng mà tối nay mẹ giới thiệu cho con là ông chủ lớn ở Giang Thành, rất môn đăng hộ đối với con, sao thằng sao chổi Lâm Hữu Triết có thể so sánh được chứ?"
"Mẹ, những gì con có được bây giờ đều nhờ vào công lao của Hữu Triết, con không thể vong ơn bội nghĩa được”.
Sở Hạ Vũ cực kỳ nhức đầu.
"Nói năng bậy bạ!"
Tần Hương Lan trừng mắt, tức giận nói: "Những gì con có được bây giờ rõ ràng là vì con ưu tú giỏi giang, cộng thêm được ông trời ưu ái, liên quan gì đến thằng sao chổi Lâm Hữu Triết đó chứ?"
"Nó mà lợi hại như vậy thì sao ngay cả một công việc đàng hoàng cũng chẳng có?"
Bình luận facebook