Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 165 “Con rể, cuối cùng con cũng tới!”
“Anh à, tôi quay lại rồi đây”.
Tôn Hộc bế Đường Uyển đã hôn mê đi đến bên cạnh anh.
“Đi thôi!”
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
Nói xong, anh ôm Ngô Vân cùng rời đi.
Trên đường về, anh đã biết toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra Đường Uyển biết Tôn Hộc chính là người mà cô ấy vô tình cứu giúp năm đó, cô ấy cũng hiểu Tôn Hộc muốn báo đáp lòng tốt của cô ấy.
Vì vậy cô ấy mới cố ý tỏ ra không quan tâm đến bố mình, chỉ là không muốn Tôn Hộc vì mình mà gặp nguy hiểm.
Sau đó, lại nhân lúc Tôn Hộc không chú ý, một mình đến sòng bạc.
Nhưng cô ấy đã đến muộn, bố cô ấy đã tự tay kết liễu đời mình để không làm liên lụy đến con gái.
Tiếp đó cô ấy lại bị người ở sòng bạc giữ lại, suýt chút nữa còn bị làm nhục.
Nếu không phải Tôn Hộc đến kịp thời thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Sau khi đưa hai cô gái cùng đến bệnh viện, Lâm Hữu Triết bảo Tôn Hộc sắp xếp người chăm sóc hai bọn họ rồi anh về thẳng khách sạn.
Thực ra, anh quan tâm đến người đàn ông mặc áo choàng đen kia hơn.
Thực lực của đối phương kém xa anh, nhưng đó chỉ là đối với anh mà thôi.
Còn so với người thường, người áo đen này là mối nguy hiểm đáng sợ..
Rốt cuộc là thế lực nào mà lại có thuộc hạ lợi hại đến vậy, còn để mặc hắn giết người ở trong thành phố lớn?
Lâm Hữu Triết suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra được điều gì nên đã gác lại suy nghĩ đó.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hạ Vũ gọi điện tới.
“Hữu Triết, anh dậy chưa?”
Giọng điệu của Sở Hạ Vũ đầy bất lực.
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Hữu Triết đang định đi tìm Sở Hạ Vũ, không ngờ cô lại gọi điện tới trước.
“Bà nội em đến đây, bọn họ chặn không cho em ra khỏi nhà, phiền chết mất!”
Sở Hạ Vũ thở dài.
“Đừng lo, anh đến ngay!”
Lâm Hữu Triết an ủi cô, sau đó lái xe đến nhà họ Sở.
Trong sảnh lớn nhà họ Sở, anh nhìn thấy tất cả người nhà họ Sở đều có mặt, khiến sảnh lớn chật kín.
“Con rể, cuối cùng con cũng tới!”
Tần Hương Lan đang miễn cưỡng pha trà cho bọn họ, vừa nhìn thấy Lâm Hữu Triết thì lập tức đặt ấm trà xuống.
Con rể?
Người nhà họ Sở nghe thấy tiếng gọi này đều không khỏi nổi da gà.
Quan hệ của Tần Hương Lan và Lâm Hữu Triết trở nên tốt đẹp từ khi nào vậy, chẳng phải bà ta ghét Lâm Hữu Triết nhất sao?
Tôn Hộc bế Đường Uyển đã hôn mê đi đến bên cạnh anh.
“Đi thôi!”
Lâm Hữu Triết bình tĩnh nói.
Nói xong, anh ôm Ngô Vân cùng rời đi.
Trên đường về, anh đã biết toàn bộ câu chuyện.
Hóa ra Đường Uyển biết Tôn Hộc chính là người mà cô ấy vô tình cứu giúp năm đó, cô ấy cũng hiểu Tôn Hộc muốn báo đáp lòng tốt của cô ấy.
Vì vậy cô ấy mới cố ý tỏ ra không quan tâm đến bố mình, chỉ là không muốn Tôn Hộc vì mình mà gặp nguy hiểm.
Sau đó, lại nhân lúc Tôn Hộc không chú ý, một mình đến sòng bạc.
Nhưng cô ấy đã đến muộn, bố cô ấy đã tự tay kết liễu đời mình để không làm liên lụy đến con gái.
Tiếp đó cô ấy lại bị người ở sòng bạc giữ lại, suýt chút nữa còn bị làm nhục.
Nếu không phải Tôn Hộc đến kịp thời thì hậu quả thật khó tưởng tượng.
Sau khi đưa hai cô gái cùng đến bệnh viện, Lâm Hữu Triết bảo Tôn Hộc sắp xếp người chăm sóc hai bọn họ rồi anh về thẳng khách sạn.
Thực ra, anh quan tâm đến người đàn ông mặc áo choàng đen kia hơn.
Thực lực của đối phương kém xa anh, nhưng đó chỉ là đối với anh mà thôi.
Còn so với người thường, người áo đen này là mối nguy hiểm đáng sợ..
Rốt cuộc là thế lực nào mà lại có thuộc hạ lợi hại đến vậy, còn để mặc hắn giết người ở trong thành phố lớn?
Lâm Hữu Triết suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra được điều gì nên đã gác lại suy nghĩ đó.
Sáng sớm hôm sau, Sở Hạ Vũ gọi điện tới.
“Hữu Triết, anh dậy chưa?”
Giọng điệu của Sở Hạ Vũ đầy bất lực.
“Có chuyện gì vậy?”
Lâm Hữu Triết đang định đi tìm Sở Hạ Vũ, không ngờ cô lại gọi điện tới trước.
“Bà nội em đến đây, bọn họ chặn không cho em ra khỏi nhà, phiền chết mất!”
Sở Hạ Vũ thở dài.
“Đừng lo, anh đến ngay!”
Lâm Hữu Triết an ủi cô, sau đó lái xe đến nhà họ Sở.
Trong sảnh lớn nhà họ Sở, anh nhìn thấy tất cả người nhà họ Sở đều có mặt, khiến sảnh lớn chật kín.
“Con rể, cuối cùng con cũng tới!”
Tần Hương Lan đang miễn cưỡng pha trà cho bọn họ, vừa nhìn thấy Lâm Hữu Triết thì lập tức đặt ấm trà xuống.
Con rể?
Người nhà họ Sở nghe thấy tiếng gọi này đều không khỏi nổi da gà.
Quan hệ của Tần Hương Lan và Lâm Hữu Triết trở nên tốt đẹp từ khi nào vậy, chẳng phải bà ta ghét Lâm Hữu Triết nhất sao?
Bình luận facebook