Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 164 Sức mạnh đáng sợ quá”.
“Được, được, cậu thả tôi ra…”
Hắn cố hết sức khàn giọng hét ra câu này.
Lúc này Lâm Hữu Triết mới buông lỏng tay, mặc kệ Hạ Vân Đông ngã xuống đất.
Ngay khi Hạ Vân Đông định nói ra nơi cất giấu mấy tấm ảnh đó thì một luồng sáng màu đen xoẹt qua.
Phụt!
Đầu Hạ Vân Đông rơi xuống đất, máu văng tung tóe.
Ngô Vân kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn mắt rồi ngất xỉu.
Lâm Hữu Triết nhìn phía trước chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang lặng lẽ đứng ở đó.
Tay hắn cầm một con dao dài toàn thân màu đen quay lưng về phía Lâm Hữu Triết.
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng nên nhúng tay vào chuyện ở sòng bạc, nếu không người rơi đầu tiếp theo là mày đấy”.
Vừa dứt lời, người đàn ông áo đen lập tức biến mất.
Lâm Hữu Triết đứng đó một lúc, lẩm bẩm: “Vừa rồi hắn đang đe dọa mình sao? Thú vị đấy”.
Anh nhặt một hòn sỏi dưới chân ném mạnh về phía sòng bạc.
Ầm!
Sức lực khủng khiếp khiến hòn sỏi bộc phát uy lực mạnh hơn đạn gấp mười lần, phát ra tiếng nổ chói tai.
Người đàn ông áo đen vừa quay vào sòng bạc đã bị tiếng gió sau lưng dọa sợ chết khiếp.
Hắn gần như giơ con dao màu đen ngang trước ngực theo phản xạ có điều kiện.
Keng!
Một tiếng nổ va chạm của kim loại khiến hai tai hắn chảy máu.
Tên áo đen nôn ra một ngụm máu, cả người văng ngược ra xa đập mạnh vào bức tường, bụi cát bay tứ tung.
“Sức… sức mạnh đáng sợ quá”.
Sắc mặt tên áo đen trắng bệch, nhìn theo hướng hòn sỏi bay đến, nghĩ lại mà hãi hùng.
Hắn không quan tâm đến cơn đau nhói trên người, mà nhanh chóng đứng dậy chạy vào sòng bạc.
Sau khi đến tìm cậu chủ trong phòng giám sát, tên áo đen vội vàng báo cáo lại tình hình lúc nãy.
Nghe xong cậu chủ đó không để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại còn giễu cợt nói: “Hừ, dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là một tên ngu không có não mà thôi”.
“Cậu cứ dưỡng thương đi, tên Lâm Hữu Triết đó khiến tôi thấy hứng thú rồi đấy”.
Nghe nói thế, đám người Lâm Kiến Hồ ở một bên lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Một bên khác, cuối cùng Lâm Hữu Triết cũng đợi được Tôn Hộc.
Hắn cố hết sức khàn giọng hét ra câu này.
Lúc này Lâm Hữu Triết mới buông lỏng tay, mặc kệ Hạ Vân Đông ngã xuống đất.
Ngay khi Hạ Vân Đông định nói ra nơi cất giấu mấy tấm ảnh đó thì một luồng sáng màu đen xoẹt qua.
Phụt!
Đầu Hạ Vân Đông rơi xuống đất, máu văng tung tóe.
Ngô Vân kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, trợn mắt rồi ngất xỉu.
Lâm Hữu Triết nhìn phía trước chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen đang lặng lẽ đứng ở đó.
Tay hắn cầm một con dao dài toàn thân màu đen quay lưng về phía Lâm Hữu Triết.
“Tao khuyên mày tốt nhất đừng nên nhúng tay vào chuyện ở sòng bạc, nếu không người rơi đầu tiếp theo là mày đấy”.
Vừa dứt lời, người đàn ông áo đen lập tức biến mất.
Lâm Hữu Triết đứng đó một lúc, lẩm bẩm: “Vừa rồi hắn đang đe dọa mình sao? Thú vị đấy”.
Anh nhặt một hòn sỏi dưới chân ném mạnh về phía sòng bạc.
Ầm!
Sức lực khủng khiếp khiến hòn sỏi bộc phát uy lực mạnh hơn đạn gấp mười lần, phát ra tiếng nổ chói tai.
Người đàn ông áo đen vừa quay vào sòng bạc đã bị tiếng gió sau lưng dọa sợ chết khiếp.
Hắn gần như giơ con dao màu đen ngang trước ngực theo phản xạ có điều kiện.
Keng!
Một tiếng nổ va chạm của kim loại khiến hai tai hắn chảy máu.
Tên áo đen nôn ra một ngụm máu, cả người văng ngược ra xa đập mạnh vào bức tường, bụi cát bay tứ tung.
“Sức… sức mạnh đáng sợ quá”.
Sắc mặt tên áo đen trắng bệch, nhìn theo hướng hòn sỏi bay đến, nghĩ lại mà hãi hùng.
Hắn không quan tâm đến cơn đau nhói trên người, mà nhanh chóng đứng dậy chạy vào sòng bạc.
Sau khi đến tìm cậu chủ trong phòng giám sát, tên áo đen vội vàng báo cáo lại tình hình lúc nãy.
Nghe xong cậu chủ đó không để lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại còn giễu cợt nói: “Hừ, dù có mạnh đến đâu cũng chỉ là một tên ngu không có não mà thôi”.
“Cậu cứ dưỡng thương đi, tên Lâm Hữu Triết đó khiến tôi thấy hứng thú rồi đấy”.
Nghe nói thế, đám người Lâm Kiến Hồ ở một bên lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Một bên khác, cuối cùng Lâm Hữu Triết cũng đợi được Tôn Hộc.
Bình luận facebook