Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180 “Bắt tôi quỳ, các người cũng xứng sao?”
Tần Cao Nhã lại không nghĩ vậy.
Bây giờ trong đầu cô ta vô cùng căm hận Sở Hạ Vũ.
Vì vậy, cô ta rất chướng mắt khi thấy Lâm Hữu Triết.
Lúc Thành Bắc Vương nâng ly kính rượu, dường như chỉ nói chuyện với Sở Hạ Vũ.
Điều này cho thấy Lâm Hữu Triết vẫn chỉ là một tên vô dụng, chỉ dựa vào ánh hào quang của Sở Hạ Vũ để ra oai mà thôi.
“Tên họ Lâm kia, bây giờ quỳ xuống liếm giày cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho chuyện vừa nãy cậu đụng phải tôi!”
Tần Cao Nhã khoanh tay trước ngực, cười khẩy nói.
“Cô nói gì cơ?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày.
“Tai cậu điếc à? Tôi bảo cậu quỳ xuống liếm giày cho tôi!”
Tần Cao Nhã cao giọng nói.
Đám họ hàng nhìn thấy cảnh này cũng bật cười xem trò vui.
Sở Hạ Vũ không ở đây, bọn họ có thể tùy ý chèn ép Lâm Hữu Triết.
Đợi đến lúc Lâm Hữu Triết quỳ xuống liếm giày Tần Cao Nhã, bọn họ sẽ chụp ảnh gửi cho Sở Hạ Vũ.
Nói không chừng Sở Hạ Vũ sẽ cảm thấy mất mặt rồi chia tay với Lâm Hữu Triết.
Nghĩ vậy, bọn họ lập tức quát lớn.
“Lâm Hữu Triết, còn không mau quỳ xuống!”
“Phải đấy, một tên tội phạm cưỡng gian mà còn dám hỗn láo, mày có tư cách sao?”
“Mau quỳ xuống! Nếu không ông đây sẽ đánh cho mày phải quỳ!”
Nhìn thấy dáng vẻ huênh hoang xấu xí của đám người này, Lâm Hữu Triết cười nhạt khinh thường.
“Bắt tôi quỳ, các người cũng xứng sao?”
“Giỏi lắm thằng cưỡng gian, hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu!”
Tần Cao Nhã nổi giận.
Một Sở Hạ Vũ không nể mặt cô ta đã đủ rồi, bây giờ ngay cả một tên từng ngồi tù cũng không coi cô ta ra gì.
Thật sự nghĩ Tần Cao Nhã này dễ bắt nạt sao?
Tần Cao Nhã tức giận lao lên, giơ tay định tát Lâm Hữu Triết.
Bốp!
Lâm Hữu Triết trở tay, tát mạnh vào mặt Tần Cao Nhã.
Khuôn mặt cô ta sưng tấy như quả bóng, ngập tràn vẻ khó tin.
Tên cưỡng gian này dám đánh cô ta sao?
“Hu hu, em không muốn sống nữa, tên rác rưởi này dám đánh em, Bác Tài, anh phải giúp em xả cục tức này!”
Tần Cao Nhã ngồi bệt xuống đất, khóc thét lên chẳng còn chút hình tượng nào.
Triệu Bác Tài cũng vô cùng tức giận.
Xắn tay áo lao về phía Lâm Hữu Triết.
Bây giờ trong đầu cô ta vô cùng căm hận Sở Hạ Vũ.
Vì vậy, cô ta rất chướng mắt khi thấy Lâm Hữu Triết.
Lúc Thành Bắc Vương nâng ly kính rượu, dường như chỉ nói chuyện với Sở Hạ Vũ.
Điều này cho thấy Lâm Hữu Triết vẫn chỉ là một tên vô dụng, chỉ dựa vào ánh hào quang của Sở Hạ Vũ để ra oai mà thôi.
“Tên họ Lâm kia, bây giờ quỳ xuống liếm giày cho tôi thì tôi sẽ tha thứ cho chuyện vừa nãy cậu đụng phải tôi!”
Tần Cao Nhã khoanh tay trước ngực, cười khẩy nói.
“Cô nói gì cơ?”
Lâm Hữu Triết nhíu mày.
“Tai cậu điếc à? Tôi bảo cậu quỳ xuống liếm giày cho tôi!”
Tần Cao Nhã cao giọng nói.
Đám họ hàng nhìn thấy cảnh này cũng bật cười xem trò vui.
Sở Hạ Vũ không ở đây, bọn họ có thể tùy ý chèn ép Lâm Hữu Triết.
Đợi đến lúc Lâm Hữu Triết quỳ xuống liếm giày Tần Cao Nhã, bọn họ sẽ chụp ảnh gửi cho Sở Hạ Vũ.
Nói không chừng Sở Hạ Vũ sẽ cảm thấy mất mặt rồi chia tay với Lâm Hữu Triết.
Nghĩ vậy, bọn họ lập tức quát lớn.
“Lâm Hữu Triết, còn không mau quỳ xuống!”
“Phải đấy, một tên tội phạm cưỡng gian mà còn dám hỗn láo, mày có tư cách sao?”
“Mau quỳ xuống! Nếu không ông đây sẽ đánh cho mày phải quỳ!”
Nhìn thấy dáng vẻ huênh hoang xấu xí của đám người này, Lâm Hữu Triết cười nhạt khinh thường.
“Bắt tôi quỳ, các người cũng xứng sao?”
“Giỏi lắm thằng cưỡng gian, hôm nay tôi sẽ đánh chết cậu!”
Tần Cao Nhã nổi giận.
Một Sở Hạ Vũ không nể mặt cô ta đã đủ rồi, bây giờ ngay cả một tên từng ngồi tù cũng không coi cô ta ra gì.
Thật sự nghĩ Tần Cao Nhã này dễ bắt nạt sao?
Tần Cao Nhã tức giận lao lên, giơ tay định tát Lâm Hữu Triết.
Bốp!
Lâm Hữu Triết trở tay, tát mạnh vào mặt Tần Cao Nhã.
Khuôn mặt cô ta sưng tấy như quả bóng, ngập tràn vẻ khó tin.
Tên cưỡng gian này dám đánh cô ta sao?
“Hu hu, em không muốn sống nữa, tên rác rưởi này dám đánh em, Bác Tài, anh phải giúp em xả cục tức này!”
Tần Cao Nhã ngồi bệt xuống đất, khóc thét lên chẳng còn chút hình tượng nào.
Triệu Bác Tài cũng vô cùng tức giận.
Xắn tay áo lao về phía Lâm Hữu Triết.
Bình luận facebook