Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181 “Anh muốn đuổi tôi ra ngoài sao?”
Kết quả là vừa đến trước mặt Lâm Hữu Triết, hắn đã bị Lâm Hữu Triết đá bay ngược lại, ngã sõng soài trên mặt đất.
Lúc này, mọi người đều sững sờ.
Bọn họ không ngờ Lâm Hữu Triết lại khỏe đến vậy. Triệu Bác Tài cao một mét tám, vậy mà lại không chịu nổi một cú đá của Lâm Hữu Triết.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau tới đây!”
Triệu Bác Tài đờ đẫn, cổ họng tắc nghẹn cố gắng hét lên.
Đám nhân nhiên bảo vệ khách sạn vội vàng chạy tới: “Anh sao vậy?”
“Khách sạn các người làm ăn kiểu gì vậy, ngay cả loại tù nhân đang bị cải tạo này mà cũng cho vào, còn để cậu ta đánh người, tôi sẽ khiếu nại các người!”
Triệu Bác Tài chỉ vào Lâm Hữu Triết hét lớn: “Mau dạy cho cậu ta một bài học đi, bắt cậu ta quỳ xuống dập đầu với tôi!”
Bảo vệ lập tức nói: “Vâng thưa anh, anh đừng lo, tôi sẽ đuổi anh ta ra ngoài ngay!”
Bảo vệ nhìn bộ âu phục và giày da của Triệu Bác Tài, đoán Triệu Bác Tài không phải người thường, không chừng còn có quan hệ lai lịch gì đó, nên một tên bảo vệ như anh ta không thể làm mất lòng Triệu Bác Tài được.
Nghĩ vậy, tên bảo vệ bước nhanh về phía Lâm Hữu Triết.
Triệu Bác Tài nhếch mép cười khẩy.
Hắn muốn Lâm Hữu Triết biết rằng trên đời này người có tiền có quyền mới là người làm chủ.
Biết đánh đấm thì có tác dụng gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên thô lỗ mà thôi!
Lúc trong đầu hắn hiện lên cảnh Lâm Hữu Triết quỳ trước mặt hắn khóc lóc cầu xin, thì nhân viên bảo vệ đã đến trước mặt Lâm Hữu Triết.
Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hữu Triết, vẻ mặt của anh ta đột nhiên thay đổi!
Anh ta vội vàng cúi người chào: "Xin chào anh Lâm!"
Hả?
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn họ trừng mắt hoài nghi, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Tại sao bảo vệ của khách sạn Đông Hoa lại cung kính với Lâm Hữu Triết như vậy?
Dựa vào đâu cơ chứ?
Bọn họ còn chưa kịp hiểu thì Lâm Hữu Triêt đã lên tiếng.
“Anh muốn đuổi tôi ra ngoài sao?”
Tên bảo vệ run rẩy, vội vàng lắc đầu nói: “Không… tôi không dám, đây chỉ là hiểu lầm thôi anh Lâm!”
“Tránh ra!”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Tên bảo vệ lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Sau đó, Lâm Hữu Triết bước vào thang máy dành riêng dẫn đến phòng tổng thống trong ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người.
Gì thế này?
"Lâm Hữu Triết ở trong phòng tổng thống thật à, anh ta giàu như vậy sao?"
“Còn phải nghĩ ư, chắc chắn là tiền của Sở Hạ Vũ”.
Lúc này, mọi người đều sững sờ.
Bọn họ không ngờ Lâm Hữu Triết lại khỏe đến vậy. Triệu Bác Tài cao một mét tám, vậy mà lại không chịu nổi một cú đá của Lâm Hữu Triết.
“Bảo vệ, bảo vệ đâu, mau tới đây!”
Triệu Bác Tài đờ đẫn, cổ họng tắc nghẹn cố gắng hét lên.
Đám nhân nhiên bảo vệ khách sạn vội vàng chạy tới: “Anh sao vậy?”
“Khách sạn các người làm ăn kiểu gì vậy, ngay cả loại tù nhân đang bị cải tạo này mà cũng cho vào, còn để cậu ta đánh người, tôi sẽ khiếu nại các người!”
Triệu Bác Tài chỉ vào Lâm Hữu Triết hét lớn: “Mau dạy cho cậu ta một bài học đi, bắt cậu ta quỳ xuống dập đầu với tôi!”
Bảo vệ lập tức nói: “Vâng thưa anh, anh đừng lo, tôi sẽ đuổi anh ta ra ngoài ngay!”
Bảo vệ nhìn bộ âu phục và giày da của Triệu Bác Tài, đoán Triệu Bác Tài không phải người thường, không chừng còn có quan hệ lai lịch gì đó, nên một tên bảo vệ như anh ta không thể làm mất lòng Triệu Bác Tài được.
Nghĩ vậy, tên bảo vệ bước nhanh về phía Lâm Hữu Triết.
Triệu Bác Tài nhếch mép cười khẩy.
Hắn muốn Lâm Hữu Triết biết rằng trên đời này người có tiền có quyền mới là người làm chủ.
Biết đánh đấm thì có tác dụng gì chứ, chẳng qua chỉ là một tên thô lỗ mà thôi!
Lúc trong đầu hắn hiện lên cảnh Lâm Hữu Triết quỳ trước mặt hắn khóc lóc cầu xin, thì nhân viên bảo vệ đã đến trước mặt Lâm Hữu Triết.
Khi nhân viên bảo vệ nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Hữu Triết, vẻ mặt của anh ta đột nhiên thay đổi!
Anh ta vội vàng cúi người chào: "Xin chào anh Lâm!"
Hả?
Lúc này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bọn họ trừng mắt hoài nghi, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Tại sao bảo vệ của khách sạn Đông Hoa lại cung kính với Lâm Hữu Triết như vậy?
Dựa vào đâu cơ chứ?
Bọn họ còn chưa kịp hiểu thì Lâm Hữu Triêt đã lên tiếng.
“Anh muốn đuổi tôi ra ngoài sao?”
Tên bảo vệ run rẩy, vội vàng lắc đầu nói: “Không… tôi không dám, đây chỉ là hiểu lầm thôi anh Lâm!”
“Tránh ra!”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
Tên bảo vệ lập tức ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Sau đó, Lâm Hữu Triết bước vào thang máy dành riêng dẫn đến phòng tổng thống trong ánh mắt đờ đẫn của tất cả mọi người.
Gì thế này?
"Lâm Hữu Triết ở trong phòng tổng thống thật à, anh ta giàu như vậy sao?"
“Còn phải nghĩ ư, chắc chắn là tiền của Sở Hạ Vũ”.
Bình luận facebook