Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200 “Nghe lời cậu gì cơ?”
Lúc này, một thanh niên trong nhà họ Lâm nói: “Đúng rồi, trước đây không phải Lâm Hữu Triết muốn bắt chúng ta tới khấu đầu nhận lỗi với bố mẹ hắn sao?”
“Tôi thật sự muốn biết, nếu như chúng ta đào mộ bố mẹ hắn lên thì liệu hắn có tức tới mức phát điên hay không?”
Lời này vừa thốt ra, cả phòng trà lập tức rơi vào trầm mặc.
Thanh niên đó lập tức ngậm mồm lại, bày ra dáng vẻ vừa lỡ mồm nói sai.
Nghĩ cũng phải, bố nuôi Lâm Kiến Hà của Lâm Hữu Triết là anh em ruột của Lâm Kiến Sơn.
Dù quan hệ có xấu tới mức nào thì cũng không đến nỗi đào mộ anh em lên đâu nhỉ?
Vào lúc hắn đang hết sức bất an định nói xin lỗi.
Lâm Kiến Sơn chợt lên tiếng: “Tôi cảm thấy cách này không tồi, chuyện mà Lâm Hữu Triết không muốn nhìn thấy thì chúng ta lại càng phải làm!”
“Tôi muốn nó biết thế nào gọi là đau khổ tột cùng!”
Khi nói những lời này, trong mắt Lâm Kiến Sơn tràn đầy vẻ vui sướng vì sắp báo được thù, hoàn toàn không hề có cảm giác áy này nào khi đào mộ anh em ruột thịt.
Người nhà họ Tiêu đưa mắt nhìn nhau, không ngờ người nhà họ Lâm lại căm hận Lâm Hữu Triết đến mức này.
“Nếu đã vậy thì chúng ta hành động thôi!”
Tiêu Chí Phong gõ tay xuống bàn, tỏ ý có thể thực hiện kế hoạch.
Theo đó, một đám người bắt đầu bàn bạc chi tiết hành động, cuối cùng xác định toàn bộ kế hoạch.
Thoắt cái đã đến khuya.
Lâm Hữu Triết ở trong phòng thẩm vấn, cuối cùng cũng chậm rãi mở hai mắt.
Sau một ngày một đêm xảy ra chuyện, chắc hẳn bên ngoài đã loạn hết cả lên.
Bây giờ chính là lúc đám người kia đắc ý nhất, cũng là lúc buông lỏng phòng bị nhất.
Có lẽ đây cũng là lúc, người đứng sau tất cả những việc này sẽ lộ đuôi cáo của mình ra.
Anh nên ra ngoài, để thanh toán hết những món nợ với đám người này!
Lúc anh vừa đứng dậy, ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo.
Lương Huy Khang và Hồng Nguyên Chính bước vào phòng.
“Cậu giỏi lắm Lâm Hữu Triết, không những không thành thật khai báo, mà còn dám đánh người?”
Lương Huy Khang trừng mắt mắng chửi Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn Hồng Nguyên Chính: “Xem ra, mày không hề nghe theo lời tao”.
“Nghe lời cậu gì cơ?”
Lương Huy Khang cười nhạt: “Chẳng lẽ đi tìm chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn bảo ông ấy đích thân đến đây?”
“Cậu tưởng rằng cậu là cái thá gì, đáng để cho chủ tịch tỉnh đích thân tới đây ư?”
“Tôi khuyên cậu lập tức thú nhận, đừng chống cự nữa!”
Nghe nói thế, Lâm Hữu Triết chỉ im lặng.
“Tôi thật sự muốn biết, nếu như chúng ta đào mộ bố mẹ hắn lên thì liệu hắn có tức tới mức phát điên hay không?”
Lời này vừa thốt ra, cả phòng trà lập tức rơi vào trầm mặc.
Thanh niên đó lập tức ngậm mồm lại, bày ra dáng vẻ vừa lỡ mồm nói sai.
Nghĩ cũng phải, bố nuôi Lâm Kiến Hà của Lâm Hữu Triết là anh em ruột của Lâm Kiến Sơn.
Dù quan hệ có xấu tới mức nào thì cũng không đến nỗi đào mộ anh em lên đâu nhỉ?
Vào lúc hắn đang hết sức bất an định nói xin lỗi.
Lâm Kiến Sơn chợt lên tiếng: “Tôi cảm thấy cách này không tồi, chuyện mà Lâm Hữu Triết không muốn nhìn thấy thì chúng ta lại càng phải làm!”
“Tôi muốn nó biết thế nào gọi là đau khổ tột cùng!”
Khi nói những lời này, trong mắt Lâm Kiến Sơn tràn đầy vẻ vui sướng vì sắp báo được thù, hoàn toàn không hề có cảm giác áy này nào khi đào mộ anh em ruột thịt.
Người nhà họ Tiêu đưa mắt nhìn nhau, không ngờ người nhà họ Lâm lại căm hận Lâm Hữu Triết đến mức này.
“Nếu đã vậy thì chúng ta hành động thôi!”
Tiêu Chí Phong gõ tay xuống bàn, tỏ ý có thể thực hiện kế hoạch.
Theo đó, một đám người bắt đầu bàn bạc chi tiết hành động, cuối cùng xác định toàn bộ kế hoạch.
Thoắt cái đã đến khuya.
Lâm Hữu Triết ở trong phòng thẩm vấn, cuối cùng cũng chậm rãi mở hai mắt.
Sau một ngày một đêm xảy ra chuyện, chắc hẳn bên ngoài đã loạn hết cả lên.
Bây giờ chính là lúc đám người kia đắc ý nhất, cũng là lúc buông lỏng phòng bị nhất.
Có lẽ đây cũng là lúc, người đứng sau tất cả những việc này sẽ lộ đuôi cáo của mình ra.
Anh nên ra ngoài, để thanh toán hết những món nợ với đám người này!
Lúc anh vừa đứng dậy, ngoài cửa truyền đến âm thanh ồn ào huyên náo.
Lương Huy Khang và Hồng Nguyên Chính bước vào phòng.
“Cậu giỏi lắm Lâm Hữu Triết, không những không thành thật khai báo, mà còn dám đánh người?”
Lương Huy Khang trừng mắt mắng chửi Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn Hồng Nguyên Chính: “Xem ra, mày không hề nghe theo lời tao”.
“Nghe lời cậu gì cơ?”
Lương Huy Khang cười nhạt: “Chẳng lẽ đi tìm chủ tịch tỉnh, hơn nữa còn bảo ông ấy đích thân đến đây?”
“Cậu tưởng rằng cậu là cái thá gì, đáng để cho chủ tịch tỉnh đích thân tới đây ư?”
“Tôi khuyên cậu lập tức thú nhận, đừng chống cự nữa!”
Nghe nói thế, Lâm Hữu Triết chỉ im lặng.
Bình luận facebook