Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 221 Chả trách lại gọi anh là tên nhà quê.
“Tôi đến đây để chào hỏi, không muốn giết người, mấy người đừng tự tìm đường chết”.
Lâm Hữu Triết điềm nhiên nói.
“A, mày còn muốn giết bọn tao cơ à?”
Người đàn ông vốn vẫn còn chấn động trước thực lực của Lâm Hữu Triết, vừa nghe thấy lời này thì lập tức cười khẩy.
“Mày có biết bọn tao là ai không?”
“Nếu như mày dám giết bọn tao thì cả Giang Thành sẽ không ai được sống yên ổn!”
“Bởi vì tao mang họ Lê!”
Nói xong câu này, trên mặt người đàn ông ngập tràn vẻ ngạo mạn.
Lúc này, cô gái bên cạnh cũng vênh mặt bước tới, dương dương tự đắc nói: “Tên nhà quê, nghe thấy họ của bọn tao mà còn không mau quỳ xuống khấu đầu, mày đúng là gan to bằng trời!”
Lâm Hữu Triết nhíu mày, trong lòng bừng bừng lửa giận.
Hai người này thật điên cuồng, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người bảo nghe thấy họ của người ta thì phải quỳ xuống!
Có điều nghe giọng điệu của bọn họ thì có vẻ là từ tỉnh tới, chả trách lại gọi anh là tên nhà quê.
“Bỏ đi, tao sẽ tha cho tên nhà quê mày tội không biết họ Lê của bọn tao đại diện cho điều gì”.
“Bây giờ mày chỉ cần ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi bọn tao, lại sủa như chó thêm ba lần, bọn tao có thể suy xét tha thứ cho mày”.
“Mày nói gì?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Tao bảo bây giờ mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi, lại sủa như chó thêm ba lần thì tao sẽ tha thứ… bốp!”
Người đàn ông vẫn còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Hữu Triết giáng một bạt tai, văng người ra xa.
“Mày điên rồi à, bọn tao mang họ Lê đấy!”
Cô gái thấy vậy, lập tức kinh hãi hô lên.
Thế nhưng Lâm Hữu Triết lại không hề do dự giáng thêm một cú tát nữa, khiến cô ta cũng bay ra xa.
Sau đó, anh bước tới trước cửa chính, lạnh lùng liếc mắt nhìn người giúp việc.
Người giúp việc quay đầu gào lớn: “Người đâu, có người gây sự, đội bảo vệ mau tới đây!”
Rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân nối tiếp nhau vang lên.
Chỉ thấy một đám thanh niên khí thế phi phàm, chạy ra từ trong tứ hợp viện rồi bao vây Lâm Hữu Triết.
“Ha ha ha, tên vô dụng nhà mày thật sự cho rằng bản thân mình vô địch thiên hạ sao?”
Người đàn ông họ Lê chỉ vào Lâm Hữu Triết, điên cuồng gào mồm lên: “Mày cho rằng đường đường là gia tộc ở ẩn mà lại bị một tên nhà quê như mày doạ sợ à? Mày căn bản không hiểu rõ nền móng và sức mạnh của gia tộc ở ẩn”.
Lâm Hữu Triết điềm nhiên nói.
“A, mày còn muốn giết bọn tao cơ à?”
Người đàn ông vốn vẫn còn chấn động trước thực lực của Lâm Hữu Triết, vừa nghe thấy lời này thì lập tức cười khẩy.
“Mày có biết bọn tao là ai không?”
“Nếu như mày dám giết bọn tao thì cả Giang Thành sẽ không ai được sống yên ổn!”
“Bởi vì tao mang họ Lê!”
Nói xong câu này, trên mặt người đàn ông ngập tràn vẻ ngạo mạn.
Lúc này, cô gái bên cạnh cũng vênh mặt bước tới, dương dương tự đắc nói: “Tên nhà quê, nghe thấy họ của bọn tao mà còn không mau quỳ xuống khấu đầu, mày đúng là gan to bằng trời!”
Lâm Hữu Triết nhíu mày, trong lòng bừng bừng lửa giận.
Hai người này thật điên cuồng, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy có người bảo nghe thấy họ của người ta thì phải quỳ xuống!
Có điều nghe giọng điệu của bọn họ thì có vẻ là từ tỉnh tới, chả trách lại gọi anh là tên nhà quê.
“Bỏ đi, tao sẽ tha cho tên nhà quê mày tội không biết họ Lê của bọn tao đại diện cho điều gì”.
“Bây giờ mày chỉ cần ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu xin lỗi bọn tao, lại sủa như chó thêm ba lần, bọn tao có thể suy xét tha thứ cho mày”.
“Mày nói gì?”
Lâm Hữu Triết lạnh lùng nói.
“Tao bảo bây giờ mày quỳ xuống dập đầu xin lỗi, lại sủa như chó thêm ba lần thì tao sẽ tha thứ… bốp!”
Người đàn ông vẫn còn chưa nói hết câu đã bị Lâm Hữu Triết giáng một bạt tai, văng người ra xa.
“Mày điên rồi à, bọn tao mang họ Lê đấy!”
Cô gái thấy vậy, lập tức kinh hãi hô lên.
Thế nhưng Lâm Hữu Triết lại không hề do dự giáng thêm một cú tát nữa, khiến cô ta cũng bay ra xa.
Sau đó, anh bước tới trước cửa chính, lạnh lùng liếc mắt nhìn người giúp việc.
Người giúp việc quay đầu gào lớn: “Người đâu, có người gây sự, đội bảo vệ mau tới đây!”
Rầm rầm rầm!
Một loạt tiếng bước chân nối tiếp nhau vang lên.
Chỉ thấy một đám thanh niên khí thế phi phàm, chạy ra từ trong tứ hợp viện rồi bao vây Lâm Hữu Triết.
“Ha ha ha, tên vô dụng nhà mày thật sự cho rằng bản thân mình vô địch thiên hạ sao?”
Người đàn ông họ Lê chỉ vào Lâm Hữu Triết, điên cuồng gào mồm lên: “Mày cho rằng đường đường là gia tộc ở ẩn mà lại bị một tên nhà quê như mày doạ sợ à? Mày căn bản không hiểu rõ nền móng và sức mạnh của gia tộc ở ẩn”.
Bình luận facebook