Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 222 “Chào cậu chủ Đông Lạc”.
“Chỉ cần bọn họ muốn, chủ tịch thành phố Giang Thành cũng phải cung kính tiếp đãi, loại quê mùa nhà mày mà cũng dám uy hiếp người khác, đúng là tự tìm đường chết!”
“Ôi chao, mới sáng sớm bảnh mắt, sao bên ngoài đã có chó sủa thế này?”
Lúc người đàn ông họ Lê vừa dứt lời, một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên từ trong tứ hợp viện.
Chỉ thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi, chân đi dép tông, trên người mặc một chiếc áo choàng rộng rãi, uể oải bước ra bên ngoài.
“Cậu chủ!”
Đám người của đội bảo vệ thấy vậy thì lập tức chào hỏi.
Người đàn ông họ Lê và em gái của hắn cũng bò lên khỏi mặt đất rồi phi như bay tới trước mặt cậu chủ Đông Lạc.
Sau đó, còn nói với vẻ mặt nịnh nọt: “Nghe danh cậu chủ Đông Lạc đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, tôi là người nhà họ Lê ở tỉnh, tên là Lê Mưu, đây là em gái của tôi, Lê Tiên Nhi”.
“Chào cậu chủ Đông Lạc”.
Lê Tiên Nhi nói với vẻ mặt e thẹn.
Thế nhưng cô ta vừa bị Lâm Hữu Triết tát một bạt tai, nửa bên má đang sưng húp lên, biểu cảm cố làm ra vẻ e thẹn này thật sự hơi khó coi.
Cậu chủ Đông Lạc nhíu mày, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, ai cho phép mấy người gây rối trước cửa nhà tôi, mấy người xem đây là nơi nào hả?”
“Cậu chủ Đông Lạc, đây không phải lỗi của chúng tôi, là tên đó…”
Lê Mưu chỉ vào Lâm Hữu Triết, thêm mắm dặm muối kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra ban nãy.
Ánh mắt của cậu chủ Đông Lạc chuyển sang người Lâm Hữu Triết, trầm giọng hỏi: “Thật sự giống như những gì bọn họ nói à?”
Lâm Hữu Triết chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn khinh thường không buồn giải thích.
“Cậu chủ Đông Lạc, anh xem, thằng ranh này ngông cuồng như vậy, anh đã đích thân xuất hiện rồi mà hắn vẫn không chịu quỳ xuống!”
“Loại nhà quê như này nên đánh cho tới chết, sau đó vứt xác vào trong rừng cho sói ăn!”
Lê Tiên Nhi cũng oán hận lên tiếng.
“Tàn nhẫn như vậy thì không thích hợp lắm nhỉ?”
Cậu chủ Đông Lạc nhíu mày nói.
“Sao lại không thích hợp, tôi lại cảm thấy chẳng tàn nhẫn chút nào”.
Lê Mưu nhếch mép cười lạnh lùng: “Loại nhà quê như hắn, không chỉ chưa từng thấy cảnh đời mà còn ngang tàn bạo ngược, để bọn chúng sống chính là lãng phí tài nguyên, chết thì lại ô nhiễm đất đai, cho đám dã thú ăn sạch mới là cách tốt nhất”.
“Người nhà, bạn bè thân thiết của hắn nhất định cũng là một lũ nhà quê tạp chủng giống như vậy, đợi tôi xử lý xong xuôi chuyện bên này, tôi sẽ bắt hết tất cả đám bạn bè người thân của hắn rồi giết từng người một!”
“Tôi phải khiến hắn biết được rằng đánh Lê Mưu tôi chính là quyết định hối hận nhất đời này của hắn!”
Lúc nói ra mấy lời này, biểu cảm của Lê Mưu vô cùng nham hiểm.
Từ nhỏ hắn đã sống trong môi trường quyền quý, lớn lên dưới sự cung kính của người khác.
“Ôi chao, mới sáng sớm bảnh mắt, sao bên ngoài đã có chó sủa thế này?”
Lúc người đàn ông họ Lê vừa dứt lời, một giọng nói cà lơ phất phơ vang lên từ trong tứ hợp viện.
Chỉ thấy một cậu thanh niên trẻ tuổi, chân đi dép tông, trên người mặc một chiếc áo choàng rộng rãi, uể oải bước ra bên ngoài.
“Cậu chủ!”
Đám người của đội bảo vệ thấy vậy thì lập tức chào hỏi.
Người đàn ông họ Lê và em gái của hắn cũng bò lên khỏi mặt đất rồi phi như bay tới trước mặt cậu chủ Đông Lạc.
Sau đó, còn nói với vẻ mặt nịnh nọt: “Nghe danh cậu chủ Đông Lạc đã lâu, hôm nay mới được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền, tôi là người nhà họ Lê ở tỉnh, tên là Lê Mưu, đây là em gái của tôi, Lê Tiên Nhi”.
“Chào cậu chủ Đông Lạc”.
Lê Tiên Nhi nói với vẻ mặt e thẹn.
Thế nhưng cô ta vừa bị Lâm Hữu Triết tát một bạt tai, nửa bên má đang sưng húp lên, biểu cảm cố làm ra vẻ e thẹn này thật sự hơi khó coi.
Cậu chủ Đông Lạc nhíu mày, lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy, ai cho phép mấy người gây rối trước cửa nhà tôi, mấy người xem đây là nơi nào hả?”
“Cậu chủ Đông Lạc, đây không phải lỗi của chúng tôi, là tên đó…”
Lê Mưu chỉ vào Lâm Hữu Triết, thêm mắm dặm muối kể lại một lượt chuyện vừa xảy ra ban nãy.
Ánh mắt của cậu chủ Đông Lạc chuyển sang người Lâm Hữu Triết, trầm giọng hỏi: “Thật sự giống như những gì bọn họ nói à?”
Lâm Hữu Triết chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhắm lại, hoàn toàn khinh thường không buồn giải thích.
“Cậu chủ Đông Lạc, anh xem, thằng ranh này ngông cuồng như vậy, anh đã đích thân xuất hiện rồi mà hắn vẫn không chịu quỳ xuống!”
“Loại nhà quê như này nên đánh cho tới chết, sau đó vứt xác vào trong rừng cho sói ăn!”
Lê Tiên Nhi cũng oán hận lên tiếng.
“Tàn nhẫn như vậy thì không thích hợp lắm nhỉ?”
Cậu chủ Đông Lạc nhíu mày nói.
“Sao lại không thích hợp, tôi lại cảm thấy chẳng tàn nhẫn chút nào”.
Lê Mưu nhếch mép cười lạnh lùng: “Loại nhà quê như hắn, không chỉ chưa từng thấy cảnh đời mà còn ngang tàn bạo ngược, để bọn chúng sống chính là lãng phí tài nguyên, chết thì lại ô nhiễm đất đai, cho đám dã thú ăn sạch mới là cách tốt nhất”.
“Người nhà, bạn bè thân thiết của hắn nhất định cũng là một lũ nhà quê tạp chủng giống như vậy, đợi tôi xử lý xong xuôi chuyện bên này, tôi sẽ bắt hết tất cả đám bạn bè người thân của hắn rồi giết từng người một!”
“Tôi phải khiến hắn biết được rằng đánh Lê Mưu tôi chính là quyết định hối hận nhất đời này của hắn!”
Lúc nói ra mấy lời này, biểu cảm của Lê Mưu vô cùng nham hiểm.
Từ nhỏ hắn đã sống trong môi trường quyền quý, lớn lên dưới sự cung kính của người khác.
Bình luận facebook