Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240 Sở Văn Xương vô cùng tức giận.
Sở Hạ Vũ liếc Sở Văn Xương một cái, lạnh lùng quở trách.
"Mày nói cái gì, có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa tao nghe xem!"
Một tay Sở Văn Xương nắm lấy cổ tay cô, một tay giơ lên định tát cô.
Hắn cũng đã suy tính kỹ lưỡng, tối nay Lâm Hữu Triết không bám theo tới đây, thứ đàn bà đê tiện như Sở Hạ Vũ lấy cái thá gì mà ra vẻ với hắn chứ!
"Đúng là tự chui đầu vào chỗ chết!"
Sở Văn Xương tức giận giơ tay lên định tát Sở Hạ Vũ thật.
"Dừng tay lại!"
Tiếng quát lớn khiến Sở Văn Xương giật bắn mình, còn tưởng là Lâm Hữu Triết đã đến.
Ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là một người đàn ông không hề quen biết.
"Liên quan gì đến mày, cút ra!"
Giọng điệu Sở Văn Xương cực kỳ khó chịu.
"Bảo tao cút sao, mày có biết tao là ai không?"
Người đàn ông sải bước đến trước mặt Sở Văn Xương, tát bốp vào mặt hắn một cái.
Sau đó, người đàn ông lại nhìn sang Sở Hạ Vũ với ánh mắt đầy trìu mến, nói: "Hạ Vũ, cuối cùng tôi cũng gặp được em rồi".
"Anh là ai?"
Ánh mắt của người đàn ông khiến Sở Hạ Vũ vô cùng ngượng ngùng, cô lạnh lùng hỏi.
"Tôi là Nhạc Khải, con trai của Văn Tú Mai".
Hắn tự chỉ vào mình rồi đáp.
"Thì ra là anh".
Sở Hạ Vũ nhớ ra rồi.
Mẹ cô lại muốn mai mối cho cô, còn nói là thanh niên ưu tú ở tỉnh tới, tốt hơn Hữu Triết gấp nhiều lần.
"Cảm ơn".
Sở Hạ Vũ hững hờ nói, quay người định đi.
"Hạ Vũ, đợi tôi với".
Nhạc Khải đang định đi theo thì bị Sở Văn Xương chặn lại.
"Thằng ranh này, mày ở đâu đến, đã ra tay đánh ông đây mà còn muốn bỏ đi sao, đứng lại cho tao!"
Sở Văn Xương vô cùng tức giận.
Nhờ có dự án công viên tưởng niệm, tiếng tăm, quyền uy nhà họ Sở cũng phất lên như diều gặp gió.
Đặc biệt là trong thời gian gần đây, nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm xuống dốc nghiêm trọng, nhà họ Sở cũng nhanh chóng vươn lên, lọt top các gia tộc hạng nhất.
Vậy mà giờ hắn lại bị một kẻ không danh không tiếng đánh, quả đúng là chán sống mà!
"Tao đếm đến ba, cút khỏi đây mau!"
Nhạc Khải liếc mắt, lạnh lùng nói.
"Mày nói cái gì, có bản lĩnh thì nói lại một lần nữa tao nghe xem!"
Một tay Sở Văn Xương nắm lấy cổ tay cô, một tay giơ lên định tát cô.
Hắn cũng đã suy tính kỹ lưỡng, tối nay Lâm Hữu Triết không bám theo tới đây, thứ đàn bà đê tiện như Sở Hạ Vũ lấy cái thá gì mà ra vẻ với hắn chứ!
"Đúng là tự chui đầu vào chỗ chết!"
Sở Văn Xương tức giận giơ tay lên định tát Sở Hạ Vũ thật.
"Dừng tay lại!"
Tiếng quát lớn khiến Sở Văn Xương giật bắn mình, còn tưởng là Lâm Hữu Triết đã đến.
Ngoảnh đầu lại nhìn, thì ra là một người đàn ông không hề quen biết.
"Liên quan gì đến mày, cút ra!"
Giọng điệu Sở Văn Xương cực kỳ khó chịu.
"Bảo tao cút sao, mày có biết tao là ai không?"
Người đàn ông sải bước đến trước mặt Sở Văn Xương, tát bốp vào mặt hắn một cái.
Sau đó, người đàn ông lại nhìn sang Sở Hạ Vũ với ánh mắt đầy trìu mến, nói: "Hạ Vũ, cuối cùng tôi cũng gặp được em rồi".
"Anh là ai?"
Ánh mắt của người đàn ông khiến Sở Hạ Vũ vô cùng ngượng ngùng, cô lạnh lùng hỏi.
"Tôi là Nhạc Khải, con trai của Văn Tú Mai".
Hắn tự chỉ vào mình rồi đáp.
"Thì ra là anh".
Sở Hạ Vũ nhớ ra rồi.
Mẹ cô lại muốn mai mối cho cô, còn nói là thanh niên ưu tú ở tỉnh tới, tốt hơn Hữu Triết gấp nhiều lần.
"Cảm ơn".
Sở Hạ Vũ hững hờ nói, quay người định đi.
"Hạ Vũ, đợi tôi với".
Nhạc Khải đang định đi theo thì bị Sở Văn Xương chặn lại.
"Thằng ranh này, mày ở đâu đến, đã ra tay đánh ông đây mà còn muốn bỏ đi sao, đứng lại cho tao!"
Sở Văn Xương vô cùng tức giận.
Nhờ có dự án công viên tưởng niệm, tiếng tăm, quyền uy nhà họ Sở cũng phất lên như diều gặp gió.
Đặc biệt là trong thời gian gần đây, nhà họ Tiêu và nhà họ Lâm xuống dốc nghiêm trọng, nhà họ Sở cũng nhanh chóng vươn lên, lọt top các gia tộc hạng nhất.
Vậy mà giờ hắn lại bị một kẻ không danh không tiếng đánh, quả đúng là chán sống mà!
"Tao đếm đến ba, cút khỏi đây mau!"
Nhạc Khải liếc mắt, lạnh lùng nói.
Bình luận facebook