Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 242 Phải gọi là kinh ngạc!
"Đương nhiên điều quan trọng nhất là chàng trai đeo mặt nạ mạ vàng này chính là vị khách quan trọng nhất, hơn nữa, người mà cậu ấy trao giải là cô Sở Hạ Vũ - chủ tịch Bất động sản Duyệt Tâm!"
Bla bla!
Cả sảnh tiệc tràn ngập tiếng vỗ tay.
Lâm Hữu Triết từ từ đứng dậy, nhận lấy huy chương khen ngợi và bước lên khán đài.
Sở Hạ Vũ nhìn về hướng người đàn ông đang đi về phía cô, bất giác, tim cô cũng bắt đầu đập nhanh dần.
"Cô Sở, đây là huy chương khen ngợi, chúc mừng cô!"
Lâm Hữu Triết cố tình đổi giọng, trao bằng khen và giải thường cho Sở Hạ Vũ.
Ngay lúc cô định nói lời cảm ơn, Lâm Hữu Triết dang rộng hai tay, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn sâu.
Lúc này, mọi ngươi trong bữa tiệc đều ngạc nhiên đến sững người.
Sau một hồi sững sờ, Giang Hải lập tức đứng dậy vỗ tay.
Mọi người thấy chủ tịch thành phố Giang Hải vỗ tay, trong lòng cũng vô cùng thắc mắc, nhưng không dám hỏi, chỉ vội vàng đồng loạt vỗ tay.
Chỉ có Nhạc Ngọc Trạch và vợ chồng Văn Tú Mai, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ vốn đã mong muốn Sở Hạ Vũ là con dâu, giờ lại bị người đàn ông khác hôn nồng nhiệt như vậy, thật sự chẳng ai chịu được!
"Lâm... Hữu Triết!"
Lúc vừa bị hôn, Sở Hạ Vũ đã biết người đàn ông trước mặt là ai rồi.
Cảm giác đó không thể sai được, vậy nên cô không hề phản kháng.
Lâm Hữu Triết bỏ mặt nạ trên mặt xuống, mỉm cười với cô, nói: "Bất ngờ không?"
Không chỉ dừng lại ở bất ngờ, phải gọi là kinh ngạc!
Sở Hạ Vũ ngạc nhiên đến sững người, mới đầu cô còn tưởng vị khách trao giải này là "yêu râu xanh", còn định hét lên kêu cứu.
Không ngờ là tên "yêu râu xanh" này lại chính là người đàn ông của cô.
Dưới khán đài, vợ chồng Nhạc Ngọc Trạch càng thêm tức, tay chân run lấy bẩy.
Vốn tưởng rằng con dâu tương lai của mình bị người ta bắt nạt, nào ngờ giờ lại là đang tình tứ với nhau trước mặt bọn họ!
Ngay lúc Nhạc Ngọc Trạch định lên tiếng thì sau cánh gà vang lên tiếng khóc bi thương.
Chỉ thấy có một bóng dáng thảm hại, lao ra ngoài khán đài, chạy thẳng đến chỗ Sở Hạ Vũ.
Đó là Sở Văn Xương.
"Sở Hạ Vũ, mày là đứa đê tiện, lại còn hãm hại tao!"
Khắp người Sở Văn Xương toàn là dấu chân, kêu gào ầm ĩ.
Ở phía sau, Nhạc Khải cầm gậy sắt trong tay đuổi tới.
"Đứng lại cho tao, mày dám đánh ông đây, ông đây sẽ cho mày thân tàn ma dại!"
Nhạc Khải quát lên, trông rất dữ tợn.
Bla bla!
Cả sảnh tiệc tràn ngập tiếng vỗ tay.
Lâm Hữu Triết từ từ đứng dậy, nhận lấy huy chương khen ngợi và bước lên khán đài.
Sở Hạ Vũ nhìn về hướng người đàn ông đang đi về phía cô, bất giác, tim cô cũng bắt đầu đập nhanh dần.
"Cô Sở, đây là huy chương khen ngợi, chúc mừng cô!"
Lâm Hữu Triết cố tình đổi giọng, trao bằng khen và giải thường cho Sở Hạ Vũ.
Ngay lúc cô định nói lời cảm ơn, Lâm Hữu Triết dang rộng hai tay, ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn sâu.
Lúc này, mọi ngươi trong bữa tiệc đều ngạc nhiên đến sững người.
Sau một hồi sững sờ, Giang Hải lập tức đứng dậy vỗ tay.
Mọi người thấy chủ tịch thành phố Giang Hải vỗ tay, trong lòng cũng vô cùng thắc mắc, nhưng không dám hỏi, chỉ vội vàng đồng loạt vỗ tay.
Chỉ có Nhạc Ngọc Trạch và vợ chồng Văn Tú Mai, tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.
Bọn họ vốn đã mong muốn Sở Hạ Vũ là con dâu, giờ lại bị người đàn ông khác hôn nồng nhiệt như vậy, thật sự chẳng ai chịu được!
"Lâm... Hữu Triết!"
Lúc vừa bị hôn, Sở Hạ Vũ đã biết người đàn ông trước mặt là ai rồi.
Cảm giác đó không thể sai được, vậy nên cô không hề phản kháng.
Lâm Hữu Triết bỏ mặt nạ trên mặt xuống, mỉm cười với cô, nói: "Bất ngờ không?"
Không chỉ dừng lại ở bất ngờ, phải gọi là kinh ngạc!
Sở Hạ Vũ ngạc nhiên đến sững người, mới đầu cô còn tưởng vị khách trao giải này là "yêu râu xanh", còn định hét lên kêu cứu.
Không ngờ là tên "yêu râu xanh" này lại chính là người đàn ông của cô.
Dưới khán đài, vợ chồng Nhạc Ngọc Trạch càng thêm tức, tay chân run lấy bẩy.
Vốn tưởng rằng con dâu tương lai của mình bị người ta bắt nạt, nào ngờ giờ lại là đang tình tứ với nhau trước mặt bọn họ!
Ngay lúc Nhạc Ngọc Trạch định lên tiếng thì sau cánh gà vang lên tiếng khóc bi thương.
Chỉ thấy có một bóng dáng thảm hại, lao ra ngoài khán đài, chạy thẳng đến chỗ Sở Hạ Vũ.
Đó là Sở Văn Xương.
"Sở Hạ Vũ, mày là đứa đê tiện, lại còn hãm hại tao!"
Khắp người Sở Văn Xương toàn là dấu chân, kêu gào ầm ĩ.
Ở phía sau, Nhạc Khải cầm gậy sắt trong tay đuổi tới.
"Đứng lại cho tao, mày dám đánh ông đây, ông đây sẽ cho mày thân tàn ma dại!"
Nhạc Khải quát lên, trông rất dữ tợn.
Bình luận facebook