Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 262
"Lâm Hữu Triết, ông nội mày tới rồi đây!"
Cặp mắt Nhạc Khải đỏ ngầu, bộ dạng giống hệt như những tay cờ bạc.
Gã cầm vũ khí có uy lực lớn trong tay, dẫn theo một đám vệ sĩ xông vào sòng bạc, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Hữu Triết.
Nhưng vào lúc này, Lâm Hữu Triết đã đi tìm Sở Hạ Vũ, không có ở đây.
Những con bạc nhìn Nhạc Khải với vẻ mặt vô tội, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ ngay sau đó, Nhạc Khải đột nhiên giơ vũ khí lên bóp cò về phía đám con bạc.
Pằng pằng pằng!
Sau một hồi súng nổ, những tay cờ bạc lập tức trở thành vong hồn dưới họng súng, đổ máu ngay tại chỗ.
Nhưng Nhạc Khải lại không hề có cảm giác sợ hãi khi đã giết người, ngược lại gã còn ở đó hoan hô, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên dại.
Ngay đúng lúc này, Lâm Hữu Triết xuất hiện, trong tay đang ôm lấy Sở Hạ Vũ.
Hai mắt Nhạc Khải lóe sáng, hưng phấn hét: “Lâm Hữu Triết, tao phải giết mày!”
Vừa dứt lời, gã bóp cò mà không chút do dự .
Cơ thể Lâm Hữu Triết lập tức né qua, sau khi tránh được một loạt phát súng, anh chạy ngay đến trước mặt Nhạc Khải, một chân đá vào cổ gã.
“Rắc rắc!”
Cổ Nhạc Khải ngay lập tức bị đá gãy, ngã sang một bên hoàn toàn tắt thở.
Những tên côn đồ còn lại đều buông vũ khí xuống và chọn đầu hàng.
Lâm Hữu Triết cũng không làm khó bọn họ, mà gọi cho Long Diệu đến để anh ta thu dọn hiện trường.
Nhạc Khải giết nhiều người vô tội như vậy, tội chết là điều không thể tránh khỏi.
Là một chiến thần, giết một kẻ sát nhân là nhiệm vụ của anh.
“Ôi trời, lại xuất hiện vỡ kịch anh em tàn sát lẫn nhau à?”
Không biết từ lúc nào, Đông Lạc Vô Song đã xuất hiện và đứng đó xem cuộc vui.
Anh ta sinh ra trong một thế gia y dược, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết được lý do Nhạc Khải trở nên như vậy là bởi vì bị người khác bỏ thuốc.
Nhưng việc này không liên quan gì tới anh ta, nên anh ta sẽ không nhúng tay vào.
Chẳng mấy chốc, Long Diệu đã dẫn người đến xử lý hiện trường.
Đi cùng còn có chủ tịch thành phố Giang Hải và người đứng đầu Cục Chấp pháp.
Suy cho cùng, một lúc chết nhiều người vô tội như vậy cũng đủ làm kinh động đến phía chính phủ tỉnh.
“Hữu Triết, sao em lại ở chỗ này?”
Đợi đến khi Sở Hạ Vũ tỉnh dậy, Lâm Hữu Triết đã đưa cô đến khách sạn Đông Hoa.
Cặp mắt Nhạc Khải đỏ ngầu, bộ dạng giống hệt như những tay cờ bạc.
Gã cầm vũ khí có uy lực lớn trong tay, dẫn theo một đám vệ sĩ xông vào sòng bạc, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Hữu Triết.
Nhưng vào lúc này, Lâm Hữu Triết đã đi tìm Sở Hạ Vũ, không có ở đây.
Những con bạc nhìn Nhạc Khải với vẻ mặt vô tội, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Không ngờ ngay sau đó, Nhạc Khải đột nhiên giơ vũ khí lên bóp cò về phía đám con bạc.
Pằng pằng pằng!
Sau một hồi súng nổ, những tay cờ bạc lập tức trở thành vong hồn dưới họng súng, đổ máu ngay tại chỗ.
Nhưng Nhạc Khải lại không hề có cảm giác sợ hãi khi đã giết người, ngược lại gã còn ở đó hoan hô, hoàn toàn rơi vào trạng thái điên dại.
Ngay đúng lúc này, Lâm Hữu Triết xuất hiện, trong tay đang ôm lấy Sở Hạ Vũ.
Hai mắt Nhạc Khải lóe sáng, hưng phấn hét: “Lâm Hữu Triết, tao phải giết mày!”
Vừa dứt lời, gã bóp cò mà không chút do dự .
Cơ thể Lâm Hữu Triết lập tức né qua, sau khi tránh được một loạt phát súng, anh chạy ngay đến trước mặt Nhạc Khải, một chân đá vào cổ gã.
“Rắc rắc!”
Cổ Nhạc Khải ngay lập tức bị đá gãy, ngã sang một bên hoàn toàn tắt thở.
Những tên côn đồ còn lại đều buông vũ khí xuống và chọn đầu hàng.
Lâm Hữu Triết cũng không làm khó bọn họ, mà gọi cho Long Diệu đến để anh ta thu dọn hiện trường.
Nhạc Khải giết nhiều người vô tội như vậy, tội chết là điều không thể tránh khỏi.
Là một chiến thần, giết một kẻ sát nhân là nhiệm vụ của anh.
“Ôi trời, lại xuất hiện vỡ kịch anh em tàn sát lẫn nhau à?”
Không biết từ lúc nào, Đông Lạc Vô Song đã xuất hiện và đứng đó xem cuộc vui.
Anh ta sinh ra trong một thế gia y dược, chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết được lý do Nhạc Khải trở nên như vậy là bởi vì bị người khác bỏ thuốc.
Nhưng việc này không liên quan gì tới anh ta, nên anh ta sẽ không nhúng tay vào.
Chẳng mấy chốc, Long Diệu đã dẫn người đến xử lý hiện trường.
Đi cùng còn có chủ tịch thành phố Giang Hải và người đứng đầu Cục Chấp pháp.
Suy cho cùng, một lúc chết nhiều người vô tội như vậy cũng đủ làm kinh động đến phía chính phủ tỉnh.
“Hữu Triết, sao em lại ở chỗ này?”
Đợi đến khi Sở Hạ Vũ tỉnh dậy, Lâm Hữu Triết đã đưa cô đến khách sạn Đông Hoa.
Bình luận facebook