Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 260 Bộ phận đặc biệt?
Nhạc Khải đang nhìn chằm chằm vào Sở Hạ Vũ đang bất tỉnh trên giường, mắt lóe lên vẻ dâm dục tà ác.
Đêm nay Lâm Hữu Triết sẽ chết, nhưng Sở Hạ Vũ là người chung tình.
Ngộ nhỡ cô nghe tin Lâm Hữu Triết chết rồi nghĩ đến việc tự tử thì chẳng phải những gì gã làm đều trở nên vô ích sao.
Vì vậy gã quyết định tận dụng cơ hội này, khiến gạo nấu thành cơm.
Sau này cho dù Sở Hạ Vũ nghĩ đến cái chết thì gã cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng lúc gã đang chuẩn bị lao vào thưởng thức người đẹp thì một tiếng gầm lớn khiến linh hồn gã run rẩy từ bên ngoài truyền vào.
“Nhạc Khải, mau cút ra đây cho tôi!”
“Là... là Lâm Hữu Triết?”
Nhạc Khải giật mình, sắc mặt tái nhợt.
Sao có thể như vậy được?
Cửu trưởng lão đã dẫn theo năm vị trưởng lão nhà họ Lê, dùng bom và tay súng bắn tỉa được thuê từ nước ngoài về để giết Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết tuyệt đối không thể còn sống!
Nếu Lâm Hữu Triết còn sống thì đám người Cửu trưởng lão đâu?
Không dám nghĩ xa hơn, Nhạc Khải thậm chí còn không để ý tới Sở Hạ Vũ nữa, mà bò lao ra khỏi phòng, cố gắng trốn chạy.
Kết quả là vừa ra đến cửa đã đụng phải Văn Tú Mai.
“Mẹ, mẹ, phải làm sao bây giờ? Lâm Hữu Triết tìm đến đây rồi!”
Gã sợ hãi nói.
Văn Tú Mai kéo con trai lên, vội vàng lên phòng họp trên lầu.
Bố gã là Nhạc Ngọc Trạch và “cậu chủ” Nhạc Tân đã ở đây và đang thảo luận xem nên rút lui thế nào.
“Điều có thể khẳng định chắc chắn bây giờ là Lâm Hữu Triết không phải người bình thường”.
Nhạc Tân nghiêm túc nói: “Tư liệu về hắn cho thấy hắn đã đi lính được tám năm, rất có khả năng hắn đến từ một bộ phận đặc biệt”.
Bộ phận đặc biệt?
Nhạc Ngọc Trạch nói: “Đám người này không dễ động vào đâu. Nhạc Tân, cháu có đề nghị gì không?”
“Cháu đề nghị rút khỏi đây ngay và luôn”.
Nhạc Tân trả lời không chút do dự.
Bây giờ Lâm Hữu Triết đang trong trạng thái điên cuồng, lúc này, bất cứ ai xuất hiện trước mặt Lâm Hữu Triết đều sẽ chết.
“Được, chúng ta rút lui”.
Nhạc Ngọc Trạch quyết định luôn.
“Còn rừng lo gì không có củi đốt, Lâm Hữu Triết dù có to gan đến mấy thì cũng không dám giết người nhà họ Nhạc đâu”.
Nói xong, ông ta cũng chuẩn bị rời đi.
“Bố, chúng ta cứ rời đi như vậy thật sao?”
Đêm nay Lâm Hữu Triết sẽ chết, nhưng Sở Hạ Vũ là người chung tình.
Ngộ nhỡ cô nghe tin Lâm Hữu Triết chết rồi nghĩ đến việc tự tử thì chẳng phải những gì gã làm đều trở nên vô ích sao.
Vì vậy gã quyết định tận dụng cơ hội này, khiến gạo nấu thành cơm.
Sau này cho dù Sở Hạ Vũ nghĩ đến cái chết thì gã cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối.
Nhưng lúc gã đang chuẩn bị lao vào thưởng thức người đẹp thì một tiếng gầm lớn khiến linh hồn gã run rẩy từ bên ngoài truyền vào.
“Nhạc Khải, mau cút ra đây cho tôi!”
“Là... là Lâm Hữu Triết?”
Nhạc Khải giật mình, sắc mặt tái nhợt.
Sao có thể như vậy được?
Cửu trưởng lão đã dẫn theo năm vị trưởng lão nhà họ Lê, dùng bom và tay súng bắn tỉa được thuê từ nước ngoài về để giết Lâm Hữu Triết.
Lâm Hữu Triết tuyệt đối không thể còn sống!
Nếu Lâm Hữu Triết còn sống thì đám người Cửu trưởng lão đâu?
Không dám nghĩ xa hơn, Nhạc Khải thậm chí còn không để ý tới Sở Hạ Vũ nữa, mà bò lao ra khỏi phòng, cố gắng trốn chạy.
Kết quả là vừa ra đến cửa đã đụng phải Văn Tú Mai.
“Mẹ, mẹ, phải làm sao bây giờ? Lâm Hữu Triết tìm đến đây rồi!”
Gã sợ hãi nói.
Văn Tú Mai kéo con trai lên, vội vàng lên phòng họp trên lầu.
Bố gã là Nhạc Ngọc Trạch và “cậu chủ” Nhạc Tân đã ở đây và đang thảo luận xem nên rút lui thế nào.
“Điều có thể khẳng định chắc chắn bây giờ là Lâm Hữu Triết không phải người bình thường”.
Nhạc Tân nghiêm túc nói: “Tư liệu về hắn cho thấy hắn đã đi lính được tám năm, rất có khả năng hắn đến từ một bộ phận đặc biệt”.
Bộ phận đặc biệt?
Nhạc Ngọc Trạch nói: “Đám người này không dễ động vào đâu. Nhạc Tân, cháu có đề nghị gì không?”
“Cháu đề nghị rút khỏi đây ngay và luôn”.
Nhạc Tân trả lời không chút do dự.
Bây giờ Lâm Hữu Triết đang trong trạng thái điên cuồng, lúc này, bất cứ ai xuất hiện trước mặt Lâm Hữu Triết đều sẽ chết.
“Được, chúng ta rút lui”.
Nhạc Ngọc Trạch quyết định luôn.
“Còn rừng lo gì không có củi đốt, Lâm Hữu Triết dù có to gan đến mấy thì cũng không dám giết người nhà họ Nhạc đâu”.
Nói xong, ông ta cũng chuẩn bị rời đi.
“Bố, chúng ta cứ rời đi như vậy thật sao?”
Bình luận facebook