Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 283 "Vậy hắn có dám tới đây không?"
Lâm Hữu Triết ung dung nói.
Trưa ngày hôm sau.
Cả nhà họ Tiêu đã đợi sẵn ở trước sân nhà từ lâu.
Tiền bối Mã mặc áo dài trắng cùng giày vải, chẳng nói chẳng rằng đứng bên cạnh Tiêu Tung Hoành.
"Gia chủ Tiêu, bức thư đó đã gửi đi chưa?"
Cụ ta hỏi.
"Tiền bối Mã yên tâm, thư đã được gửi đi rồi, chúng tôi có tay trong ở tập đoàn Diệt Lâm, Lâm Hữu Triết đã đọc được bức thư đó rồi".
Tiêu Tung Hoành kiên định nói.
"Vậy hắn có dám tới đây không?"
"Cho dù không có gan thì hắn cũng nhất định phải tới, một khi Thiên Nghĩa Hội mà nổi cơn thịnh nộ thì dù hắn có chạy đường trời thì cũng không thoát khỏi nạn chết!"
Tiêu Tung Hoành lạnh lùng đáp.
Nghe xong những lời này, anh em nhà họ Tiêu ai nấy đều mừng rỡ.
Bọn họ mong đợi tới mức tự tưởng tượng ra khung cảnh Lâm Hữu Triết bị tiền bối Mã hạ gục.
Cùng lúc đó, Lâm Hữu Triết ôm một bó hoa tươi đến trước nấm mộ của bố mẹ anh.
"Mẹ, hôm nay con phải đến nhà họ Tiêu, con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ và em gái, mẹ có linh thiêng hãy chờ xem nhé!"
Anh từ từ đặt bó hoa xuống, chậm rãi nói.
Trong thoáng chốc, dường như anh nhìn thấy bóng dáng hiền hậu của bố mẹ.
Ở nhà họ Tiêu.
Một nhóm người đã bắt đầu xì xào nói chuyện.
"Tại sao tên rác rưởi Lâm Hữu Triết còn chưa đến chứ, liệu có khi nào bị dọa chạy mất dép rồi không?"
"Chắc chắn rồi, thứ con ngoài dã thú mà người đàn bà bỉ ổi như Tiêu Thiên Ngọc nhận nuôi làm gì có can đảm, trước kia hắn quen biết được vài người có tiếng tăm chẳng qua là nhờ ăn may, giờ thì hay tin tiền bối Mã của Thiên Nghĩa Hội ở đây chắc đã vội cao chạy xa bay rồi".
Mỗi người một lời, giọng điệu đầy khinh bỉ.
Tiêu Tung Hoành nhìn đồng hồ, cũng đã quá trưa rồi, Lâm Hữu Triết vẫn chưa xuất hiện.
Lão ta cười khinh miệt, quay sang nói với Tiêu Trường Hải: "Trường Hải, liên hệ với các nhà báo ở Giang Thành, bố muốn đăng một bản tin".
"Bố cứ nói đi ạ".
Tiêu Trường Hải kính cẩn nói.
"Năm đó, mặc dù chúng ta đã đuổi Tiêu Thiên Ngọc ra khỏi nhà họ Tiêu, nhưng chưa từng nói sự thật cho ông ngoại biết".
"Tuy rằng chuyện này đã trôi qua nhiều năm, nhưng giờ công khai chắc cũng còn kịp".
Trưa ngày hôm sau.
Cả nhà họ Tiêu đã đợi sẵn ở trước sân nhà từ lâu.
Tiền bối Mã mặc áo dài trắng cùng giày vải, chẳng nói chẳng rằng đứng bên cạnh Tiêu Tung Hoành.
"Gia chủ Tiêu, bức thư đó đã gửi đi chưa?"
Cụ ta hỏi.
"Tiền bối Mã yên tâm, thư đã được gửi đi rồi, chúng tôi có tay trong ở tập đoàn Diệt Lâm, Lâm Hữu Triết đã đọc được bức thư đó rồi".
Tiêu Tung Hoành kiên định nói.
"Vậy hắn có dám tới đây không?"
"Cho dù không có gan thì hắn cũng nhất định phải tới, một khi Thiên Nghĩa Hội mà nổi cơn thịnh nộ thì dù hắn có chạy đường trời thì cũng không thoát khỏi nạn chết!"
Tiêu Tung Hoành lạnh lùng đáp.
Nghe xong những lời này, anh em nhà họ Tiêu ai nấy đều mừng rỡ.
Bọn họ mong đợi tới mức tự tưởng tượng ra khung cảnh Lâm Hữu Triết bị tiền bối Mã hạ gục.
Cùng lúc đó, Lâm Hữu Triết ôm một bó hoa tươi đến trước nấm mộ của bố mẹ anh.
"Mẹ, hôm nay con phải đến nhà họ Tiêu, con sẽ đòi lại công bằng cho mẹ và em gái, mẹ có linh thiêng hãy chờ xem nhé!"
Anh từ từ đặt bó hoa xuống, chậm rãi nói.
Trong thoáng chốc, dường như anh nhìn thấy bóng dáng hiền hậu của bố mẹ.
Ở nhà họ Tiêu.
Một nhóm người đã bắt đầu xì xào nói chuyện.
"Tại sao tên rác rưởi Lâm Hữu Triết còn chưa đến chứ, liệu có khi nào bị dọa chạy mất dép rồi không?"
"Chắc chắn rồi, thứ con ngoài dã thú mà người đàn bà bỉ ổi như Tiêu Thiên Ngọc nhận nuôi làm gì có can đảm, trước kia hắn quen biết được vài người có tiếng tăm chẳng qua là nhờ ăn may, giờ thì hay tin tiền bối Mã của Thiên Nghĩa Hội ở đây chắc đã vội cao chạy xa bay rồi".
Mỗi người một lời, giọng điệu đầy khinh bỉ.
Tiêu Tung Hoành nhìn đồng hồ, cũng đã quá trưa rồi, Lâm Hữu Triết vẫn chưa xuất hiện.
Lão ta cười khinh miệt, quay sang nói với Tiêu Trường Hải: "Trường Hải, liên hệ với các nhà báo ở Giang Thành, bố muốn đăng một bản tin".
"Bố cứ nói đi ạ".
Tiêu Trường Hải kính cẩn nói.
"Năm đó, mặc dù chúng ta đã đuổi Tiêu Thiên Ngọc ra khỏi nhà họ Tiêu, nhưng chưa từng nói sự thật cho ông ngoại biết".
"Tuy rằng chuyện này đã trôi qua nhiều năm, nhưng giờ công khai chắc cũng còn kịp".
Bình luận facebook